Tom Riddle và Voldemort_ Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỗn loạn

Trang viên Malfoy

"Dobby, Dobby... được tự do?!"

Đôi mắt bự chảng như hai trái banh tennis xanh lè của con gia tinh nhìn chằm chằm vào hắn, mở to như chưa từng được mở và còn đẫm hơi nước, Draco Malfoy nén biểu hiện ghê tởm trên mặt mình khi ngó vô cái tất trong bàn tay xương xẩu của con tinh, vặn vẹo nở nụ cười:

"Dĩ... dĩ nhiên là vậy, Dobby, ngươi đã làm việc một cách trung thành và... tuyệt vời nhất, ừm, ta nghĩ..."

"Cậu chủ thật tuyệt vời!"

Trước cái nhìn kinh dị của hắn, con tinh bắt đầu tưng tưng nhún nhảy băng cái cơ thể nhỏ thó của nó và cười với một nụ cười đầy răng, nó phấn khởi đến mức hắn còn chớm nghĩ rằng nếu không phải gia quy nhà Malfoy quá nghiêm khắc đủ đẩ thấm vô cái đầu bự chảng ngỗ nghịch của nó thì con tinh thậm trí đã lao lên và trao cho hắn một nụ hôn nồng thắm mất rồi.

 Được rồi.

Draco Malfoy kiềm nén một cơn rùng mình trước sự nhiệt tình của con tinh mà hắn khẳng định mình không bao giờ muốn nhìn thấy cho được, hào phóng đưa cho con tinh một cái tất còn lại.

"Nhưng Dobby, ta có thể... ngươi, có thể làm một việc này giúp ta không?"

Lạy Merlin, Draco Malfoy nhìn nụ cười rộng tới mang tai của con tinh cùng ánh mắt mong chờ vì được phóng khích của nó, chợt thấy đầu ẩn ẩn đau. Nhà Malfoy bộ thiếu thốn đến mức bạc đãi một con gia tinh hay sao mà nó lại thích được phóng khích đến như vậy? Rốt cuộc Harry Potter thích con tinh này ở điểm nào?

Suy nghĩ vừa tới chợt bị đứt đoạn, hắn hơi ngẩn người nhớ tới khuôn mặt người kia ở kiếp trước khi vừa nhận tin tức đó, mắt liền tối lại nhưng sự rèn rũa rất nhiều năm trong chiến tranh không cho phép hắn được mất đi sự tập trung tuyệt vời mà nhà Malfoy luôn may mắn có được. Hắn nắm chặt tay, ra lệnh:

"..."

Không ngoài dự đoán thấy con tinh mở lớn mắt như không thể tin được, tâm trạng hắn lại xấu thêm mấy phần, song nghĩ đến sự yêu thích của người kia với nó, đành thở dài, phất tay.

"Ngươi đi đi, ta sẽ trả lương"

Con tinh hơi ngờ nghệch nhìn hắn, song khi nhìn lại đôi tất ở trong tay, nụ cười vừa thu lại của nó lại càng rộng ra hơn nữa.

  "Vâng thưa cậu"  

Chớp mắt, cái bóng nhỏ thó của con tinh biến mất, Draco Malfoy lặng nhìn chỗ nó vừa đứng rất lâu, đến mức chân gần như tê cứng lại, hắn mới mở miệng:

"Cha muốn hỏi con gì sao, thưa cha?"

Hắn quay lại, trước mặt liền là khuôn mặt người đàn ông anh tuấn từ trên cao nhìn xuống, giống hắn đến tám chín phần cùng cử chỉ tao nhã không một điểm có thể nào phàn nàn được, hắn hướng tay rẽ ra bàn trà, cũng không nhìn vào mắt y.

"Mẹ con vẫn chưa chịu mở cửa phòng" Lucius Malfoy bắt đầu trước, chậm rãi nhấp một ngụm trà "Nỗi đau quá lớn"

Draco im lặng không nói, y lại tiếp tục.

"Sirius Black là cậu ruột của con, Draco"

"Vâng, con biết, thưa cha"

"Vậy chúng ta vào chủ đề chính" Lucius Malfoy đặt tách trà xuống, đều đều hỏi "Có phải con vừa giải phóng một gia tinh không, con trai?"

"Vâng, thưa cha"

"Ta có thể hỏi tại sao không?"

Draco Malfoy ngẩng đầu nhìn y, đáp lại cái nhìn từ đôi mắt màu bạc không chút khác biệt với mình của người kia, ung dung mỉm cười.

"Chúng ta không thể chứa chấp một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội mình, thưa cha"

"Thật sao?" Lucius Malfoy hơi mỉm cười "Vậy mà ta lại tin rằng con không hề biết nói dối đó, con trai"

"Con không biết nói dối, thưa cha" Draco Malfoy nhếch môi.

"Ta đã nghe rằng..."

Lucius Malfoy chợt khựng lại, cứng nhắc cúi đầu nhìn vào cánh tay mình, sau lớp áo, da thịt y bỗng nóng lên dữ dội.

"Thưa cha, chuyện gì vậy ạ?" 

Y theo bản năng ngẩng đầu, đáp lại là cái nhìn bình thản của con trai, mồ hôi lạnh lăn dài sau gáy.

"Không có gì, đừng bận tâm..."

Chưa dứt lời, cửa phòng bật mở, Narcissa Malfoy khuôn mặt trắng bệch thảng thốt nhìn y, run rẩy gật đầu, một tay siết chặt lấy tay còn lại.

"Lucius, đến rồi"

Lucius Malfoy đứng bật dậy, chợt nhận ra mình thất thố, y đành gật đầu với con trai rồi vội vã chạy ra ngoài, ra dấu cho Narcissa im lặng. Khi cánh của phòng chưa kịp đóng, y không hiểu sao lại muốn quay đầu, và thứ y nhìn thấy được, mãi về sau trong mọi giấc mơ còn là một cơn ám ảnh.

Trong căn phòng mỹ lệ đó, con trai y đang mỉm cười.

Bão đã sắp đến rồi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - 

Cánh cửa gỗ nhỏ khép lại, Harry Potter lặng nhìn bóng hình cao cao của người đàn ông biến mất, trong lòng tảng đá nặng chịch vẫn chẳng hề có chút nguôi ngoai. 

"3 người"

Nó nghĩ, không hiểu sao lại muốn cười, bàn tay nắm gấu áo Muggle rộng thình của nó hơi giật giật, nó nghiêng đầu nghĩ, và quay gót lên tầng trên, từng bước chân như mang theo cả ngàn trọng tội, từng bước lại khiến thấy nó khó thở hơn.

"Cụ cũng thật rảnh, Albus Dumbledore"

Nó nói nhỏ, lục lọi trong rương lấy ra chiếc áo khoác tàng hình, ngay khi cảm nhận được lớp vải lụa mượt mà lướt trên tay, lồng ngực liền hơi rung động. 

"Sirius rất thích mày"

Nó áp chiếc áo lên má, nhắm mắt.

"Chú ấy rất thích mày..."

... để quậy Severus Snape một trận ra trò.

Nó bật cười khoác chiếc áo lên người, quan sát cơ thể mình dần biến mất, trong cái đầu nhỏ, lời dặn của người kia còn vang lại, như một lời khẩn cầu ngu si mà y tưởng ai cũng có thể tin được.

"Ta sẽ trở về, Harry, đừng đi đâu cả"

Nhếch môi cười giễu cợt, Harry Potter đóng rương đồ lại, cẩn thận giấu dưới lớp áo tàng hình.

"Đau sao?"

Nó lầm bầm vò đầu, chậm chạp lê chân bước ra ngoài, đẩy cửa nhà, lại ngẩn người nhìn bầu trời dần chuyển chiều nhuốm một màu vàng ươm xinh đẹp, thầm nghĩ, một chút nữa thôi, ở đó sẽ dần tối đi, và ngay cả những đám mây kia cũng sẽ mang theo màu mực.

Ở kiếp trước, thời điểm ra khỏi nhà của nó không sớm như vậy, tận cuối tháng bảy, vào ngày sinh nhật nó, và cảm giác trong lồng ngực cũng khác đi rất nhiều.

Harry Potter có chút không hiểu nổi bản thân mình sao lại thấy như thế.

Kiếp trước, chỉ cần Sirius Black bị xước một đoạn da, nó đã lo sốt vó, khi chú chết, nó đau đến chết đi sống lại, thậm trí còn đòi tự sát cho bằng được. Nếu khi đó không phải có tên quý tộc biệt nữu kia giả bộ khiêu khích, có lẽ đã chẳng có Harry Potter Cứu Thế Chủ mà mọi người tôn thờ.

Kí ức lại trôi về những ngày xa xăm đó, Harry Potter bất giác đặt tay lên ngực, qua lớp áo mỏng còn thấy được vết sẹo lồi lõm, chẳng khó để mường tượng ra hình dạng xấu xí khó nhìn mà nó chẳng thể nào quên.

Năm đó, nó còn nhớ, sau chiến tranh, cơ thể đầy sẹo lớn nhỏ, Draco Malfoy, một kẻ ưa hoàn mỹ đến ám ảnh lại không hề chê nó dơ bẩn, đón nhận nó, còn thương nó hết lòng, minh oan hoàn toàn cho Sirius Black, Severus Snape và chăm lo cho phần mộ của họ thật nghiêm chỉnh, mà ngay cả khi nó có hơi hướng muốn chia tay, vẫn chủ động lắng nghe, chủ động tiếp nhận.

Còn nhớ, năm đó, Sirius Black ghét hắn thế nào, biết chuyện bọn họ từng quen nhau hẳn sẽ tức đến khó có thể đầu thai. Nhưng dù sao, với Draco Malfoy kiếp này, có lẽ hắn sẽ không còn cố chấp nữa, và chỉ mong họ còn làm bạn trong yên bình.

Càng nghĩ, cơn đau trong lồng ngực càng âm ỉ thét gào, Harry Potter há miệng thở dốc, chớp mắt ngăn thứ chất lỏng đáng nguyền không chảy ra.
Mất chẳng bao lâu để trấn tĩnh lại, nó nhìn sắc trời, nắm chặt rương đồ.

Quanh đây hẳn còn rất nhiều người.

Nó chậm rãi bước đi, khẽ nhắm mắt, thả nhẹ pháp thuật ra ngoài, hài lòng khi nhận ra những vị khách từ lời mời của Albus Dumbledore đến thăm nó không hề phát hiện, thầm cộng điểm cho vị kia một chút. Cũng là nhờ y, nó mới có thể dùng pháp thuật một cách tự do như thế.

Ngâm nga hát một vài giai điệu nho nhỏ, Harry Potter thả từng bước đi trên con đường dài u tối, khi hai bên phố đã lên đèn, cũng là khi nó dừng lại, rút đũa phép ra, chỉ vào trán mình làm che đi vết sẹo hình tia chớp, để cho mái tóc xoăn nhẹ dài ra, và quần áo cũng bớt lôi thôi luộm thuộm rồi đưa tay ngoắc đũa phép.

Gần như ngay lập tức, không gian xung quanh chao đảo, rồi một tích tắc sau, một tiếng BÙM vang lên, một chiếc xe ầm ĩ vặn vẹo mọc ra từ không khí, rớt xuống ngay trước mắt nó cùng tiếng hò inh tai nhức óc của chằng lơ xe mặt đầy mụn và đèn pha rọi khắp con phố trống trải tối om làm nó sáng rực lên trong chốc lát.

"Chào mừng quý khách đến với xe đò Hiệp sĩ, vận chuyển khẩn cấp dành cho phù thủy và pháp sư bị lâm vào thế kẹt, chỉ cần giơ tay nâng đũa phép lên là chúng tôi có thể đưa quý khách đến bất cứ nơi nào quý khách muốn. Tên của tôi là Stan Shumpike, và tôi là lơ xe của chuyến xe đêm nay... ủa?"

Chàng lơ xe ngơ ngác nhìn xung quanh, gãi gãi đầu.

"Đây là khu vực Muggle mà, sao lại có phù thủy? Ernie anh không dừng nhầm đó... ái chà"

Anh ta vội im bặt khi thấy nó, song chỉ giây lát liền tiếp tục luyên thuyên bước đến đón giúp nó rương đồ.

"Ernie, Ernie, chúng ta có một vị khách nhỏ tuổi xinh xắn nga, làm ơn cho xe chậm đi một chút"

Nói rồi, anh ta chỉ hướng cho nó lên xe, sau đó mới lỉnh kỉnh xách rương và cái lồng chim của Hedwig lên xe, vừa đi vừa liếng thoắng:

"Em đi đâu vào giờ này hả cô bé? À, đây là giường của em, mà em đi đâu hả? Tên em là gì?"

Harry Potter liếc qua anh ta, tự nhiên như nhà ngồi xuống giường của mình rồi moi ra mười ba Sickles, nhàn nhạt nói:

"... Luna Evans, Hẻm Xéo"

"Ái chà chà" Stan Shumpike hú lên, đón lấy tiền "Em từng đi Xe Đò của tụi này sao? Mười ba Sickles đó, xe thường mười một Sickles là đủ và không có Chocolate... mà nhân tiện, đây là Ernie Prang, tài xế của chúng ta. Ernie, đây là quý cô Luna Evans"

Người đàn ông già nua với cặp mắt kính dày cộm quay lại, gật đầu, bắt đầu cho xe lăn bánh, điên cuồng lao đi trong màn đêm. Nó gật đầu chào lại ông, tự ếm cho mình một bùa ổn định trước ánh mắt tán thưởng của chàng lơ xe ngồi trên giường đối diện, cũng quay đầu lại nhìn một lượt trong xe, chợt dừng lại trước một cái bóng nhỏ khuất trong góc xe.

Xe rất ít người, một bà già ôm lọ dịch sên không ngừng lầm bầm gì đó, một người phụ nữ với đứa con nhỏ thiu thiu ngủ, và một đứa nhỏ tóc đen chạc tuổi nó ngồi trong góc cuối của xe, Harry nghĩ mình đã gặp ảo giác, nếu không, tại sao nó lại có cảm giác cậu ta nhìn chằm chằm mình, và khi bắt gặp ánh mắt nó đã vội quay đi?

Stan Shumpike dường như cũng chú ý đến cái nhìn của nó, thì thầm.

"Thằng nhóc đó cùng họ với em, Saraz Evans gì đó, nó sẽ dừng ở Hẻm Xéo cùng em đó, mà cẩn thận, anh thấy thằng đó lầm lì nguy hiểm lắm... Á mà em có Chocolate nhỉ?"

Anh ta đứng dậy, sau khi ném cho nó một cái nhìn cảnh cáo, có điều, chưa được vài giây sau, tiếng chuông báo dừng chân đã vang lên, khiến anh ta buộc phải quay lại, thấy ai là người rung chuông thì ngạc nhiên:

"Saraz, không phải chú mày dừng ở Hẻm Xéo để gặp người nhà à?"

Đứa nhỏ tên Saraz không nhìn anh ta, ngay khi xe dừng lại liền xách hành lý đi thẳng xuống, chỉ bỏ lại một câu:

"Không cần, gặp rồi"

Khi đứa nhỏ bước qua nó đến cửa xe, Harry Potter thoáng thấy được ngũ quan tinh xảo của cậu ta, có chút thân quen lại xa lạ vô cùng.

Stan Shumpike đảo mắt với Harry, ra hiệu cho Ernie đi tiếp rồi mới càu nhàu:

"Mấy đứa không bình thường thì vậy đó..."

Chiếc xe tiếp tục cuộc hành trình của mình, Harry không kìm được nhìn ra cửa sổ, liền bắt gặp đứa nhỏ kia trong bóng đêm vẫn hướng theo bóng xe nhìn chằm chằm, trong tích tắc chạm mắt nhau, tim nó như lệch đi một nhịp, cơn đau xảy ra nhanh đến mức khiến đầy nó trống rỗng một hồi.

Nó chớp mắt, ngẩn người.

Nơi đứa nhỏ kia vừa đứng, thoạt như chưa từng có ai tồn tại.

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đứng trên cao dễ bị lạnh.

Câu nói này quả thực đã từng nghe được đến vô số lần, song phải đứng, mới biết được cảm giác đó lạnh lẽo bao nhiêu.

Như lúc này, khi bóng đêm dần bao chùm tất cả, khi loài báo đêm kêu gọi bầy đàn, hay thực ra là nô lệ của chúng, khi mà những bóng đen thưa thớt dần lấp đầy một khoang biển nhỏ, thì cũng là khi sự lạnh lẽo đến tận cùng toát ra từ phía kẻ đứng đầu kia càng thêm tàn bạo, và luồng hắc phép nồng đậm kia như một sự cảnh báo cuối cùng cho mọi kẻ ngu si không dám đối mặt và trình tên với kẻ đó.

"Thật bất ngờ..."

Trăng sáng vành vạnh, giọng nói người kia du dương như tiếng sóng đánh vào mỏm đá cao vút ngoài biển, lại như vô tình theo gió quẩn quanh, mang theo cả hắc phép siết lấy từng giác quan đang không ngừng run rẩy của những người đối diện, khuôn mặt tuấn mỹ chẳng buồn che giấu dưới ánh trăng cùng thân hình cao lớn áp đảo, ánh mắt đỏ rực như hai viên ngọc sáng lên bởi màu máu và những ngón tay anh đan vào cây đũa phép lông phượng, thong thả gõ từng nhịp nhẹ nhàng vui tai.

"Đông đúc quá nhỉ?"

Anh mỉm cười, nhảy xuống khỏi mỏm đá, ung dung bước xuyên qua giữa đám người mang mặt nạ bạc, khe khẽ ngâm nga. Trên cánh tay trái của anh, Dấu Hiệu Hắc Ám càng lúc càng tỏa ra ánh sáng xanh lục tiêu hồn.

"Ta đã tự hỏi, mười hai năm trước đám đồ đệ của ta đã ở đâu khi ta muốn mời bọn chúng dùng cùng ta một bữa tiệc trà... nho nhỏ"

Âm thanh trầm bổng hòa cùng tiếng gió đột ngột trở nên hung tợn trong tiếng rít gào của đại dương, thanh niên cao lớn vuốt nhẹ lên cánh tay trái, sau một tiếng vụt nho nhỏ, bóng một người đàn ông tóc đen hiện ra trước mặt họ, cúi mình.

"Chủ nhân"

"À, à, chúng ta có một người bạn..." Anh khúc khích cười, hai lúm đồng tiền làm nụ cười càng thêm rạng rỡ tuyệt đẹp "Ngươi đã ở đâu nhỉ? À mà ngươi đã giúp ta trở lại, cũng nên có một món quà nhỏ... Ngươi muốn gì nào?"

Người đàn ông tóc đen không trả lời, một mực nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cho đến khi thanh niên kia đột ngột dừng lại, nở một nụ cười dịu dàng với y.

"Crucio"

Sống lưng thẳng tắp không lập tức ngã xuống, cho dù đau đớn đến lục phủ ngũ tạng đều đã nát bươm đi, như hàng ngàn cây châm đâm vào nhưng y cũng chỉ hơi run rẩy một chút, và từ khóe môi chậm rãi trào ra một đường đỏ tanh tưởi nhức mắt.

"Thật xấu mà" Người kia lầm bầm túm cổ áo y, thô bạo quăng mạnh xuống, đạp một chân lên ngực y, nụ cười trên môi anh càng thêm ngọt ngào.

"Đau không hử, Severus?"

Và như một lẽ hiển nhiên, tất cả đoàn người áo đen đều quỳ sụp xuống, âm thanh họ phát ra đồng loạt đều đặn như một bản giao hưởng của Tử Thần.

"Mừng người trở về, thưa Chúa Tể"

- - - - - - - - - - - - - - -

Một tuần trước

Thiếu niên tóc đen đã say ngủ, khi ngủ còn mơ hồ vang lên tiếng nấc nho nhỏ, Tom Riddle đặt nó xuống giường, lặng người nhìn nó thật sâu trong bóng đêm.

[Ngài không có gì để nói sao, sau khi được ta đưa về đây như thế này?]

Anh đột ngột cất tiếng, kéo chăn đắp cho Harry Potter rồi ngồi xuống giường, đan tay vào nhau, tiếp tục nói.

[Ngài thật sự không muốn nghe được gì, sau màn kịch ta đã cố dựng lên suốt mấy tuần qua với vai diễn ngu ngốc ngớ ngẩn và một bộ mặt Chúa Tể Hắc Ám ngây thơ à? Ta tin tình nhân ngài sẽ không thích ngài lạnh nhạt với y như thế đâu, hửm?]

Trong bóng tối, hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.

Ngay khi Tom Riddle định từ bỏ cuộc nói chuyện vô vị nhàm chám, thanh âm lành lạnh của loài bò sát chợt vang lên từ nơi tối tăm nhất của đêm tàn.

[Đừng chõ mũi vào chuyện của ta, và lo cho cái mạng của ngươi nếu ta mất hứng, Tom Riddle]

Tom Riddle khúc khích cười.

[Chà, sao phải nóng thế? Dù sao thì ta cùng em ấy cũng là hậu nhân nha. Mà hơn nữa...]

Anh liếm môi, nở nụ cười rạng rỡ.

[Chúng ta sớm muộn gì cũng là một]

- - - - - - - - - - - - -

TT: Tính viết dài hơn, mà sợ dài dòng quá  *cắn áo* quá khứ quả nhiên đáng ghét mà.
Nhưng tôi không thích Tom ngu si, nên bạn trẻ Saraz đành đội mồ sống dậy vậy, ầy.
Cuối cùng tôi cũng chốt được  người cho Harry được về đây, muahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net