0.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một mùa Giáng sinh nữa đang về.

Tuyết phủ đầy trên những con phố nhỏ, những cung đường lớn, những ngõ ngách hiếm ai biết của Tokyo, làm cho cả thành phố trông như một chiếc bánh kem khổng lồ, với món đồ trang trí là những tòa nhà chọc trời được anh thợ lành nghề tỉ mỉ đặt lên. Trẻ con túa ra từ mọi hướng, tha hồ vui chơi, hò hét, nói cười ầm ĩ. Chúng rủ nhau tạo hình người tuyết, đọ xem của ai to và đẹp hơn, hay tấn công lũ bạn bằng mấy trái cầu tuyết nặn vội; trong khi cha mẹ thì tất bật trang hoàng nhà cửa, mua sắm, chuẩn bị quà cho những đứa con sao cho vừa ý chúng nhất. Khắp các cửa hàng, đâu đâu cũng đặt một cây thông rực rỡ, hay có nhân viên cải trang thành Santa Claus tặng bánh kẹo cho bất cứ đứa nhỏ nào đi ngang qua.

Ngay cả ở CCG, chốn văn phòng luôn căng thẳng bởi các cuộc tấn công có quy mô càng ngày càng lớn của Aogiri, không khí cũng có vẻ nhẹ nhõm và ấm áp hơn hẳn. Dù gì đi nữa, đằng sau lớp vỏ hào quang mang tên Thanh tra quỷ ăn thịt, nhân viên nơi đây vẫn chỉ là những ông bố bà mẹ yêu thương con cái hết mực, những đứa trẻ trong hình hài người lớn khao khát được trở về sum họp bên gia đình, và những thanh niên tìm kiếm cho mình một cơ hội để gần gũi với người mình yêu. "Mọi người ai cũng có vẻ rất hạnh phúc", và gương mặt của tất cả nhân viên CCG đã chứng minh điều đó.

"Thế còn cậu, Sasaki" – một giọng nữ dịu dàng cất lên – "cậu đã có dự định gì cho kì nghỉ này chưa?"

Chàng trai trẻ tên Sasaki ấy vội vã quay lại, mỉm cười nhìn người trước mặt:

"Thì, Akira-san biết mà, Quinx chỉ toàn là những đứa nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ từ lâu. Nên em tính năm nay vẫn sẽ mở một buổi tiệc nho nhỏ trong lâu đài cho bọn chúng, dù gì thì..."

"Haise," – Akira ngắt lời, tỏ thái độ không hài lòng – "cậu lại định mời chúng tôi – những người kiểu như đội Suyuza, đội Hirako, tôi và Arima, đến và tặng quà hả?"

"Thì..."

"Tôi rất vui khi mấy đứa trẻ được chăm sóc chu đáo đến vậy. Nhưng Haise à, không phải cậu đang quá vô tâm với bản thân hay sao? Trong khi chúng tôi ăn thì cậu chỉ có thể ngồi đó và mỉm cười, sau đó thì lại lặng lẽ đi dọn, để coi, chỗ dụng cụ mà gần hai chục người đã sử dụng hả?"

"Nhưng... ngoài chuyện đó thì em cũng không biết phải làm gì khác... và em vui với việc..."

"Thi thoảng cũng nên biết chăm sóc cho bản thân mình đi, Haise. Hay là thế này, nếu cậu vẫn muốn mời mọi người, thì cùng nhau đến một nhà hàng đi?"

"Dạ?"

"Cậu vẫn có thể dùng chút cà phê và nói chuyện cùng mọi người mà. Thay đổi không khí một chút, chẳng phải quanh năm suốt tháng cậu đã nấu cho mấy đứa nhỏ ăn rồi sao?"

"...."

"Quyết định vậy đi, cậu có thể mời bất cứ ai mà cậu thích tới. Và dĩ nhiên, là người có hạng cao nhất đội và là "mẹ" của cậu, tôi sẽ trả tiền" – Mado Akira mỉm cười, vươn tay xoa đầu Sasaki– "thế nhé, tôi còn phải đi nộp báo cáo cho cục trưởng, gặp lại sau".

"A... chờ đã!"

-----------------------------

Cuối cùng, dưới sức ép "muốn được ra ngoài" của đội Quinx (mà thực chất là do Saiko bày trò), cùng với lệnh của Akira, Haise cũng dẫn cả đám đến nhà hàng mà Akira gửi địa chỉ từ trước. Không có quá nhiều khách hàng như trong tưởng tượng, vậy cũng tốt, Haise nghĩ, cậu không thực sự thoải mái khi đến những nơi đông người. Ngồi chờ ở đó đã có Akira, Kuramoto, Takeomi, Suyuza cùng Hanbee, và...

"Hạng đặc biệt Ui cũng ở đây sao?"- Haise ngạc nhiên. Dù ngỏ lời mời nhưng vốn dĩ cậu không mong đợi gì Ui sẽ đến, anh ấy luôn tỏ ra xa cách với cậu.

"Ihei muốn làm quen với đội Quinx, vậy nên tôi đưa cô ấy đến." – Ui trả lời, vẻ bất đắc dĩ.

"Xin chào~ thật vui khi gặp lại mọi người." – Ihei Hairu mỉm cười, vẫy tay chào Haise – "cảm ơn anh đã đưa họ đến đây, tôi thực sự rất muốn gặp họ."

"Yo, tui có thể gọi cậu là Hairu-chan không?" – Saiko vẫn luôn là người ham vui nhất, chạy đến nắm tay Ihei hỏi.

"Dĩ nhiên là được, đằng ấy là Saiko-chan nhỉ? Còn ba cậu là Urie Kuki, Shirazu Ginshi và Mutsuki Tooru đúng không? Đã rất lâu rồi tôi mới gặp bạn đồng niên tham gia cùng chiến dịch với mình, hi vọng chúng ta có thể làm bạn của nhau về sau."

"R-rất, rất hân hạnh! Và mong được giúp đỡ, hạng cao cấp Ihei Hairu."

"Không cần phải căng thẳng vậy đâu, đầu chim. Tai cậu đang đỏ lên kìa!"

"Im đê, Saiko! Mi thì biết gì, đồ lùn!"

"Bảo ai lùn đấy hả, đầu chim? Người ta chỉ là chưa cao lên thôi nhá!"

"Xin lỗi vì đến muộn."

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong lúc Mutsuki đang cố cản Saiko và Shirazu lao vào chí chóe, làm tất cả mọi người quay đầu lại.

"H-Hirako-san...?"

"Hạng cao cấp Hirako Take...? Thật đấy hả?"

"Động lực nào làm cho hạng cao cấp Hirako đến đây vậy?"

"Yo, Take-san, lần đầu thấy anh đến tham gia cùng chúng tôi đấy! Lại đây lại đây, ngồi cạnh Bujin này!"

"..."

Người-vừa-lên-tiếng-chào-hỏi Arima Kishou đang cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Hirako Take lại nổi tiếng với đám nhóc ấy đến như vậy.

Anh không biết, chỉ là so với việc được gặp Bạch tử thần thì một Hirako quanh năm trốn hẹn lại đồng ý tham gia tiệc Giáng sinh khiến mọi người shock đến mức quên mất cả sự tồn tại của Arima mà thôi.

*

*                *

Sau bữa ăn, hội người cao tuổi CCG gồm Hạng đặc biệt Arima Kishou, Hạng đặc biệt Ui Koori cùng Hạng cao cấp Hirako Take kiên quyết nói không với các dân chơi giới trẻ, lặng lẽ kéo nhau ra một góc ngồi uống rượu.

Còn tất cả những người còn lại, bao gồm Hạng đặc biệt Suzuya Juuzou, Trợ lý hạng đặc biệt Mado Akira, Hạng cao cấp Kuramoto Ito, Hạng cao cấp Ihei Hairu, Hạng cao cấp Sasaki Haise, Hạng 1 Hanbee Araba, Hạng 1 Urie Kuki, Hạng 1 Kuroiwa Takeomi, Hạng 1 Mutsuki Tooru, Hạng 2 Shirazu Ginshi và Hạng 2 Yonebayashi Saiko rủ nhau chơi Truth or Dare để giải trí.

"Rồi nè con mắm Saiko", Shirazu cười nhe nhởn khi mũi tên chỉ vào con nhỏ tóc xanh ấy, "thực hay thách?"

"Thực!" – Saiko cực kì tự tin trả lời, vốn dĩ nhỏ đâu có cái gì để giấu diếm đâu hahaha!

"Vậy, nói cho tất cả mọi người để đây nghe xem, cân nặng của mi hiện tại là bao nhiêu?"

.... Đệt!

"Đầu chim! Mi cố tình đúng không???"

"Đúng đấy, rồi làm gì được nhau? Thành khẩn khai báo cân nặng đi, đây là lệnh từ đội trưởng đó~"

"S-Shirazu à..." – Sasaki thở dài – "hỏi cân nặng của con gái là thất lễ lắm đó..."

"Nhỏ chơi được chịu được chứ, Sassan cứ mặc kệ nó đi!"

"Nhưng mà..." – cái ánh nhìn lấp lánh ngập tràn sự ấm ức cùng tha thiết của Saiko làm Sasaki không đành lòng – "hay là để nó chịu phạt đi?"

"Đừng, Sasaki" – Ihei Hairu mỉm cười – "để đó đi. Tôi thấy như vậy cũng vui mà~"

.....

Lúc đó hình tượng của thanh tra hạng cao cấp Ihei Hairu đã sụp đổ trong tui rồi, Yonebayashi Saiko, 2021.

Vậy nên không còn cách nào khác, Saiko đành phải nói ra trọng lượng cơ thể mà cô đã giữ bí mật suốt bao lâu nay.

Mà khi nói xong, cả dãy bàn cũng rơi vào trầm tư...

"Thôi được rồi, người kế tiếp," Takeomi rất ra dáng quý ông mà chuyển chủ đề, "là cậu đó, Mutsuki. Thật hay thách?"

"...Thách đi." Mutsuki Tooru chắc chắn sẽ không bao giờ chọn nói thật, nhất là sau khi thấy biểu cảm kinh hoàng vừa rồi của Saiko.

"Chạy lại hỏi Hirako xem, tại sao hôm nay anh ta lại đến đây."

Lý giải cho hành động của mình, Thanh tra hạng 1 Kuroiwa Takeomi cho hay: Trừ đồng nghiệp cùng review bánh mì Yonebayashi thì Kuroiwa không thân thiết với ai trong đội Quinx cả, vậy nên chọn một thử thách đơn giản thôi, với cả cậu cũng tò mò chuyện đội trưởng đột xuất đến như vậy. Mutsuki, người đã có kinh nghiệm rút tỉa thông tin từ vụ điều tra kẹp hạt dẻ, rất nhanh đã quay trở lại báo cáo:

"Hạng cao cấp Hirako nói rằng anh vừa hoàn thành công việc cùng Hạng đặc biệt Arima, vậy nên Arima-san đã bảo anh ấy đến đây luôn."

Và từng người một, cứ thế bị điểm danh bằng mấy cái nhiệm vụ kì quặc, kiểu như:
"Urie Kuki phải không? Cậu chọn thực hay thách?"

"(phiền quá, sao mình lại bị kéo vào vụ này?) ...thách."

"Quay sang hôn má Saiko đi."

"...."

"Í, Uri-go à, cậu ngại hả? Nếu thế thì để tui chủ động cũng được..."

"Im ngay, Yonebayashi!"

Hoặc:

"Nè Juuzou, cậu chọn thách đúng không? Ăn thử món naan này của Akira-san đi."

"... Phụt!"

"Suzuya-senpai!"

"Mado-chan, cái này là gì vậy? Cô trộn tương ớt lẫn mù tạt rồi rải thêm hạt tiêu vào cái món này hả?"

"Cay thế cơ à? Nhưng tôi có thấy cay đâu."

"...Hanbee, cho tui xin cốc nước."

"Đây, senpai. Cẩn thận kẻo sặc đấy."

"Với lại kêu giùm tui thêm vài cái bánh ngọt được không? Tui cần hồi sức. Ăn cái này còn tốn năng lượng hơn chiến đấu với quỷ ăn thịt vậy."

"Vâng. Đợi tôi một lát, tôi sẽ đi lấy ngay."

Hay là:

"Ihei Hairu, tham vọng lớn nhất của cậu là gì?"

"Được anh Kishou khen."

"... Chỉ thế thôi á?"

"Chỉ thế thôi."

"..."

"Vậy thì, Sasaki" – Akira mỉm cười tinh quái khi mũi tên chỉ vào "con trai" mình – "Thật, hay thách đây?"

"...Thách ạ."

"Được, thuyết phục Arima Kishou bế cậu kiểu công chúa và cho cậu ở lại nhà anh ta đêm nay đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net