1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vậy thì, Sasaki” – Akira mỉm cười tinh quái khi mũi tên chỉ vào “con trai” mình – “Thật, hay thách đây?”

“…Thách ạ.”

“Được, thuyết phục Arima Kishou bế cậu kiểu công chúa và cho cậu ở lại nhà anh ta đêm nay đi.”

….

“Cạch!” - Đây là tiếng Shirazu đánh rớt cái muỗng đang dùng để ăn kem.

“Phụt!” – Đây là tiếng Saiko phun nước vào mặt Suyuza.

“Khụ! Khụ!” – Đây là tiếng Suyuza bị sặc sau khi lãnh trọn cú phun nước của Saiko Yonebayashi.

“…” – Đây là một Urie đang sửng sốt đến lặng câm.

“…” Sasaki Haise chết rùi, cảm ơn vì đã điểm danh.

“Mado-san, chị nghiêm túc đấy hả…?” – Ihei Hairu dám đem tiền thưởng tiêu diệt quỷ hạng SS ra cá, trò này chắc chắn không thể thành công.

“Ừ, dĩ nhiên.”

"...Akira-san, em có thể từ chối hoặc yêu cầu một thử thách khả thi hơn không?"

"Không. Saiko đã phải chịu tiết lộ bí mật của nó, không lý gì cậu lại được ưu tiên hết, Hạng cao cấp Sasaki."

“…Mado-san, đùa kiểu này không vui đâu.” – Kuramoto Ito đã mở to cả hai mắt ra rồi đấy, đủ biết đây là chuyện chấn động như thế nào.

“Tôi không đùa.”

“Rồi ai đã từng thấy Arima-san có một tí hành động nào gọi là skinship với người khác, kể cả là bắt tay chưa?”

“…Chưa bao giờ luôn…”

“À, hồi trước tôi có nghe được một chuyện” – Kuramoto rất hăng hái kể – “nghe bảo từ hồi Hạng đặc biệt Arima còn trẻ lắm, mới ngoài hai mươi thôi ấy, sau chiến dịch mọi người cùng đi ăn thì có một đồng nghiệp lớn tuổi hỏi Arima-san có để ý ai trong CCG không, nhiều cô gái thích cậu lắm đấy. Rồi Arima-san…”

"Sao ạ sao ạ?” – Mutsuki cũng vô cùng tò mò, liệu Bạch tử thần của CCG có thực sự vô cảm trước những thú vui thông thường như lời đồn không?

“Ổng liếc nhìn người hỏi một cái, rồi trả lời...”

"Trả lời?????"

"Một câu thôi, "Thì ra còn có người hứng thú với tôi hơn cả công việc.""

“…”

Chả hiểu sao lại có mùi bá đạo tổng tài trong truyền thuyết ở đây...

“Rồi, cá cược đi” – với những chuyện như thế này Takeomi cũng không phải không có hứng thú – "tôi kèo Hạng nhất Sasaki sẽ không thành công đâp, sai thì tôi sẽ mua bánh mời mọi người.”

“Giác quan thứ 7 của tui nói rằng Maman sẽ làm được” – Saiko hất hàm – “Yo Bujin, chuẩn bị mua bánh mì cho tui đi.”

“Tôi… cũng nghĩ là không được đâu.” Mutsuki lo lắng.

“Dù tui không hiểu lắm tại sao mọi người lại cá cược, nhưng mà vì Bujin sẽ đãi bánh nên tui về phe Saiko nha.” – Suyuza tiếp lời.

“…” Sasaki cho biết, hiện tại bản thân đang vô cùng oán giận!

Tôi sắp đi vào chỗ chết mà đám nhóc này còn rảnh rỗi đi đặt kèo hả?

“Nè Sasaki” – Akira còn rất “tốt bụng” mà lên tiếng – “nếu mà cậu ngại quá thì có thể tự chuốc say bản thân mà, tôi nghĩ Arima sẽ không gây khó dễ cho người xỉn rồi đâu~”


Hay quá ha, vẽ chuyện xong bày kế hoạch luôn?

Nhưng mà, không thể nói đây không phải là một ý hay, nhất là Hạng cao cấp Sasaki Haise đặc biệt sợ một hạng đặc biệt Arima Kishou sẽ lẳng lặng mà quẳng cậu ra đường khi đưa ra đề nghị trên. Say rồi chắc anh ấy sẽ không nặng tay như thường ngày đâu ha.

Vậy nên, Hạng cao cấp của chúng ta hít một hơi thật sâu, túm lấy chai rượu bắt đầu rót từng cốc một.

Cốc đầu tiên… cốc thứ hai…
Cốc thứ sáu… cốc  thứ bảy…
Cốc thứ chín… cốc thứ mười…

Quinx squad nhìn cố vấn của mình nốc rượu như nước lã mà không khỏi lạnh gáy, cẩn thận kẻo xỉu anh ơi tụi em không có vác nổi anh đâu!

Đến cốc thứ mười ba.

“Hahaha… Hairu-chan à…” – liệng cái cốc sang một bên, Sasaki cười ngờ nghệch – “Hairu-chan ơi, nhờ cậu một việc được không…?”

“… anh làm tôi sợ đấy, Haise.”

“Cậu… có thể kéo Hạng đặc biệt Ui đi chỗ khác không…? Tôi… Tôi nghĩ anh ấy sẽ cuốc vào mặt tôi nếu thấy trò này mất…”

“… thôi được rồi, dù tôi tò mò lắm, nhưng tôi cũng nghĩ Koori-senpai sẽ nổi khùng lên thật đấy. Vậy Saiko-chan, kết quả như nào ngày mai hãy báo cho mình nhé~”

“Được thui~” – một Saiko rất thân thiện mà đứng lên ôm Hairu một cái – “về cẩn thận nhé, Hairu-chan.”

“Hẹn gặp lại!”

Nói xong, Ihei Hairu bước đến khu dành cho hội người cao tuổi nói vài câu, sau đó cùng Ui Koori rời khỏi nhà hàng.

“Tất cả… là tại chị, Akira-san…” – Sasaki bấy giờ mới loạng choạng đứng dậy – “nếu em bị đánh nhất định chị phải bồi thường cho em!”

Ngất ngư tiến lại quầy bar, Sasaki dồn hết sự tỉnh táo còn lại bắt đầu suy nghĩ. Còn Hirako-san thì sao? Làm thế nào để không cho Hirako biết bây giờ? Thề với trời, Sasaki sẽ không để bất cứ một ai khác biết đến chuyện đáng xấu hổ này đâu.

“Haise.”

Giọng nói quen thuộc này lôi Sasaki trở lại thực tại. Móa, chưa gì đã đến nơi rồi? Mình còn chưa nghĩ ra được cái gì để đối phó với Hirako Take hết!

“Arima-san. Take-san.”

“Cậu say rồi.” – Arima Kishou liếc qua vẻ mặt mơ hồ của Sasaki, không nặng không nhẹ mà buông ra một câu.

“Ừm… Arima-san” – đến nước này thì chạy là thượng sách! – “anh có thể nói chuyện riêng với em một chút không?”

“Có chuyện gì?”

“À vâng, có chút vấn đề… nhưng mà…”

“Vậy hai người cứ nói chuyện đi. Giờ cũng muộn rồi, tôi về đây.” –  Hirako Take lên tiếng.

“A… vậy thì phiền Hạng cao cấp Hirako quá… tôi chỉ muốn nói chuyện với Arima-san một chút thôi, anh không cần phải…” giả trân vậy chứ Sasaki đang thấp thỏm muốn chết, Hirako Take về thật thì đúng là thành công ngoài mong đợi! Nỗi nhục này không thể đem phơi bày cho anh ấy thấy được!

“Không phiền gì đâu.” – Khẽ liếc qua đám người đang dồn hết ánh nhìn về phía họ, Hirako chỉ quay sang nói với Arima – “và anh cũng về sớm đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm đấy.”

Hừm, đầu tiên là Hạng 1 Mutsuki Tooru đến hỏi chuyện, sau đó là Ihei Hairu làm nũng đòi Ui Koori đưa về, và cái bộ dáng dở tỉnh dở mê này của Sasaki Haise.

Với giác quan nhạy bén của mình, Hirako Take cho biết, bản thân không muốn, và cũng không có hứng thú xem chuyện sắp xảy ra đâu.

“Một thanh tra ghoul không được phép buông lỏng cảnh giác của mình, trong bất cứ tình huống nào.” – Arima Kishou nhìn gương mặt đỏ lựng của Sasaki mà phê bình – “luôn có khả năng ghoul sẽ nhảy ra tấn công bất kể thời gian địa điểm, và nếu để bản thân bị thương bởi sự bất cẩn ấy là điều không thể chấp nhận được.”

“Em… em xin lỗi, Arima-san…”

“Take về rồi đấy, có chuyện gì mau nói đi.”

“À… thì…”

Vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng này của Arima Kishou, làm Sasaki Haise làm gì cũng ngại muốn chết!

Thôi được rồi, kiểu gì cũng xấu hổ, muối mặt mà làm cho xong đi thôi.

“Anhbồngemvềnhànha?"

"...?"

"A-anh có thể c-cho em ở lại nhà anh k-không ạ?"

"..."

"Em lỡ thua cuợc với Akira-san rồi... Hình phạt của em là phải thuyết phục anh bồng em về và cho em ngủ lại nhà anh đêm nay..."

"..."

"Đ-được chứ ạ?"

...
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng khó xử.

Sasaki thầm gào thét trong đầu, Arima-san anh từ chối hay phản đối làm ơn nói một tiếng đi được không? Làm ơn đừng trao gửi ánh nhìn đục khoét như thăm dò lục địa vậy, rất đáng sợ đó!

"Haise."

Ồ, cuối cùng cũng chịu nói rồi à?

"Đứng đó."

Arima buông nhẹ một câu, sau đó cúi đầu, cầm hai chiếc vali quen thuộc xách lên!

Đây phải chăng là nói cậu đứng yên chờ tổ tiên vẫy gọi?

Không đời nào! Thường ngày Sasaki sẽ vô cùng nhẫn nại chịu đựng hết tất cả những hình phạt khắc nghiệt của Arima, bởi cậu biết bản thân đã được ưu ái quá nhiều khi là con "quỷ ăn thịt" đầu tiên được tha tội chết và hoạt động với tư cách một thanh tra, cậu không thể để Arima mất mặt vì mình một lần nào hết.

Nhưng đây rõ ràng là lỗi của Akira-san! Hà cớ gì chị ấy lại đưa ra một thử thách khó coi đến vậy, đưa cậu bước đến ngưỡng cửa thiên đường vui lắm đúng không?

Haha, còn cậu thì dĩ nhiên là không.

Vậy nên, Sasaki Haise dùng hết thể lực của hai mươi mấy năm qua chạy tới chỗ Mado Akira, món quà giáng sinh này to quá, xin trả lại chị thì hơn.

Mà phía bên đó cũng đang hỗn loạn không kém.

"Cái cái cái cái gì thế Arima-san xách quinque lên kìa!!!" - Saiko la lên bài hãi.

"Sassan, cẩn thận!" Shirazu đưa tay đỡ lấy vị cố vấn đã say lắc lư vì rượu, tiện thể liếc xéo Akira một cái. Hừ, việc này rõ ràng là Trợ lý Hạng đặc biệt quá tay rồi mà.

"Để tớ gọi xe cho." - Mutsuki luống cuống chạy ra ngoài - "Urie, Shirazu, hai người dìu sensei nhé."

"Nè Saiko, kèo của chúng ta-"

"Nè he, cậu không thấy Maman của tụi này đang gặp nguy hiểm sao? Chuyện này để sau bàn đi, giờ tớ phải đưa Maman về nhà đã. Tạm biệt!"

"..."
Takeomi chỉ muốn nói với Saiko là, kèo vừa rồi mình hủy cũng được thôi mà.

"Haise."

Giọng nói vang lên làm cho lông gà vỏ tỏi, nhầm, lông tóc của cả đội Quinx dựng hết cả lên.

"Arima-san..."

Sasaki nửa mê nửa tỉnh ngóc đầu lên khỏi vai Shirazu, kéo Akira đứng chắn trước mặt mình lèm bèm:

"Tất cả là tại chị Akira, em chỉ bị chị ấy đưa vào tròng thôi, anh muốn nói gì cứ tìm chị ấy mà hỏi em không biết gì hết!!"

Say đến mức không để ý hai cái vali quen thuộc đã không cánh mà bay rồi.

"Akira, tránh ra đi."

Ôi thôi nào, Akira thầm nghĩ, tôi đã tạo điều kiện đến vậy rồi, là anh doạ con nhà người ta chạy mất dép đấy chứ. Dẹp ngay cái ánh nhìn thách thức đấy đi nếu không muốn tôi đổi ý bọc thằng nhỏ lại đem về nhà giấu làm của riêng, gì thì gì tôi cũng được thằng bé gọi là mẹ đấy.

Nhưng nghĩ vậy thôi, Akira vẫn rất tinh ý mà đứng tránh qua một bên.

Tui chính là người mẹ vĩ đại nhất thế giới, Mado Akira, 2021.

"Akira-san...!! Chị...!!"

Haise tức đến mặt đỏ bừng rồi. Cái kiểu quýt làm cam chịu này là sao? Arima-san xin hãy nhẹ tay với người say một chút!!

"Haise, lại đây."

"Hả? Dạ k- oái! Anh làm gì vậy??"

Arima không nhiều lời nữa, trực tiếp bồng Sasaki Haise lên!!

"Say rồi thì đừng quậy nữa. Tôi sẽ đưa em về."

Đội Quinx: !!!!!!!!!!!!!!!!!???????????
Suyuza cùng Hanbee: ??????????????!!!!!!!!!!!!!
Kuramoto cùng Kuroiwa: .......Biết thế vừa nãy hủy kèo luôn cho rồi.

Mà thực ra ngạc nhiên cũng đúng thôi. Một Arima Kishou thường ngày vốn xa cách và bí ẩn, hôm nay lại nhẹ nhàng ôm trọn lấy Sasaki Haise như một món bảo vật quý giá, mà cậu thanh tra hạng cao cấp kia vì xấu hổ càng co rúm người lại, nhìn đi nhìn lại thì không những khó tin mà còn...

"Đẹp đôi vãi cả chó mèo ạ, ship thôi. Thuyền trưởng Mado Akira vạn tuế!"

Mà Arima lại chẳng có vẻ hứng thú gì với việc bón chút cẩu lương cho shipdom vừa mới nhú, thẳng thừng quay gót mang Sasaki ra khỏi nhà hàng, cẩn thận đặt cậu nằm xuống hàng ghế phía sau, sau đó mới tiến về vị trí phó lái ra hiệu cho tài xế chở người về nhà.

Được rồi, Arima thừa nhận, mình đi cất quinque chỉ để có thể rảnh tay đỡ Haise thôi, sao lại doạ sợ cậu nhóc này rồi. Xem ra huấn luyện gì đó về sau này cần phải nhẹ tay hơn một chút mới được.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net