Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm sau, ta đang ngồi phê vài văn kiện do tướng quân Nakuto gửi đến, Zuzu cùng Minmin đang nằm trong lòng ta ngủ ngon lành, Ari bên cạnh tiếp tục may áo, Eri thì lau lau chùi chùi mấy món trang sức ta thích đeo. Hai cái kẻ thân cận của ta không bao giờ chịu ngồi yên, cứ phải kiếm việc làm thì phải? Tướng quân Shouta vào bẩm báo:

- Thưa nữ hoàng, có người đột nhập vào Hạ Ai Cập, đã bị chúng ta bao vây đánh chặn ở Hàm Sư Tử.

- Dẫn ta đi.

Ta vội đứng dậy, đặt Zuzu cùng Minmin nằm xuống, đi theo tướng quân Shouta. Theo lời ông ấy bọn họ hình như là người ngoại bang, không rõ của nước nào, đang bị nhốt trong ngục. Ta mặc áo choàng lại, nhanh chóng leo lên ngựa chạy tới nơi...

Shouta dẫn đầu, phía sau là ta cùng Nabi đang chạy bên cạnh. Ta chạy đến nơi thì nhìn thấy một nhóm khoảng hai mươi mấy người đang bị trói lại ngồi chung một chỗ, trên người đầy máu cùng vết thương. Ta kinh ngạc, bọn họ ai cũng to lớn vạm vỡ, không biết là gián điệp của nước nào...

Trong đám người đó có một kẻ len lén vươn mắt nhìn nàng, nàng mặc trang phục đơn giản, quần áo bằng lụa mỏng, lúc ẩn lúc hiện, kì lạ là nàng không mặc váy mà lại vận một cái quần hình thù kì lạ, ống rộng thùng thình, bên dưới cổ chân lại túm chặt lại. Tuy kì lạ nhưng quả thật khá phù hợp với nàng. Tóc được cột hết lên, chỉ có hai sợi được rũ hai bên thái dương...

- Nhìn cái gì? Nữ hoàng đến còn không cúi chào, thứ như ngươi cũng dám ngắm nữ hoàng cao quý sao?

Tên cai ngục dùng cán gươm nện vào đầu người đó khiến hắn ngã lăn quay ra, Asisư ta không hài lòng, lên án:

- Ta đã nói với các ngươi tù trước, tù nhân bắt được thì nhốt vào ngục rồi canh chừng thôi, sao lại tự tiện hành hạ thế này?

- Thưa... chúng thần...

- Sau này làm việc có quy tắc một chút, ta là chủ của các ngươi.

Tên cai ngục cúi mặt, ta quay sang nói với Kurusu:

- Cho đổi tên cai ngục này. Hung hăng quen thói, đây không phải lần đầu tiên, chọn người khác thế chỗ hắn.

Tên cai ngục đầu đổ đầy mồ hôi, quỳ phịch xuống:

- Đa tạ nữ hoàng tha tội chết...

Ta không nói nữa, quan sát đám người bị cho là gián điệp này. Bọn họ đều bị thương nặng, máu đã ướt đẫm. Đang trong tình trạng thế này, ta có hỏi bọn họ cũng không thèm trả lời. Thế là ta quay người đi, lệnh cho Kurusu nhốt bọn họ lại vào ngục, gọi người vào chữa trị vết thương, ba ngày sau rồi tính tiếp.

Sau khi Asisư rời đi, tất cả tù nhân đều được áp giải vào trong ngục. Mãi đến khi binh lính Ai Cập khóa cửa phòng giam lại bọn họ mới hoàn hồn.

Đây là ngục giam đó sao?

Tất cả đều quay lại chăm chú chờ chỉ thị của một người...

Izumin vẫn cúi đầu tỏ vẻ hèn mọn, trong đầu lại rối ren. Cuối cùng hắn cũng hiểu lí do vì sao những vị tướng quân của Hitaito lại đồng ý trở về Ai Cập để thành người dưới trướng của nàng. Một cô gái trẻ tuổi như thế nhưng trên người lại có uy quyền của đế vương khiến người khác cam tâm hàng phục, đôi mắt đen sáng như sao cùng đầu óc thông minh sáng suốt hiếm có. Nếu người này chịu về phe của hắn thì chẳng khác nào rồng mọc thêm cánh...

Ngục giam sạch sẽ thoáng mát, mỗi nhà ngục đều có một ô cửa sổ thông gió nhưng được đặt ở trên cao đề phòng tù nhân trốn thoát; mỗi phòng giam đều có giường nệm nhỏ, tuy không phải loại tốt nhất nhưng tất cả đều sạch sẽ. Một nhà ngục sạch sẽ là đã hiếm thấy rồi, đừng nói tới việc cung cấp cả chăn gối thế này.

Izumin muốn tiếp cận Asisư nhưng bên cạnh nàng lúc nào cũng có người canh gác rất cẩn thận, nàng lại chưa bao giờ rời khỏi cung điện. Hắn dự định trong lần gặp mặt người dân của nàng sẽ bắt cóc nàng đi, nào ngờ ngay cả cơ hội cũng không có. Nàng nhận quà xong đuổi người ta về thẳng, liếc mắc cũng không thèm. Nhớ tới bộ dạng sống chết giành giựt cái lồng chó của Asisư hôm đó, Izumin không khỏi phì cười...

Ông đội trưởng cùng những người khác thầm lo lắng, hoàng tử bị tra tấn tới nỗi hóa khùng rồi...

Tới giờ cơm, thức ăn không phải sơn hào hải vị gì cả, chỉ có cơm cùng một con cá. Cả bọn hơn hai mươi mấy người chỉ có một thau cơm cùng một con cá? Bọn họ nhìn xung quanh, lại ngạc nhiên. Những tù nhân khác đều được trọn vẹn một con, thế mà bọn họ...

Ông đội trưởng phẫn nộ đứng dậy hỏi:

- Quản ngục, tại sao bọn họ được ăn nhiều hơn chúng ta?

- Gì? Bọn họ có làm việc nên ăn nhiều, các ngươi vừa mới đến chưa làm được gì đã đòi ăn?

- Làm việc?

- Bây giờ tạm thời cứ ăn trước bao nhiêu đó đi, ngày mai làm việc xong sẽ có phần của các ngươi.

Izumin gật đầu, ra hiệu cho ông đội trưởng lui về, mọi người đều có học võ, sức khỏe hơn người, nhịn đói một bữa cũng không sao nhưng vẫn giả vờ ngồi ăn, chờ tới sáng hôm sau xem có chuyện gì không. Ruka chắc cũng sắp tới nơi rồi...

Ngay cả bản thân Izumin cũng không ngờ ngồi trong ngục của Giza lại phát hiện ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng tới như thế.

Sáng hôm sau, quản ngục mở cửa, bên ngoài có binh lính đứng canh gác, tất cả đều là những vị tướng quân, chỉ có vài người bị điều đi làm việc khác, còn lại hầu như đều ở bên cạnh theo bảo vệ cho Asisư. Nàng vẫn giống hôm qua, trang phục có chút khác, đứng ở trên công trường, tay cầm bản vẽ, mắt hơi nheo lại, đầu đã lấm tấm mồ hôi, mắt vẫn chăm chú quan sát bên dưới. Một mình nàng đứng đó, trên cái công trường đầy bụi mù này, nàng như một bông hoa đầy sức sống, vừa nổi bật lại rất phù hợp với nơi đây. Asisư là cô gái thật kì lạ, khi khoác trên mình bộ trang phục kiêu sa, nàng là nữ hoàng uy quyền của Ai Cập, còn khi mặc trên người trang phục bình thường, nàng lại là một đóa hoa nở rộ giữa đám cỏ dại...

Izumin không tập trung làm việc, cứ khẽ liếc mắt theo dõi Asisư đang đứng chỉ huy ở gò đất cao cao kia, lâu lâu lại thấy Ari đi ra đưa nước cho nàng uống, nàng lắc đầu từ chối...

Nàng từ chối không uống một mình, lát sau lại ngồi xuống cùng với mấy tướng quân, giữa một đám đàn ông, một cô gái lại bưng ly uống ừng ực không chút hình tượng, nước còn khẽ tràn ra ngoài, sau đó cười tươi rói trả cốc lại cho Ari, tự nhiên lấy tay áo chùi mép miệng...

Những người xung quanh phì cười, Ari nhảy dựng lên có vẻ không đồng ý nhưng ta mặc kệ. Tên Nabi khốn khiếp bên cạnh lại bắt đầu xỏ lá ta:

- Tưởng nữ hoàng tốt lắm, hóa ra thèm uống rượu nên mới đợi chúng ta nghỉ ngơi rồi đòi uống chung.

- Biết làm sao được, rượu được tiến cống nhiều lắm, vậy mà ta có được uống đâu. Ari khó tính...

- Lo cho sức khỏe của ngài thôi...

- Nabi, mẹ nhà ngươi, lo cho ta thì đừng để ta đau lòng, ngày mai ngươi đi uống rượu nữa, trời ơi, rượu ngon của ta á á...

Ari bên trong lại thò đầu ra bình phẩm về nhân cách của ta:

- Lệnh bà, người là nữ hoàng cao quý, không nên dùng những lời lẽ thô tục ạ.

Eri bên cạnh phụ họa:

- Đúng vậy đó lệnh bà, người không được ở gần cái tên thô tục đó nữa, không khéo càng ngày càng giống hắn...

Nabi tức giận khinh bỉ đáp lại Eri:

- Sao nào? Ta thô tục thì sao nào? Mẹ nhà nó, liên quan gì tới cô hả Eri?

- Ngươi... ngươi dám mắng ta... ngươi...

- Ngươi ngươi ngươi cái **** ...

Sau đó là một tràng những lời lẽ không hay ho cho lắm, Eri giận tái mặt, cuối cùng nhảy phốc lên tát cho Nabi một cái, miệng hét lên:

- Bố nhà ngươi láo toét, chị nhịn đủ rồi, ngươi tưởng chị sợ ngươi chắc?

Nabi nín thin, Eri tát xong mới ta hỏa, vẻ mặt dở khóc như người bị táo bón không tìm thấy nhà vệ sinh, quay đầu bỏ chạy. Nabi từ tốn vuốt vuốt mặt, sau đó hành lễ với ta, nhẹ nhàng phe phẩy đuổi theo Eri. Vẻ mặt của Ari vô cùng thông cảm:

- Có cần đuổi theo không lệnh bà?

- Không cần đâu, Eri là nữ quan quyền to chức lớn, nó thì sợ gì?... vả lại, tự làm tự chịu!!!

Shouta thấy vẻ mặt nham hiểm của ta cũng đành nhướn mày thở dài, lắc đầu ngao ngán. Cô nhóc này dung túng thuộc hạ một cách thái quá...

Nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi, ta đứng dậy, kiếm chỗ cao nhất, dùng cuộc giấy trong tay vo lại thành hình cái loa, kê lên miệng, bắt đầu dùng sức nói:

- Hôm nay ta có chuyện muốn nói, như kế hoạch từ trước, thứ mà chúng ta đang xây dựng chính là khu nhà ở dành cho nô lệ cùng nhân công, các người xây các người ở, do đó, hi vọng mọi người sẽ dùng hết tâm huyết cùng sức lực để hoàn thành vì đây chính là mái nhà của các người. Ta sẽ không thúc ép mọi người, một ngày chỉ cần làm việc theo đúng thời gian quy định nhưng trong thời gian đó, mọi người phải thúc đẩy công việc hoàn thành đúng chất lượng...

- Nữ hoàng vạn tuế...

- Nữ hoàng vạn tuế...

Những nô lệ bên dưới quỳ mọp xuống, miệng ai cũng tung hô tên nàng. Izumin đứng cách chỗ của Asisư hơi xa, chỉ cảm thấy giọng nói của nàng thật là mạnh mẽ, có thể khiến cho nhiều người tôn vinh như thế... Bọn họ coi nàng như nữ thần, nàng đứng ở trên có vẻ hơi lúng túng, cười gượng rồi gọi bọn họ đứng dậy.

-....

- Này, ngươi là người mới vào à? Sao lại bị bắt vào thế?

- Chúng tôi bị nghi ngờ là gián điệp, nữ hoàng đang cho người điều tra!

- À, có nữ hoàng điều tra thì không sao rồi!

Izumin đứng một bên nghe ông đội trưởng cùng một tù nhân khác trong ngục trò chuyện thì không kiềm lòng được, vội lên tiếng hỏi:

- Sao lại không sao?

- Nếu các ngươi không phải gián điệp, tất nhiên nữ hoàng sẽ thả các người ra!

- Còn nếu là gián điệp?

- Nếu chịu quy hàng thì tha chết, cố chấp không chịu thì bị xử tử.

- Quy hàng được sao?

- Được, nhưng bị đẩy sang khu nô lệ.

Ông đội trưởng nhìn Izumin, mắt Izumin cũng lóe sáng. Một cô gái như Asisư làm sao có thể cai trị cả 1/3 vương quốc Ai Cập như thế này? Menfuisư có cả dàn quần thần từ đời cha hắn, vô cùng trung thành tận tụy, còn Asisư thì phải tự tạo dựng thế lực cho mình, thế nhưng xem ra nàng sắp vượt mặt cả Menfuisư rồi. Hiện giờ thì chưa nhưng tương lai làm sao biết được!

Đây là khu vực để cho tù nhân làm việc, như thế đảm bảo tù nhân không thể bỏ trốn. Kì lạ là cũng chẳng có ai bỏ trốn, bọn họ làm việc xong lại ngoan ngoan đi về phòng giam, háo hức trò chuyện chờ giờ cơm. Đến khi cơm được dọn ra thì...

Izumin nheo mắt nhìn dĩa thức ăn tí tẹo của mình. Hôm nay làm việc như thế, tại sao vẫn không có thức ăn?

- Cái này, tại sao tôi...

- Xem nào, tù nhân mới vào Irumi phải không? Hôm nay ngươi không tập trung làm việc, dám lén lút ngắm nữ hoàng, trừ cơm.

Tên cai ngục tử tế nêu lí do, sau đó lại tiếp tục bê cơm đến những phòng khác. Mấy người cận vệ im lặng ăn cơm của mình, bọn họ cặm cụi lao động cả ngày không dám liếc mắt nhìn sợ bị nghi ngờ nên cơm đầy đủ, còn hoàng tử... ai bảo ngài nhìn người ta làm gì...

Asisư, Izumin lại phì cười, vẫn hợp tác bê chén cơm lên. Nàng cho ta nếm nhiều mùi vị mà cả đời này ta cũng không thể quên được thật!

Hoàng tử Izumin ăn cơm tù.

Hoàng tử Izumin do mãi ngắm nữ hoàng, lơ là không làm việc nên phải ăn cơm trắng...

Tuy tên quản ngục nói thế nhưng Izumin nhận ra sự chán ghét của hắn, có khả năng tên này thầm thương trộm nhớ Asisư hay không? Dù sao cũng không đến nỗi cơm trắng thế này chứ?

Trải qua mấy ngày, cuối cùng bọn họ cũng dần thích nghi được. Nô lệ làm việc đúng thời gian quy định, trên công trường toàn là nam nhân, còn vợ con họ ở nhà có người gom lại một chỗ, một bên dạy chữ, một bên dạy thêu thùa thủ công để buôn bán. Tiền bạc làm vốn triều đình Hạ Ai Cập sẽ cho vay, không tính lãi xuất, với điều kiện sau này trả hết nợ sẽ phải nộp thuế đều đặn. Hàng ngày Asisư đều lên công trường quan sát xem công việc tiến hành tới đâu rồi, sẽ đến tận nơi để kiểm tra chất lượng. Xem ra Asisư rất chú trọng tới phát triển trong nước, nàng cũng đã tạo dựng được lòng tin rất lớn từ dân chúng. Tiếc rằng ở bên ngoài họ chỉ truyền miệng rằng Ai Cập là một đế chế hùng mạnh, luôn miệng ca ngợi vị hoàng đế trẻ tuổi Menfuisư mà không ai biết rằng cô nữ hoàng Asisư luôn âm thầm lặng lẽ này lại còn tài giỏi hơn cả vị hoàng đế ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asisu