Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Izumin càng ngày càng không thể rời mắt khỏi hình bóng xinh đẹp ấy...

Qua ba ngày, quả thật Asisư đã gọi bọn họ vào, dây thừng trên tay đã bị gở bỏ, bọn họ được tự do, đi theo tướng quân Kurusu vào gặp nữ hoàng.

Ta đau đầu nhìn mảnh lụa mỏng trước mặt, không biết phải làm sao. Ta đã nhờ Ari thử nghĩ cách vẽ hoa văn lên vải lụa mỏng mà phụ nữ Ai Cập thường dùng, nếu nư vậy thì sẽ được nhiều người ưa chuộng hơn. Trước giờ hoa văn chỉ được thêu lên vải dày, thường dùng để may những trang phục truyền thống trong các buổi tế lễ, bình thường người Ai Cập chỉ mặc quần áo đơn giản, không có họa tiết, vải mỏng được dùng làm tay áo đơn giản, có thay đổi thì chỉ thay đổi màu nhuộm. Loại vải mỏng này nếu thêu lên sẽ rất thô và xấu, vả lại quá mỏng, thêu dễ bị rách...

Izumin vừa đi vào đã thấy vẻ thất thần suy nghĩ của Asisư, môi nàng hơi mím lại, người ngẩn ra, chăm chăm nhìn mảnh vải óng ả thượng hạng trên bàn. Nàng đang nghĩ việc gì vậy nhỉ?

Ari bên cạnh lên tiếng nhắc nhở khiến ta hoàn hồn lại, vội buông mảnh vải xuống đưa sang cho Ari, bản thân mình cười gượng:

- Các vị, mau đứng lên, do Ai Cập chúng ta luống cuống, chưa gì đã tấn công khiến mọi người bị thương...

- Vậy là nữ hoàng đã điều tra rồi!

- Vâng, ta thật xin lỗi! Để ta cho người đi lấy đồ đền bù thiệt hại cho mọi người...

- Tâu nữ hoàng, không cần đâu! Chúng tôi chỉ xin phép mạo muội được ở lại quý quốc vài ngày để buôn bán hàng hóa..

- Vâng! Chúng tôi rất sẵn lòng, nhưng như vậy có bất tiện cho các vị không?

- Không! Thương nhân chúng tôi tìm nơi để buôn bán và nhận thấy nơi đây rất thích hợp để trao đổi hàng hóa!

Ta đành tươi cười, bảo người chuẩn bị chỗ ở cho bọn họ...

Chuyện khiến ta đau đầu nhất hiện nay chính là ngân khố không đủ, tiền bỏ ra để xây dựng quá tốn kém, chưa kể số tiền đã ban phát cho dân chúng. Ari cẩn thận tính toán, cuối cùng đành lắc đầu nhìn mọi người:

- Ta tính kĩ lắm rồi, cho dù đem bán hết số trang sức này cũng chỉ có thể cầm không tới một tháng nữa...

- Lệnh bà, hay là chúng ta sang Tê Bê hỏi mượn bệ hạ...

- Không được, như thế thì mất mặt lắm...

- Nhưng chúng ta cùng đường rồi...

- Bây giờ xoay đâu ra thêm tiền?

Ta im lặng nãy giờ chỉ thở dài bất lực, đăm chiêu nhìn chằm chằm tà váy...

- Xin lỗi mọi người, tất cả do ta háo thắng, chỉ suy nghĩ tới cái lợi lâu dài mà không nghĩ tới cái hại trước mắt...

- Kìa, sao lệnh bà lại nói thế! Chúng ta cùng nhau suy nghĩ sẽ không sao đâu!

- Đúng đó, người tự trách cái gì!

Lúc này tướng quân Shouta dẫn vị thương nhân có vẻ ngoài khá thần bí, lúc nào cũng dùng khăn trùm đầu, chỉ để lộ gương mặt với làn da ngăm đen đi vào. Hắn quỳ trước mặt ta hành lễ, sau đó đứng dậy, tự nhiên hỏi:

- Không biết nữ hoàng gọi ta đến có việc gì?

Người này tuy là thương nhân nhưng có vẻ rất cao sang, cách đi đứng nói chuyện của hắn chứng minh đây không phải là người tầm thường nhưng bao nhiêu người điều tra đều ra kết quả giống nhau, hắn là một thương nhân đến từ Lybia. Bây giờ cùng đường, chỉ có thể...

- Irumi, nếu ta đề nghị hợp tác cùng ngài thì sao?

- Hợp tác? Ý của nữ hoàng là...

Izumin buồn cười, ngay từ đầu hắn đã nhìn ra, nàng làm như vậy rất thông minh, nhưng để xây dựng cả một công trình tốn kém biết bao nhiêu mà nói, nàng lại quá nhân nhượng ưu ái với bọn nô lệ, biết bao giờ mới có kết quả. Bọn họ được ăn uống đầy đủ, làm việc một ngày chỉ vài giờ, tuy rất được lòng dân chúng nhưng ngân khố của nàng có cầm cự nổi không?

- Ta trực tiếp nói thẳng, hiện nay chúng ta...

Shouta cùng Ari thảng thốt gọi ta: "Nữ hoàng" nhưng ta mặc kệ, giờ phút này đành phải liều thôi. Ta không muốn dây dưa cùng triều đình của Menfuisư ở Tê Bê, tuy cùng chung Ai Cập nhưng làm sao nhờ nó giúp đỡ mãi được... Bản thân ta, lòng tự trọng của ta không cho phép ta làm chuyện đó...

- Chúng ta không đủ tiền để tiếp tục, cần một số tiền khá lớn. Nếu thành công, ta sẽ không để ngài chịu thiệt.

- Nữ hoàng, người làm gì vậy?

- Nữ hoàng...

- Ta đồng ý.

Mọi người xung quanh sững sờ, ta cũng sững sờ. Hắn ta chưa biết ta cần bao nhiêu đã đồng ý.

Hắn giàu có tới mức nào mà có thể...

Ta mở to mắt nhìn tên lái buôn phía dưới, nhìn chằm chằm, cuối cùng không nhìn ra được sự khác biệt gì...

Izumin cười thầm trong lòng, đối với một Giza nhỏ bé của nàng, nó là số tiền lớn nhưng đối với hoàng tử Hitaito như hắn thì chẳng đáng là bao. Hắn đang tìm cơ hội để tiếp cận nàng, nào ngờ nàng tự tự đưa tới miệng!

Eri giả vào mặt Nabi một cái rõ đau, sau đó ngơ ngác nhìn ta:

- Nữ hoàng, hắn ta... đùa à?

- Ngày mai ta sẽ cho người đưa tới, hi vọng sẽ thu được lợi nhuận như nữ hoàng đã hứa.

Cuối cùng để thúc đẩy công việc, ta phải tăng thêm giờ làm của nô lệ cùng nhân công trên công trường, trước tình huống khó khăn như bây giờ, ta bắt buộc phải làm vậy, may mắn là bọn họ vẫn vui vẻ chấp nhận, miệng không hề chửi rủa như ta vẫn nghĩ...

Ta rời công trường, vội đi đến phía Tây Giza, nơi Eri cùng Ari đàn hướng dẫn mọi người may vá, bên cạnh đó tìm cách in màu lên lụa. Hiện tại ta chỉ hi vọng vào việc có thể làm ra thứ vải mới, như thế mới có thể kiếm tiền trả nợ được. Điều ngạc nhiên là người thương nhân tên Irumi ấy luôn luôn di bên cạnh ta với lí do hết sức củ chuối: "Trong đó có tiền của ta, ta phải đi theo để đảm bảo..."

Ta cũng đành để hắn đi theo, dù sao hắn bỏ nhiều tiền nhất nên có quyền lực, chỉ thua mỗi ta. Ta đắng cay chửi rủa, không ngờ một thương nhân lại có thể giàu như thế, giàu hơn cả nữ hoàng ta...

- Nữ hoàng, vẫn không được, người xem, màu lan ra, giặt lại biến mất, không tìm cách vẽ lên được...

- Ừ, ta sẽ suy nghĩ...

Ta ngồi soạn lại vài món trang sức, cuối cùng chỉ giữ lại những món mình thích nhất, còn lại đều đưa cho Ari đem bán cầm cự. Không thể ỷ y vào số tiền mà Irumi cho mượn, phải tự lực gánh sinh. Eri và Ari vì ta cũng phải đem bán hết những thứ trang sức, tiền dành dụm cũng đưa cho ta. Ta cảm động cùng ân hận, vì ta mà mọi người chịu khổ thế...

Carol ở Tê Bê đã sớm tỉnh lại từ mấy ngày trước, bọn họ đang rầm rộ chuẩn bị hôn lễ. Ta lại thêm đau đầu, bây giờ lấy cái gì đi mừng hôn lễ cho bọn nó đây... Ôi...

Ta là bà nữ hoàng nghèo nhất trong lịch sử Ai Cập... Hu hu...

Ta thểu não, lại tiếp tục lục kiếm trong đống văn kiện cổ lổ sĩ của mình, tìm mãi cũng không ra thứ gì... Nếu màu vẽ không được, vậy dùng nhiên liệu nghiền nát mịn ra, sau đó pha với hồ được không nhỉ?

Nhưng thời đại này lấy đâu ra hồ với chả keo... Keo à?

Ta vội lật ngược lại đống sách, Irumi vừa đi vào thì giật mình, nheo mắt không hiểu ta đang làm gì...

- Nữ hoàng?

- A, mời ngài ngồi, ta đang tìm kiếm vài thứ...

- Nữ hoàng kiếm thứ gì?

- Một quyển sách, ừm, sách y học...

Ta mặc xác hắn, vừa trả lời vừa tiếp tục lục tung lên.

- Có phải quyển này không?

- Ạch @@

Ta không thể tin, ta ở trong này cả buổi tìm không ra, hắn vừa vào đã tìm thấy?

Vội chộp lấy quyển sách, lật một cách không thương tiếc, cuối cùng cũng tìm ra...

Acacia arabica, một loại cây thuộc họ keo, mọc ở Ấn Độ. Ấn Độ à?

Ta đăm chiêu suy nghĩ, không chú ý tới Irumi đã ngồi xuống sát bên cạnh ta, gần như là mặt kề mặt...

- Nữ hoàng suy nghĩ gì thế?

Izumin hắn giả vờ hỏi cho có lệ, thực chất chỉ muốn ngồi xuống bên cạnh nàng. Vẻ mặt của nàng lúc đăm chiêu suy nghĩ rất đáng yêu, có một sức hút mãnh liệt khiến người khác không thể rời mắt đi...

Ta không nghe, cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà bật dậy, chạy như bay ra ngoài, lệnh cho Kurusu cùng Shouta mau chuẩn bị đến Ấn Độ, khởi hành ngay trong đêm. Irumi bị Asisư làm cho hết hồn cũng đã bình tĩnh lại, nhăn mặt không biết nàng định làm thêm trò gì...

Thuyền của chúng ta khởi hành, theo y lệnh ta hướng về phía Ấn Độ. Trong suốt thời gian đó ta vẫn lén cho người tìm hiểu xem Izumin đang ở đâu, gián điệp lại không có tin tức. Ta hơi buồn bực trong lòng nhưng vẫn phải dẹp bỏ tình cảm cá nhân sang một bên để tập trung giải quyết công việc đại sự cho xong.

Khi ta đến nơi cũng đã là năm ngày sau.

Điều khiến ta ngạc nhiên nhất chính là hoàng thất Ấn Độ rất niềm nở đón tiếp chúng ta, bọn họ còn bảo ta muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không cần đền đáp. Ta vui mừng, vẫn giữ vẻ tao nhã cúi đầu cảm ơn bọn họ, sau đó bắt đầu nghiên cứu, đồng thời đưa cây về Ai Cập.

Những việc sau đó thành công tới không ngờ, thân cây phơi khô, rút cạn tinh dầu thì được thứ chất lỏng sền sệt, chính là keo nguyên chất, pha với màu một đã được xay nát mịn thì ra một hỗn hợp màu, dùng vẽ lên lụa mỏng rất đẹp, vải tỏng suốt nhẹ tênh, phấp phới bay trong gió, bên dưới được viền những hoa văn họa tiết quen thuộc, ta còn dặn Ari sáng tạo vẽ thêm vài thứ. Ari rất khéo tay, những gì nàng vẽ ra đều sống động xinh đẹp khiến người khác mê tít...

Eri cùng Ari bắt đầu chỉ cho những người phụ nữ ở đó làm, hàng sản xuất ra nhiều vô số kể. Việc tiêu thụ và bán do Irumi đảm nhiệm, hắn làm rất tốt. Nhưng Asisư ta không muốn dừng lại ở đó, đối tượng mà ta muốn trấn lột chính là hoàng thất Ai Cập...

Thế là ta bắt đầu trang điểm ăn mặc cầu kì, diện những bộ trang phục do chúng ta tự làm ra lượn vòng vòng ở Tê Bê khiến mấy vị phu nhân thèm chảy nước dãi, đơn đặt hàng nhiều vô số, ngay cả hoàng phi Ai Cập tương lai Carol cũng khá thích thú, về giá cả, ta chặt chém miễn bàn. Sống trong cảnh túng thiếu mới biết tiền quan trọng cỡ nào.

Ta cũng gửi vài cây vải đến Ấn Độ để cảm ơn, sau đó quả nhiên nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, thương nhân bắt đầu đổ dồn đến để mua loại vải này, nhân tiện ta cho người quảng cáo luôn những thứ thổ sản mà chúng ta làm ra được.

Nabi cùng Nakuto, mỗi người cầm một đầu mảnh vải, thắc mắc hỏi:

- Đám phụ nữ các cô thật kì lạ, vì thứ này mà bỏ ra bao nhiêu đây tiền ư?

- Hừ, các người thì biết gì...

Ta ngồi bên trên lẩm nhẩm tính toán, công trình nhà ở của công nhân đã hoàn thành, bọn họ có thể yên tâm làm việc, ta sẽ tăng giá thuế lên cao một chút, bắt đầu bù đắp vào ngân khố. Số tiền thu được sau khi trả cho Irumi cũng chỉ còn dư rất ít, nhưng có thể sống sót sau trận này là may lắm rồi. Không ngờ tên Irumi đó lại rất chí khí, chỉ lấy đúng số tiền ban đầu của mình khiến ta kích động mãnh liệt, đi đến ôm cổ hắn ngỏ ý cảm ơn. Nào ngờ giữa chốn đông người hắn lại không ngại ngùng mà ôm ngược lại khiến ta sững người, sau đó cười ngượng quay về chỗ của mình.

Hạ Ai Cập chính thức vực dậy và phát triển hùng mạnh hơn bao giờ hết...

Điều khiến bọn ta bất ngờ chính là, cái kẻ mà Ari cầm đồ lại mang hết trang sức quần áo mà ta đem cầm đến, quỳ trước mặt mọi người, lớn tiếng hô:

- Nữ hoàng bệ hạ vì dân vì nước, không màng tới bản thân, nay thần xin dâng lại toàn bộ những thứ người đã đem bán, mong muốn được góp phần vào phát triển Hạ Ai Cập thân yêu.

Thần dân bên dưới lũ lượt quỳ xuống, miệng gọi tên ta, to và đều như sấm khiến ta hơi choáng ngợp, tên tuổi của ta chẳng mấy chốc đã lan rộng đi nhiều nơi...

Quả thật có nhiều điều tưởng chừng như là mơ, ví dụ như tên thương nhân Irumi ấy. Sau khi kết thúc quá trình trao đổi, không đợi ta hậu tạ đã đi mất dạng không lời từ biệt khiến ta có hơi hơi bất mãn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asisu