Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta nhìn thấy đám bụi đang cuồn cuộn lên từ phía xa càng lúc càng gần mình thì trong lòng bất an.

Không ổn, càng lúc càng không ổn.

Chư vị thần linh, làm ơn đừng để Izumin xuất hiện vào lúc này.

Tiếc là thần linh ở trên cao quá, Asisư có khấn vái cũng đã muộn.

Therru tách khỏi đội ngũ, chạy đi đón Izumin đang trên đường tìm kiếm hoàng phi bỏ trốn nhà mình. Izumin vừa nhìn thấy Asisư đã thúc ngựa tới đây nhanh hơn, vẻ mặt thảng thốt cực độ.

– Ngừng lại, Izumin, ngừng lại, không được đến đây…

-…

Không có tiếng trả lời, Mitamun, Shouta và Mamoru vội thúc ngựa sang một bên tránh. Izumin đang lao vù vù tới đây, không khéo hắn lôi tuột cả đám xuống thì khổ. Menfuisư và Carol còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ông đội trưởng chỉ thấy Izumin vượt lên trên hẳn, tốc độ kinh hoàng lao về phía nữ hoàng.

-…

– Mẹ nó, bảo ngươi ngừng lại, đây là hố cát lún đấy có nghe không?

Izumin vẫn hùng hục lao tới, bỏ ngoài tai mọi lời nói của ta.

Thế là cả đoàn người trơ mắt nhìn hoàng tử Izumin hiên ngang lẫm liệt ném ngựa sang một bên, không suy nghĩ mà nhảy xuống hố cát nơi Asisư đang trợn mắt lên.

– Asisư, ta tìm được nàng rồi!

Ta cúi đầu nhìn cát lún tới ngang hông, tay siết chặt, bất lực.

Ta muốn đấm cho tên này một phát.

Hắn không làm hư bột hư đường thì chịu không nổi. Dự định dùng cung tên có cột dây thừng bắn lên phía trên rồi cho người kéo lên, thế là xong, giờ thì hay rồi, cát lún cao hơn khi nãy, trong hố lại có hai người, ta xem ngươi mất bao lâu để kéo lên, hừ.

– Hoàng tử, ta không cần ngài chết chung với ta, mời ngài đi lên cho.

– Nói bậy gì vậy? Ta xuống để cứu nàng, có ta ở đây, làm sao nàng chết được.

Mỗ nữ đỏ mặt, mọi người lại khó hiểu. Hoàng tử Izumin yêu nữ hoàng như thế, sao lại cưới thêm Carol làm gì?

**********

Ta thở dài, sau đó lại thở dài…

Quay đầu sang nhìn Izumin đang ngồi trò chuyện với Menfuisư đằng xa, sau đó nhìn lại Carol đang sốt mê man nằm trên giường, miệng cứ gọi:

– Anh Raian… Jimy…

Carol, kiếp trước ta mắc nợ gì cô hay sao? Cứ mỗi lần cô gặp nạn hay bị thương ta đều phải đi theo chữa trị?

Đút thuốc cho Carol xong, ta lại thừ người.

Ta phải làm gì bây giờ? Trở về Hitaito để Izumin giam lỏng hay quay về Hạ Ai Cập? Izumin đã đến tận đây, liệu hắn có đồng ý cho ta trở về Hạ Ai Cập không?

Haizz…

Ta nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Menfuisư. Chắc bọn đàn ông cũng đã giải quyết xong mấy cái gút mắc kia rồi, ta không liên quan tới nữa.

Menfuisư cúi đầu không dám nhìn ta, miệng lí nhí xin lỗi. Ta phì cười, lấy tay xoa đầu nó, sau đó đi ra ngoài lều.

Lúc đầu ta nghe Menfuisư gọi tên Carol rất tình cảm, sau đó…

– Carol, Raian là thằng nào? Còn thằng Jimy nữa, nàng tỉnh dậy cho ta….!!!!!!

Ta cảm thấy bất lực, không hiểu sao thằng nhãi này có thể cai trị được Ai Cập hùng vĩ.

Ta buồn chán gọi Therru đi cùng ta ra ngoài đầm lầy, ngồi đưa tay nghịch nghịch đám bèo xanh um tươi tốt đang nổi trôi bập bềnh…

Bất ngờ nghe thấy tiếng Therru rút kiếm ra, ta quay đầu lại.

Ragashu, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.

Ta giả vờ hoảng sợ cực độ, sau đó e thẹn chớp mắt nhìn Ragashu. Hắn cũng ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ nhìn ta, mặc kệ Therru dang chắn trước mặt.

Một cô gái kiều diễm xinh đẹp…

– Cô gái, sao nàng lại ở đây?

– Ta…

– Nàng ở đâu, để ta đưa nàng về…

– Ta…

Nhìn bộ dạng nham hiểm của Ragashu, ta cảm thấy chán ghét vô cùng. Izumin, ngươi ở đâu, ra hốt tên này đi, hắn định bắt hoàng phi của ngươi đi kìa.

Quả nhiên Therru không phải đối thủ của Ragashu, lát sau đã bị hắn đánh ngất xỉu. Ta lo lắng nhìn Therru, sau đó cười ngượng:

– Thật là, ngại quá, chồng ta đến đón ta rồi!

– Chồng?

Ragashu có vẻ không tin, đến khi quay lại thì thấy vẻ mặt âm u như sắp giết người của Izumin. Izumin liếc mắt nhìn cánh tay đang ôm ngang hông của ta, khẽ hừ hừ bất mãn:

– Hoàng đế Ragashu, không biết ngài định làm gì hoàng phi của ta?

– Hoàng phi?

Hắn không tin, trợn mắt nhìn ta. Ta cười cười, gật đầu.

Hoàng phi Hitaito, nữ hoàng Ai Cập lừng lẫy giang hồ mấy hôm nay chính là ta đây.

Hắn luống cuống rút tay lại, thả ta ra. Ta ngoan ngoãn đi về trốn sau lưng Izumin, ta còn đứng bên cạnh Ragashu nữa có khi hắn rút gươm chém chết Ragashu thật…

Âm mưu sang Ai Cập hỏi cưới nữ hoàng Asisư, lợi dụng mâu thuẫn giữa Asisư và Carol để gây rối Ai Cập của Ragashu bị chóp chết từ đây!

Izumin bế ta quay trở lại lều trại của Hitaito, bắt đầu hỏi:

– Asisư, bây giờ nàng muốn thế nào?

Ta biết, ý hắn muốn hỏi bây giờ hắn phải làm thế nào cho ta đồng ý quay về Hitaito. Có điều hắn không biết, trước sau gì ta và hắn cũng đã kết hôn, ta có lông bông bên ngoài bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ trở về hoàng cung Hitaito.

Nhớ lại cảnh tượng hắn không suy nghĩ lao người xuống hố cát, ôm chặt lấy ta như thể sợ ta vĩnh viễn biến mất vậy…

Có lẽ hắn yêu ta…

Còn ta, ta đã yêu hắn từ rất lâu rồi.

Haizz…

Ta ngẩng đầu lên nhìn Izumin, nhẹ giọng trả lời:

– Ta muốn trở về Ai Cập…

Quả nhiên Izumin bóp nát cả ly rượu đang cầm trên tay, ánh mắt lạnh tanh nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười mê người:

– Được, nghe theo ý nàng, chúng ta trở về Ai Cập trước, sau đó mới về Hitaito.

“Chúng ta”?

Ta nghệt mặt ra, chẳng lẽ hắn…

– Ừ, ta đã bàn giao tất cả mọi chuyện lại cho phụ hoàng rồi, nàng muốn đi đâu ta sẽ đi cùng nàng.

Ta cũng không đóng kịch nữa, nhẹ nhàng ôm cổ hắn lại!

– Chúng ta trở về nhà đi! Ta không đi nữa! Chỉ cần hắn yêu ta, thế là đủ rồi!

Sau chiến công lẫy lừng đó của ta, danh tiếng của Hitaito lên như diều gặp gió, những chư hầu lân bang đều lẳng lặng tự động dâng thêm cống phẩm nhiều hơn, bọn họ bắt đầu quy hàng vô số. Việc này khiến hoàng đế Hitaito rất hài lòng, miệng cứ ngoác lên mà cười. Ông ấy còn mặt dày cầm bản đồ đến:

– Asisư, con nhìn thử xem, còn nơi nào có thể phá hoại nữa không? Ấy, những nước chư hầu nhỏ thì đã hàng phục hết rồi, chỉ còn vài quốc gia có vẻ lưỡng lự, nhưng con biết không, những kẻ đang lưỡng lự đấy rất nguy hiểm, có nguy cơ đe dọa đến ngai vị của Izumin sau này, chưa kể sẽ ảnh hưởng đến cháu nội của ta không chừng. Vậy nhé! Con cứ từ từ tìm hiểu đi, xong thì đến báo với ta!

Ông ấy vội bỏ đi về, được một lúc thì hớt ha hớt hải quay lại trong khi ta với bà Mura còn đang ngẩn người:

– Asisư, còn không ta sẽ cho người đánh lén, cần quái gì đánh trực diện, đem binh lính đến công thành luôn, bắt bọn chúng hàng phục, sau đó đưa mặt con ra! Dù sao danh tiếng của con đang lên như diều gặp gió! Thôi! Ta đi nhé, kẻo Izumin phát hiện ta không có mặt thì khổ!

Lần này ông ấy mới đi thật ==/

Ta dở khóc dở cười, bà Mura thì có vẻ điềm đạm bình tĩnh nhưng hình như đang run rẩy cố nén cười.

Ta thì nhàn rỗi ngồi chế vài viên thuốc, lười nhác gọi Zuzu cùng Minmin. Hai con chó này càng lúc càng to ra trông như con gấu, Ari và bà Mura nhìn thấy đều câm lặng nhường đường cho nó đi. Chúng nó quả thật rất giống ta, cả ngày chỉ ăn, sau đó ngã phịch ra đất ngủ. Có lần ta phải hỏi Izumin:

– Ngày xưa ngươi mua chúng nó làm gì thế?

– Ta thấy lạ, vả lại có lẽ nàng sẽ thích nên…

– Ừ, thích thì thích, nhưng mà nuôi chúng nó tốn cơm quá.

Ta buồn bã nhìn ra bên ngoài, dạo này cảm xúc của ta rất thất thường, lúc thì vui lúc lại buồn, chỉ muốn khóc một trận cho thỏa thích…

Mitamun được gả cho một hoàng tử lân bang, bây giờ đã có thai hơn năm tháng, xem chừng vị hoàng tử kia rất yêu thương nó… Minưê cũng kết hôn với con gái của một vị quan trong triều…

Duyên nợ của hai người đó đã hết, ta đành phải chấp nhận thôi. Bọn họ không đến được với nhau, một phần là do ý trời, phần còn lại là do bọn họ.

Bà Mura đi ra ngoài, lấy tấm áo choàng lên người ta, chăm chú nhìn xuống bên dưới.

Bên dưới chính là phòng nghị sự của triều đình, Izumin đang nói gì đó, vẻ mặt rất tập trung, tay chỉ lên bản đồ. Ta chăm chăm nhìn hắn, sau đó lại đỏ mặt.

Eri đang ngồi xếp quần áo bên kia chán nản lên tiếng:

– Hoàng phi, lấy nhau lâu như vậy mà người còn đỏ mặt à?

– Ai nói, ta…

Ta đang định phản bác nhưng lại thôi, nước mắt bắt đầu ứa ra. Hu hu, sao ta lại đau lòng thế này…

– Sao vậy?

Ta giật mình, không biết Izumin trở về từ khi nào, hắn vòng tay ôm chầm lấy ta, đặt ta ngồi lên đùi hắn. Ta trợn mắt nhìn hắn, sau đó sụt sùi khóc:

– Izumin, ta khó chịu…

– Lại làm sao nữa à? Ta gọi Hasan vào nhé?

– Ta không biết, ngày mai ngươi đừng đi lên triều nữa, ở đây với ta.

– Ừ! Mai ta ở với nàng!

– Không được, làm vậy còn ra cái thể thống gì? Ta bảo thế nào ngươi nghe thế ấy à?

Izumin đen mặt, bất lực nhìn cả một đoàn người đang ở trong phòng.

– Cả ngày hôm nay nàng đều thế này à?

– Vâng, cứ khóc rồi cười cả ngày thế ạ.

Izumin đưa tay rờ trán ta, ta khó chịu hất tay hắn ra, sau đó lại cắn lên vai hắn. Bà đây khó chịu…

– Hay bị bỏ bùa mê? Để ta gọi Kirke…

– Izumin, ứ … hu hu…

– Nàng sao thế?

Ta không trả lời, bắt đầu ngồi cào cấu cắn xé Izumin một trận ra trò. Không hiểu sao trong lòng cứ khó chịu bứt rứt…

Hasan được Izumin gọi vào, ta không vui nhìn hắn. Ta cũng là thầy thuốc, hắn có hơn ta ở chỗ nào mà dám bắt mạch coi bệnh cho ta? Hasan xem xong bắt đầu trầm ngâm, ta lại cắn Izumin.

Sao dạo này mình giống cẩu thế nhỉ?

– Ari, dạo này hoàng phi ăn uống thế nào?

– Lệnh bà ăn uống rất bình thường mà, thậm chí còn nhiều hơn trước kia.

– Asisư, ăn nhiều quá nên khó chịu à?

Ta tức giận nhéo Izumin, sau đó hu hu khóc:

– Ta ăn ngươi cũng không cho, hu hu, ta không muốn ở đây nữa, ta muốn về Ai Cập… hu hu…

– Ngoan, ta chỉ đùa thôi mà! Hasan, hoàng phi bị sao vậy?

– Tâu hoàng tử, lệnh bà rất khỏe mạnh, chỉ là thời gian đầu mang thai nên tính tình thất thường thôi ạ!

– Ừ, không sao là tốt rồi, các người lui xuống đi.

Cả bọn lui ra, Izumin ôm ta vào lòng, bóp bóp cánh tay ta:

– Nàng xem, ta nuôi nàng mập ra được mấy vòng, bây giờ cả người đều là thịt!

Ta nhăn nhó hất tay hắn ra, sau đó tự lấy tay sờ sờ xuống eo mình. Ừm, dạo này ta mập ra thật. Bỗng nhiên ta cùng Izumin đều đực mặt ra, ngơ ngác nhìn nhau.

– Hasan nói nàng có thai à?

– Hình như là vậy.

Lúc này bên ngoài vang lên vài thứ âm thanh…

Eri: “Hóa ra là có thai, vậy mà lệnh bà cứ lúc khóc lúc cười, hù ta thật!”

Ari: “Phải! Ban đầu ta cũng nghĩ thế, nhưng không ngờ có thai thật!”

Mura: “Chỉ là có thai thôi mà, hoàng phi buồn vui thất thường như thế hoàng tử lại đau lòng!”

“Chỉ là có thai thôi mà!!!!”

Sau đó tất cả đều im lặng, im lặng đến đáng sợ. Ta cùng Izumin dỏng tai lên nghe tiếp thì…

– Bớ, thái y Hasan, nữ quan Ari, Eri và Mura… các ngài ấy ngất xỉu cả rồi…

Từ ngày biết tin ta có thai, Izumin không thèm đi thượng triều nữa, cả ngày ở trong phòng ngồi chơi với ta. Phụ vương vui mừng hết sức nói, mặc ta cùng Izumin muốn làm gì thì làm, chỉ cần đảm bảo đứa cháu nội của ông ấy khỏe mạnh là được, hoàng hậu thì khỏe mạnh hẳn ra, bệnh tình được đẩy lùi gần hết!

Bà ấy cứ ngồi nhìn ta và Mitamun, sau đó cười tít cả mắt.

Ta chớp chớp mắt nhìn mẫu hậu, sau đó lại cặm cụi gặm cái cánh gà ngon chảy nước dãi Izumin vừa gắp cho. Mitamun trợn mắt lên nhìn ta, sau đó vội bụm miệng, ngã về phía sau nôn xối xả. Nôn chán nàng ấy lại ngồi dậy, vẻ mặt kinh khủng không thể tin được nhìn ta:

– Thứ như thế mà ngươi cũng ăn được à?

Ta thản nhiên trả lời, tay vẫn không ngừng hoạt động:

– Có gì mà không ăn được? Ta bảo ngươi này, ta ăn còn nhiều hơn lúc trước!

– Không sao! Nàng muốn ăn ta để cho nàng ăn!!

Izumin cười hề hề, lấy khăn lau miệng cho ta. Từ ngày biết tin hắn sắp được làm cha, miệng cứ ngoác lên đến tận mang tai. Ta nheo mắt nhìn cả nhà quái gở đó, bất ngờ một tên lính từ ngoài đi vào, cung kính khom người:

– Tâu, sứ giả Minoa đến cầu kiến hoàng tử cùng hoàng phi, họ đang chờ ở bên ngoài ạ.

– Minoa? Ta đã từ chối nhiều lần, sao bọn chúng còn ngoan cố?

– Izumin, sứ giả Minoa đến đây làm gì?

Izumin nhìn ta có vẻ khó xử, cuối cùng đành thở dài một tiếng, dùng khăn chùi sạch tay ta, sau đó bế ta đi ra ngoài. Trên đường đi hắn giải thích:

– Lần trước nàng chữa bệnh cho mẫu hậu, tiếng đồn đã lan xa…

– Ô, nhưng chuyện đó liên quan gì tới Minoa?

– Quốc vương Minoa ốm yếu từ nhỏ, không biết sống được bao lâu nữa…

– Muốn ta giúp họ?

– Không được, nàng đang có thai, trước kia chưa chắc ta đã đồng ý, bây giờ thì đừng hòng.

– Nhưng Izumin, ta quan tâm tới thế lực thủy quân của họ… Hừm…

– Việc này ta cũng có nghĩ tới, nhưng hiện tại Hitaito chúng ta không cần. Ta làm sao để nàng mạo hiểm? Lát nữa nàng chỉ cần từ chối là được rồi.

Ta im lặng không trả lời, không đồng ý với ý kiến của Izumin, cũng không bác bỏ. Nếu có thể nhờ thủy quân Minoa hỗ trợ xây dựng quân đội, chắc chắn lời chứ không thiệt. Hiện tại bọn họ đang làm bá chủ cả một vùng biển…

Ta cho người gọi Hasan đến, sau đó ngoan ngoãn đi cùng Izumin tới tiếp sứ giả Minoa. Yukutat vừa thấy ta đã vội cúi đầu. Hắn đội một cái mũ hình sừng trâu, trang phục đơn giản gọn nhẹ, kiếm đeo bên hông, người cao lớn.

– Hoàng phi Asisư, xin người hãy rũ lòng thương mà cứu giúp quốc vương của chúng tôi…

– Yukutat, hoàng phi của ta gặp may mà thôi! Ngài không nên kì vọng nhiều…

Izumin vẫn từ chối một cách khéo léo nhẹ nhàng nhưng người Minoa nào chịu nghe, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy thần linh xuất hiện, nhìn ta chằm chằm. Ta ngại ngùng nép sát vào lòng Izumin, sau đó ngẩng đầu dậy:

– Tướng quân, quốc vương của chư vị đang trong tình thế nguy kịch, bây giờ các vị phải làm theo lời ta, bắt buộc phải làm theo, nhưng kết quả, ta không chắc…

Bọn họ vui mừng, vội ngồi kể lể bệnh tình của Minosu ra. Ta giả vờ chăm chú lắng nghe, thực chất trong đầu đang cố gắng nhớ lại những tình tiết trong truyện, ừm…

– Bây giờ… Phải dẹp bỏ cả vườn hoa lá di động ngay trong phòng của Minosư ra…

– Trời đất, sao hoàng phi biết? Chúng tôi chưa nói…

– Còn nữa, đưa hắn đến ở một nơi thoáng mát, phải tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nhiều vào…

– Nhưng thái y bảo bệ hạ tuyệt đối không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

– Thì ta chỉ nói vậy, còn lại tùy các vị! Nếu mời được Carol, hoàng phi Ai Cập đến thì bệnh tình của hoàng đế quý quốc có cơ hội chữa khỏi! Nàng ấy là con gái nữ thần sông Nin, chuyện gì cũng có thể làm!

Mỗi lần nhắc tới Carol, ta lại khẽ liếc nhìn Izumin. Hắn ta có vẻ không quan tâm, đang trò chuyện với tướng quân Yukutat bên kia. Ta thấy thế nên buông tha cho hắn, tập trung dặn dò thêm vài chuyện nữa. Hitaito là một đế quốc hùng mạnh bậc nhất hiện nay, Minoa cũng phải nể sợ vài ba phần nên khi Izumin nhắc tới chuyện cảng quân sự, bọn họ vui vẻ đồng ý.

Sau khi tống tiễn bọn sứ giả ra về, Izumin lại lôi ta ra ngồi tự kỉ cùng hắn.

Hắn cứ áp mặt vào bụng ta, sau đó lảm nhảm:

– Asisư, nàng nói xem đây là con trai hay con gái?

– Ta không quan tâm, con gì ta cũng đều thương như nhau.

Bất ngờ ta bật dậy khiến Izumin giật mình, lúng túng ôm chầm lấy ta lại như thể sợ ta làm chuyện gì ngu ngốc lắm. Ta túm cổ áo hắn, lắc qua lắc lại hỏi:

– Sao nào? Phải sinh con trai cho ngươi à? Không sinh được con trai thì ngươi cưới thêm thứ phi hả?

– Asisư, nàng đừng nghi oan cho ta, ta nào dám…

Mỗi lần nhớ tới hình ảnh Asisư cô đơn đứng trên tường thành, mắt đăm chiêu nhìn xuống dòng sông đang cuộc chảy dữ dội dưới vực sâu, Izumin lại hoảng sợ… Hắn không dám, thật sự không dám…

Ta tạm thời tin tưởng, hừ lạnh vài tiếng:

– HỪ, ngươi chê ta cũng không sợ, cùng lắm chúng ta về Ai Cập.

Ta hào hùng tuyên bố, tay vỗ ten tét lên bắp đùi. Izumin đau lòng nắm tay ta lại, nhận đầu ta vào cổ hắn, hai tay vuốt nhẹ lưng ta:

– Ai Cập làm gì có chỗ dám chứa chấp mẹ con nàng? Ai dám chứa ta giết kẻ đó.

Ta tức giận không chịu ngồi yên, đầu muốn ngẩng dậy nhưng lại bị Izumin ép xuống:

– Nàng ngoan ngoãn ở đây, Ai Cập đã có ta cùng tướng Shouta lo, không có mất tí của cải nào đâu mà sợ!

Sau lần nghèo kiết xác ở Hạ Ai Cập, ta bỗng nhiên keo kiệt kinh khủng. Cảm giác nghèo khổ quả thật rất khó miêu tả, có chết ta cũng không muốn gặp lại. Biết tin hoàng tử Izumin sắp có con đầu lòng, của cải đổ về liên tục. Sứ giả các nước đem không biết bao nhiêu thứ mới lạ hay ho đến, Izumin ngồi tiếp, ta cùng Ari ngồi bên cạnh đếm tiền. Bố chồng ta, quốc vương Hitaito cũng đã dành nguyên một vùng thảo nguyên rộng lớn trên cho đứa cháu nội chưa biết giới tính trong bụng ta.

Mẹ nó, thằng nhãi nằm trong bụng ta đang sở hữu cả một khối tài sản khổng lồ, giàu hơn cả mẹ nó.

Cả triều đình cũng từng mở một cuộc hội nghị về giới tính của con ta, sau đó thất bại ê chề mà ra về tay trắng. Ta ăn uống ngủ nghỉ đều đặn, ngoại trừ thời gian đầu tính khí thất thường ra, còn lại hầu như không có bất kì biểu hiện ốm nghén nào khác. Mẫu hậu ngồi đoán già đoán non, ai cũng chúc ta sẽ sinh con trai…

Nào ngờ khi hay tin ta sinh đôi, một lúc hai tiểu công chúa thì im bặt.

Ta mệt mỏi nắm tay Izumin, vui vẻ nói:

– Chúc mừng ngươi Izumin, ngươi chính thức trở thành kẻ đẹp trai nhất nhà chúng ta.

Sau đó ngủ thiếp đi, mặc kệ Izumin dở khóc dở cười.

Điều ta không ngờ tới nhất chính là… phụ hoàng cùng mẫu hậu rất yêu thương Istard cùng Isis.

Điều ta càng không ngờ tới nhất là… hai đứa con gái xinh đẹp đáng yêu như thiên thần của ta lại nghịch ngợm như quỷ, mới ngày nào chúng nó còn trên tay ta vô hại biết bao, nào ngờ tới khi nó bò xuống đất thì sức phá hoại kinh hồn.

Cả hai đứa giống nhau như đúc, ngoại trừ mái tóc. Istard tóc bạch kim giống Izumin, còn Isis tóc đen giống hệt ta! Ừm, còn lại bọn nó đều giống Izumin hết, hu hu.

Ta từng bỏ ra cả ngày trời để ngồi quan sát xem hai đứa nhỏ do ta mang nặng đẻ đau sinh ra này còn điểm gì giống ta hay không, cuối cùng chán nản ngồi than thân trách phận.

Chúng nó giống Izumin như hai giọt nước. Aiz… mĩ nữ như ta mà không di truyền được gì cho lũ nhóc này sao?

Ban sáng, phụ hoàng cùng Izumin bế Istard và Isis đến phòng nghị sự, mỗi người giữ một đứa, ta rảnh tay, đang ngồi nghiên cứu thuốc thì nghe Ari bẩm báo về. Istard cầm toàn bộ giấy tờ quan trọng nhét vào cái bỉm của nó sống chết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asisu