Phần 1 - Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Cô gái ấy đã xuất hiện ở Auld Shillelagh, một quán rượu cách nửa đường giữa Hatherton và Bristol, nơi mà tôi thường thích lui tới và đôi khi, vào mùa hè lúc Mẹ và Cha cực nhọc với công việc gặt ở nhà, tôi thường xuyên đi vào phố, đã quen với việc ghé vào vài lần một ngày.
    Tôi thừa nhận rằng lúc đầu tôi không để ý cô ấy nhiều lắm, điều mà rất bất thường vì tôi thích tự hào về bản thân rằng tôi biết địa điểm chính xác của mọi người phụ nữ xinh ở gần đây, dù sao đi nữa, quán Shillelagh không phải là nơi mà bạn hi vọng kiếm được một người phụ nữ xinh đẹp. Một người phụ nữ, vâng. Một kiểu phụ nữ nhất định. Nhưng tôi có thể thấy cô gái này không như vậy : cô ấy rất trẻ, khoảng tuổi của tôi, cô ấy đội một chiếc mũ bằng vải lanh và một chiếc áo blouse khoác ngoài. Đối với tôi cô ấy nhìn giống như một người giúp việc.

    Nhưng quần áo của cô ấy không phải là thứ làm tôi chú ý. Mà là cái sự ồn ào lúc cô ấy lên tiếng, điều mà bạn có thể nói rằng là trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của cô ấy. Lúc đó cô ấy đang ngồi với ba người đàn ông, tất cả đều lớn tuổi hơn cô ấy, những người mà tôi nhận ra ngay lập tức : Tom Cobleigh, thằng con trai Seth của hắn, và Julian gì đó, đứa mà tôi không nhớ nổi họ, nhưng mà hắn làm việc với hai tên kia : ba kẻ mà tôi đã lời qua tiếng lại thậm chí có khi đã choảng nhau trước đó - cái thể loại mà tỏ ra khinh thường tôi vì tụi nó tưởng tôi tỏ ra khinh thường tụi nó, những kẻ mà thích tôi cũng nhiều như tôi thích bọn nó, và đó nghĩa là không được nhiều cho lắm. Tụi nó ngồi về phía trước cái ghế đẩu của tụi nó và theo dõi cô gái trẻ này bằng những cặp mắt đểu cáng, sói già thể hiện một mục đích đen tối hơn mặc dù tụi nó đều đang cười, đập bàn, khích lệ cô ấy trong khi cô ấy uống cạn cả một bình bia. 

    Không, nhìn cô ấy không giống những người phụ nữ thường lui tới quán rượu, nhưng có vẻ như cô ấy đã định đoạt để tỏ ra như họ. Cái bình lớn gần như bằng cô ấy, cô ấy chùi tay qua miệng và đập mạnh nó xuống bàn, tụi đàn ông trả lời lại bằng sự cổ vũ, reo hò cô ấy làm một lần nữa và không nghi ngờ gì việc tụi nó hài lòng khi cô ấy hơi loạng choạng trên ghế. Có vẻ tụi nó không thể tin rằng mình may mắn như vậy. Một thứ bé nhỏ xinh đẹp như vậy.

    Tôi theo dõi bọn nó để cho cô gái uống nhiều bia hơn với cùng sự náo động đi kèm thành công của cô ấy, và cô ấy đã làm điều tương tự giống lần trước, lại chùi tay qua miệng, nhưng thậm chí lần này còn loạng choạng nhiều hơn, một ánh nhìn đi qua giữa mắt tụi nó. Một ánh nhìn dường như nói rằng. Công Việc Đã Hoàn Thành.
    Tom và Julian đứng dậy, và tụi nó bắt đầu, theo lời của tụi nó, "hộ tống" cô gái ra cửa, bởi vì, "Cô đã uống quá nhiều rồi, cô gái xinh đẹp, nên đưa cô về nhà thôi, nhỉ ?".

    "Về giường", thằng Seth cười đểu, nghĩ rằng nó nói rất nhỏ mặc dù cả quán đều nghe nó. "Hãy đưa cô về giường nào".

    Tôi nhìn người bán rượu, mắt của ông ấy đảo xuống và dùng chiếc tạp dề để xì mũi. Một vị khách ngồi gần tôi quay mặt đi. Lũ khốn. Thà kiếm một con mèo để giúp còn tốt hơn, tôi nghĩ; rồi sau đó cùng với một tiếng thở dài tôi đập mạnh cái cốc xuống bàn, đứng khỏi ghế và đi theo tụi Cobleigh ra con đường bên ngoài.

    Tôi chớp mắt ngay khi tôi vừa bước ra từ bóng tối của quán rượu bước vào ánh nắng chói chang. Cái xe kéo của tôi vẫn ở đó, bị thiêu đốt trong ánh mặt trời; Cạnh đó là một cái khác tôi nghĩ là của tụi Cobleigh. Ở bên kia của con đường là một khoảng sân cùng với một ngôi nhà nằm sâu vào bên trong đó, nhưng không có dấu hiệu nào của nông dân. Chúng tôi đơn độc trên con đường chính: chỉ có tôi, hai thằng Cobleigh, Julian và cô gái, dĩ nhiên.

    "Well, Tom Cobleigh", tôi nói, "những điều mà mày có thể thấy trong một buổi chiều yên ổn. Những điều như là mày và tụi bạn nối khố của mày say xỉn và làm cho một người phụ nữ không có khả năng chống cự còn say hơn".

    Cô gái khụy xuống ngay lúc Tom Cobleigh bỏ tay cô ấy ra và quay lại để đối mặt tôi, ngón tay của hắn đã đưa lên sẵn.

    "Giờ thì mày nên tránh xa khỏi chuyện này, Edward Kenway, cái thằng trẻ trâu vô lại. Mày cũng say như tao và đạo đức của mày cũng phóng đãng như vậy. Nên tao không cần được có vinh hạnh để nói chuyện với loại như mày".

    Seth và Julian cũng đều quay lại. Cô gái đờ đẫn, như thể tâm trí cô ấy đã đi ngủ trong khi cơ thể cô ấy vẫn tỉnh táo.

     "Well" - Tôi cười - "Đạo đức của tao có thể phóng đãng, Tom Cobleigh; nhưng tao không cần phải trút bia xuống cổ họng của một cô gái trước khi mang cô ấy lên giường, và tao chắc chắn tao không cần hai thằng khác giúp tao trong việc đó".

     Mặt thằng Tom Cobleigh đỏ bừng lên giận giữ. "Thế sao, thằng khốn láo xược. Tao sẽ mang cô ấy lên xe kéo của tao và đó là điều mà tao sẽ làm, và chở cô ấy về nhà".

    "Tao không nghi ngờ việc mày có ý định để cô ấy lên xe của mày và chở cô ấy về nhà cô ấy. Cái ý định mày định thực hiện giữa việc để cô ấy lên xe kéo và về tới nhà mới là điều làm tao lo ngại."

    "Nó làm mày lo ngại, phải không? một cái mũi gãy và một vài cái xương sườn gãy sẽ làm mày lo ngại trừ khi mày tự lo cái chuyện khốn nạn của mày trước đi."

    Nheo mắt, tôi liếc qua con đường chính, nơi những ngọn cây xếp quanh đường đất tỏa sáng ánh vàng và xanh dưới mặt trời, và từ đằng xa có một hình bóng đơn độc trên ngựa, lung linh và mơ hồ.

    Tôi bước lên trước một bước, và nếu như từng có bất kì sự nhiệt tình hay hài hước nào trong cách cư xử của tôi, thì nó đều đã biến mất, gần như tự theo ý muốn của nó. Có sự đanh thép trong giọng nói của tôi khi tôi lên tiếng lần tiếp theo.

    "Giờ hoặc mày để cho cô gái yên, Tom Cobleigh, hoặc tao sẽ không chịu trách nhiệm cho hành động tiếp theo của mình."

    Ba tụi nó nhìn nhau. Bằng một cách nào đó tụi nó làm theo lời tôi. Tụi nó bỏ cô gái ra, nhìn cô ấy dường như ngồi xuống bằng một cách thanh thản, đặt một tay xuống đất và nhìn tất cả bọn tôi bằng cặp mắt lờ mờ, hiển nhiên không nhận ra rằng tất cả những thứ diễn ra nãy giờ là vì cô ấy.

    Trong lúc đó tôi nhìn tụi Cobleigh và cân nhắc cẩn thận. Đã bao giờ tôi từng đánh ba thằng một lúc chưa ? À thì, chưa. Bởi vì nếu bạn đánh với cả ba một lúc, thì bạn không đánh đấm gì hơn là bị cho ăn đập. Nhưng mà thôi nào, Edward Kenway, tôi tự nói bản thân mình. Ừ, ở một mặt tụi nó có ba người, nhưng một thằng trong số đó là Tom Cobleigh, thằng mà không còn trong tuổi xuân nữa, khoảng bằng tuổi cha tôi. Một thằng khác là Seth Cobleigh, con của Tom Cobleigh. Nếu bạn có thể tưởng tượng được cái thể loại mà giúp cha nó có được một cô gái say khước, thì, bạn có thể tưởng tượng được cái kiểu người của thằng Seth Cobleigh là gì, ừ thì cái kiểu ngông cuồng, nham hiểm, có nhiều khả năng giữ váy và chạy khỏi trận đánh hơn là đứng lại. Và hơn thế nữa, tụi nó đang say.

    Ở mặt khác thì tôi cũng đang say. Hơn nữa tụi nó còn có Julian, thằng mà nhìn riêng, có thể tự lo được.

    Nhưng tôi có một ý tưởng khác. Người lái ngựa đơn độc mà tôi có thể thấy từ xa. Nếu tôi có thể giữ bọn Cobleigh đủ lâu cho đến khi anh ta tới, tình thế có thể xoay chuyển về hướng có lợi cho tôi. Dù sao thì, nếu anh ta là người tốt, người lái ngựa đơn độc sẽ dừng lại và giúp tôi.

   "Well, Tom," tôi nói, "mày có lợi thế hơn tao, điều hiển nhiên mà ai cũng thấy được, nhưng, mày biết đấy, tao sẽ không thể nào dám nhìn vào mắt mẹ tao biết rằng tao đã để cho mày và tụi bạn của mày bắt cóc cô gái trẻ xinh đẹp này."

    Tôi liếc nhìn con đường nơi mà người lái ngựa đơn độc đang đến gần hơn. Nhanh nào, tôi nghĩ. Đừng chần chừ chứ.

    "Thế nên," tôi tiếp tục, "cho dù kết cục là mày bỏ lại tao với vũng máu bên con đường này, và mang cô gái trẻ đó đi, thì tao sẽ làm tất cả những điều tao có thể để làm việc đó khó khăn nhất có thể cho mày. Và hãy mong đợi rằng mày sẽ đi với con mắt thâm đen và có thể là một cặp bi đau nhói vì những rắc rối của mày."

    Tom Cobleigh nhổ nước bọt, xong nhìn thẳng vào tôi bằng cặp mắt nhỏ hẹp, nhăn nheo. "Phải không ? Như vậy luôn ? Vậy mày định đứng đó mà nói về chuyện đó cả ngày, hay mày sẽ định thực hiện nó ? Bởi vì thời gian không chờ người đàn ông nào cả ... " Hắn nhe răng cười một cách xấu xa "Tao có người cần phải thấy, việc cần phải làm."

    "Aye, đúng vậy, và mày càng để cô ấy ở đó càng lâu, càng có nhiều cơ hội cô gái đáng thương đó sẽ tỉnh dậy, nhỉ ?"

    "Tao không phiền khi phải nói với mày, tao bắt đầu mệt mỏi với cuộc nói chuyện này rồi, Kenway." Hắn quay qua Julian. "Nghĩ thế nào về việc chúng ta dậy cho thằng khốn này một bài học? Oh, và một điều trước khi chúng ta bắt đầu, Quý ngài Kenway. Mày không xứng đáng để làm mẹ mày cảm thấy tự hào đâu, mày hiểu chứ?"

    Câu đó đau đấy, tôi phải thừa nhận. Được ai đó như Tom Cobleigh, thằng mà có đạo đức như một con chó đang sùi bọt mép và với độ khôn chỉ bằng một nửa, có thể chạm được tới tâm hồn như thể lỗi lầm của tôi là một vết thương mở, đút ngón tay cái của hắn vào đó và gây cho tôi thậm chí còn nhiều đau đớn hơn, ừ, điều đó làm sự quyết tâm của tôi càng mạnh mẽ hơn, nếu không còn gì khác.

    Julian đẩy ngực của hắn về phía trước và với một tiếng gầm gừ lớn. Cách tôi hai bước hắn đưa nắm đấm lên, hạ vai phải hắn xuống và vung cú đấm. Tôi không biết Julian từng đánh nhau với ai ngoài quán rượu, nhưng người đó chắc chắn kém kinh nghiệm hơn tôi, điều đó là chắc chắn, bởi vì tôi vốn đã nhận ra hắn thuận tay phải, và hắn không thể nào làm ý định của hắn hiển nhiên hơn nữa dù hắn có cố gắng.

    Khói bụi bốc lên ngay khoảnh khắc tôi tránh né một cách dễ dàng và vung nắm đấm phải của tôi lên một cách nhanh gọn, mạnh mẽ. Hắn la lên trong đau đớn khi nắm đấm của tôi chạm vào hàm dưới của hắn. Nếu chỉ có hắn, thì trận chiến đã kết thúc, nhưng Tom Cobleigh đã ở gần kề tôi. Từ một góc nhìn của mắt tôi đã thấy hắn nhưng quá muộn để có thể phản ứng và điều tiếp theo bạn biết là tôi đã bị choáng váng bởi bị những khớp đầu ngón tay đấm mạnh vào thái dương. 

    Tôi loạng choạng trong lúc tôi vung tay để trả đòn, và cú đấm của tôi vung ra hoang dại hơn tôi muốn. Tôi đã hi vọng sẽ may mắn tung trúng một đòn, cần phải hạ ít nhất một người xuống để cân bằng số lượng. Nhưng không cú đấm nào của tôi chạm trúng khi Tom rút lui, kèm theo đó Julian đã hồi phục khỏi cú đấm ban đầu của tôi với một tốc độ nguy hiểm và lao lại tôi lần nữa.

    Cú móc phải của hắn vung lên và dính vào cằm của tôi, xoay tôi đến mức tôi gần như mất thăng bằng. Mũ của tôi bay đi mất, tóc của tôi dính vào mắt tôi và trông tôi vô cùng rối loạn. Và đoán xem thằng nào lao tới với một cú đá bằng ủng? Thằng giòi bọ Seth Cobleigh, la ó cổ vũ cha nó và Julian cùng một lúc. Thằng khốn nhỏ đó đã rất may mắn. Cú đá của hắn trúng tôi vào cơ hoành dưới ngực và, vốn đang mất thằng bằng, tôi hụt chân. Và ngã.

    Điều tệ nhất mà bạn có thể bị trong trận đấu là ngã. Một khi bạn ngã thì mọi thứ đều kết thúc. Nhìn qua chân tụi nó tôi thấy người lái ngựa đơn độc đang tiến lại gần, người đã trở thành sự cứu rỗi duy nhất của tôi, có thể là cơ hội duy nhất của tôi sống sót ra khỏi đây. Nhưng điều tôi nhìn thấy làm tôi thất vọng tràn trề. Không phải một người đàn ông ngồi trên ngựa, không phải một người giao hàng, người mà sẽ nhảy xuống ngựa và lao tới trợ giúp tôi. Không, người lái ngựa đơn độc là một người phụ nữ. Cô ấy ngồi thẳng trên lưng ngựa, không phải ngồi nghiêng hai chân một bên, nhưng dù thế đi nữa bạn vẫn có thể thấy cô ấy là một quý cô. Cô ấy đội mũ bonnet và mặc một chiếc váy mùa hè màu sáng, và điều cuối cùng tôi nghĩ đến, trước khi ủng của tên Cobleigh che khuất tầm nhìn của tôi và những cú đá bắt đầu rơi xuống như mưa, là cô ấy đẹp tuyệt vời.

    Vậy thì sao ? Vẻ đẹp sẽ không thể cứu được tôi vào khoảnh khắc đó.

    "Hey", tôi nghe thấy. "Ba người kia. Dừng việc các anh đang làm lại ngay."

    Tụi nó quay lại để nhìn cô ấy và cởi mũ xuống, xếp vào hàng để che tôi, người đang nằm ho sặc sụa trên mặt đất.

    "Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Cô ấy yêu cầu được biết. Từ âm thanh của giọng nói cô ấy tôi có thế nói rằng cô ấy rất trẻ, và mặc dù không phải quý tộc, nhưng chắc chắn là người được giáo dục tốt - được giáo dục quá tốt, chắc vậy, để lái ngựa một mình không có người đi kèm ?

    "Chúng tôi chỉ đang dạy người đàn ông trẻ này một số cách cư xử," Tom Cobleigh giọng the thé, hụt hơi. Đó đúng hẳn là một công việc cực nhọc, đá tôi gần tới chết.

    "Có vẻ như không cần tới tận ba người các anh để làm việc đó phải không ?" cô ấy trả lời. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy cô ấy rõ hơn, đẹp gấp hai lần so với tôi nghĩ ban đầu, trong lúc cô ấy nhìn trừng trừng hai tên Cobleigh và Julian, tụi mà về phần tụi nó có vẻ như đã nguôi giận hoàn toàn.

    Cô ấy xuống ngựa. "Và còn hơn thế nữa, các anh đang làm gì với người phụ nữ trẻ này ?" cô ấy nói tới cô gái, người mà vẫn đang ngồi mê mẩn và say khướt trên mặt đất.

    "Oh, thưa quý cô, xin cô thứ tội, nhưng đây là một người bạn trẻ của chúng tôi đã lỡ uống quá nhiều," Seth nói.

   Cô gái trở nên tức giận. "Cô ấy chắc chắn rằng không phải bạn trẻ của các anh, cô ấy là một hầu gái, và nếu tôi không mang cô ấy về nhà trước khi mẹ tôi phát hiện ra cô ấy đã bỏ trốn, thì cô ấy sẽ trở thành một hầu gái thất nghiệp."

    Cô ấy nhìn thẳng từng tên từ tên này đến tên khác. "Tôi biết các anh, và tôi nghĩ tôi biết chính xác chuyện gì đang diễn ra ở đây. Bây giờ, các anh sẽ để người đàn ông này được yên và bỏ đi vì tôi đang có ý định đẩy chuyện này xa hơn đấy".

    Vừa cuối chào vừa thầm chửi rủa, Julian và tụi Cobleigh leo lên chiếc xe kéo của tụi nó và sớm đã đi mất. Trong lúc đó người phụ nữ cúi xuống để nói với tôi. Giọng của cô ấy đã thay đổi. Cô ấy rất nhẹ nhàng và tôi đã nghe được sự quan tâm. "Tên của tôi là Caroline Scott, gia đình tôi sống ở Hawkins Lane trong Bristol, hãy để tôi đưa anh về đó và chăm sóc vết thương của anh."

    "Tôi không thể, thưa quý cô," Tôi nói, trong lúc đứng dậy và cố gắng nở nụ cười. "Tôi có việc phải làm."

    Cô ấy đứng dậy, cau mày. "Tôi hiểu. Tôi có đánh giá đúng tình huống không?"

    Tôi nhặt mũ lên và bắt đầu phủi bụi khỏi nó. Nó thậm chí còn méo mó hơn. "Cô đã đánh giá đúng, thưa quý cô."

    "Vậy thì tôi nợ anh lời cảm ơn và Rose cũng vậy khi cô ấy tỉnh táo lại. Cô ấy là một cô gái ngang bướng, không phải là người dễ làm việc nhất trong các hầu cận, nhưng tuy có như thế đi nữa, tôi không muốn thấy cô ấy phải đau khổ vì tính bốc đồng của mình."

    Cô ấy là một thiên thần, lúc ấy tôi đã quyết định, và trong lúc tôi giúp cô ấy lên ngựa, Caroline giữ Rose, người đang thơ thẩn say khướt trên cổ ngựa, tôi có một ý nghĩ bất ngờ.

    "Liệu tôi có thể gặp lại cô không, thưa quý cô? Có thể để cảm ơn cô một cách đúng đắn hơn khi tôi nhìn chỉnh tề hơn ?"

    Cô ấy đưa cho tôi một cái nhìn hối tiếc. "Tôi e rằng cha tôi sẽ không đồng ý," cô ấy nói, sau đó hất ngựa và rời đi.

    Đêm hôm đó tôi ngồi bên dưới mái che của ngôi nhà tranh của chúng tôi, nhìn chằm chằm qua đồng cỏ dần biến mất khỏi trang trại khi mặt trời lặn dần. Bình thường ý nghĩ của tôi là về việc trốn thoát khỏi tương lai của tôi.

    Đêm đó tôi nghĩ về Caroline. Caroline Scott của Hawkins Lane.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net