Phần 1 - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hai ngày sau tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng hét. Tôi vội vã kéo lê chiếc quần ống lên và nhảy bật bằng một chân ra khỏi phòng với cái áo chưa cài nút, trong lúc vẫn đang kéo ủng vào đôi chân trần. Tôi nhận ra tiếng hét đó. Đó là mẹ của tôi. Một lúc sau tiếng hét của mẹ tôi dần trở thành tiếng khóc nức nở, rồi được thay bằng tiếng chửi rủa của cha tôi. Lời rủa nhẹ nhàng của một người đàn ông đã được chứng minh đúng.

    Sau trận đánh của tôi ở Auld Shillelagh. Tôi đã trở vào trong quán rượu để có thể làm gì đó với những vết cắt và bầm tím. Hay nói cách khác, làm dịu đi cơn đau. Còn cách nào tốt hơn để làm điều đó ngoài uống một hoặc hai lần ? Hơn nữa, khi tôi rốt cục cũng về nhà. Tôi đã ở trong một tình trạng. Khi tôi nói "tình trạng", ý tôi là "tình trạng", của một người đàn ông nhìn như vừa trải qua một trận chiến - điều mà tôi thực sự trải qua, với vết bầm trên mặt và cổ, quần áo rách tả tơi. Nhưng đồng thời cũng có nghĩa là "tình trạng", của một người đàn ông đã uống quá nhiều.

    Dù có là lý do gì đi nữa thì cũng đều làm cho Cha giận dữ, thế là chúng tôi tranh cãi và tôi cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi đã chọn một số cách dùng từ không đúng trước mặt mẹ tôi. Tất nhiên, cha vô cùng tức giận về điều đó, và tôi đã phải cảm nhận được cái lòng bàn tay của cha tôi vì điều đó. Điều mà thật sự làm ông ấy tức giận là vì trận đánh ồn ào đó, theo cách ông ấy gọi ( bởi vì ông ấy không chấp nhận việc tôi bảo vệ danh dự một người con gái, không chấp nhận rằng ông ấy sẽ làm điều tương tự nếu được đặt vào vị trí của tôi), tất cả diễn ra trong ngày làm việc. Điều ông ấy thấy là ông ấy và mẹ, kiệt sức vì công việc vất vả; tôi, say và đánh nhau, vấy bẩn cái tên tốt đẹp của nhà Kenway, và trong tình huống cụ thể này đã tạo ra tiền đề cho nhiều rắc rối hơn trong tương lai.

    "Nhà Cobleigh". Ông ấy dơ tay lên một cách bực mình. "Đó đúng là một đống tệ hại", ông ấy nói. "Phải là bọn chúng, phải không ? Bọn chúng sẽ không bỏ qua, con biết điều đó, phải không ?"

    Khá chắc rằng, tôi đã phóng ra sân vào buổi sáng đó, và thấy Cha, trong bộ quần áo làm việc, an ủi mẹ, người mà đứng dựa đầu vào lòng cha tôi, khóc nức nở một cách yên lặng, quay lưng lại với thứ trên mặt đất.

    Tay tôi đưa lên miệng, chứng kiến điều mà đã đập vào mắt họ : hai con cừu đã bị tàn sát, cổ chúng bị cắt, nằm kề bên nhau trong đống đất bị nhuộm một màu tối của máu. Chúng được đặt ở đó để cho chúng tôi biết rằng chúng không phải là nạn nhân của cáo hay chó hoang. Để chúng tôi biết rằng có lý do cho việc những con cừu bị giết.

    Một lời cảnh cáo, sự trả thù.

    "Tụi Cobleigh," tôi nhổ nước bọt, cảm thấy sự tức giận nổi lên như nước sôi dội vào. Kèm theo nó là một cảm giác tội lỗi cay đắng, nhức nhói. Chúng tôi đều biết chính hành động của tôi đã gây ra điều này.

    Cha không nhìn tôi. Trên mặt ông ấy chứa đầy nỗi buồn và sự lo lắng mà bạn có thể dự đoán trước. Như tôi nói, ông ấy là một người rất được kính trọng, và ông ấy tận hưởng những lợi ích của sự kính trọng ấy; thậm chí mối quan hệ với đối thủ của ông ấy cũng được dẫn dắt bằng sự lịch sự và tôn trọng.

    Ông ấy không thích tụi Cobleigh, tất nhiên là ông ấy không thích rồi - có ai mà thích ? -  nhưng ông ấy chưa từng gặp rắc rối trước kia, dù là với tụi nó hay bất kì ai khác. Đây là lần đầu tiên. Đây là điều mới mẻ với chúng tôi.

    "Ta biết con đang nghĩ gì, Edward," ông ấy nói. Ông ấy không chịu nhìn tôi, tôi nhận thấy, ông ấy chỉ đứng đó và giữ  lấy Mẹ với đôi mắt của ông ấy nhìn vào điểm xa xôi phía xa. "Nhưng con có thể suy nghĩ lại."

    "Con đang nghĩ cái gì hả, Cha?

    "Con đang nghĩ chính con đã đem điều này đến với chúng ta. Con đang nghĩ về việc thanh toán với tụi Cobleigh."

    "Vậy ? Cha đang nghĩ gì ? Cứ mặc kệ tụi nó về chuyện này sao?" Tôi chỉ vào hai cái xác đang chảy máu trên đất. Vật nuôi bị giết. Kế sinh nhai bị mất. "Tụi nó phải trả giá."

    "Không thể được," ông ấy nói một cách đơn giản.

    "Ý cha là sao khi nói không thể được?"

    "Hai ngày trước, cha được mời tới tham dự một hiệp hội - một Hiệp Hội Buôn Bán, đó là cách nó được gọi."

    Khi tôi nhìn cha tôi, tôi tự hỏi liệu tôi có đang nhìn một phiên bản già hơn của bản thân mình, mong Chúa sẽ trừng phạt tôi vì đã suy nghĩ đến điều này, nhưng tôi thật lòng hy vọng là không. Ông ấy đã từng là một người đàn ổng điển trai, nhưng mặt của ông ấy đã nhăn đi và trở nên u sầu. Cái vành của chiếc mũ kết che đậy đôi mắt luôn có chiều hướng nhìn xuống và mệt mỏi.

    "Họ muốn ta tham gia," ông ấy tiếp tục, "nhưng ta từ chối. Như hầu hết những thương nhân trong khu vực, tụi Cobleigh đã đồng ý. Bọn chúng tận hưởng sự bảo vệ của Hiệp Hội Buôn Bán, Edward. Con nghĩ tại sao mà bọn chúng dám làm những điều tàn nhẫn như thế này ? Bọn chúng được bảo vệ."

    Tôi nhắm mắt lại. "Liệu chúng ta có thể làm gì không?"

    "Chúng ta tiếp tục như trước, Edward, và hi vọng đây là sự kết thúc, rằng tụi Cobleighs đã cảm thấy danh dự chúng nó đã được phục hồi." Ông ấy quay cặp mắt già, mệt mỏi vào tôi lần đầu tiên. Không có gì bên trong chúng, không có sự giận giữ hay nhục nhã. Chỉ có sự thất bại. "Giờ thì, liệu ta có thể tin tưởng rằng con sẽ dọn dẹp đống này, trong lúc ta đi coi mẹ con?"

    "Vâng, thưa Cha," tôi nói.

    Ông ấy dẫn Mẹ đi về mái nhà tranh.

    "Cha," tôi gọi, ngay lúc họ vừa đến tới cửa, "tại sao cha không gia nhập Hiệp Hội Buôn Bán?"

    "Con sẽ biết được vào một lúc nào đó, nếu con trưởng thành," ông ấy nói, mà không hề quay lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net