Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“M* mày—” Deimos tức tối. “Mày dám tính kế tụi ta sao?”

Ban đầu, Jimin không suy nghĩ gì về việc sân sau của học viện sẽ có lợi gì trong tính toán của mình, nhưng đột nhiên Mitri muốn lợi dụng sự nóng nảy của các Cuồng nộ trước mắt khiến Jimin nhận ra rằng, tại sao mình không đổ thêm dầu vào lửa một chút?

Không chỉ giúp Mitri thực hiện kế hoạch, 508 cũng dùng một lượng tinh thần lực đủ nhỏ để nối các điểm của đối thủ lại với nhau. Đó là một quá trình khó khăn, thông thường kỹ năng [Đồng bộ] nếu có sự trợ giúp sẽ hoàn thành nhanh hơn, nhưng vì làm một mình, nên cậu ta cứ phải nhảy lui nhảy tới, và tất nhiên, Jungkook vô cùng hiểu rõ kế hoạch của Jimin, hắn ta cũng tạo điều kiện để bản thân Deimos tập trung chú ý vào mình.

Nâng cảm giác đau đớn lên mức cao nhất, đồng thời nối cảm giác của chúng lại với nhau.

Chỉ cần một tên chết, tất cả lũ còn lại đều sẽ đồng loạt cảm nhận sự đau đớn như cùng trải qua cái chết, chỉ là cảm giác thôi, nhưng nó đủ để khiến chúng lơ là và lộ ra sơ hở trong vài giây.

Và với các Athena, vài giây cũng đủ thay đổi trận chiến.

“Nè, Thấu triệt ơi?” Jimin vẫy tay. “Phần của cậu đấy, nhớ lấy cho thật sạch nhé?”

Thấu triệt kia xắn tay áo, xung quanh người cô toàn là vết thương do che chắn cho Jimin trong cuộc chiến vừa nãy với các Cuồng nộ. 

Tuy hiện tại cô muốn vặn xoáy và tra tấn nhãi con trước mắt nhưng vì tình thế lại nhịn xuống, cô phải lấy tất cả thông tin của thằng nhãi trước mặt thật nhanh để hiểu rõ những đối thủ khác, nhất là có thứ gì đó đang chuẩn bị tiến gần họ.

Kế hoạch hoàn toàn thay đổi, bởi vì Jimin cảm nhận được rất nhiều người sẽ kéo đến đây trong giây lát.

“Mười phút.” Jimin nói. “Mười phút nữa cậu ta có thể đến, cậu chỉ có năm phút thôi, nhanh lên, Miu.”

“Không cần đến năm đâu, hai là đủ.” Vừa nói, cô ta vừa chạm vào đầu của Deimos để lấy thông tin. Nhưng chưa kịp rà soát hết tất cả, Jungkook đã bỗng dưng bật hẳn người dậy, mặc dù thoát khỏi trói buộc, nhưng Deimos vẫn cứ yếu ớt mà nằm đó.

“Có chuyện gì vậy?” Thấu triệt bất ngờ vì hành động của Jungkook.

706 quay đầu nhìn xung quanh, rồi lại lia ánh mắt lại về phía Deimos, ánh mắt của cậu ta trở nên điên cuồng, tàn bạo mà nhìn về phía người đánh mình trọng thương.

“Jungkook—tay của anh–”

“Đừng đụng vào.” Jungkook gầm lên với Jimin. 

Quả nhiên khi bọn họ nhìn lại, đầu ngón tay của Jungkook đã bị khí đen bao vây và tím tái như bị trúng độc, không, hắn ta chắc chắn đã bị trúng độc. Có thể là tác động của gió, nên máu và pheromones của Deimos mới có cơ hội tiếp xúc cực gần với hắn ta, hừm, có lẽ lúc nãy hắn ta đã quá bất cẩn sao?

“Ha–Mày sẽ chết thôi—” Deimos gằn giọng.“Độc đến từ tất cả vị trí trong người ta, máu của ta lại chính là thứ dẫn độc tốt nhất—”

“Nghe hay đấy, nhưng xin lỗi, cơ thể ta vào mấy năm trước đã miễn nhiễm với độc.” Jungkook chẳng hề hấn gì, ngón tay thâm đen bắt đầu lấy lại sắc hồng vốn có, mặc dù tốc độ hơi chậm, nhưng hắn ta vẫn chẳng thấy cơ thể mình xuất hiện trạng thái khác thường gì. Phải cảm ơn Makwon, nhát chém năm ấy của gã ta giúp hắn trưởng thành lên không ít.

“Đừng lại gần hắn ta.” Mặc dù miễn nhiễm với độc, nhưng Jungkook không biết cậu ta có chiêu gì khác không, tình huống trước mặt cần tập trung vào sự an toàn hơn việc đuổi cùng giết tuyệt ai đó.

“Chúng ta cứ thế mà bỏ lại hắn sao?” Dù thông tin chưa đủ lắm, nhưng Thấu triệt cũng không tính làm thêm bất cứ động tác gì tiếp xúc với Dei.

“Bỏ đi.” Yoongi cũng đồng ý. “Chúng ta rời khỏi đây thôi.”

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, thậm chí chẳng còn lưu luyến thêm bất kỳ một giây nào. Deimos nằm đó, nhìn cơ thể những người khác bị đối xử thô bạo, vẫn không tin chính mình bị hạ gục một cách nhanh chóng đến thế. Đi cùng cậu ta toàn là những người đứng hàng cao trong hàng ngũ quân đoàn Marc, nhưng dù là thế, bọn họ vẫn thiếu thốn kinh nghiệm thực chiến khi lâm trận thực sự. Cái bọn họ thua không chỉ là sức mạnh, mà còn sự phối hợp nhịp nhàng đến từng hơi thở kia, tức giận, cậu ta gầm lên những tiếng đau thương.

“Để ta gặp lại, ta thề sẽ xé xác tụi mày ra, từng đứa trong tụi mày!”

Từng giây từng phút trôi qua, mặc dù chỉ tầm chưa đến mười phút, nhưng Deimos lại cứ ngỡ như rất lâu rồi. Anh của cậu ta, Phobos và tám người khác đến, bọn họ liếc qua những thi thể nằm la liệt trên bãi cỏ mà lắc đầu, không cần nhìn cũng biết thế trận chênh lệch như thế nào. Đang đi xem xét thì phát hiện có một kẻ vẫn còn sống, dù hơi thở đã vô cùng yếu.

“Nic–”

Chưa kịp để Deimos lên tiếng, Phobos khi nhìn thấy người kia cựa quậy liền đi tới, nhưng hắn ta chẳng phải muốn cứu sống hay tử tế mà nâng đứng lên. Deimos chỉ thấy anh trai của mình nâng chân lên và giẫm thật mạnh xuống đầu của người lính xấu số đó, mặc dù không hy vọng gì mấy nhưng khi nhìn thấy hành động đó của anh trai, Dei vẫn thấy trái tim mình lạnh lẽo.

“Phế vật.” Phobos trầm giọng.

“Anh—”

“Chẳng lẽ mày không nhận ra pheromones của Kích thích lấp đầy trong không khí sao? Từng sợi tơ kéo dài từ cánh rừng, mày cũng chẳng để ý phải không?” Phobos lạnh lẽo nhìn Deimos, hắn ta nghiêng đầu và thốt lên từng câu từng chữ. “Mày lúc nào cũng vô dụng, yếu ớt và tràn đầy sơ hở như vậy cả.”

“Nếu mày không phải em trai ta, chắc chắn ta sẽ giẫm nát cái đầu toàn phân của mày.” Nghe những lời kia của anh trai, Deimos chợt run rẩy vì luồng pheromones của kẻ đứng đầu kia thật đáng sợ. 

“Em sai rồi, anh trai.”

“Thằng phế vật.” Phobos chẳng hề kiêng nể. “Mày nên cảm thấy may mắn vì được chia sẻ năng lực của ta đi, nếu không, đừng nói đến lũ Athena, thậm chí vị trí đội trưởng như ngày hôm nay, cũng đừng mong với đến.”

“Mang nó về đi.” Phobos lấy máy thông tín và nói một cách nhanh chóng. “Tôi sẽ bật định vị.”

“Anh trai–có một kẻ nguy hiểm lắm.” Deimos bối rối thốt lên. “Hắn ta vô cùng mạnh, vô cùng nguy hiểm.”

“Thế sao?”

Phobos không có tâm tình nghe hết, hắn ta cùng những người bạn cũng chẳng lưu lại lâu, cả bảy người đi theo thậm chí còn chẳng cho Deimos một ánh mắt tử tế, tất cả bọn họ đều chẳng công nhận người em sinh đôi phế vật này của đội trưởng, tất cả đều khinh khi mà nhìn cậu.

Trong lúc đó, không phải team nào cũng gặp kết quả tốt, các Athena không phải lúc nào cũng giành thắng lợi, đơn cử như tình hình không mấy khả quan của nhóm Taehyung.

“Không liên lạc được sao?” Jin có hơi sốt ruột.

“Không.” Taehyung lắc đầu. “Điện thoại báo hỏng suốt, rất khó để xác định tình trạng hiện tại của họ.”

“Ngắt đi.” Namjoon cứng rắn. “Tần sóng sẽ giúp họ nhận ra chúng ta, nhưng nó cũng khiến chúng ta lộ diện trước kẻ thù.”

“Nếu hai phút nữa bọn họ không đến–”

Cả bốn người đều không hẹn mà đồng loạt phóng về phía trước, bọn họ thậm chí còn chẳng thèm liên kết để hiểu rõ suy nghĩ của nhau, chỉ bằng chừng ấy phản ứng cũng đủ biết nên làm gì.

“Chết tiệt.” Taehyung gần như nắm chắt bọn họ đang bị truy đuổi, và đối phương cách bọn họ không quá xa, chắc hẳn chúng đã dùng Khiên để che đi sự hiện diện của mùi khiến cậu ta không kịp phản ứng.

Nhưng cũng có một trường hợp khác xảy ra, chính ta đội ba người tập hợp cùng họ có thể gặp chuyện không lành, và người đã ra tay với họ có thể biết chính xác địa điểm này rồi dùng [Ẩn nấp] của Hóa thú để che đậy và tập kích. Nếu không phải bọn họ luôn trong tình thế cảnh giác cao độ trong mọi tình huống, có lẽ bọn họ đã bị vây khốn trước khi kịp nhận ra.

Trên đường gần như đã không còn ai, rất dễ dàng cho việc truy đuổi và phát hiện ra vị trí của nhau. Không ai nói ai, Jin nhảy phốc lên lưng Taehyung còn Namjoon vô cùng quen thuộc đỡ lấy Hoseok. Tri thức và Hóa thú giảm tốc độ rồi giậm nhảy phóng lên các tòa nhà.

Đệm chân của sư tử lộ ra dưới lớp giày cho phép Taehyung có thể tự do giậm nhảy và tiếp đất thăng bằng với mọi cự ly, Namjoon cũng không chịu thua kém, hiệu ứng từ tinh thần thể Quạ đen khiến cơ thể Namjoon nhẹ hơn trong một khoảng thời gian.

“Chúng trèo lên rồi.” Tia bực tức, cô nàng không quen thuộc việc leo trèo với độ cao ấy, nên chỉ đành bực tức đuổi theo dưới đất, đành phải nhờ vào Thấu triệt để xác định vị trí của lũ Athena.

Taehyung biết chạy như thế này không phải là cách, dù gì thể lực của Namjoon sẽ không thể đi xa được nếu chạy như vậy suốt đêm, nhưng kẻ thù lại là Hóa thú, những kẻ có thể lực bền bỉ nhất.

“Hoseok.” Taehyung bảo.

“Ngay đây.” Hoseok không do dự xuất chiến. Mặc dù tư thế không thuận tiện lắm, nhưng nhờ [Liên kết] của Jin, cậu ta phát hiện những bóng dáng đang chạy phía dưới và cách bọn họ không quá xa, cậu ta thầm thì. “Pippi.”

Pippi chính là tên của trùng gai, tinh thần thể xuất hiện lơ lửng trên không trung, hai chiếc râu trên đỉnh đầu của nó đong đưa qua lại để định vị chính xác vị trí của đối thủ. Hoseok là một Chữa trị, nhưng với Taehyung, cậu ta giống với Ám sát hơn.

Kỹ năng điều khiển và khống chế tơ của Hoseok sắc sảo và tinh vi hơn rất nhiều so với Mitri hay các Chữa trị khác. Nó có thể dễ dàng bao vây và phanh thây ai đó chỉ trong cái siết tay, Taehyung rõ hơn ai hết, bởi vì mỗi lần cậu ta trêu đùa người này, đều bị câu “nhúc nhích là đứt từng khúc” dọa sợ đến tái mặt.

Sau khi chuẩn bị xong, cả Namjoon và Taehyung đều giảm dần tốc độ, lưu lại phía sau của mình cho Jin và Hoseok, còn bản thân thì cứ vậy phóng về phía trước. Chỉ cần ai đó xuất hiện vào bán kính cho phép, tơ của trùng gai nhất định sẽ hoạt động.

Khi nhận ra những người đó đang đến gần, tinh thần lực của Hoseok và cả Jin đều căng chặt lại, 318 và 105 thủ thế ngay lập tức.

“Cẩn thận.” Vừa nhận ra có điều gì đó khác thường, Tia đã vội la lên. Nhưng vẫn chậm so với tốc độ của 318, sợi tơ mạnh mẽ phóng tới và siết chặt một người trong số cô ta trước khi cô ta cảnh báo.

[Nhiễu sóng] của Jin được phát song song, cậu ta sẽ cắt đứt các kết nối của đối phương ngay trước khi Tia phản ứng. 

Dù vậy, Tia vẫn là một đội trưởng, cô ả há mồm hít một hơi rồi phun lửa vào đám tơ quái gỡ kia, nhanh chóng giải thoát cho đồng bạn mình, pheromones và tinh thần lực của cô ả tản ra tứ phía, đè ép những thứ yếu đuối cản đường.

“Mùi của bọn họ.” Taehyung cắn chặt khớp hàm. “Chết tiệt, là mùi của bọn họ!”

Mùi máu của đồng bạn vẫn còn vương trên người của Tia, mặc dù không phải của ba người sẽ đồng hành trong tối nay, nhưng nó cũng vẫn vô cùng quen thuộc với cậu ta. Đó hẳn là mùi của những người ở lại tại nhà, và có khả năng đã chết kia. Không, bọn họ chắc hẳn đã chết.

Vòng tay trên cổ cậu ta nhẹ nhàng siết chặt, tiếng nói của Jin vang lên bên tai, an ủi cõi lòng của Hóa thú.

“Bọn họ đã chết, tôi có thể nghe được mùi của họ.” Taehyung thì thầm. 

“Taehyung.” Jin không nói gì, chỉ lặp lại tên của cậu, nhưng mặc dù vậy, chính cậu ta cũng nghĩ đó hẳn là cách an ủi tốt nhất trong lúc này.

Cuộc rượt đuổi vẫn không có hồi kết, năng lực của Hoseok chỉ có thể có tác dụng cầm chừng trong một thời gian, nhưng nó bị Tia và các đồng đội cản trở ngay, không thể làm được điều gì hơn nữa, chạy mãi như thế này không phải là cách.

Bọn họ đều dừng bước.

Tia cũng không ngờ bốn đứa này lại không chạy nữa, cô ả thoáng nghi ngờ, trực quan của dã thú lại không phát hiện điều gì kỳ lạ, cô ta mạnh bạo bước từng bước mạnh mẽ về phía bọn họ.

“Sao? Không chạy nữa?”

Không có ai trả lời ả, cả bốn vẫn cứ đứng yên một chỗ như thế. Tia nhíu mày, tiếp tục khiêu khích, nhưng cho dù có cố gắng bao nhiêu, vẫn chẳng nhận được dù chỉ một lời hồi đáp.

“Tụi mày đang giỡn mặt với ta đó à?” Những đường gân xuất hiện trên trán, Tia dần mất bình tĩnh. 

“Không đâu.” Người đeo kính lắc đầu. “Chỉ là không muốn nói chuyện thôi.”

“Huh? Mày đang cố tỏ ra cao ngạo đấy sao?” Chỉ chỉ về phía quân số, Tia cong môi. “Mười đấu bốn, tụi mày nghĩ tụi mày có cửa chắc?”

“Thế là mày đang tỏ vẻ gì ở đây vậy?” Namjoon nghiêng đầu. “Lấy số lượng sao? Thế thì không công bằng lắm nhỉ? Mày chỉ ỷ vào số lượng thôi mà, nếu đấu một chọi một thì mày chẳng có cửa đâu.”

Từ phong cách nói chuyện đến lượng pheromones, Tri thức có thể xác định cô ả trước mặt là một Hóa thú. Đặc điểm của Hóa thú thường vô cùng đơn giản và công bằng, đứa nào cũng thích một chọi một và vô cùng fair-play ngay cả trong trận sống còn. Tuy có vài đứa khác thường, nhưng phần nào, đứa nào cũng rất dễ khiêu khích và bày ra cái tôi.

“Tia, đừng để chúng khiêu khích.” Một người nắm lấy vai của cô ả phàn nàn. “Nên giết chúng trước đi.”

Nhưng rõ là, Tia không muốn.

Đúng như những gì Namjoon nói, Tia vô cùng thưởng thức cái mạnh và những trận chiến một đối một, nên trong đầu, ả ta vô cùng phân vân với lựa chọn của mình. “Để ta suy nghĩ.”

“Namjoon, tôi nghĩ kế hoạch này không ổn đâu.” Jin thấy vô vàn sơ hở trong kế hoạch này.

“Jin à, hãy nghĩ đến Taehyung đi, cậu ta sẽ lựa chọn gì trong trường hợp này?” Namjoon vẫn vô cùng bình tĩnh. “Chúng ta cần kéo dài thời gian, Hoseok, đến đâu rồi?”

“Vẫn chưa xong.” 318 lắc đầu, mấy người trước mắt vô cùng tinh mắt và nhạy cảm, có thể là do trực giác của dã thú khiến chúng cảnh giác hơn rất nhiều, để đặt bẫy xung quanh, Hoseok phải phân nhỏ tinh thần thể của trùng gai để dễ nối các điểm. 

Đồng thời, các mối nối cũng gắn liền với Taehyung và Namjoon để hóa lỏng các cơ bắp siết cứng trong thời gian chạy, làm họ thấy thoải mái hơn, pheromones tỏa ra cũng khiến hai lính gác hồi sức.

Tất cả đều diễn ra vô cùng thuận lợi và cẩn thận là đều nhờ [Sương đen] của Namjoon che mắt.

Đúng như những gì 401 dự đoán, lũ trước mắt bọn họ không được học những kỹ năng căn bản mà chỉ được dạy cách phòng thủ và tấn công theo bản năng và trực giác, điều đó khiến chúng mạnh hơn trong tấn công, nhưng nói về việc đặt bẫy và phòng thủ, chúng đều lơ là và dễ bị lừa vào tròng.

Xét về kinh nghiệm, bọn họ hơn lũ trước mắt này một khoảng xa, so về tương quan sức mạnh, lại chênh lệch không đáng kể. Chỉ bởi vì bọn họ có Taehyung.

Taehyung vô cùng mạnh, nhưng cậu ta không như Jungkook, luôn cool ngầu và hành xử một cách nam tính. Hóa thú năng động và cởi mở, khuôn miệng chữ nhật cười tươi lên trông hệt như cậu em nhà bên, điều đó khiến không ít người quên mất bản thân cậu ta đã là một tồn tại nguy hiểm nhất trong Athena, bên cạnh Jungkook và Yoongi.

Cán cân sức mạnh thể hiện rõ ở việc cơ thể cậu ta không cần bộc lộ trạng thái dã thú nhưng vẫn sử dụng sức mạnh ở trạng thái đó. Metrakalas có ba dạng hóa hình, dạng thứ nhất, cơ bản là một trăm phần trăm thú hình, cơ thể mang đầy gai nhọn và cồng kềnh, tuy vậy, sức mạnh tổng hợp và chịu đòn tốt. Dạng thứ hai, bán hóa hình, chúng giữ lại một phần của bản thể như chân, đuôi, móng vuốt, trong khi đó cả cơ thể go lại thành hình dạng tối ưu để tối đa hóa khả năng cơ động, nhưng chúng bỏ lỡ việc phòng thủ và sức mạnh khổng lồ của dạng thứ nhất.

Dạng thứ ba, dạng cuối cùng, chính là nhân dạng.

Metrakalas đã khiến chúng bàng hoàng khi khai triển khả năng thứ ba, hình dạng nhân loại với toàn bộ cơ thể được tối ưu hóa từ lớp da thú, mang tính cơ động cao nhất, đồng thời vẫn mang sức mạnh và đặc điểm của dạng đầu tiên, công thủ hợp nhất.

Dạng thứ ba chính là đặc điểm nâng cấp khi chúng được nếm thứ năng lượng tuyệt vời nhất, máu và xác thịt của lính gác dẫn đường bỏ mạng tại lục địa bóng tối. Nguồn cung dồi dào đi kèm với món quà tuyệt vời khiến chúng tiến hóa lần hai và đạt được thể hình tốt nhất.

Thức tỉnh lần hai đã mang lại cho Taehyung món quà ấy.

Tia có cảm thấy nguy hiểm từ Taehyung không? Có, cô ả không cần pheromones cũng biết được.

Vậy cô ả có sợ không? Không, không những không sợ, mà còn phấn khích.

Ả ta phải đấu với Taehyung một trận sống chết, Tia không còn nghĩ đến điều gì khác, cô quên mất mệnh lệnh của Makwon và hào hứng đồng ý, tỏ thái độ rằng mình muốn đánh với 609.

“Tia, không thể như vậy đâu!” Một người đồng hành khuyên giải.

“Lo gì chứ? Mới có hơn một giờ mà thôi, cậu ta cứ làm quá.” Tia phất tay. “Chúng ta có thể nắm quyền sát sinh của thành biên này sau ba giờ, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, tin tôi đi.”

Khong do dự, cả hai lao vào nhau như vũ bão.

Cơ thể của Tia phình to và to lớn một cách quái dị, nắm đấm khổng lồ giáng xuống như mưa, nhưng 609 lại lách người né tránh. Để tránh bị nghi ngờ, Taehyung sử dụng nguyên trạng hình dạng thứ hai, tức là dung nhập một phần, nhưng thay vì đôi chân và tai như lần đấu với Kateck, lần này cậu ta chỉ lộ diện chiếc đuôi màu vàng kiêu hãnh của mình.

Xuất phát từ hình thể, cáo sẽ run sợ trước sư tử.

Nên từ lúc vào trận, Tia đã cảm nhận luồng pheromones kia đè ép cô ả đến run rẩy. Cô ả hoảng loạn chống lại từng từ đánh của Taehyung, nhưng cũng nhận ra người trước mặt không đánh hết sức.

Điều đó khiến cô ta tức đến phát điên.

“Chó chết!” Tia chửi thề, cô trở nên nóng nảy, mà sau lưng ả, đồng đội của Tia cũng nóng nảy và bức bối không kém.

Một tên phát hiện đòn đánh của Taehyung dần hiểm hơn rất nhiều, bèn cắn răng tham chiến, mà sự tham chiến nóng nảy và bất cẩn của cậu ta, lại vô cùng thuận lợi với Hoseok.

Giây trước vừa bước đến, cả cơ thể của cậu ta lọt vào bẫy tơ, bị vây khốn và cắt thành mấy mảnh trong chớp mắt. Mùi máu lan trong không khí và đến được khứu giác của Tia, cô ả quay phắc người ra sau, nóng giận và điên cuồng khiến ả ta lơ là, cho đến khi bụng bị đau và máu trào ngược ra từ miệng, cô ả mới nhận ra Taehyung ra đòn mạnh đến thế nào.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, Taehyung đặt lực lên chân và bắp đùi, lấy đà và dồn hết lực và tay phải, cả cánh tay thay đổi thành dạng thú rồi đấm toàn lực vào người Tia khiến cô ả bay xa khỏi khu vực trận đấu.

Tơ của Hoseok cũng dùng lực ném cô ả bay thật xa.

Tất nhiên, 318 không dùng được tơ với Tia, bởi cơ thể của cô ta đủ mạnh để có thể tự mình gồng đứt và thổi lửa để trốn thoát, thay vào đó, mượn đà từ Taehyung, Hoseok thuận tay ném Tia ra khỏi trận chiến. Loại bỏ kẻ mạnh nhất, những đứa còn lại sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.

Không chờ đợi lâu hơn, chiếc đuôi của Taehyung dài ra bằng tốc độ kinh ngạc, hỗ trợ cho cậu sự thăng bằng và là một tấm khiên chống đỡ phía sau.

Mọi chuyện không dừng tại đó, áp lực và cơ hội có đủ, bốn cuồng nộ đồng loạt tiến vào trạng thái cuồng chiến. Namjoon và Taehyung cực lực chống cự. Cả hai đều biết không có bao nhiêu thời gian Tia hồi phục và trở lại, Taehyung đành phải tung hết sức lực của mình.

Hai cánh tay hệt như gọng kìm thép, bao nhiêu sức lực kìm nén cứ thế tuôn trào, nhiệt từ hơi thở của cậu ta dần bốc lên cao, Taehyung khẽ lùi lại, vòng lửa từ miệng mang theo bức xạ nhiệt kinh người lao thẳng và đốt cháy những người trước mặt. Lửa không những đến từ miệng, mà nó cũng đến từ lượng nhiệt khổng lồ mà Taehyung đốt lên, chúng lan nhanh và phóng trực diện đến những kẻ xung quanh cậu.

Ngay tại lúc đó, Hoseok ngăn chặn sự tái sinh và làm cho vết thương trở nên nặng đơn từ độc của trùng gai. Sương đen của Namjoon cướp đi thị giác của chúng, khiến lũ kia đau đớn và gầm thét.

Nhưng chỉ có vậy mà thôi, bốn bọn họ không đủ lực để có thể giết hết tám tên còn lại khi chỉ trông đợi vào lực công phá của Taehyung. Ghép cặp và leo lên lưng, bốn người nhanh chóng chạy thoát khỏi đó và lao thẳng về phía ngược lại, Jin liên tục mở máy thông tín để thông báo tình hình cho bên Jungkook để nắm tình hình của các nhóm khác, nhưng một lần nữa vẫn không thấy được vị trí của ba người ghép cặp cùng.

Taehyung và Namjoon đồng loạt bẻ sang hướng khác khiến JIn và Hoseok trên vai đều vô cùng ngạc nhiên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đằng trước, chúng đang ở phía trước.” Namjoon bất lực nói. “Mùi nồng quá—”

“Là họ.” Taehyung cũng vô cùng rõ ràng. “Mùi của bọn họ.”

Ở đằng sau, Himeros siết lấy cổ của một Kích thích, mặc dù hai người đồng hành và Cuồng nộ của bản thân bị giết chết, Kích thích đó vẫn hiên ngang không chút sợ hãi mà nhìn lại Hime.

“Mày nghĩ mày còn có thể làm được gì hả con đ*ếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net