***CHƯƠNG 3: BỊ ÉP ....HÔN***

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Umk ....ukm..." Diệp Hách Tồn hắn giọng.

Sau khi nghe thấy giọng của Diệp Hách Tồn, Tử Hi đứng đậy nói

" Tử Lan ngoan, chúng ta vào trong nhà có chịu ko" Tử Hi nhẹ nhàng nói

Tử Lan vui vẻ liền gập đầu :" dạ"

Tử Hi nắm tay Tử Lan nhanh chóng bước vào bên trong.

Vừa thấy Diệp Hách Tồn, Tử Hi liền trở về với bản chất thật của mình. Kiêu ngạo, ngang tàng, khiến cho người khác kinh ngạc khi thấy cô như bây giờ. Hoàn toàn là hai người khác nhau. Một là hoạt bát, vui vẻ,lương thiện làm cho người gặp người yêu, một thì kiêng cường, mạnh mẽ, lại vô cùng mạnh mẽ.

" Chào cha, con mới về" Tử Hi gượng cười, lễ phép chào hỏi.

"Tử Lan, con tại sao còn chưa trở về phòng hả?" Diệp Hách Tồn dịu dàng nói

"Nhưng mà,.....Dạ, con bít rồi, con lên liền đây" Tử Lan suy nghĩ một chút rồi trả lời cha. Quay lưng trở về phòng.

"Chị 2, chút nữa em sẽ qua tìm chị" cô bé trước khi đi, quay đầu vui vẻ nói với Tử Hi.

" Đc, chị bít rồi, em nhanh lên phòng học bài đi"

Nghe vậy, Tử Lan giật đầu sau đó vui vẻ trở về phòng.

" người có chuyện gì hay sau mà kêu tôi về gắp như vậy" Tử Hi nói với một giọng điệu rất bất cần.

Diệp Hách Tồn lạnh nhạt trả lời

" Đúng vậy, ta có việc muốn nói với ngươi đê cho ngươi chuẩn bị tinh thần thật tốt mà tiếp nhận, chứ ta cũng chẳn muốn nhìn thấy mặt của ngươi đâu"

Nghe những lời vừa rồi, mặt dù Tử Hi có chút lo lắng nhưng Tử Hi vẫn ko biểu hiện ra bên ngoài, vẫn lạnh nhạt mà nói:" Đc,vậy có việc gì thì hãy đợi đến tối rồi hãy nói, tôi vừa mới bay về nên rất mệt, tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút, còn chuyện ông cần nói thì hãy ráng đợi thêm vài tiếng nữa đi nhé! Dầu gì, tôi cũng đã để cho ông ngồi đợi hết 3 tiếng rồi, cho nên đợi thêm vài tiềng nữa cũng chẵn sau, có đúng ko?"

Diệp Hách Tồn bực tức, thẳng tay đập xuống bàn :" Người đc lắm Diệp Tử Hi, ngươi thân là con, ko bít lễ nghĩa, ko bít hiếu thảo, bây giờ ngươi khôn lớn rồi, lập tức tạo phản sao??"

Tử Hi bật cười:" humk... tại sao tôi lại ko bít lễ nghĩa chứ!" Tử Hi bước đến ghê thản nhiên mà ngồi xuống.

" Tôi đương nhiên bít lễ nghĩa là như thế nào chứ. Chẳn qua, tôi chỉ bít là nên lễ nghĩa với ai và ko nên lễ nghĩa với ai mà thôi".

Diệp Hách Tồn nghiêng đầu, cặp mắt sâu thẩm, gáo gắt nhìn Tử Hi:" Nói hay lắm, Diệp Tử Hi, ngươi càng lớn càng hống hách, người thân là vị tiểu thư của một gia tộc danh giá, lại ăn nói hỗn xượt như vậy sao. Thật! Người ta nói chẳng sai chút nào mà, một đứa cô nhi như cô thì có nuôi dạy tốt như thế nào cũng chẳng thay đôi bản chất của nó mà. Thật sự mày chỉ là một đứa ko có giáo dục."

" Ông..."

Vừa lúc đó:
" Thế nào, cha ta nói ko đúng hay sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa bé ở trong cô nhi viện mà ta nhận về nuôi thôi. Nếu như ko có ông, thì cô có đc cuộc sống giàu sang, sung sướng như thế này sao, có thể kiêu ngạo, hống hách trước mặt người khác như vậy sao? Thật nực cười!" Diệp Hạo Hạo vừa nói vừa tỏ vẻ chế nhạo Diệp Tử Hi

Diệp Tử Hi tỏ ra bình thản, cười nói:

" Thật nực cười, tôi ko phải là một người ko bít lí lẽ, chỉ là tôi ko thể tỏ ra điệu bộ tôn kính, khiêm nhường trước mặt hai người. Hai ngươi ko xứng để cho ta tôn trọng"

"Ngươi nói cái gì"

Vẫn là bộ mặt đó:" Thế nào, tôi ko phải là do ông nuôi lớn sao. Nếu ông nói tôi ko có giáo dục, thì chẳng phải đang tự tác vào mặt mình hay sao"

" Ngươi... " Diệp Hạo Hạo ko nhịn đc lên tiếng nhưng lại bị Tử Hi chặn miệng.

" Diệp Hạo Hạo, anh cũng tốt nhất đừng nên lên tiếng, thật chẳng may tôi ko nhịn đc mà nói ra bí mật của anh, thì đừng có tôi ko nể tình anh em với anh đấy" Tư Hi khinh bỉ nói

Sắt mặt củaDiệp Hạo Hạo bắt đầu biến sắt:"Cô dám ...."

Diệp Hách Tồn ngồi bên cạnh tỏ ra vẻ mặt ko hiêu, vừa mở miệng lai bị tiếng nói của Tử Hivang lên:

"Tôi có gì ko dám ...." Tử Hi tỏ ra vẻ ngây thơ, đáng yêu vô cùng nhưng lại có phần yêu nghiệt.

" Thôi hai người cứ thông thả mà nói chuyện tôi hiện giờ rất mệt, ko làm phiền hai người tâm sự, tôi lên phòng nghỉ ngơi khi tới giờ cơm thì hãy nói chuyện tiếp. Thưa cha, anh trai yêu quí ko làm phiền" vừa nói xong thì đứng dậy bước lên phòng.

" HỖN..... LÁO..." Diệp Hách Tồn nỗi giận, ném ly nước trên tay thẳng tới hướng của Tử Hi. Đúng lúc này thì Tử Hi đã lên trên sau đó thì quay đầu lại cười và bước vào phòng của mình.

Trong phòng của Tử Hi

" Bổn cô nương đâu có dễ ăn hiếp đến vậy chứ" Tử Hi hiện tại rất hài lòng với thành quả của mình khi nảy. Hiện tại cô rất tự đắt và cực kì vui vẻ. Sau đó cô lại nhìn xuống chân thì đã thấy cổ chân đang chảy máu

" Ông già chết tiệt, tại sau lại ko bít kìm chế đến vậy chứ " cô tức giận khi thấy chân cô bị như vậy, thật ko đang mà. Tử Hi bước vào phòng tắm, tắm rửa, thay đồ xong thì lấy hộp cưu thương băng vết thương lại,sau đó thì lười biếng nằm trên giường định nghĩ ngơi thì bổng có tiếng gõ của

" Chị 2, em vào đc ko"

Tử Hi nở một nụ cười trên môi, sau đó thì liền lên tiếng:" Tiểu Lan, em vào đi"

Cô còn chưa nói hết câu, thì Tử Lan đã mở cửa bước vào.

" Chị đang làm gì đó, em có làm phiền chị ko" Tử Lan tươi cười nói

Mặt dù Tử Hi đang rất mệt,nhưng vẫn rất vui khi Tư Lan tới nói chuyện với cô. Bé là đứa em cô yêu thương nhất, cưng chiều nhất, bé muốn gì Tử Hi cũng làm cho bé cả.

" Ko có, chị đang giận khi ko thấy Tiểu Lan đến chơi với chị đây" cô vời như đang tức giận đễ trêu chọc bé.

" ko có mà, chỉ tại Tiểu Lan sợ chị 2 mệt nên ko dám đến làm phiền chị thôi"

"Thật ko "

" Thật... Chị 2 ko đc giận Tiểu Lan đấy" cô bé làm một điệu bộ vô cùng dáng yêu để làm nũng với Tử Hi.

Thấy vậy, Tử Hi bật cười, sau đó vẫy tay gọi Tử Lan đến ngồi bên cạnh cô

" Chị 2 làm sau có thể giận bảo bối đáng yêu của chị đc chớ. Nói chị nghe 4 năm nay em học hành thế nào rồi."
Tử Hi cưng chìu gọi bé

Thấy Tử Hi gọi bé liền chạy đến, xà vào lòng Tử Hi

" 4 năm nay, em học rất ngoan luôn luôn đứng nhất lớp, em còn đc thầy cô khen,...." Tử Lan nói rất nhìu về bé, vừa nói vừa cười trong rất vô tư.

" Em giỏi lắm. Tại sao chị không thấy mẹ Tuyết đâu vậy" Tử Hi thắc mắt hỏi bé

" Mẹ đi du lịch hơn tuần nay vẫn chưa về".Tử Hi trầm mặt trả lời

" Sao thế, mà sao Tiểu Lan ko đi chơi với mẹ Tuyết. Em rất thích đi du lịch mà"

"Dạ ....tại em bít chị Hi hôm nay sẽ vêc nên em cố tình ở nhà đợi chị về đó " Tử Lan trả lời

" Có thật ko " Tử Hi giả tỏ ra vẻ nghi ngờ ko tin bé.

Thấy Tử Hi ko tin mình, bé liềnxoay đầu sang chỗ khác .

" Thôi đc rồi, chị Hi tin em nhất đó" Tử Hi  dùng tay ôm Tiểu Lan vào lòng nói.

"À đúng rồi, chị Hi có một món quà tặng em nè. Nhưng chị có một điều kiện muốn Tiểu Lan hứa với chị, có đc ko"

Vừa nghe có quà do Tử Hi tặng, Tiểu Lan hớn hở ngật đầu. Những món quà do Tử Lan tặng đều rất đẹp, rất phong phú và tuyệt đối ko có cái thứ hai. Bởi vì đó là do tự Tử Hi thiết kế  và làm ra. Hầu hết quần áo, giày dép, kể cả trang sức đêu do cô tự làm hết. Tử Hi rất có Thiên phú về lĩnh vực thiết kế và còn suất xắc ở tất cả các lĩnh vực.

" đc, vậy em ko giận chị Hi đấy" Tử Hi xoa đầu Tử Lan ra điều kiện.

Tử Lan nhìn Tử Hi " Chỉ đễ như vậy thôi sau, đc em hứa với chị".

Tử Hi hạ xuống má Tử Lan một nụ hôn, sau đó đi đến cạnh bàn lấy một chiếc vòng bằng bạch kim. Bên trên đc trang trí thêm một đôi cánh thiên thần vô cùng đáng yêu nhưng ko kém phần tinh tế và trang nhã.

" Đây em có thích ko" Tử Hi đeo vào tay của bé nói

Tử Lan gật đầu, nhìn vào chiếc vòng nói" em thích lắm, em cám ơn chị Hi"

"Chỉ vậy thôi sau, ko lẽ Tiêu Lan ko tặng  cho chị Hi cái gì sau" Tử Hi vừa nói vừa chỉ vào má mình .

Thấy thế Tiểu Lan cũng ko suy nghĩ mà hôn lên má cô .Hai chị em cười cười, nói nói rất lâu cho đến khi có tiếng gõ của

" Tử Hi tiểu thư, đã đến giờ cơm. Mời cô xuống dùng cơm."

" Vâng, tôi bít rồi. Tôi sẽ xuống ngay" Tử Hi trả lời. Nói xong thì cầm tay Tử Lan cùng nhau xuốn lầu

Phòng ăn

" ko ngờ ko lại xuống nhanh như vậy" Diệp Hạo Hạo mỏ miệng

" ko hiểu tại sao ko khí ở đây lại nột ngạt như vậy, lại còn thật ô nhiễm nữa. Tiểu Lan, em ăn nhanh lên còn phải lên phòng ngủ sớm, sáng mai còn phải đi học nữa." Tử Hi nói với một giọng lạnh lùng, châm chọc Diệp Hạo Hạo

" Cô....." Diệp Hạo Hạo bực tức hét lên. Đúng lúc đó thì  Diệp Hách Tồn lên tiếng.

" Hai ngươi có thôi đi ko. Còn cô nữa Diệp Tử Hi cô nên bít an phận một chút. Ko bao lâu nưa tôi sẽ gã cô cho con trai của Quách Tuyệt, tốt nhất là nên học tập trở thành một người vợ hiền đi"

" Ý ông là sao, tôi ko hiểu" Tử Hi gẳn từng chữ mà nói ra

" Ngươi còn ko hiểu sao"

Tử Hi"......"

Diệp Hách Tồn lạnh nhạc nói " ông ta vừa giúp ta tranh lấy chức thị trưởng, nên ta sẽ đem cô tặng cho con trai ông ấy coi như là đền ơn thôi"

"Ông nói cái gì"

   🤗GUMI🤗







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net