Phụ lục 1.2: Đêm không ngủ (White night)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Penacony là thành phố phía bên trong giấc mơ. Nơi người ta nhảy múa, say sưa cùng ly cocktail cả đêm, dù cồn là không tồn tại ở nơi này. Chỉ có những chất xúc tác của giấc mơ gây cho người ta thứ ảo ảnh tươi đẹp vô thực. Những trung tâm mua sắm sầm uất luôn sáng đèn, những điệu nhảy xoay vòng với lụa là và trang sức trên tiếng nhạc vui tươi, và bầu trời đầy ắp những vì sao không đổi thay.

Penacony không ngủ, bởi bản thân nó đã là một giấc mộng đẹp.

Vậy nên những [giấc ngủ] bên trong cõi mơ thật sự kỳ lạ. Cơ mà, 80% giấc mơ khi ngủ đều sẽ bị chúng ta quên đi khi tỉnh thức, vậy nên ít ai nói về [mơ trong mơ] ở nơi này. Bởi có lẽ họ cũng chẳng nhớ hết những gì mình mơ đâu, có chăng cũng là những ký ức lộn xộn bị xóc nảy như món đồ chơi cũ trong hộp kho báu đã cất kín.

...

Caelus đã được Aventurine hộ tống về phòng khách sạn bên trong cõi mơ. Hắn không lập tức đi ngay, mà ngồi bên mép giường, bởi tay Caelus còn đang níu chặt áo hắn từ đầu tới cuối chuyến xe trở về khách sạn.

Mà có thể là do hắn chưa muốn gỡ bàn tay đó ra, Aventurine nghĩ.

Hai viên kẹo mật ong mà ông lão Auston cho, một viên được đặt vào túi áo Caelus, một viên được Aventurine giữ. Vỏ kẹo trong suốt hơi cộm lên bên trong túi áo, và suy nghĩ của Aventurine trôi dạt tới một đôi mắt sâu màu hạt dẻ già nua.

Aventurine biết, ông lão đó sau khi về lại thực tại, chắc chắn đã chết. Đến với nơi có nàng người thương Avgin mà lão ta đã bỏ lỡ hết một đời. Tới nơi cực quang Kakava... ông ta không phải người Avgin, liệu có tới đó được không nhỉ?

Aventurine ước mình có thể nghĩ rằng ông lão đã xuống địa ngục, như hắn rồi một ngày nào đó sẽ xuống vậy, với đôi tay từng nhuốm máu và những mưu kế từng đẩy cuộc sống vài kẻ xấu số xuống bờ vực. Cơ mà không được, vì tới phút cuối, hắn vẫn ích kỷ mong [Aventurine] và cả [Auston] đều sẽ tới được nơi có người đang đợi họ.

Hắn lại nhấp thêm một ngụm Soul Glad, để bản thân đỡ cảm thấy khô nóng trong cổ họng hơn. Có nên không? Uống nhiều như vậy, hình như não cũng muốn đình chỉ hoạt động.

Nhưng Penacony không ngủ, vậy có say bởi cái gì thì cũng không quá quan trọng. Hàng vạn người làm khách tới thăm giống hắn, hay là dân bản địa, đều như vậy. Vì hương vị của Siro Mộng đẹp và Soul Glad dễ say hơn cả rượu ngoài thực tại, say trong hạnh phúc đầy mộng ảo, một loại thuốc nghiện không hề bất hợp pháp.

Nghe nực cười thật đấy.

Hắn đổ lỗi cho Soul Glad, cho vị Auston nào đó, cho toàn bộ Penacony khiến hắn mơ thấy quá nhiều thứ hắn không muốn nhớ tới ở thời điểm này.

Giấc mộng đầu tiên của Aventurine trong Cõi mơ, được khơi dậy vào khắc hắn ở bên cạnh Caelus.

Có tiếng gió thổi nơi sa mạc đầy cát, có tiếng kẽo kẹt của gỗ mục, có tiếng của mẹ.

Mẹ, khóc lóc và sầu lo, gửi tâm tình tới thần linh.
Mẹ, người phụ nữ tiều tụy quỳ sấp bên cạnh chiếc nôi của đứa con trai, bọc trong tấm vải trắng sạch sẽ duy nhất còn sót lại, với chiếc bùa hộ mệnh vàng ròng là món tài sản quý nhất.

Tiếng mưa rơi trong ngày hắn ra đời, với sự mừng rỡ của người chị vẫn còn là một cô bé, không hề là người thiếu nữ luôn vững vàng dắt hắn đi khắp lục địa đầy cát và nắng.

Nhưng hắn rất nhanh mà tỉnh lại từ mộng mị, bởi Aventurine hắn không mơ.

Chỉ có Kakavasha mà thôi.

...

Tick-tock, tick-tock.

Không có giấc mộng thứ hai, vì sau đó Aventurine không ngủ. Hắn thức cùng với phố xá náo nhiệt, với tiếng leng keng của đồng chip lăn vào Slot Machine, hòa cùng tiếng nhạc Jazz, tiếng khóc cười và âm thanh lanh lảnh của ly thủy tinh va vào nhau.

Không có gió, cát và mưa.

Khi hắn tỉnh lại, hắn không nhìn thấy trần nhà đầu tiên, mà là từng lọn tóc xám cuốn trên đầu ngón tay hắn. Người nằm trong lòng Aventurine vẫn đang ngủ sâu, nhịp thở đều đặn, ngoan ngoãn tới khó tin.

Thất lễ rồi. Bạn tốt à, tha thứ cho tôi.

Aventurine cười trừ, từ tốn rút tay lại, sau đó dùng tốc độ chậm rì mà từng chút một bước ra khỏi giường. Gỡ ra được bàn tay của Caelus trên cổ tay hắn làm Aventurine thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi ấm lại khiến hắn lưu luyến một lúc lâu, không ngừng đi qua lại căn phòng mà chưa hề bước một chân ra khỏi cửa.

Đáng ra không nên uống nhiều thế. Coi bộ tới ngày mai hắn vẫn sẽ còn lờ đờ, chắc chắn sẽ bị Ratio "ôn tồn hỏi thăm". Lại còn ăn đậu hủ của người ta, mặc dù Aventurine không hề cố ý.

Hắn tự hỏi nên làm gì để giết thời gian bây giờ, nếu đã bước ra ngoài phố xá nhộn nhịp. Hắn tạm thời không muốn vòng về casino, cũng không nghĩ đi uống thêm cái gì cả.

So với tất cả thú vui đó, yên tĩnh là thứ Aventurine cần hơn cả.

Gương mặt người con trai trên giường nệm đằng kia an tường vô cùng. Chiếc áo khoác của Aventurine đã được thay bằng chăn bông, cậu vùi mặt vào chiếc gối bồng bềnh, vô ưu vô lo mà nằm yên ở đó, đôi khi cựa mình một chút.
Ở khách sạn bên ngoài thực tế, cậu ta hẳn cũng đang yên vị bên trong bồn tắm nơi chính giữa phòng nhỉ.

"Cậu đang mơ cái gì vậy, bạn tốt?"

Aventurine lấy một ngón tay chọc nhẹ vào má người tóc xám. Cậu chàng chỉ hơi nhột mà quay đầu đi, giống như khi đang thức mà giận dỗi sẽ theo thói quen đánh mắt về nơi khác, hậm hực mà không thèm nhìn Aventurine.

Có hơi ghen tị cậu ấy ngủ tới thơm ngọt như vậy. Lúc ngủ cũng ngoan hơn nhiều so với bộ dáng hùng hổ khi đang tỉnh, thích chạy khắp nơi, tìm từng tấm bảng quảng cáo để lật ngã, làm vỡ mọi quả bóng bay, rồi ăn hết mọi cây kem lơ lửng thấy được trên đường đi.

"Aventurine"

Người được gọi tên giật mình ngả lưng lại phía sau, xong lại phát hiện hóa ra là Caelus nói mớ.

"Cậu mơ thấy tôi à? Đáng yêu thật đấy?"

Trong giấc mơ của cậu, chúng ta đang làm gì vậy?
Vẫn còn đang đánh bài Poker tại casino sao? Hay là lại cãi nhau với tôi rồi? Trông cậu nhăn mặt kìa...

Aventurine khúc khích xoa đi cái nhíu mày của thiếu niên.

Mong là kể cả trong mơ, quan hệ của chúng ta vẫn giữ vững như bây giờ. Hắn không thể đòi hỏi thêm gì ngoài sự tin tưởng khi hợp tác, phải không nào?

Ý nghĩa của bạn bè chính là như vậy.

...

Không có giấc mộng nào cho hắn, vậy nên sau thời gian do dự, Aventurine bước ra ngoài. Đèn đóm sáng choang đập vào mắt hắn, với đủ màu sắc nhấp nháy trên những biển quảng cáo, những bảng hiệu lớn sặc sỡ và hoa lệ.

Hãy để lại đêm an lành cho người cần nó. Vì Aventurine hợp với phố phường tấp nập xa hoa, với mùi tiền và quần áo hào nhoáng.
Ai cũng nói vậy đó.

Nên cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không quay đầu lại để nhìn cánh đồng cát trắng, và lờ đi khi hạt mưa đập trên nền đất.

Đó không phải là Aventurine.

Tất cả những thứ đó không thuộc về Aventurine, một trong 10 Trái tim đá của IPC. Nó thuộc về cái tên đã thật lâu về trước không còn ai gọi, và Aventurine không mở miệng dù chỉ một chữ.

Nên vì cớ gì bắt hắn phải mơ về nó tối nay? Nếu đã là cõi mộng xa hoa trụy lạc, đầy ắp niềm vui giả tạo, thì hãy cứ như vậy.
Bởi hắn của tối nay không cần tới sự thật.

(Số 7 là một con số may mắn, thích hợp để đặt dấu chấm cho một kẻ đi lên bằng nụ cười của Nữ Thần như tôi)

Aventurine ngẩng đầu lên, và chẳng thấy gì cả. Bầu trời của Penacony không thay đổi theo thời gian. Phía trên bầu trời này, trên cả biển sao, có thần linh nhìn xuống thế nhân, có thờ ơ, có quan tâm.

Ấy đều chỉ là một hạt cát trên bờ biển với nhiều người, họ không có quá nhiều thời gian để lo nghĩ tới việc có nhận được phước lành hay không. Đa số đã bị cuộc sống quay thành một guồng quay bất tận, không thể đoái hoài việc xa vời.

Mà Mẹ Gaiathra vẫn đang nhìn hắn. Khi hắn bỏ chip bạc vào trong chiếc máy, ba số 7 màu đỏ tươi hiện ra, với pháo hoa và quà tặng lăn xuống trong quả cầu tròn. Khi Aventurine bị dồn vào đường cùng, hắn vùng ra như một màn ảo thuật trốn thoát hoành tráng, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của ngàn vạn khán giả.

Đôi mắt tím neon mê người nheo lại, tung đồng xu, đảo nó từ ngón này sang ngón khác, rồi nhẹ nhàng đẩy nó vào cổ tay áo. Chân đi giày da bóng loáng dẫm lên nền gạch xám, mũ đội đầu gắn lông đuôi chim công, áo khoác lông vũ xa xỉ phủ trên vai, toàn bộ đó đều là Aventurine.

Tài giỏi. Được phước. Thông minh. Xảo trá. Giả dối. Được phước. Tên khốn nạn. Hèn nhát. Người được phước. Kẻ thua cuộc. Hèn nhát. Giả dối.

(Aventurine, anh vui chứ?)

Aventurine đờ đẫn nhìn lại nơi mình đang đứng.
Hắn trở về phòng của Caelus từ lúc nào không hay, chạy khỏi nơi hắn phải thuộc về, một Penacony không ngủ phồn hoa.

Hắn là kẻ hèn nhát.
Tên khốn, đồ tồi.
Lừa đảo, gian trá.

Tên cờ bạc, kẻ may mắn.
Avgin cuối cùng còn sống sót.
Không một ai còn ở lại với hắn

Aventurine. Kakavasha.
Đứa trẻ được phước từ mẹ Gaiathra.
Hắn sẽ thắng, luôn luôn thắng, cho tới khi ánh mắt Người chẳng còn đặt nơi trái tim này đã trơ trọi.

(Tôi không nghi ngờ cậu có năng lực đó, anh bạn trẻ ạ)
(Thiết nghĩ, loại may mắn trời ban của chúng ta cũng là một loại bất hạnh)
(Tôi có đôi chút đồng cảm với cậu)

Bước chân dồn dập đi về phía giường nệm, Aventurine thả người mình vào trong đó cùng độ ấm của cơ thể Caelus, vùi đầu vào mái tóc xám bạc như sao trời.

(Lúc đó khác...lúc này anh rất vui, nên anh cứ làm theo ý anh đi)

Hắn đặt viên kẹo mật ong trên đầu lưỡi. Lớp kẹo cứng tan dần trong miệng, cho tới khi mật ngọt chảy ra ở nhân, ngọt tới mức hắn ê cả răng.

(All in.)
(Tôi sẽ cược hết và đem chiến thắng về phía cậu)

Và cả thế giới yên tĩnh. Quá yên tĩnh. Hắn không nghe thấy được gì cả, tiếng đồng hồ đang chạy hay tiếng nhân viên phục vụ bên ngoài hành lang đang đẩy xe tới, mọi thứ đều không quan trọng.

Hắn sẽ rời đi khi tới thời gian Caelus phải tỉnh lại. Để màn kịch của họ bắt đầu, đúng theo sắp xếp, dựa trên ý nguyện của May mắn.

Mà May mắn, luôn đứng về phía hắn.

Tôi có vui hay không à? Tôi không biết nữa.
Nếu được, khi tỉnh dậy, tôi mong cậu sẽ cho tôi một đáp án.

Và tôi sẽ chấp nhận đáp án đó với tất cả lòng thành.
Bạn tôi ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net