26. Lỗi do ai ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệt ra rõ ràng em đã bấm tắt chuông nhưng không hiểu sao nó vẫn reo. Thằng Ran vừa bấm điện thoại gọi vừa tiến lại nơi phát ra tiếng. Bước chân nó nặng trĩu đạp lên mấy miếng ván vụng dưới sàn nghe mà khoa chịu hết cả tai.

Người em mỗi lúc một rục vào trong góc, nín thở để không phát ra tiếng động nào.

" Ra đây đi, nếu mày có trốn cũng không thoát được đâu"

" CHẠY ĐIII"

Nghe tiếng chuông là anh biết đó là ai vì khi ở Nhật hính anh là người cài cái chuông đó cho em.

* Bốp*

" Ahh"

Thanh gỗ đập mạnh xuống đầu làm anh lăn ra đất.

" Mẹ, anh hùng quá hah, mày nên nhớ bản thân mày cũng đang cần cứu đấy thằng chó"

Có chút nước đỏ chảy từ từ xuống trán anh, có lẽ lần đập này quá mạnh.

" Tụi bây trói nó lại"

Không đầy năm phút, những vòng dây thừng to thùng đã quấn ngang người anh vào cây cột, nó chặt đến nỗi anh thở cũng khó khăn.

Phải nói thật trong cuộc đời hai mươi tám năm rưỡi chưa bao giờ anh nằm trong hoàn cảnh như hiện tại. Khi nhỏ chỉ cần anh xước tay một chút xíu thôi là cả nhà đã chạy đỏng đến bệnh viện, thử hỏi mẹ anh mà biết hiện tại, cái đầu đăng rỉ nước đỏ, bả vai bầm tím đến độ có thể chấn thương thì chắc bà sốc đến ngất mất.

Em trong căn phòng nước mắt cứ trào ra mỗi khi nghe tiếng thét của anh, lòng em quặng lại. Em tự hỏi vì sao anh lại chịu đựng vì em, một tình yêu chưa đầy hai tháng nó mãnh liệt đến thế à. Chắc là chỉ có em nhút nhát đứng mãi nơi góc hẹp, lòng can đảm bị cắt đứt đi.

" CHẠY ĐIII"

Một lần nữa tiếng thét của anh lại cất lên.

" Má"

* Bốp*

" Mày la lên nữa đi, là mày không còn cái răng"

Anh làm gì la được nữa, cú đập vừa rồi vào thẳng gò má anh, đau đến tê dại.

" Mày kiêng quyết kêu chạy đi chắc hẳn mày biết đó là ai hả Boun.. để tao đoán xem"

* Phụt*

Kan ngồi xuống ngay anh nói với vẻ mặt thách thức liền bị anh phụt cho một bệt nước đỏ vào mặt.

" Mẹ nó, thằng này .. à .. Prem ơi nếu em cứ trong đó hoài là anh đánh chết thằng này đó.."

Hai tay em nắm chặt, chặt đến độ chắc làm gió nhẹ cũng không thể lọt qua giữa đôi tay ấy.

" Anh đếm nhé... 1...2.."

" Ch..ạy... u""

Gọi là dùng đến hơi thở cuối cùng để kêu em chạy đi nhưng bị thằng Jaccob bịt miệng lại.

" ...3"

* Vúttt*

Tiếng gió của cây gậy vụt lên cao.

" ĐỪNG ĐÁNH ANH ẤY"

" O.. đúng là em thật à Prem"

" Xin các người, các người muốn gì cũng được, thả anh ấy ra đi"

" Muốn gì cũng được sao..?"

Em tay chân run rẩy bước ra khỏi căn phòng, đôi mắt vẫn còn đọng lệ. " Muốn gì cũng được" câu nói mà thằng Kan cảm thấy thoả mãn vô cùng.

" Nếu em nói muốn gì cũng được thì em.. lột đồ ra đi, anh muốn cơ thể của em"

".."

Đôi mắt em nhìn Kan, nó chứa ẩn nỗi khiếp sợ con người này. Nhớ lại khi còn đi học mặc dù có lóc chóc nhưng Kan rất hiền lành, nó luôn giúp đỡ mọi người xung quanh vậy cớ gì .. cớ gì mà lại thay đổi đến như vậy.

" Anh làm gì vậy ? Buông tôi ra, buông ra"

Thằng Ran từ xa bay lại, túm lấy tay em rồi kéo về phía đám người phía trước thảy em té xuống ngay trước mặt anh. Lọ mọ bò dậy, tiến lại anh, đôi tay sờ nhẹ lên phần má bầm tím đến rỉ máu kia, đôi mắt em tiếp tục lại không kiềm được, nó cứ tuôn liên tục dòng lệ.

" Em.. em xin lỗi..hưc... tại em.."

Anh nghiên đầu, hôn vào tay rồi lắc nhẹ, anh biết không phải lỗi do em, tất cả nhưng việc xảy ra hiện tại là do thằng khốn kia chứ không phải do em.

" Lằng nhằng quá.."

" Buông ra.."

Thằng Kan đứng sau ghì vai em kéo ra, từng ngón tay em cô bám víu vào mặt anh nhưng không thể, anh cũng cố rưỡn ngưới nhưng làm gì được.

" Ở đây đi, cho rõ, để thằng chó này nó thấy bồ đó bị người ta ăn thì sẽ như thế nào"

" Đừng mà... buông ra"

Nó đè em xuống sàn nhà đầy bụi, cúi đầu vào hõm cổ hít một hơi thật sâu.

" Má.. hèn chi mày ghiền đến vậy, thơm thật"

" Mà....y thằn..g chó"

* Bốp*

" Đừng mà ..hứccc đừng đánh nữa mà...ưmmm"

Nó ghì chặt môi em nhưng đôi môi ấy chẳng đón nhận đó, hai cánh môi mím chặt lại.

* Chát*

" Không.. không.. được đánh.. em"

* Xoẹt*

Lần này không nghe tiếng gậy đập nữa mà là tiếng áo em bị xé toạt ra, cái áo sơ mi em thích nhất bị thằng khốn đó xé rồi. Cái áo rách làm lộ phần da thịt nõn nà vốn có nhưng không bao lâu lại nhuốm màu đất vì sự kháng cự của em... nó bẩn và em lúc này cũng cảm thấy mình bị bẩn.

Hai tay em chắn trước ngực nó hết sức có thể nhưng có vẻ không mấy khả quan bởi cái tay nó đang nằm nơi lưng quần.

" Kan .. đừng mà.. Kan"

" Không phải em nói anh muốn gì cũng được mà, anh lấy thứ anh muốn sau đó anh sẽ thực hiện yêu cầu của em"

" Kan... đừng mà.. bỏ ra"

" KANNNN"

Anh cố hét lớn để thu hút sự chú ý của nó với hi vọng nó sẽ đến đây để đánh mình mà tha cho em..

" Sao ? Mày muốn nhìn kĩ hơn sao ?"

Nó không tức anh mà còn thêm phấn kích. Nó đứng dậy, nắm phần áo bên vai còn lại lôi em lại gần anh hơn, nó cúi xuống rồi ngấu nghiến đôi môi ấy.

" Thấy sao ? Tức lắm hả ? Đó là kết cục tụi bây chọn, từ đó giờ thằng Kan này chưa thất bại bao giờ, vậy mà Prem nó từ chối tao hai lần rồi mày cũng cướp đi nó, tất cả là tại tụi bây không phải tại tao"

Nó xỉ vả vào mặt anh rồi lại nhìn em, gân cổ nó nổi lên sau một chữ nó thốt ra.. Hai tay nó bóp chặt bả vai của em rồi cuối xuống cắn vài phát để lại đấu đến đen bầm ngay lập tức.

Anh ngậm ngùi nhìn em ... trái tim anh như rớt xuống đất, là anh không tốt, anh không bảo vệ được em. Bàn tay anh xiết chặt sợi dây thừng đến rỉ máu.

Nhưng mà...

Chân anh hiện tại đang co, nhắm chừng đạp một phát là ngay nó ...

" Ahh , thằng chó mày dám đạp tao, bây đâu, đánh cho nó chết"

" Để em"

Thằng Ran em nó từ xa, lấy cái gậy bóng chạy đi đến. Em đang bị ghì hai tay trên đỉnh đầu ...

" BOUNNN"

* Bốp*

Cây gậy đã đạp xuống .. hiện trường có gì .. có nước đỏ, có nước trắng.. có tiếng kêu to... có trái tim vụn vỡ.

____________________
[ 15:34/ 180624] - Chyn ❤️
( T viết mà tim T như chết lặng )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net