Chương 11 : THƯƠNG CHIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đường về, Lý Vân hỏi Trình An Nhã tình hình, cô đều kể lại hết. Bao nhiêu năm nay mọi chuyện giữa cô và Dương Triết Khôn Lý Vân đều biết rất rõ, anh đích thực là một người đàn ông tốt hiếm có, trăm người mới có một, Lý Vân cũng không biết nói sao, chỉ cười nói, giữa nam và nữ căn bản không có cái gì gọi là tình bạn thuần túy, Trình An Nhã khi xưa muốn coi Dương Triết Khôn là bạn đúng là mơ ước viển vông.

Nhắc đến Diệp tam thiếu, Lý Vân hỏi Trình An Nhã có phải là tình yêu sét đánh hay không, Trình An Nhã mỉm cười lắc đầu.

Trên thế gian này làm gì có tình yêu sét đánh kia chứ?

Cho dù là có cũng chỉ là rung động nhất thời, tình yêu đích thực vẫn là những rung động và cảm động được tích lũy từng chút một trong cuộc sống, hội tụ lại mà thành, nếu không sẽ rất mong manh.

Cái gọi là tình yêu sét đánh thật quá đỗi mơ hồ, như ngắm hoa trong sương, nhìn thì có vẻ đẹp đẽ. Thế nhưng khi mặt trời lên, sương mù tan biến, rất có thể chỉ là một đóa hoa loa kèn.

Buổi tối Diệp tam thiếu đón Ninh Ninh về nhà, khi gặp cô anh vẫn nở nụ cười rất đỗi ấm áp, Ninh Ninh vừa đi khuất, mây đen lập tức ùn ùn kéo đến, nhìn cô bằng đôi mắt âm u.

Trình An Nhã cảm thấy bi phẫn.

Phân biệt đối xử rõ ràng quá đấy.

Cô lại làm gì khiến anh tức giận rồi chăng?

“Ông ta tìm em có việc gì?” Ngữ khí của Diệp tam thiếu rất âm u, nhìn kỹ, trong ánh mắt còn có vẻ giận dữ.

Trình An Nhã nheo mắt, “Anh theo dõi em?”

Anh chỉ cười nhạt: “Nói mau!”

Trình An Nhã cũng nổi cáu, thần sắc lạnh lùng: “Bảo em và Dương Triết Khôn kết hôn.”

Sắc mặt anh lập tức sa sầm, ánh mắt đen thẫm ngầm nổi cuồng phong, khắp người toát ra một làn khí chết chóc, tràn ngập trong phòng. Lần đầu tiên cô thấy thần sắc anh tàn độc như vậy, trong lòng hơi có chút hoang mang.

Trình An Nhã đang định nói gì đó, anh đột nhiên đứng dậy, phẩy áo lên lầu, mang theo toàn bộ gió độc trong phòng.

Ninh Ninh vừa nhìn thấy cái bóng lạnh lẽo của anh lên lầu, cậu bé trầm ngâm một lát, nhướn mày hỏi mẹ: “Mami, daddy làm sao thế?”

“Thanh niên nổi giận.” Trình An Nhã giơ một tờ tạp chí ra, trả lời như không có chuyện gì.

Trình An Nhã không biết vì sao Diệp tam thiếu lại đối đầu với Dương lão gia, thực ra vừa rồi có mấy lần cô đã định hỏi anh có quan hệ gì với Dương lão gia?

Ngũ quan có vài phần giống nhau, có gian tình đây!

Thế nhưng trong trái tim mỗi người đều có một vết thương, bất kể là người thân thiếu đến đâu cũng không được phép động chạm vào, đó là giới hạn của anh. Nếu như anh nói, cô sẽ nghe, nếu như anh không nói, vậy thì thôi.

“Từ khi em đến, trong nhà toàn là mấy tờ báo lá cải.” Cô đang chăm chú đọc báo, một giọng nói lạnh lùng bay tới, Diệp tam thiếu đã ngồi xuống rồi.

“Diệp tam thiếu, gần đây báo lá cải và tạp trí bán rất chạy, anh là đương sự nên cảm thấy không có gì thú vị, nếu đổi lại là người khác, ví dụ như anh Triết Khôn chẳng hạn, chắc hẳn anh sẽ khoái chí cười rơi cả răng ấy chứ.:

Diệp tam thiếu quay đầu trợn mắt nhìn cô, đột nhiên cười mà như không ghé sát lại gần Trình An Nhã, hơi thở nóng hổi ập đến bên tai cô, “Thế nào, nhìn thấy tin đồn của chính mình cảm giác thế nào? Có cần anh cấp thêm một hai bức anh rõ nét hơn không?”

“Anh ăn ảnh lắm.” Trình An Nhã châm biếm, chết tiệt, gã đàn ông này hơi tí là ghé sát lại gần, cố ý muốn lợi dụng cô đây mà.

Diệp tam thiếu bắt nạt Trình An Nhã chân đang bị thương, nụ cười càng lúc càng trở nên tà ác, “Làm một tấm mạnh dạn hơn, ăn ảnh hơn, có muốn không nào?”

Khuôn mặt Trình An Nhã thoáng chốc đỏ ửng, luận về gợi tình, Trình An Nhã và Diệp tam thiếu một trên trời, một dưới đất, khác nhau quá lớn, “Ê, anh đừng có mà biến thái như vậy, con trai đang nấu cơm, anh làm daddy kiểu gì thế hả?”

“Không sao, đây là anh dạy con trai biết tán tỉnh sớm một chút, con trai học cái này rất có ích, tránh sau này không có ai theo.” Diệp tam thiếu mặt không biến sắc, tỏ ra vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt tà khí càng thịnh, đôi mắt đen thẫm trùm lên một lớp tối màu.

Chết tiệt, với đức hạnh này của anh ta, chẳng mấy chốc mà khiến cho cậu con trai trong sáng như tờ giấy trắng bị ô nhiễm tới mức chỉ biết có phong hoa tuyết nguyệt, thật là… sao mà cô lại đen đủi đến thế.

Hơi thở nóng hổi của Diệp tam thiếu ập tới, nhịp tim của Trình An Nhã mất khống chế, anh ta quả thật quá yêu nghiệt, cô đột ngột cất cao giọng, “Ninh Ninh, mami hôm nay muốn ăn thịt dê.” Ninh Ninh ngoảnh đầu lại thật đáng yêu nhìn hai phụ mẫu đang chơi xếp La Hán trong phòng khách, giơ con dao trong tay lên, ngoắc ngoắc tay với Diệp tam thiếu, trên gương mặt ngây thơ là nụ cười vừa tao nhã vừa đen tối.

Diệp tam thiếu ngơ ngác không hiểu hai mẹ con nhà này đang chơi trò đố chữ gì nữa.

“Daddy, come on.”

“Lôi con dê háo sắc này ra lột da cho mẹ.”

Diệp tam thiếu cuối cùng đã hiểu thế nào gọi là ăn thịt dê, khóe mắt co giật, một tay ôm eo Trình An Nhã, “Đừng lột nữa, ăn sống luôn đi, cho em ăn cả con, có muốn không?”

Diệp tam thiếu làm tư thế chuẩn bị cởi áo, Trình An Nhã há miệng trợn mắt.

Đã từng gặp biến thái, nhưng chưa từng gặp ai biến thái đến như vậy, a a a a a….

Đây là dụ dỗ một cách hết sức lộ liễu, mặc dù cô cũng trộm nhìn thân hình cường tráng của anh, nhưng đối với sự biến thái méo mó của anh, Trình An Nhã kính nhi viễn chi, cô hết sức quả quyết chống gậy ôm cái chân đau nhảy qua ghế sô fa đối diện.

“Anh, tuyệt đối không cùng nòi giống của chúng tôi.”

Ninh Ninh cười ha hả, thật là đặc sắc, cậu còn tưởng daddy sẽ chào thua, ai dè mami trình độ vẫn chưa đủ cao.

“Daddy, qua đây con dạy ba nấu cơm vậy, tán tỉnh mami chỉ dựa vào nhan sắc là không đủ, bước thứ nhất, phải phục vụ dạ dày của mami trước.” Ninh Ninh đưa ra kiến nghị hết sức thành khẩn, nụ cười rất mê hồn.

Diệp tam thiếu chớp đôi mắt đào hoa, trên gương mặt tinh xảo rõ ràng viết mấy chữ to tướng anh phải quyến rũ em, “Khiến cho bản thiếu gia phải dùng nhan sắc để quyến rũ là vinh hạnh cho em đấy, ê, có cắn câu không hả?”

Trình An Nhã mỉm cười thản nhiên, “Đồ bã đậu như anh, bản tiểu thư không có hứng thú, ngoan ngoãn đi theo con trai học nấu ăn đi.”

Anh đột nhiên ghé sát vào cô, giọng nói thấp trầm rất có từ tính, một giọng nói khiến lòng xuân phải lay động, anh dụ dỗ một cách hết sức lộ liễu: “Nếu như anh dụ dỗ em mà em không cắn câu, vậy đổi ngược lại, hôm nào đó em dụ dỗ anh, anh nể mặt em nhất định sẽ cắn câu.”

Trình An Nhã, “…”

Diệp tam thiếu thản nhiên đứng dậy, lướt vào phòng bếp.

Trình An Nhã nghẹn ngào không nói được câu nào, Diệp thiếu tam, thực ra anh không cần nói tôi cũng biết loại người như anh nhất định sẽ nể mặt tôi.

Tôi đã từng dụ dỗ anh, tôi có quyền phát ngôn.

Trình An Nhã rối bờ trong gió…

Đúng lúc hai ba con đang vui đùa rất hăng, tiếng chuông điện thoại của Diệp tam thiếu vang lên, điện thoại đặt ngay trên bàn, anh thò đầu ra, “Nghe giúp anh một chút.”

Trình An Nhã nhấc máy hơi sững sờ người, đặt xuống, “Điện thoại của Vân Nhược Hi, anh ra nghe đi.”

Diệp tam thiếu thu lại nụ cười, từ trong bếp đi ra, cũng không kiêng dè Trình An Nhã, trực tiếp hỏi: “Có việc gì?”

Trình An Nhã cúi đầu đọc tạp chí giải trí, vô cùng chăm chú, bộ dạng học sinh ngoan ngoãn em còn phải học bài, nếu như hai con ngươi của cô không cố định như thế, có lẽ càng giống thật hơn một chút.

Diệp tam thiếu nhíu mày, cô ta đang ở bên ngoài biệt thự?

Ánh mắt khẽ liếc về phía Trình An Nhã, thấy cô đang chăm chú đọc tạp chí, Diệp tam thiếu giật phắt tờ báo trong tay cô, cảm thấy buồn cười khi phát hiện ra chính là quyển tạp chí vừa nãy anh xem, lại còn cùng một trang.

Anh im lặng.

Đây có gọi là ăn ý hay không?

“Anh ra ngoài một lát.” Diệp tam thiếu nhìn Trình An Nhã, thản nhiên nói, dường như không phát hiện ra giọng điệu này của anh giống như người chồng đi gặp người phụ nữ khác báo cáo với người vợ vậy.

Trình An Nhã gật đầu. “Ok.”

Diệp tam thiếu nhìn xoáy vào cô, cầm áo vest khoác lên, đi ra ngoài.

Ninh Ninh đang hầm thịt bò bước ra khỏi bếp, nụ cười vô cùng tao nhã, “Mami có thích cuộc sống bây giờ không?”

“Mami lúc nào cũng yêu cuộc sống.” Trình An Nhã trả lời rất thản nhiên.

“Mami biết con hỏi gì mà.” Ninh Ninh cười nhẹ, chui xuống ngồi cạnh cô, trên người còn mang một mùi hương sữa mà bản thân cậu cũng rất ghét, miệng còn hôi sữa. Hồi lâu, cô xoa đầu con trai:

“Thích.”

Bên ngoài biệt thự, Vân Nhược Hi mặc chiếc váy màu vàng lông ngỗng, trùm tấm khăn màu trắng, gió thổi nhẹ làm tung bay mái tóc dài của cô ta, cả người như hòa vào trong màn đêm.

Phủ lên một lớp màng bi thương.

Từ góc cô ta đang đứng có thể nhìn thấy phòng bếp, vừa rồi cô ta nhìn thấy Diệp tam thiếu và Ninh Ninh cười nói rất vui vẻ, rất rạng rỡ, đến cô ta đứng nhìn cũng thấy bọn họ thật hạnh phúc.

Vân Nhược Hi từ nhỏ đã không phải lo cái ăn cái mặc, muốn gì được nấy, mấy ngày hôm nay cô ta gần như đã khóc cạn hết nước mắt cả đời rồi.

“Nhược Hi, hà tất phải vậy chứ?” Diệp tam thiếu đút tay vào túi quần, thần sắc lạnh lùng, “Buông tay đi thôi, nếu như em muốn được vui vẻ.”

“Em cũng muốn buông, nhưng không thể.” Vân Nhược Hi cười một cách đau khổ, cô ta dường như đang cố hết sức để duy trì phong thái của mình, nhưng phát hiện ra tất cả đều chỉ là vô ích, “Ba của em đã tìm đến anh, cầu xin anh cưới em, có phải không?”

“Không sai, bác có đến tìm anh.” Diệp tam thiếu trầm giọng đáp, ánh mắt thâm trầm.

Đó là một buổi nói chuyện không vui vẻ gì, Vân lão gia nói, chỉ cần anh cưới Vân Nhược Hi, ông ta sẽ đem tất cả cổ phần của tài phiệt Vân thị ra làm của hồi môn, Diệp Sâm muốn thế nào cũng được.

Không tốn chút hơi sức nào liền có được cả một gia tài lớn như tài phiệt Vân Thị, đây là việc mà biết bao nhiêu gã đàn ông thầm mơ ước, Vân Nhược Hi lại đẹp như tiên sa, cự tuyệt lời đề nghị này có vẻ là kẻ không biết cao thấp gì cả.

Thế nhưng anh không màng.

Vân lão đã nhìn lầm anh, kẻ ham muốn tài sản của tài phiệt Vân Thị là Diệp lão gia chứ không phải là Diệp Sâm. Năm xưa người vợ cả của Diệp lão gia cũng chính là doanh nghiệp liên hôn, cưới một tiểu thư thiên kim danh giá, cuối cùng hợp nhất hai cơ nghiệp lại để kiếm lợi một cách bỉ ổi, chiếm làm của riêng, tập đoàn quốc tế MBS mới phát triển mạnh và nhanh chóng đến như vậy.

Diệp lão gia muốn khống chế hôn nhân của con cái, lập lại kế cũ, ngoài khống chế anh ra còn có mưu đồ nuốt chửng tài phiệt Vân Thị, Diệp Sâm vô cùng coi thường tâm địa đen tối ấy.

“Nếu như hai tháng trước, em mang thai, có lẽ anh sẽ suy nghĩ đến việc kết hôn với em, bây giờ không thể nào nữa, quá muộn rồi. “Ánh mắt anh thâm trầm, sắc mặt lạnh lùng.”

“Từ đầu đến cuối anh có khi nào nghĩ đến tình cảnh của em không?” Vân Nhược Hi phẫn nộ thở dốc, “Anh chỉ nghĩ đến cảm xúc của hai mẹ con họ, còn em thì sao, anh không nói một câu bỏ mặc em trong bữa tiệc đính hôn, khiến em trở thành trò cười cho cả thành phố? Bây giờ ai ai cũng biết Vân Nhược Hi mang thai lại bị Diệp tam thiếu ruồng rẫy, anh bảo em phải làm thế nào, em rốt cuộc đã làm gì có lỗi với anh mà anh lại khiến em rơi vào tình huống khó xử như vậy?”

“Tiệc đính hôn anh đã nhận lời chưa?” Diệp tam thiếu hỏi ngược lại, “Tất cả những điều này đều là trò do ba của em và ông già đơn phương sắp đặt.”

“Anh…” Vân Nhược hi khóc lóc nói: “Bây giờ tất nhiên anh nói thế nào cũng được, anh hại em mất hết thanh danh, anh hủy hoại cả cuộc đời em rồi anh có biết không?”

Diệp tam thiếu cười nhạt, bóng tối nhuộm lên khuôn mặt anh vô cùng lạnh lẽo tàn khốc, “Là em tự hủy hoại chính mình, ban đầu khi em lựa chọn tiếp cận anh thì phải đoán được kết cục thảm hại nhất của mình là như thế nào chứ? Nhược Hi, anh đã rất giữ thể diện cho em rồi, em cũng đừng ép mọi người phải cạn tàu ráo máng.”

Cô ta từng giấu anh tiết lộ thông tin cho Diệp lão gia, nói cho cùng Vân Nhược Hi chẳng qua cũng chỉ là quân cờ mà Diệp lão gia cài bên cạnh anh, còn anh lại thích vẻ ngoài của cô ta.

“Vậy con của chúng ta phải làm thế nào? Anh nhẫn tâm sao?” Vân Nhược Hi khóc nói, sắc mặt trắng bệch, “Con của chúng ta anh cũng nhẫn tâm không cần sao? Sao có thể cạn tình đến thế?”

“Hoặc là bỏ đi, hoặc là sinh nó ra, tùy ý em, tóm lại đứa bé này, anh sẽ không thừa nhận, do dù sinh ra làm xét nghiệm AND chứng thực là con anh, nó và anh cũng không có quan hệ gì, chỉ có điều, Nhược Hi, em hãy còn trẻ đừng nói anh không cảnh báo em trước, đừng vì một người đàn ông không yêu mình mà làm những chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời.”

Tính cách của Diệp tam thiếu thiên sinh là như vậy, yêu đến cực điểm, hận cũng đến cực điểm.

Không tồn tại một chút ở giữa, người anh yêu, anh sẽ bỏ cả tính mạng để bảo vệ, người anh không yêu, không nhận được dù chỉ là một chút dịu dàng.

Người đàn ông như vậy giống như hoa anh túc, đẹp đẽ nhưng nguy hiểm chết người.

Thế nhưng vẫn có biết bao cô gái thi nhau lao vào, cam nguyện vì anh mà hi sinh tự tôn, chỉ cần một cái ôm của anh.

Khi anh lật mặt sẽ lạnh lùng hơn bất kỳ ai.

“Anh thật sự nhẫn tâm vậy sao, sáu năm em ở bên cạnh anh không hề oán hận hay hối tiếc, không thể bằng mấy tháng của cô ta hay sao?” Vân Nhược Hi chỉ vào trong biệt thự, chất vấn, phụ nữ có lúc rất ngốc nghếch, biết rõ câu trả lời, vẫn cố hỏi.

Diệp tam thiếu nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Nếu như em muốn nghe sự thật thì đúng vậy, không thể bằng.”

“Anh thật sự quá nhẫn tâm.” Nước mắt lăn dài trên gò má Vân Nhược Hi thành từng vệt loang lổ, “Nói một câu dối lòng cũng được mà.”

Ngày hôm sau, sau khi Diệp Sâm và Ninh Ninh ra khỏi nhà, Trình An Nhã cũng chống nạng xuống lầu, vừa định ăn cơm sáng thì nhận được điện thoại của Lý Vân: “An Nhã, cậu mau mở ti vi ra xem.”

Ngữ khí vô cùng cấp thiết, Trình An Nhã ngạc nhiên, mở ti vi…

Lập tức sắc mặt tái mét.

Trên kênh truyền hình thành phố A đang đưa tin: Tối qua Vân Nhược Hi cắt cổ tay tự sát tại nhà, được đưa tới bệnh viện cấp cứu, chưa rõ sống chết ra sao.

Trình An Nhã mới sáng sớm đã cảm thấy bất an, mí mắt giật liên tục, sự kiện Vân Nhược Hi tự sát đã truyền đi khắp thành phố A, dư luận đều nghiêng về một phía, mũi nhọn chĩa về phía Diệp tam thiếu.

Trình An Nhã thở dài, tự sát, một xác hai mạng, thật sự có đáng không?

Vân Nhược Hi, nếu như những người đàn ông bình thường khác, may ra phương thức này có thể cứu vãn, còn với Diệp tam thiếu, cô ta chỉ càng đẩy anh ra xa hơn.

Buổi sáng, cô đang đọc báo trong phòng khách, bởi vì chân bất tiện nên cô cũng ngại đi lại, phòng khách rất yên tĩnh, gió thổi rì rào, trong không khí phảng phất hương hoa ngọc lan.

Sáng sớm, tinh thần thoải mái.

Cô hình như nghe thấy có tiếng động lạ, tiếng cọ sát lạo xạo, giống như tiếng cảnh báo của rắn độc đang trườn trong cỏ rậm, sống lưng cô bỗng dưng lạnh toát, cô đột ngột quay đầu lại.

“A….”

Tiếng hét phá tan bầu không khí yên tĩnh lúc sáng sớm

Xe của Diệp tam thiếu chạy như điên trên đường cao tốc, đây là lần thứ hai anh phóng đi với tốc độ điên cuồng như vậy, bất chấp tất cả, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Cô không được xảy ra chuyện.

Hoang mang cùng với sợ hãi từ tận đáy lòng trào lên, ào ào cuộn dâng, mười ngón tay anh bám chặt lấy vô lăng, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, anh cố hết sức khống chế nỗi sợ hãi mới không để bị mất kiểm soát.

Phía sau, còi xe cảnh sát hú vang.

Chiếc xe lao như bay tới biệt thự mới dừng lại, đột nhiên anh nghe thấy tiếng động cực lớn, anh hoảng hốt ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Trình An Nhã đập vỡ cửa sổ lao ra ngoài, mảnh kính vỡ bay tứ tung, anh mở to mắt nhìn cô nhảy từ tầng hai xuống hồ bơi.

“Không…” Chỉ nghe tiếng gào bi thương phẫn nộ của Diệp tam thiếu như xé toang trời xanh.

Khi Trình An Nhã tỉnh lại, đã một ngày đêm trôi qua, ánh nắng từ cửa sổ nhảy nhót, trải vàng khắp mặt đất.

Cử động của cô khiến Diệp Sâm giật mình tỉnh dậy, Trình An Nhã nghiêng đầu, đập vào mắt cô là đôi mắt thâm trầm của anh, đôi mắt đen ấy thoáng qua một tia sáng, cô còn chưa kịp nhìn rõ, bóng người đổ xuống, đôi môi đã bị anh riết lấy, anh hôn rất vội vàng, rất nồng nàn, mở hàm răng của cô ra, cướp hết những ngọt ngào của cô.

Chiếc lưỡi ấm nóng nghiến lấy môi cô, cuốn chặt lấy đầu lưỡi cô, bám riết không rời, đó là niềm sung sướng giành lại được thứ tưởng như mất đi, cô cảm nhận được toàn thân anh đang run rẩy.

“An Nhã…” Giọng anh khàn khàn cất lên, “Chút nữa thì anh đã mất em rồi.”

“Anh…” Cô kinh ngạc đến mức mất đi chức năng ngôn ngữ, sững người nhìn dung nhan tinh xảo trước mắt, hơi thở cả hai đều nóng hổi, gấp gáp, cô bỗng chốc đỏ bừng hai má.

Anh, quan tâm cô?

Nhất thời không rõ cảm giác trong lòng là gì, lại nhớ tới hai con rắn độc vừa to vừa dài ở biệt thự, toàn thân cô run rẩy, một cô gái mạnh mẽ như cô cũng phải hoảng sợ.

Cô bị hai con rắn độc này đuổi theo không còn đường thoát thân, điện thoại trong phòng bị cắt đứt, điện thoại cô khi gọi cho Diệp tam thiếu cầu cứu lại hết pin, hại cô không kịp báo cảnh sát.

Lần đầu tiên cô cách cái chết gần như vậy.

“Đừng sợ, không sao đâu.” Diệp tam thiếu dịu dàng nói, thái độ nhẹ nhàng hiếm có, cô có chút không quen vẻ dịu dàng này của anh, thân người anh còn đang ngủ lên người cô, Trình An Nhã cảm thấy hơi xấu hổ, đang định kể những gì đã xảy ra, sắc mặt Diệp tam thiếu trầm xuống, ánh mắt đen thẫm, “Đừng nói gì hết, anh biết cả rồi.”

Diệp Sâm toàn thân phát ra thứ hàn khí đáng sợ xuất hiện trong phòng bệnh, ánh mắt lạnh lẽo cực kỳ có sức áp đảo, mang theo sát khí.

Vân lão và Vân Nhược Hi đang nói chuyện gì đó, nhìn thấy Diệp tam thiếu đột ngột im bặt.

“Sâm, anh đến thăm em à?” Vân Nhược Hi vui mừng, sắc mặt ửng hồng thêm mấy phần.

“Đúng vậy, anh đến thăm em đây.” Diệp tam thiếu mỉm cười, dung nhan khiến người khác lạnh đến mức tóc tai dựng đứng, không rét mà run, dường như quỷ lạc vào nhân gian.

Vân lão gia cười nói: “Vậy ta không làm phiền hai đứa tâm sự nữa.”

Ông ta vỗ vai Diệp Sâm, ý tứ sâu xa: “Diệp tam thiếu, Nhược Hi nhà chúng ta vì cậu mà chịu biết bao nhiêu đau khổ, thậm chí đến tính mạng cũng không cần, cháu đừng phụ lòng nó, nếu không ta sẽ không tha cho cháu nữa đâu.”

Ông ta nói xong đang định bước đi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp tam thiếu lóe lên một tia sáng, anh kéo tay ông ta lại, hất mạnh về phía Vân Nhược Hi, thân hình hơi mập của Vân lão đập mạnh vào người Vân Nhược Hi, lực đâm cực mạnh khiến đầu óc ông ta chao đảo, cả hai người cùng kêu lên.

“Sâm, anh làm gì vậy?” Vân Nhược Hi kinh hoàng thất sắc, vội vàng đỡ Vân lão dậy, lo lắng hỏi: “Ba, ba có bị thương ở đâu không?”

Khóe môi Diệp Sâm nhếch lên một nụ cười âm hiểm, “Không tha cho tôi nữa? Xem ra các người vẫn chưa hiểu tình hình, rốt cuộc là ai tha cho ai? Vân Ứng, Vân Nhược Hi, các người rất thất vọng phải không hả?”

“Sâm, anh đang nói gì vậy?” Vân Nhược Hi có chút hoang mang, ánh mắt bất định, “Em không làm gì cả, em…”

“Cô im miệng lại cho tôi.” Diệp tam thiếu giận dữ quát, “Tự sát? Có tâm tự sát, sao cô không rạch sâu hơn chút nữa, đóng kịch cho ai xem? Cô nghĩ rằng tôi sẽ bận tâm sao? Nếu như không đến tìm các người tính sổ, cô nghĩ tôi sẽ xuất hiện ở đây sao? Nể mặt sáu năm qua, tôi đã nhẫn nhịn bỏ qua những trò mà ba cô bày ra sau lưng, không tính toán những tổn thất đó, coi như bù đắp cho cô, các người lại dám ra tay với An Nhã, Nhược Hi, giới hạn của tôi cô cũng dám động vào.”

“Diệp tam thiếu, đừng có mà ngậm máu phun người, chút ta đã làm gì?” Vân lão giận dữ quát.

Sắc mặt Vân Nhược Hi càng trở nên trắng bệch.

Diệp tam thiếu cười nhạt, “Đúng vậy, các người không làm gì cả,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net