Chương 12 : ÔNG TRÙM MAFIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hai người đúng là oan gia ngõ hẹp.” Diệp tam thiếu đẩy cửa bước vào, khóe mắt Trình An Nhã co giật mấy cái.

Diệp tam thiếu sớm không đến muộn không đến, lại đến cùng lúc với Dương Triết Khôn, đúng là…oan nghiệt.

“Anh ta đến làm gì?” Diệp tam thiếu lạnh lùng hỏi, ánh mắt rơi trên bó hoa bách hợp, khóe môi nhếch lên, giọng nói có chút kỳ quái, “Đúng là không hổ danh bạch mã hoàng tử dịu dàng lãng mạn, rất biết cách tạo không khí.”

Ặc…. Diệp tam thiếu, anh đang ghen à?

Ừ, tốt lắm, vô cùng tốt.

Trình An Nhã liếc hai bàn tay trống trơn, chỉ cầm một chùm chìa khóa xe của Diệp tam thiếu, ánh mắt rất đỗi dịu dàng lại quét về phía bó hoa bách hợp thơm ngát trên bàn, cười híp mắt, ánh mắt lấp lánh đó rõ ràng là vô cùng hân hoan.

“Người ta là Dương Triết rất biết tạo không khí, còn biết tặng hoa bách hợp, so với ai đó hai tay trống trơn còn tốt hơn nhiều, Diệp tam thiếu, uổng cho anh còn mang danh là tình nhân đại chúng, phong thái này, lại giống một gã ngốc hơn.” Trình An Nhã nhẹ nhàng châm chọc.

Ai bảo anh bận mấy ngày mới tới thăm tôi, ghen đi, cho anh ghen chết thôi.

Trình An Nhã có tính cách của nữ vương, Diệp tam thiếu cũng có tính cách của đế vương, chỉ hừ một tiếng lạnh lùng, không nói không rằng, quay người bỏ đi, rầm một tiếng, đóng sập cửa lại, cánh cửa vang lên một tiếng đinh tai, dường như muốn làm rung chuyển cả lầu.

Trình An Nhã há miệng trợn mắt nhìn cánh cửa phòng bệnh bị đóng, có chút không phản ứng kịp.

Diệp tam thiếu, không phải đấy chứ? Phong độ của anh lại bị khóa trong két bảo hiểm rồi à, tại sao không bỏ ra cho nó phơi nắng một chút? Mới vậy đã giận dỗi bỏ đi rồi à?”

Chết tiệt.

Diệp Sâm chết tiệt, tốt nhất đừng có quay lại, nếu không bản cô nương cho anh biết tay.

Trình An Nhã nở nụ cười méo mó.

Mấy hôm nay cô muốn gặp anh, muốn gặp vô cùng.

Lúc nào cũng nhớ đến nụ hôn đó, ánh mắt đó, tim đập thình thịch, vừa ngọt ngào vừa bành hoàng.

Sau đó biết Dương Triết Khôn và anh đấu đến mức một núi không thể có hai hổ, cô lại vô cùng lo lắng, vì anh mà gần như lật mặt với Dương Triết Khôn, kết quả thì sao?

Tên đáng ghét này chưa ở trong phòng bệnh được một phút đã đi rồi?

Trình An Nhã cảm nhận sâu sắc, cô tổn thương rồi.

Diệp Sâm, anh đúng là đồ ngốc.

Còn nói gì là kết hôn, biến sang một bên, anh ôm cái gối mà kết hôn đi.

Trình An Nhã càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng như bị kiến đốt, đau nhoi nhói, cô muốn hét to lên để giảm bới khó chịu này, nhưng lại cảm thấy gào thét quả thực không tốt cho cổ họng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Trình An Nhã đem cái đầu gối ra thay cho Diệp tam thiếu để đánh một trận cho hả dạ.

Đánh chết cáu đồ đáng ghét nhà anh.

Đánh một hồi cảm thấy nguôi nguôi, Trình An Nhã lại ném thật mạnh chiếc gối đáng thương đi…

Vừa hay là, cửa mở, chiếc gối trắng phau ném trúng vào một bó hoa hồng đỏ rất to, mày trắng và đỏ xen kẽ tạo thành một vẻ đẹp kỳ quái, đến cái không khí cũng trở nên kỳ quái.

Bạo động của Trình An Nhã đã bị đóng băng hết sức thành công.

Diệp tam thiếu trầm mặc, móc chân về phía sau, đóng sầm cửa, nhặt gối ném trả lại Trình An Nhã.

Trình An Nhã lại rối bời trong gió.

Cho nên là, trong bầy không khí kỳ quái này, chỉ thấy Diệp tam thiếu nhẹ nhàng nhấc bó hoa bách hợp lên, mặt không cảm xúc, ném đi cái vèo, trong không trung vạch ra một đường cong tao nhã, chuẩn xác ném trúng thùng rác.

Trình An Nhã im bặt.

Diệp tam thiếu, anh nhất định là tuyển thủ bóng rổ, quá chuẩn.

Lại thấy anh rất điềm nhiên cắm bó hoa hồng đỏ mà anh mang tới vào bình hoa.

Còn có tâm trí tạo hình dáng rất độc đáo.

Trình An Nhã, lại im bặt.

Đây là tình hình gì đây?

Đầu óc vốn thông minh nhanh nhạy của cô bị lấp đầy bởi óc đậu, quay cuồng, lộ ra vẻ mặt ngu ngốc ngàn năm có một.

Diệp tam thiếu nhìn thấy vẻ mặt này của cô, gương mặt đang tối sầm của anh lập tức trở nên ánh nắng chan hòa, tâm trạng trở nên vô cùng thoải mái.

Anh chỉ vào bình hoa hồng đỏ trên bàn, hỏi một cách ác bá: “Ê, đẹp không?”

Trình An Nhã gật đầu, rất đẹp, sắc hoa rất tươi tắn, nở cũng rất rạng rỡ, vừa nhìn đã biết là hoa hồng cực phẩm.

“Anh đang làm gì vậy?” Trình An Nhã bối rối.

Diệp tam thiếu lạnh lùng hừ một tiếng, “Chẳng phải em thích có không khí sao? Bản thiếu gia nhắm mắt cũng biết tạo không khí hơn gã kia, đúng là loại phụ nữ không có mắt nhìn người, hoa hông đỏ lẽ nào không bằng hoa bách hợp?”

Diệp tam thiếu ghen tuông đến mức này quả là lần đầu tiên trong lịch sử.

Vừa đáng yêu, vừa méo mó, vừa trẻ con.

Thế nhưng, rất có hiệu quả…. Nếu không tại sao tim Trình An Nhã lại đập thình thịch như vậy chứ?

“Em nói này, anh mới ra ngoài chưa đầy 15 phút, lấy đâu ra bó hoa hồng to như vậy?” Tiệm hoa gần nhất đi cũng phải mất nửa tiếng, cả đi cả về cũng mất một giờ đồng hồ chứ?

Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh không được tốt lắm, Diệp tam thiếu ác bá xông vào phòng bệnh nhân khác cướp hoa hồng của người ta. Cô bị chính tư duy phát tán của mình khiến bản thân bối rối, nhưng lại cảm thấy rất có khả năng này.

Diệp tam thiếu hắng giọng một cách thiếu tự nhiên, đứa bé này xưa nay đều rất thành thực mà.

“Anh vốn định đi mua, xuống dưới lầu vừa hay nhìn thấy có người ôm một bó hoa lớn đi đến, anh hỏi mua lại đó.” Diệp tam thiếu nói một cách không hề xấu hổ.

“Bao nhiêu tiền?” Khóe mắt Trình An Nhã co giật dữ dội, thông thường người ta sẽ không bán, trừ khi là giá rất cao.

“200,000 tệ.” Trên người anh nhất định không mang theo tiền mặt, dứt khoát dùng luôn chi phiếu.

Trình An Nhã nước mắt giàn giụa.

200,000 tệ một bó hoa hồng, cho dù là kẻ không bình thường cũng biết phải bán cho anh.

“Sau này anh muốn mua hoa hồng, mua của em.”

Diệp tam thiếu tất nhiên không bận tâm mấy lời cô nói, lạnh lùng ngồi xuống cạnh giường bệnh, một tay túm lấy vai cô, ngắm nghía, đều là vết thương ngoài da. Chăm sóc vài ngày miệng vết thương hơi sâu nhìn vẫn khá là đáng sợ, còn lại, đều không thấy chảy máu. Ánh mắt đen thẫm thoáng qua một tia thương xót.

“Vết thương cũng đỡ nhiều rồi.”

“Đa tạ thiếu gia quan tâm.” Trình An Nhã mỉm cười trêu chọc: “Em tưởng anh quý nhân bận rộn quên mất tiểu nhân đang nằm viện chịu tội chứ.”

Diệp tam thiếu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, “Giọng điệu rất chua, trưa nay ăn gì?”

“Chua đến mấy cũng không chua bằng anh vừa nãy, đồ trẻ con.”

“Đồ trẻ con?” Diệp tam thiếu nhích từng chữ một qua kẽ răng, một tay nắm lấy cằm Trình An Nhã, mắt lộ hung quang, “Bản thiếu gia lần đầu tặng người khác hoa hồng, em dám nói là trẻ con?”

“Ý…” Trình An Nhã hất tay anh ra, vô cùng nghi hoặc, lần đầu tiên? Thật hay giả đây, anh ta chẳng phải được mệnh danh tình nhân đại chúng sao? Đến bông hoa hồng cũng chưa từng tặng? Không thể nào, lẽ nào thật sự chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là con gái liền cắn câu?

“Vẻ mặt đó của em là ý gì?” Diệp tam thiếu lạnh lùng lướt mắt qua, gặp cô khiến anh phá vỡ rất nhiều thứ lần đầu tiên, cô nàng này còn không biết tốt xấu, đúng là cần phải dạy dỗ tử tế, tuy nhiên thấy cô trong vòng một tháng luên tiếp nhập viện hai lần, anh lại cảm thấy bài học này có thể chậm lại một thời gian.

“Vẻ mặt này của em rất là nghi hoặc, rất khó hiểu, có thật lần đầu tiên không?” Ánh mắt sáng lấp lánh của Trình An Nhã lộ ra nét đắc ý, lời to rồi, lời to rồi.

Câu hỏi này rất có gian tình, khóe mắt Diệp tam thiếu co giật, quay mặt đi một cách thiếu tự nhiên, hai tai nóng bừng.

Trình An Nhã nhếch môi, ánh mắt cong cong, Diệp tam thiếu lần đầu tiên khiến cô thật sự hài lòng.

“Vui lắm à?” Diệp tam thiếu mặt lạnh lùng một cách méo mó, rất muốn bóp chết cô.

Trình An Nhã không hề giấu giếm gật đầu cười.

Diệp tam thiếu cười mà như không, nhướn mày ngồi cạnh Trình An Nhã, khuỷu tay huých vào người cô, ánh mắt thoáng qua một tia trêu đùa, “Lúc nào em cũng cống hiến một cái lần đầu tiên cho anh đi?”

Trình An Nhã mỉm cười vỗ vỗ mặt anh, “Diệp tam thiếu, em đã cống hiến lần đầu tiên cho anh rồi, lần đầu tiên sinh con đã cống hiến cho anh rồi.”

Diệp tam thiếu im bặt.

Cục cưng Ninh Ninh nói, mấy năm qua đàn ông theo đuổi mami có thể xếp một vòng quanh Luân Đôn được rồi, nhưng không một ai thành công, Diệp tam thiếu lại cho rằng, cô gái này không phải hạng đàn ông bình thường có thể chịu đựng nổi.

Không biết chừng đám đàn ông kia là do nhìn rõ bản chất của cô nên nửa đường bỏ cuộc tháo chạy cũng nên.

Hôm đó vì chạy trốn rắn độc, sức phá hoại của Trình An Nhã cực kỳ lớn, biệt thự tạm thời phải sửa chữa mấy ngày, Ninh Ninh và Diệp tam thiếu tạm thời sống tại chung cư của Trình An Nhã.

Trình An Nhã xuất viện, vấn đề xuất hiện rồi.

“Nhà tôi chỉ có hai phòng ngủ, hai phòng làm việc, anh cảm thấy anh có chỗ dung thân sao?” Trình An Nhã mỉm cười, “Anh ngủ ghế sô fa hay sàn nhà?”

“Chúng ta ở chung một phòng.”

“Anh đừng có nằm mơ.” Trình An Nhã cười tươi phủ quyết.

“Hoặc là em nằm viện hoặc là em về nhà.” Diệp tam thiếu cười một cách vô tư.

“Anh đi thu dọn phòng làm việc của tôi mà ngủ.”

“Anh không muốn.” Diệp tam thiếu cũng phủ quyết, anh ở phòng ngủ của cô đang yên ổn, chuyển đi á, không thể nào. Anh cười mà như không nheo mắt với cô: “Sợ rồi sao?”

“Kế khích tướng với em không có tác dụng, hai chúng ta quan hệ vô cùng rõ ràng, dựa vào cái gì mà ở chung phòng? Anh ngủ ở thư phòng, nếu không em đuổi anh ra khỏi cửa.”

Diệp tam thiếu nở nụ cười rất tinh quái, nhìn cô từ đầu đến chân. “Cô Trình, tôi phát hiện cô rất….”

“Ý, anh quả nhiên là mắt không tinh, bây giờ mới phát hiện ra.”

“Ngoan, sống chung quan hệ đã không rõ ràng rồi.” Diệp tam thiếu như dỗ trẻ con xoa đầu Trình An Nhã, cái anh cần là quan hệ không rõ ràng mà.

“Anh đúng là vô lại, em không biêt, nếu không thì anh ngủ cùng Ninh Ninh.”

“Đúng là, anh ôm một anh cỡ nhỏ đi ngủ còn có ý nghĩa gì nữa?” Diệp tam thiếu mặt không đổi sắc nhìn cô phản bác.

Trình An Nhã bị anh làm cho cứng họng, ôm Diệp Sâm cỡ nhỏ đi ngủ không có ý nghĩa, ôm cô đi ngủ rất có ý nghĩa?

Đồ háo sắc.

Trình An Nhã nhớ ra rồi, thời gian gần đây anh quả thật rất an phận, dựa vào kỷ lục gì đó rất chi là ghê gớm của Diệp tam thiếu, gần đây anh ta có lẽ…e hèm, rất bức bối, ở cùng nhau khả năng thất thân cao đến 99,99%, não của cô bị lừa đá mới đồng ý một chuyện nguy hiểm như vậy.

“Anh ngủ ở thư phòng, còn dám có ý kiến thì đừng vào nhà tôi nữa.” Trình An Nhã trợn mắt nhìn anh, nói chắc nịch.

Diệp tam thiếu nhún vai, chẹp chẹp, phòng anh cứ như phòng trộm vậy, nếu anh thật sự muốn cô, dễ như trở bàn tay, hai chân cô còn chẳng chạy nổi huống chi có một chân.

Cuối cùng, việc sắp xếp phòng dưới sự cảnh giác của Trình An Nhã và sự thỏa hiện của Diệp tam thiếu đã được quyết địn xong.

Trình An Nhã đòi đi làm, Diệp tam thiếu nhìn cái chân què của cô một cách khinh khỉnh nói: “Em đang nói đùa à?”

“Diệp tam thiếu, anh đang coi thường người tàn tật à?”

“Em tốt hơn là đợi chân khỏi hoàn toàn rồi hãy quay lại, yên tâm, nghỉ có lương, anh còn nhớ.”

Trình An Nhã nghiến răng: “Không cần nữa, bắt đầu từ tuần sau, em đi làm.”

“Em nghiêm túc à?”

“Ai nói đùa với anh?”

“Trình An Nhã, là ai nói nghỉ phép ít nhất nửa năm?” Lời này còn văng vẳng bên tai, cô còn nói bởi vì chân đau muốn nghỉ ngơi một thời gian nữa kìa.

“Ai biết được cô gái nào nói như vậy, thật ngốc.”

Diệp tam thiếu im bặt.

“Daddy, mami muốn quay về giúp daddy, nếu con là daddy thì phải đồng ý cả hai tay hai chân ấy chứ.” Ninh Ninh lên tiếng.

“Cục cưng, con đang nói chuyện cười nước nào thế?” Mặt Trình An Nhã hơi ửng hồng, không chú cảm xúc trợn mắt nhìn cậu.

“Trung Quốc.” Ninh Ninh trả lời rất nghiêm trang.

Diệp tam thiếu ngồi ở ghế trước nhếch khóe môi, chậm rãi nở một nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, đây chính là cảm giác họa phúc cùng hưởng chăng.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

“Chuẩn rồi.”

Giữa tập đoàn quốc tế MBS và tập đoàn Diệu Hoa là một trận chiếu lâu dài.

Một tuần lễ trôi qua, vẫn là cục diện đối đầu cân tài cân sức, ai cũng không chịu lùi nửa bước. Bọn họ đang dùng phương thức đối đầu vô cùng quái dị để đấu đá nhau.

Trình An Nhã đi làm trở lại, cô không hỏi nhiều về việc giữa Diệp tam thiếu và Dương Triết Khôn, chỉ làm tốt công việc của mình, cô bị kẹt ở giữa vô cùng khó xử nên dứt khoát không quan tâm thêm nữa.

Hôm nay Diệp lão gia gọi điện đến, Diệp tam thiếu lấy kí do đi họp bảo cô từ chối, một lát, Dương lão gia lại gọi điện đến, nhưng Diệp tam thiếu lại nghe máy.

Hai ông cùng lúc tìm Diệp tam thiếu?

Đầu óc Trình An Nhã bất giác lại hiện lên mấy hình ảnh giao dịch đen tối không tốt đẹp cho lắm.

Cô đang suy nghĩ viển vông đột nhiên nghe thấy tiếng động rất lớn từ trong văn phòng vọng tới.

“Chị Tiểu Điềm, mang một bộ điện thoại mới đến thôi.” Trình An Nhã nhẹ nhàng nói, có người lại mất kiểm soát rồi.

Điện thoại mới nhanh chóng được đưa đến, Trình An Nhã cầm lấy, chống nạng bước vào phòng chủ tịch, Diệp tam thiếu mặt không cảm xúc đang phê duyệt công văn, trên mặt đất quả nhiên có một bộ điện thoại bị vỡ.

Anh ta đế là hay, coi như không có việc gì xảy ra, nên làm gì thì cứ làm, nếu như không có tiếng động lớn như vậy, cô dường như không phát hiện ea anh đang nổi giận.

Cũng may dây điện thoại chưa bị anh làm đứt, Trình An Nhã lắp lại điện thoại, mỉm cười nói: “Chủ tịch, nể tình em đang bị què một chân, anh đừng có tăng thêm khối lượng công việc cho em có được không?”

Diệp tam thiếu ngước mắt nhìn cô, “Thật ngại quá, không nhịn được, làm phiền cô Trình.”

“Đúng rồi, bỏ hết lịch chiều ngày kia cho anh, máy bay của Louis lúc 3h chiều.”

“Vâng.”

Trình An Nhã hôm nay về đến nhà mới phát hiện quên chìa khóa.

Chung cư vốn dĩ có hai chùm chìa khóa, một do Ninh Ninh cầm, một do cô cầm. Từ khi nằm viện, Diệp tam thiếu dọn đến ở, chùm chìa khóa của cô để cho Diệp tam thiếu cầm.

Hôm nay Diệp tam thiếu và Hoa Vân có một vụ tăng tiền đầu tư cần bàn, anh và Lưu Tiểu Điềm đã đi từ rất sớm, Trình An Nhã sau khi bị đau chân thời gian làm việc rất thoải mái, thường xuyên tan ca sớm, thế nên xuất hiện khốn cảnh bị nhốt ở ngoài cửa như thế này.

Cô lại chống nạng đi xuống lầu, dù sao cũng không thể chống nạng đứng ở cửa chờ một tiếng đồng hồ, thế thì chân nhất định sẽ tàn phế mất. Ra khỏi chung cư băng qua đường là công viên, Trình An Nhã chỉ đành chống nạng ra công viên ngồi chờ.

Tại cột đèn xanh đỏ, cô kinh ngạc phát hiện đối diện bên đường đỗ một chiếc xe Rolls Royce vô cùng sang trọng, cô bất giác nhướn mày, khu vực này là khu vực dân cư thuộc tầng lớp trung lưu, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe như vậy quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Cô lắc đầu, không nghĩ ngợi nhiều, vừa sang đường, cẳng chân đột nhiên đau buốt, Trình An Nhã mất lực ngã nhào xuống cạnh vườn hoa, chiếc nạng cũng văng đi mất, hai tay cọ sát trên nền gạch thô ráp, đau đến mức cô khẽ kêu lên: “Á…”

Chân sẻ dụng quá nhiều nên bị chuột rút rồi chăng?

Trình An Nhã muốn khóc mà không có nước mắt, chân không còn chút lực nào.

“Cô gái, có cần giúp đỡ gì không?” Một giọng nói hơi có chút gấp gáp nhưng lại rất dễ nghe vang lên bên sườn, kèm theo mùi nước hoa Eau de Cologne nhè nhẹ, rất dễ chịu.

Cô ngước mắt, đột nhiên có cảm giác vô cùng kinh ngạc.

Người đàn ông đứng ngược sáng, ánh mặt trời phủ lên người anh ta một vầng sáng nhàn nhạt, một thứ anh sáng rất dịu dàng, mái tóc ánh kim càng thêm phần lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ, đối mắt xanh phỉ thúy, sâu thẳm mà u uất, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ và gợi cảm, thêm vào đó là nước da trắng, tạ nên một gương mặt cực kỳ đẹp đẽ.

Cả người anh ta từ trên xuống dưới toát ra mùi hương u uất, dường như có một thứ bi thương lúc nào cũng vây quanh anh ta.

Hoàng tử.

Tuyệt đối là nhân vật cấp bạch mã hoàng tử.

“Cô ơi?” giọng nói của anh ta pha lẫn chút cười, nhẹ nhàng nhắc nhở Trình An Nhã đang ngẩn người ra.

Trình An Nhã vô cùng xấu hổ.

Cô lại phát bệnh rồi, đúng là mất mặt.

“Xin lỗi.”

Người đàn ông mỉm cười, anh ta quả thật có một sức quyến rũ nữ giới đặc biêt, đến cả phụ nữ cấp biệt như cô còn không kìm được, tim đập thình thịch.

“Có thể đỡ tôi đến công viên được không?”

“Đây là vinh hạnh cho tôi.” Anh ta mỉm cười.

Trình An Nhã thầm nghĩ, phép lịch sự của anh tây này quá không tầm thường, nếu như một cô gái lạ bị ngã, Diệp tam thiếu đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Con người ta có so sánh là thấy ngay trình độ, Trình An Nhã suy nghĩ mông lung.

Anh ta nhặt chiếc nạng của Trình An Nhã lên, đỡ cô đứng dậy, Trình An Nhã chân đay căn bản không thể nhấc nổi, vừa đứng dậy liền khụy xuống, cũng may có người đàn ông kia đỡ mới không bị ngã xuống đất.

“Cô này, nếu cô không phật ý, để tôi bế cô qua đó.”

Trình An Nhã ngỡ ngàng, đập vào đôi mắt u uất đó, cô cảm nhận ánh mắt của người đàn ông này quả là ghê gớm, dường như là có phép thuật vậy, khiến người ta mê mẩn. Cô cụp mắt, nhìn xung quanh một cái, hình như không có lựa chọn nào tốt hơn rồi.

“Được, vậy phiền anh rồi.” Trình An Nhã mỉm cười.

Anh ta nhếch khóe môi, nở ra một nụ cười càng mê hồn, nhẹ nhàng bế bổng cô lên đi về phía công viên.

Trình An Nhã cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngoài Diệp Sâm ra đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác như vậy, cảm giác này, có chút…không thoải mái.

Đặc biệt là ánh mắt của người đàn ông đẹp này, mang một nụ cười đặc biệt dịu dàng, rơi trên gương mặt cô.

Tim, khẽ đập nhanh.

Gần đây cô rất đào hoa chăng?

“Cô này, cô thật xinh đẹp.”

“Cảm ơn.” Trình An Nhã thầm nghĩ, đây chẳng phải là cách thức bắt chuyện thường gặp nhất sao?

Bối rối, ảo giác, ảo giác.

Trình An Nhã chống nạng ngồi trên băng ghế công viên, cô lễ phép cảm ơn, người đàn ông chỉ mỉm cười, dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt càng thêm u uất.

Cô ngoảnh đầu, nhìn anh ta một cái, anh ta liền nỏ nụ cười mê hồn, đôi mắt xanh phỉ thúy chỉ toàn là nét thâm trầm mà cô không thể hiểu, ánh mắt nhìn Trình An Nhã dường như cô là duy nhất của anh ta vậy.

Rất sâu đậm, rất chăm chú.

Trình An Nhã rất… kinh ngạc, bọn họ bèo nước gặp nhau, tại sao ánh mắt anh ta nhìn cô lại như đã quen mười mấy năm rồi vậy?

Anh ta, không đi sao?

“Ông là người Italia à?” Trình An Nhã hỏi, cả hai người đều không nói gì cả, bị anh ta nhìn chăm chú như vậy, cô nổi hết cả da gai ốc, lại không thể đuổi anh ta đi, Trình An Nhã chỉ đành kiếm chuyện để nói.

Anh ta gật đầu, “Đúng vậy, sao cô biết?”

“Đàn ông Italia đặc biệt đẹp trai.”

Thực ra cô chỉ là đoán bừa, không ngờ lại đoán đúng, Trình An Nhã toát mồ hôi, hôm nay số cô đỏ chăng?

Không biết đi mua xổ số có trúng giải hay không nữa.

“Cảm ơn.” Anh ta cười nói, giọng nói rất dịu dàng, , ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.

Trình An Nhã cảm thấy ngượng ngùng, “Anh à, rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tôi đã không sao rồi, vậy thì…không làm mất thời gian của anh nữa.”

Ánh mắt anh ta hơi tối lại, không nói gì.

Cô kinh ngạc.

“Cô và bạn gái tôi rất giống nhau.” Một hồi lâu, người đàn ông mới nhẹ nhàng lên tiếng, tiếng thở dài tan vào trong ánh hoàng hôn, trên người toát ra một thứ bi thương khó nói.

“Bạn gái?” Cô hơi sững người.

“Đúng vậy.” Người đàn ông rút từ trong người ra một chiếc ví da, mở ra lấy cho cô một tấm ảnh, cô há hốc miệng, không thể tin được, người con gái trong ảnh giống cô như tạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net