Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57.

Cuối cùng cũng rời khỏi nước Anh, Trình Trình ngồi cạnh cửa sổ máy bay, nghĩ đến việc Hill và Helen đến tiễn vừa rồi, ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc vàng óng ả, nhìn thấy đây chính là một đôi ngọc bích, trực giác của cô cảm thấy họ sẽ sớm trở thành một cặp, câu nói không hề có khoa học.... ......Không phải nói trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn.

Thấy Trình Trình ngẩn người, Thanh Á nhìn bụng cô một hồi rồi nói: "Tiểu thư Trình, cô có kiểm tra xem là trai hay gái chưa?"

"Thai nhi năm tháng tuổi mới có thể kiểm tra giới tính." Thủy Bách Thiên vẻ mặt xem thường liếc nhìn Thanh Á.

Thanh Á ấm ức: "Cậu không phải là chủ tôi, chơi máy tính cậu còn không bại dưới tay tôi sao, nghề nào thì chuyên môn nấy!" Thật vất vả trách móc Thủy Bách Thiên một hồi, Thanh Á rất không vui.

Thủy Bách Thiên cũng không tranh cãi với anh ta, thản nhiên nói: "Việc này đoán chừng chỉ có cậu không biết."

"Gạt người!" Thanh Á không tin, xoay qua chỗ khác hỏi Huyền Dịch, "Huyền, anh có biết không?"

Huyền Dịch lười để ý đến anh ta, liếc anh ta một cái: "Chỉ có ngu ngốc mới không biết." Ngụ ý nói anh ta chính là kẻ ngốc.

Thanh Á buồn bực, tại sao anh cứ luôn bị khi dễ chứ.

Trình Trình thấy anh ta buồn bực, không nhịn được an ủi anh ta: "Không có việc gì đâu, thật ra không cần kiểm tra, nhất định là con trai."

Nghe được lời nói tràn đầy tự tin của Trình Trình... Nguyệt Độc Nhất nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí trên tay mặt không đổi sắc, anh lười phải thảo luận với Trình Trình vấn đề con trai con gái, dù sao có sinh con gái thì cũng không thể nhét trở vào được.

"Không phải đâu, Trình Trình tiểu thư, cũng có thể là con gái mà." Làm gì có chuyện chuẩn trăm phần trăm như cô nói.

"Đúng là con trai, chính là con trai, tuyệt đối không phải con gái, với lại tên tôi cũng đặt rồi, kêu là Nặc." Hiện tại ai dám nói nghi ngờ là con gái với Trình Trình, cô sẽ bất chấp với người đó ngay.

Nguyệt Độc Nhất bất đắc dĩ lật tiếp trang báo, anh biết có thể là như vậy.

Thanh Á xấu hổ, con trai thì con trai: "Nguyệt Nặc? Lấy theo tên tổ chức? Rất hay."

"Ai muốn dùng tên của xã hội đen!" Trình Trình ghét bỏ nói, "Là Reynold Nặc."

Là Reynold cứu cô và cục cưng, cô hi vọng cục cưng của mình có thể nhớ cái tên này vĩnh viễn, dù sao Nguyệt Độc Nhất cũng không phản đối.

"Ách--"Thanh Á thông minh lựa chọn im lặng, tiếp chuyện với phụ nữ có thai thật mệt mỏi, cũng không thể nói đạo lý với người có thai, chỉ mệt thêm.

Trên máy bay ngủ một giác, về đến nhà tinh thần Trình Trình rất tốt, đã lâu không được gặp mẹ, Trình Vũ cũng rất nhớ Trình Trình, nên vừa nhìn thấy Trình Trình đã chạy lại, ôm lấy hông cô: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."

Trình Trình hôn lên mặt Trình Vũ một cái thật mạnh: "Mẹ cũng nhớ con."

"Mẹ, eo mẹ lần này to ra, có phải mẹ lại mập lên rồi không."

"Ha ha." Trình Trình cười vui vẻ, " Mẹ muốn cho con một em trai."

"Thật sao?" Trình Vũ hai mắt sáng lên.

"Thật."

"Vậy nhất định là một em trai, con không muốn có em gái." Trình Vũ nhìn mẹ nghiêm túc nói.

"Đó là dĩ nhiên." Trình Trình ngồi cạnh hơi mệt một chút, đứng dậy vuốt tóc con trai, thấy Giáo sư trong phòng khách, mỉm cười gật đầu, "Giáo sư."

"Tốt, tôi lại muốn có thêm cháu." Lão ngoan đồng nghe được mình lại có thêm nhiều bảo bối, cười vui hớn hở.

Vừa vào đã nghe Trình Vũ nói câu "không cần em gái" Nguyệt Độc Nhất cũng không nhịn được nữa mà cau mày, mẹ con nhà này trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng, có thời gian anh sẽ dạy dỗ lại, nói cho bọn họ biết là thật ra con gái cũng rất tốt.

Anh biết Trình Vũ kiên trì muốn có em trai, là bởi vì cậu quan niệm rằng con gái thường yếu đuối, sinh ra em gái thì làm anh như cậu sẽ phải nâng niu em mình, còn em trai lại không như thế, em trai thì có thể khi dễ, mấu chốt chính là anh nên dạy dỗ lại cậu bé cho tốt hơn, đi nhà trẻ là một việc hết sức quan trọng.

Thời gian mang thai, tính tình Trình Trình càng lúc càng lớn lối rồi, cái gì không hài lòng sẽ khóc rồi phát giận, cho rằng phụ nữ có thai là lớn nhất, Nguyệt Độc Nhất cái gì cũng phải cố gắng thỏa mãn cô, thiếu nước Trình Trình muốn trăng sao thì được trăng sao, anh mang hết công việc về thành phố G, chỉ một số việc cần phải tự mình đi xử lý, còn lại tất cả đều giao cho bốn người Thanh Á đi làm, cho nên mấy tháng này đã hành hạ bốn người gần chết.


Vậy mà, mang thai được năm tháng thì Trình Trình nhận được điện thoại của chủ nhiệm Tưởng ở sở nghiên cứu, nói sở dự định đi du lịch, hỏi cô có đi hay không, cô xuất hiện một ý niệm trong đầu trả lời đồng ý. Nguyệt Độc Nhất về đến nhà nghe được tin này dĩ nhiên là không đồng ý, kết quả Trình Trình bắt đầu vừa khóc vừa quấy, cuối cũng vẫn là Nguyệt Độc Nhất thỏa hiệp, nhưng điều kiện tiên quyết là anh sẽ cùng đi với cô. Cùng nhau đi, vốn so sánh với không được đi dù sao cũng tốt hơn, Trình Trình vui vẻ thu dọn hành lý, nhìn cô cao hứng như vậy, Nguyệt Độc Nhất cũng không trách được.

Sáng sớm, Trình Trình đã hấp tấp cùng Nguyệt Độc Nhất thuê xe đến địa điểm, chủ nhiệm Tưởng đã sớm chờ ở cửa xe buýt, thấy Trình Trình nhiệt tình vẫy tay: "Ở đây."

"Chủ nhiệm Tưởng." Trình Trình kéo Nguyệt Độc Nhất đi tới đứng trước măt cô. Chủ nhiệm Tưởng há mồm kinh ngạc, miệng có thể nhét cả quả trứng: "Trình Trình cô mang thai?"

"Hì hì, vâng." Trình Trình kéo Nguyệt Độc Nhất qua, "Chồng tôi."

Sửng sốt đón nhận tin tức, chủ nhiệm Tưởng có chút tiếc nuối, bà gần đây cũng không có tin tức của Reynold, bà cảm giác, cảm thấy cậu trai trẻ kia rất tốt, nhưng mà chồng của Trình Trình thoạt nhìn cũng không tồi: "Không tệ, chàng trai ưa nhìn."

Trình Trình nhìn Nguyệt Độc Nhất không lạnh không nhạt, sau lưng bấm tay anh, Nguyệt Độc Nhất cau mày, nhìn chủ nhiệm Tưởng gật đầu.

"Lên đi, xe chỉ chờ có hai người các cô." Đối với sự lạnh nhạt của Nguyệt Độc Nhất chủ nhiệm Tưởng cũng không để ý, vui vẻ chào hỏi hai người ngồi lên xe.

"Không ngờ là cô mang thai, nhưng mà lần này là đi tới biệt thự Liên Thủy nghỉ dưỡng, vừa hoàn thành một công trình thí nghiệm ở sở, mọi người muốn nghỉ phép đi tản bộ giải sầu, không việc gì ngoài chuyện rèn luyện thể lực, bên kia không khí rất tốt, đối với cô và đứa bé cũng rất tốt."

"Thật sao? Biệt thự Liên Thủy chính là của Thẩm thị mới khai trương làm điểm du lịch sao, ở bên cạnh thành phố G." Bởi vì là Thẩm Tử Hằng khai thác địa điểm này, nên lúc đưa tin thì Trình Trình cũng chú ý đến.

"Đúng vậy, chính là chỗ đó." Chủ nhiệm Tưởng thấy mọi người đã đến đủ nên bảo tài xế lên đường.

Trình Trình và Nguyệt Độc Nhất đến đã khiến cho nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, nam đồng nghiệp thầm mến Trình Trình trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối, trong phòng thí nghiệm của bọn họ cũng có không ít mỹ nữ, nhưng mà cũng là hiếm có, yêu cầu cũng cao, ánh mắt nhìn cũng cao, bản thân cảm giác tự hài lòng, cho nên loại mỹ nữ như vậy cũng không làm cho người ta thích, mà Trình Trình lại không giống họ, cô vô tư, con người vừa đơn thuần, rất nhiều đồng nghiệp nam đều thích cô như vậy, đáng tiếc bởi vì đây bản tính trời sinh của Trình Trình, trước kia có một đồng nghiệp nam bày tỏ với cô, viết cho cô một bức thư, nói muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, hy vọng Trình Trình có thể cùng đi, kết quả Trình Trình cũng đi đến làm thủ tục để đi, nhưng mà cô đi theo đến Đức chơi một vòng không nói tiếng nào với người đó rồi trở về, người ta hỏi đến, cô mới nói cô không biết, chỉ cho là người ta muốn rủ cô đi Đức chơi, cô chơi đủ rồi thì về thôi.

Sau này người khác cũng ít dám bày tỏ với cô, bây giờ nhìn cô đã kết hôn còn có thai thì hơi thất vọng, nhưng đàn ông phần lớn thường rộng lượng, nếu mình đã không có cơ hội, vậy thì cũng có thể yên lặng chúc phúc thôi, nhưng phụ nữ thì khác, mấy cô thuộc dạng thanh cao chưa chồng, nhìn thấy đồ ngốc Trình Trình kia lại gả cho một người đàn ông ưu tú như vậy, trong lòng bọn họ không thăng bằng, nhưng cho dù thế bọn họ cũng không thể đi làm chuyện gì vượt quá giới hạn, nhiều nhất thì ngoài miệng nói vài câu: " Thôi xin, cũng không biết là vận cứt chó, có thể gặp được đàn ông tốt như vậy."

"Ai biết được, có lẽ người ta giả bộ ngây thơ để lừa gạt."

"Đàn chị, các chị nói ai vậy?" Một cô gái tết tóc đuôi sam ngồi bên cạnh hai người phụ nữ đang nói chuyện, cô nhìn xung quanh Trình Trình.

"Tần Húc Nhi, đang nói đến cô gái thiên tài trong viện của chúng ta, viện có công trình nghiên cứu lớn nhất hiện đang trong tay cô ấy, em nhìn cô ấy không muốn tới có thể không tới, thí nghiệm gác lại lãnh đạo cũng không thúc giục, không giống như chúng ta phải chịu khổ, mấu chốt chính là người ta biết giả bộ, có thể lừa gạt được đàn ông, điểm này phải học theo nhiều ."

"Vậy cũng không chắc, có lẽ con trai cô cũng lớn lên thật đẹp mắt, một khuôn mặt nhỏ trắng xinh, Trình Trình kiếm tiền cũng không ít, nhất định là tự nuôi con lớn lên, nếu không lớn lên sao lại tốt như vậy, lại có tiền, có bối cảnh, đàn ông làm sao chịu cưới đàn bà đã có con với chồng trước chứ."

Ánh mắt Tần Húc Nhi nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi Trình Trình, nghe những lời ghen tị cay nghiệt đối với cô... khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Mấy giờ đi xe, cuối cùng cũng đến biệt thự Liên Thủy, Trình Trình được Nguyệt Độc Nhất đỡ xuống xe, cô hít một hơi sâu, không khí nơi này quả nhiên trong lành, nơi này chính là nơi nghỉ phép của cả đoàn. Núi sông cũng là thiên nhiên, Thẩm thị thông qua cải tạo kết hợp hài hòa giữa kiến trúc và phong cảnh, Nguyệt Độc Nhất cũng cảm thấy chỗ này không tệ, phong cách kiến trúc nhà gỗ nhỏ thấp lại hết sức rộng rãi, vẻ ngoài phong cách cổ xưa nhưng không mất đi cảm giác, giống như cố ý sắp xếp cảnh vật xung quanh để cho bên trong nhà khi mở ra sẽ thông suốt, phục vụ trong đại sảnh cũng hết sức lễ phép, Trình Trình trong đại sảnh chờ Nguyệt Độc Nhất lấy khóa phòng.

"Chị Trình, chị khỏe chứ, tôi cũng tốt nghiệp Lí Công Đại, sau chị mấy khóa, lúc ở trường đã nghe nhiều chuyện về chị." Tần Húc Nhi giơ cái bọc đứng ở phía sau, nụ cười khả ái trên mặt.

"Em là?" Cô chưa từng thấy em gái này.

"Em tên Tần Húc Nhi, lúc vào viện, là lúc chị Trình xin nghỉ phép." Tần Húc Nhi vươn tay, "Sau này xin chị chỉ dạy nhiều hơn."

Trình Trình tới nắm tay: "Đơn vị nào?" Hóa ra là đồng nghiệp mới, Trình Trình cười gật đầu.

"1009" Nguyệt Độc Nhất đúng lúc trở lại.

Tần Húc Nhi nhiệt tình vươn tay về phía Nguyệt Độc Nhất cười ngọt ngào:" Xin nào, anh là chồng của của chị Trình sao, em tên Tần Húc Nhi, rất vui được biết anh."

Ánh mắt Nguyệt Độc Nhất lạnh nhạt lướt qua Tần Húc Nhi, bỏ qua cánh tay đang vươn tới, ôm Trình Trình: "Đi thôi."

Trình Trình có chút lúng túng, hướng về Tần Húc Nhi cười cười, nhìn bọn họ khuất tầm mắt mình, Tần Húc Nhi trên mặt vẫn nụ cười ngọt ngào, nhún nhún vai, thu hồi cánh tay lại

"1005,1007, 1009... Đến rồi." Trình Trình nhằm số phòng đổi chiều "9" cảm thấy nhìn có chút quen mắt, đi đến phòng nghĩ nửa ngày, đột nhiên kêu lên: "A! Đêm đó mình đi nhầm phòng."

Cô rốt cuộc cũng nghĩ tới, đêm đó chính là cô đi nhầm phòng mới gặp Nguyệt Độc Nhất, mới mang thai Trình Vũ. Nguyệt Độc Nhất bị lời nói của cô làm cho điên cuồng, chẳng qua nhanh hiểu Trình Trình nói đêm đó chính là đêm xưa: "Đi nhầm phòng?"

"A ... Ha ha... Chuyện đó... Đêm hôm đó trời cũng tối ... Nhìn không rõ lắm..."

Trình Trình cười ha hả, Nguyệt Độc Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may cô mơ hồ đi nhầm phòng, nếu không bọn họ sẽ không có cái gọi là xuất hiện cùng lúc: "Đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút, ngày mai còn có sức đi dạo."

"Vâng." Nghe được ông vua nhỏ không truy cứu tội của cô, Trình Trình trả lời một tiếng liền chạy vào toilet.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Trình trong miệng cắn bánh bao nhỏ, trên tay bê sữa tươi, Nguyệt Độc Nhất đang hầu hạ mặc quần áo cho cô, cửa phòng bị gõ, Trình Trình định đi mở cửa, Nguyệt Độc Nhất trừng mắt nhìn cô, cô vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống: "Uống hết sữa tươi mau, anh đi mở cửa."

"Vâng."

Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng mở cửa, từ lâu đã không thích bị người khác quấy rầy, thấy Tần Húc Nhi đứng ngoài cửa cười hì hì, không đợi cô mở miệng, trong nháy mắt đóng cửa lại. Quay lại giường, tiếp tục mặc quần áo cho Trình Trình.

"Ai vậy." Trình Trình tò mò.

"Người nhàm chán."

cốc cốc cốc...

"Chị Trình."

Tần Húc Nhi? "Anh đóng cửa để người ta bên ngoài hả?" Trình Trình hỏi người đàn ông đáng định mang giày cho cô.

Nguyệt Độc Nhất đành đứng lên mở cửa. Tần Húc Nhi đi vào thấy Nguyệt Độc Nhất đang khom xuống mang giày cho Trình Trình: "Chị Trình, làng du lịch phía Tây nghe nói có chợ nhỏ buôn bán trên đường, đi mua chút đồ lưu niệm, lưng chừng núi còn có miếu, nghe nói rất linh thiêng, chúng ta đi xem một chút đi."

Người ta đã ra sức mời, vừa hay Trình Trình cũng đã xiêu lòng, cho nên ba người cùng ra ngoài, thật ra Trình Trình đối với sự nhiệt tình của cô có cảm giác nói không nên lời, Helen cũng rất nhiệt tình, Tần Húc Nhi này cũng có nụ cười giống nhau, đều vui vẻ, nhưng Trình Trình cảm thấy không được tự nhiên, cho nên dọc đường chỉ có Tần Húc Nhi nói ..., còn cô thì nghe.

May mà trên đường buôn bán đồ lưu niệm thú vị một chút, đối với con gái đều thích những thứ này, đi xem một chút cũng không cảm thấy nhàm chán.

"Wow! Cái này thật đáng yêu." Tần Húc Nhi vuốt một con rối đầu hổ trên tay, Trình Trình xem thường, nữ sinh đại khái cũng chỉ thích những loại này.

"Ông chủ, bao nhiêu tiền?"

"Không đắt đâu, 50."

Tần Húc Nhi sờ túi: "A, quên mang tiền rồi. Thật đáng tiếc, thật rất muốn mua."

Nguyệt Độc Nhất đang nhìn Tần Húc Nhi còn đang nuối tiếc, nhìn vợ mình đứng im, lấy tờ 50 từ trong bóp da đưa cho ông chủ.

"Anh muốn mua cho em sao? Cảm ơn." Tần Húc Nhi vui vẻ cầm con rối, Nguyệt Độc Nhất không thèm để ý tới, nắm tay Trình Trình đi tới tiệm cơm trước mặt, anh chỉ không muốn Trình Trình đứng quá lâu.

Ăn cơm xong, Trình Trình định tới miếu để xin bùa bình an cho 2 đứa bé, nhưng cô thấy lưng chừng núi cao như vậy cô di chuyển không tiện, Nguyệt Độc Nhất không tin mấy loại chuyện thế này, lại thấy Trình Trình là nhà khoa học thì sao lại còn tin những thứ này. Vậy mà Trình Trình lại rất xem thường nhìn anh, nói cho anh biết, cái này gọi là tín ngưỡng, một người không biết tín ngưỡng thật sự là đáng buồn, đặc biệt anh lại là xã hội đen, cần thường xuyên thắp hương bái Phật để giảm bớt tội lỗi của mình.

Cuối cùng Trình Trình quyết định để Nguyệt Độc Nhất thay cô đi đến miếu xin bùa bình an, cô ở lại dưới chân núi chờ anh, Tần Húc Nhi nói cũng muốn thắp hương cầu phúc cho người nhà của mình, liền đi theo Nguyệt Độc Nhất, hai người một trước một sau đi lên núi.

"Anh Nguyệt, anh cùng chị Trình quen biết thế nào?"

Nguyệt Độc Nhất bước chân không nhanh cũng không chậm, Tần Húc Nhi phải chạy chậm mới theo kịp, Nguyệt Độc Nhất hoàn toàn không để ý đến cô.

Cô lại nói: "Nghe nói chị Trình có một đứa con, không biết của tên đàn ông xấu xa nào mà không chịu trách nhiệm, chị Trình hiền lành như vậy."

"Chị Trình lúc học đại học đã nổi tiếng, vừa thông minh vừa xinh đẹp, không ít nam sinh đều thích chị, chẳng qua nghe nói là bạn gái học trưởng Trì Mặc, không biết có thật không."

Nguyệt Độc Nhất dừng bước lại, Tần Húc Nhi đụng đầu vào lưng anh, Nguyệt Độc Nhất xoay lưng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một cái, Tần Húc Nhi lui về phía sau một bước, cười hì hì lộ ra hai lúm đồng tiền: "Tôi không biết tại sao Nguyệt tiên sinh lại đột nhiên dừng lại, hóa ra là đã đến nơi."

Tần Húc Nhi chạy hai ba bước vào trong Miếu Tự, Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô, đi theo: " Làm sao xin được bùa bình an."

"Mua hai nén hương thì người ta sẽ đưa cho anh." Cô không có tiền, cũng chỉ có thể vái lạy, "Anh Nguyệt, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với em."

Thật ra anh không muốn nói chuyện với cô, chẳng qua anh không biết làm sao để xin bùa bình an, nhìn cách người khác làm, anh cũng mua hai nén hương, vừa lạy vừa thắp hương, rốt cuộc không phụ kỳ vọng đã cầm được bùa bình an trong tay, nghĩ đã đến lúc xuống núi.

"Thí chủ, có muốn quyên tiền, có thể khắc tên anh và người nhà của anh vào thành chuông Tân Lạc của chùa ở phía trên, bình an mãi mãi." Hòa thượng thấy Nguyệt Độc Nhất liền nói những câu theo thói quen.

Nguyệt Độc Nhất nhìn sổ quyên góp chi chít tên: "Chỉ cần quyên tiền có thể khắc tên lên chuông?"

"Đúng vậy, thí chủ, quyên ít nhất 20 đồng có thể kéo dài tuổi thọ tên anh và người nhà của anh trên chuông."

Nguyệt Độc Nhất đứng trước mặt hòa thượng suy nghĩ hồi lâu, lâu đến nỗi Tần Húc Nhi cũng không biết anh muốn làm gì, anh đột nhiên mở miệng: "Tôi muốn mua đứt cái chuông này, trên chuông chỉ khắc duy nhất tên người nhà của tôi, muốn bao nhiêu tiền?"

"Việc này......" Hòa thượng dường như bị làm khó, không thể có chuyện thí chủ muốn mua đứt chuông.

"Một trăm vạn? Hai trăm vạn?"

Hòa thượng bị làm khó nhăn mày lại, đối diện với bộ dạng của thí chủ chỉ quyết tâm mặc kệ dùng bao nhiêu tiền cũng muốn mua trọn, thấy bộ dạng của hòa thượng, Nguyệt Độc Nhất nghĩ là ông ta chê ít tiền: "Không đủ sao? Vậy ông nói muốn bao nhiêu tiền. Các ông có nhận chi phiếu không? Thẻ có được không?"

"Thật xin lỗi thí chủ, chúng tôi chỉ nhận tiền mặt." Hòa thượng tựa hồ có thể tìm được câu trả lời, thở phào nhẹ nhõm.

Nguyệt Độc Nhất bất mãn nhíu lông mày.

Cuối cùng Nguyệt Độc Nhất cũng nhếch mày thanh toán 100 đồng tiền, lưu tên ba mẹ con Trình Trình, còn có Giáo sư Louis vào cuốn sổ ghi chép, nhưng anh vẫn buồn bực, lúc xuống núi vẻ mặt còn khó chịu.

"Anh Nguyệt, anh thật sự muốn mua chuông này." Tần Húc Nhi đi phía sau anh, líu ríu, nhưng Nguyệt Độc Nhất cũng như lúc lên núi, cái gì cũng không trả lời cô.

Trình Trình uống xong một bình trà, Nguyệt Độc Nhất đã về tới rồi, cô thấy anh có vẻ khó chịu, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Nguyệt Độc Nhất chỉ cho cô hai chữ: "Phá Miếu."

Tần Húc Nhi bật cười ha hả, kể hết chuyện cho Trình Trình nghe, Trình Trình vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ tới Nguyệt Độc Nhất cũng có tính trẻ con như vậy.

Sau bữa cơm tối, Nguyệt Độc Nhất đỡ Trình Trình đi tản bộ ở bờ sông, bụng Trình Trình cũng đã lớn rồi, đi hai ba bước là phải ngồi nghỉ, Nguyệt Độc Nhất cũng không thấy phiền khi đi theo cô lúc ngừng lúc nghỉ, nơi xa trong phòng 1007, Tần Húc Nhi mang bia lên sân thường nhìn thấy cảnh này, nụ cười khóe miệng biến mất, ánh mắt tưởng chừng ngây thơ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyệt Độc Nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net