Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58.

Nguyệt Độc Nhất còn có một chuyện cố chấp, Trình Trình cũng hết cách, đó chính là phải dưỡng thai mỗi lúc trời tối trước khi đi ngủ, cuối cùng trước khi đi ngủ anh sẽ ôm Trình Trình và đọc một chút truyện cổ tích, mãi đến khi Trình Trình ngủ mới thôi. Cô nhận ra rằng từ ngày biết cô có thai, nếu anh còn công việc, sẽ dỗ cô ngủ trước, anh đối với việc này chưa bao giờ gián đoạn bởi bất cứ chuyện gì.

Kỳ thật bình thường giọng Nguyệt Độc Nhất lạnh lẽo nhưng lúc đọc truyện thì trầm thấp cực kỳ dễ nghe, cho nên dù cô sớm biết anh đọc truyện xưa, cô vẫn thích thú lắng nghe, nhưng hôm nay truyện cổ tích làm cho cô có phần dở khóc dở cười---truyện kể về ba con heo....

"Nguyệt Độc Nhất, lúc anh còn trong bụng mẹ đã nghe chuyện này?" Tuy đã xác định mình yêu thương người đàn ông này, nhưng Trình Trình vẫn có thói quen gọi cả tên lẫn họ của anh, trừ bỏ đoạn thời gian tinh thần mơ hồ, nhưng mà phỏng chừng là cô cũng không nhớ được.

"Không có, anh nghe nhiều nhất là công chúa Bạch Tuyết." Nguyệt Độc Nhất suy nghĩ.

Trình Trình cũng thuận miệng hỏi một chút, vậy mà anh vẫn nghiêm chỉnh trả lời: "Khi đó anh còn chưa ra đời, không lẽ thật sự nghe được?"

"Không phải... Sau khi anh chào đời, mẹ anh kể cho anh nghe rất nhiều lần."

"Nhưng tại sao lại là công chúa Bạch Tuyết?"

"Cô nói mình là công chúa Bạch Tuyết, hy vọng có kỵ sĩ tiêu diệt tất cả những người khi dễ cô."

Trình Trình khóe miệng giật giật, kìm nén hồi lâu: "Mẹ anh vô cùng. . . giỏi giang."

"Còn nhớ rõ lúc em xem ảnh chụp lúc bé của anh ở trong tủ quần áo chứ?"

"Đương nhiên vẫn nhớ rõ, em hỏi anh, anh còn không trả lời em."

"Thực ra ... chính xác mà nói anh cũng không phải là người ở thế giới này." Nguyệt Độc Nhất suy nghĩ, cuối cùng cũng nói ra bí mật của anh mà ngoại trừ Giáo sư và Louis mới biết cho Trình Trình nghe.

Nghe Nguyệt Độc Nhất kể lại xong, Trình Trình nhìn anh chằm chằm đến nỗi nước miếng thiếu chút nữa đã chảy ra, cô thật sự quá giật mình: "Xuyên thời gian? Không gian song song? Shit! Mặc dù luôn luôn nghiên cứu, nhưng chúng ta chưa từng có phát hiện gì."

"Em đừng nghĩ muốn nhốt anh lại để nghiên cứu về Người Ngoài Hành tinh." Nguyệt Độc Nhất nhìn lướt qua ánh mắt cuồng nhiệt của Trình Trình.

Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Trình Trình cười ngượng ngùng: "Nhờ viên ngọc Lưu Ly kia anh mới có khả năng xuyên qua sao? Viên ngọc đó đang ở đâu?"

"Ở nhà, nhưng viên ngọc đó đoán chừng cũng không thể dùng được nữa, lúc đầu anh từng có ý định trở về, nhưng rồi vẫn không thành công."

Trình Trình thất vọng nằm lại vào lòng Nguyệt Độc Nhất: "Không phải anh nói là còn có em trai cùng ba khác mẹ sao? Anh đã ném anh ta vào hoàng cung rồi à? Lên làm Hoàng đế. Anh cũng không thích sao?"

"Làm Hoàng đế thì có gì tốt, nếu không thì ba anh cũng không vì mẹ anh mà bỏ mặc buông tay." Nghĩ đến ba của mình, Nguyệt Độc Nhất không khỏi bĩu môi.

"Hầu hết đường nét khuôn mặt của anh đều di truyền từ ba anh, ba anh cũng có thể rất đẹp."

"Đi ngủ." Nguyệt Độc Nhất đắp chăn cho Trình Trình, khó chịu tắt đèn.

Được rồi, Trình Trình ít nhất cũng biết một chuyện, rằng Nguyệt Độc Nhất rất không thích ba của anh.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, lúc Trình Trình còn đang ôm giấc mộng, một tiếng nổ to làm cô từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, cô từ trên giường đứng thẳng lên, Nguyệt Độc Nhất đã sớm rời giường đi chuẩn bị trứng với sữa cho cô, cho nên lúc này trước mắt cô tự nhiên xuất hiện một đôi nam nữ, Trình Trình thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Mẹ nó, đám Lão bất tử kia, không phải nói đưa tôi đến chỗ con trai tôi sao, đây là cái nơi quỷ quái nào, lão nương trở về trước tiên sẽ chém đầu bọn hắn!" Người phụ nữ trong bộ quần áo cổ trang đứng một bên vừa mắng vừa sửa mái tóc lộn xộn, đã hơn bốn mươi tuổi mà bà giữ được vẻ ngoài như tiểu cô nương chỉ mới hai mươi mấy tuổi, không biết là bảo dưỡng như thế nào.

"Đây là vật gì?" Ánh mắt người đàn ông mặc quần áo cổ trang nhìn chằm chằm vào TV đang mở, xem đến khi bên trong có người nói chuyện , liền vung tay lên.

"Đừng!" Cô gái kia lại không kịp ngăn cản, TV lập tức vỡ nát.

Khụ khụ... Khí công Quy phái*? Trình Trình khóe miệng giật giật, nhìn TV đang bốc khói.

* Hình như là một chiêu võ công.

Cô gái yêu tiền bạc như mạng sống liền đau lòng: "Lão đại, định đền tiền, đền bạc à."

"Trong đó có cô gái lạ đang nói chuyện." Người đàn ông không hề nhận sai việc mình làm.

"Cái đó là TV, Hai lúa!" Cô gái tức giận trừng mắt người đàn ông một cái.

Nguyệt Độc Nhất đẩy cửa vào, kinh ngạc nhìn đôi nam nữ trước mắt, trong nháy mắt không thể tin vào mắt mình, cô gái cũng nhìn về phía cửa, sau đó chỉ thấy cô lập tức kinh ngạc rồi lập tức bổ nhào vào Nguyệt Độc Nhất, hai cái đùi lại không có kiểu dáng treo lên người Nguyệt Độc Nhất, đối với mặt Nguyệt Độc Nhất liền mạnh mẽ hôn không ngừng: "Tiểu Độc Nhất, mẹ rất nhớ con! Nhớ con muốn chết! Tiểu tử, có nhớ đến mẹ hay không."

Đối với hành động của cô gái, người đàn ông đi cùng lại bao phủ quanh mình một trận khí lạnh, cho dù cách xa nhưng Trình Trình cũng cảm thấy hơi lạnh, Trình Trình hoàn toàn tin tưởng nếu không phải cô gái kia vẫn treo trên người Nguyệt Độc Nhất, khẳng định người đàn ông kia sẽ ra tay với Nguyệt Độc Nhất giống như với cái TV kia.

"Mẹ, mẹ xuống trước đã." Sau khi kinh ngạc, Nguyệt Độc Nhất liền điềm tĩnh trở lại, nghe được bên ngoài hành lang có người nhao nhao đi tới muốn xem đã xảy ra chuyện gì, trước tiên anh đẩy Lãnh Nguyệt vào trong phòng, sau đó đóng cửa, ngăn cản tất cả các ánh mắt nhìn trộm.

Mẹ... Trình Trình nghe được Nguyệt Độc Nhất kêu to, cuối cùng nhớ ra cô gái kia là người ở trong tấm ảnh mà cô nhìn thấy, chỉ là ánh mắt xinh đẹp và trưởng thành hơn, như vậy thì người đàn ông kia chính là ba của anh rồi.... Nhìn ngũ quan thì quả thật giống Nguyệt Độc Nhất cực kỳ, chẳng qua giữa lông mày người kia lạnh hơn so với Nguyệt Độc Nhất.

Nguyệt Độc Nhất không vội vã hỏi Lãnh Nguyệt tại sao đột nhiên xuất hiện tại nơi này, mà trên tay vẫn cầm bữa sáng còn nóng của Trình Trình, lúc này Lãnh Nguyệt mới phát hiện trên giường có người, ánh mắt mở to nhìn Trình Trình, Trình Trình bị cô gái kia nhìn thì hết sức không tự nhiên, kỳ thật dựa theo mối quan hệ giữa cô với Nguyệt Độc Nhất, cô không biết có nên hay không liền chào bà một tiếng: "Bà bà, xin chào."

(* đáng ra ta dịch mẹ hoặc bà nội, nhưng do mẹ NĐN ở không gian cổ đại, nên xưng bà bà thấy hay hơn.)

"Bà bà?" Lãnh Nguyệt đột nhiên sà vào trong lòng Nguyệt Thanh Thiển mà khóc lên, "Chồng ơi, em rất già sao, nha đầu này lớn như vậy mà không biết xấu hổ gọi em là bà bà, huhuhuhuhu....."

Trình Trình thật sự không phải là cố ý, cô chỉ cảm thấy lần đầu gặp trưởng bối, bản thân mình nên lễ phép, nhìn Lãnh Nguyệt khóc đến thương tâm, cô cũng muốn khóc theo, thương xót hỏi Nguyệt Độc Nhất: "Có phải em đã gọi sai rồi không?"

"Không sao." Nguyệt Độc Nhất đương nhiên biết tâm trạng của mẹ mình luôn luôn thay đổi, "Mẹ! Mẹ dọa cô ấy sợ rồi."

"A..." Lãnh Nguyệt từ trong lòng của chồng mình ngẩng đầu, lau nước mắt, không để tâm tươi cười giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, sắc mặt cứ như vậy mà biến đổi nhanh chóng, cả Nguyệt Độc Nhất cũng không kịp thích ứng, "Xin chào, tên của ta là Lãnh Nguyệt, là mẹ của Độc Nhất, người này là soái ca siêu cấp vô địch vũ trụ cũng chính là chồng ta, Nguyệt Thanh Thiển, lần đầu gặp mặt không chuẩn bị lễ vật gì, những thứ này coi như lễ gặp mặt."

Ngay từ đầu Trình Trình đã nhìn thấy trên tay Lãnh Nguyệt cầm một bộ vòng màu xanh biếc vừa nhìn đã biết là vô giá đến khi trên tay bà bắt đầu chuyển động, từ trên người lấy ra những món đồ, nào là vòng cổ, vàng nén, trâm cài, tiền giấy lấy ra càng lúc càng nhiều, Trình Trình ngạc nhiên quá đỗi nhìn bà như vậy mà có thể lấy ra rất nhiều thứ từ trên người, hai tay của cô cầm không hết: "Bà bà, đủ rồi."

"Sao trên người em lại có thể mang nhiều đồ như vậy?" Mặt Nguyệt Thanh Thiển đen lại.

"Ai cần anh lo! Đi ra hành tẩu giang hồ phải mang nhiều vàng bạc châu báu, nếu không lúc đến nơi xa xôi hẻo lánh thì phải làm sao, thật muốn cho anh đi làm Ngưu Lang, nhìn bản mặt đưa đám của anh kìa, người ta cũng không cần đâu!" Lãnh Nguyệt không nhìn tới khuôn mặt đen xì của chồng mình, dù sao bà cũng có quen rồi, "Tôi mang nhiều đồ như vậy, đừng có gọi bà bà, tôi nào có già như thế, gọi tôi là Lãnh Nguyệt, cô gái nhỏ, tên cô là gì?"

Quả nhiên con trai của mình thật tinh mắt, bà nhìn thấy cô gái này cũng thích.

"Kêu tên sao được... Con tên là Trình Trình."

"Được! Làm sao lại không được!" Lãnh Nguyệt lạnh mặt, cô gái kia cầm tiền bạc còn không nói lời xuôi tai.

Bị Lãnh Nguyệt làm cho giật mình, Trình Trình lập tức thốt ra: "Lãnh Nguyệt."

"Hì hì, ngoan, ăn kẹo nhé." Lãnh Nguyệt đưa tay lấy kẹo trong túi tiền đưa cho Trình Trình, sau đó bị Nguyệt Thanh Thiển bắt đến ngồi bên cạnh, ý bảo bà ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích.

"Mẹ, hai người tới đây như thế nào." Lãnh Nguyệt rốt cuộc an phận ngồi xuống, Nguyệt Độc Nhất cũng nhẹ nhàng thở ra, mẹ của của anh vẫn chỉ có ba anh mới quản thúc được.

"Lần đó con biến mất, tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng con, đồng thời viên ngọc Lưu Ly mất tích, mẹ nhớ con nên tới đây ngay, chỉ tố cáo sự tình, đứa con kia chưa từ bỏ ý định, nhiều năm như vậy vẫn đang tìm cách xuyên qua, không chỉ vậy, lần này vận cứt chó, để cho nó tìm đến năm lão bất tử, mang chúng ta đến nơi đây."

"Vậy hai người có quay về đó không?" Nguyệt Độc Nhất cực kỳ quan tâm đến vấn đề này.

"Sẽ về!" Nguyệt Thanh Thiển trả lời thay Lãnh Nguyệt, ông mà không quay về để Lãnh Nguyệt ở lại đây đi gặp người đàn ông ở thế giới này hay sao.

"Khi nào thì về?"

"Mấy lão già kia nói có thể cầm cự được một tháng." Lãnh Nguyệt cầm một quả táo lên, cắn một cái liền nhổ ra, thật khó ăn! Đang quen ăn ngon, miệng cũng ngậm lại.

Nguyệt Độc Nhất lặng thinh, không khỏi cảm thấy thất vọng, anh từng cho rằng không thể gặp được mẹ nữa, nhưng giờ đây gặp được một lát lại phải chia lìa. Lãnh Nguyệt nhìn thấu ý nghĩ đó, lập tức tới gần bóp mặt anh: "Mẹ nhớ là từ nhỏ đã dạy con về sau không được học bộ mặt đưa đám của ba con rồi, chẳng lẽ vật cực tất phản* sao, thế nào cũng không được làm bộ mặt nhăn nhó, khó coi lắm."
* Vật cực tất phản: khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại. Sách Tả Truyện có viết rằng: "Vật cực tất phản, lạc cực tất bi, thái hợp tất ly, thế thạnh tất suy, bĩ cực thái lai." Nghĩa là: Vật đến cùng tột thì trở lại, vui tột thì buồn, rất hợp thì lìa, đời thạnh (thịnh) tất suy, suy tột thạnh đến. Đó là luật thay đổi luôn luôn, nhưng có tính chất tuần hoàn. Không bao giờ suy mãi, mà cũng không bao giờ thạnh hoài. Hết suy tới thạnh, hết thạnh tới suy. Cho nên khi được thạnh thì phải phòng lúc suy, ấy mới gọi là trí.

Trình Trình thấy Lãnh Nguyệt vần vò khuôn mặt Nguyệt Độc Nhất, quả nhiên là bà không kiêng dè cái gì, dám đối xử với anh như vậy, đột nhiên cô cảm thấy hết sức sùng bái người phụ nữ này.

"Đúng rồi, đây là nơi nào?" Lãnh Nguyệt nhìn khung cảnh xung quanh, chắc chắn là mình không biết, chỉ là nhiều năm rồi bà chưa về đây, nên không biết cũng là bình thường.


"Nơi này là làng du lịch, con và Trình Trình đến đây thay đổi không khí, hai ngày nữa sẽ trở về."

Lãnh Nguyệt nhìn cái bụng bự của Trình Trình, nghi hoặc nhìn con trai của mình: "Con trai, không tệ, đã làm ba rồi."

"Làm lâu rồi, con có con trai tên Trình Vũ, năm nay bảy tuổi." Nguyệt Độc Nhất mỉm cười với bà, đối với mẹ yêu quý của mình, không lạnh lẽo như trước kia.

"Chồng à, anh có nghe thấy không, bây giờ em là bà nội rồi." Lãnh Nguyệt không nghĩ tới con trai của mình lại lợi hại thế, mà Nguyệt Thanh Thiển lại không lộ ra một chút vui mừng nào, như chẳng liên quan đến mình, Trình Trình cho rằng ông không thích cô, cảm thấy hơi thất vọng, Lãnh Nguyệt vỗ vai cô, "Đừng để ý đến ông ta, ông ta là dạng dù chết cũng không tỏ thái độ, kỳ thật trong lòng cũng cao hứng lắm."

Cao hứng? Trình Trình nhìn Nguyệt Thanh Thiển, nói thật cô cũng không thấy một chút nào như vậy.

Nguyệt Độc Nhất mua cho Lãnh Nguyệt bộ quần áo, hai người xuyên qua như vậy thật sự quá huênh hoang, Nguyệt Thanh Thiển cũng không tồi, ông ta mặc bộ y phục của Nguyệt Độc Nhất trên người rất phù hợp, Lãnh Nguyệt dáng người cao gầy, không mặc được y phục của Trình Trình, nên chỉ có thể tùy tiện mua một bộ, tại một cửa hàng khác, xong việc cũng đã qua buổi trưa, bốn người cùng đến nhà ăn dùng cơm, nơi này tuy không thể so với Cốc Vong Ưu của mình, chỉ là cảnh vật chung quanh cũng không tệ lắm.

Bọn họ dùng chút điểm tâm Tây Âu, đối với những thức ăn này Cốc Vong Ưu cũng thường có, Nguyệt Thanh Thiển cũng không lấy làm lạ, đúng là ăn vài miếng liền nhíu mày chê bai vứt bỏ, mới vừa buông đũa xuống, Lãnh Nguyệt quét mắt tới: "Đừng nghĩ đến một lát em nấu đồ ăn cho anh, thích ăn hay không."

Nguyệt Thanh Thiển nhăn đôi mày đẹp của mình lại, suy nghĩ một lát lại cầm đũa lên tiếp tục ăn, khó ăn thì khó ăn.

"Chị Trình, chị cũng ở trong này ăn cơm." Tần Húc Nhi và hai cô gái bên cạnh cũng đến nhà ăn dùng bữa.

"Ừ, thật trùng hợp." Trình Trình gật đầu.

Ánh mắt Tần Húc Nhi nhìn hai vợ chồng Lãnh Nguyệt: "Chị gái này xưng hô như thế nào."

Nghe được cô gái kia kêu mình là chị gái, lông mày Lãnh Nguyệt cười lên: "Cô gái này miệng rất ngọt, tới đây ngồi cùng đi."

Hai cô gái ế lớn tuổi kế bên hai mắt phóng điện nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh Thiển, tuy Nguyệt Độc Nhất là người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, dù sao cũng là tuổi trẻ, nhưng Nguyệt Thanh Thiển này thì khác, thực là người đàn ông có sức quyến rũ, các cô tựa như ong thấy mật, đôi mắt nhìn chằm chằm không chớp, nghe được Lãnh Nguyệt kêu các cô, lập tức không nghĩ ngợi nhiều liền vui vẻ ngồi xuống.

Quả thật là Lãnh Nguyệt đương nhiên cũng chú ý tới người đàn bà không biết xấu hổ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chồng mình, lập tức không khách khí nói: "Tôi cho các cô ngồi sao?"

"Không phải cô nói cùng ngồi sao?" Hai cô gái cũng không dễ chịu, các cô đều là thiên kim tiểu thư, nào có bị đối xử như những người không muốn gặp.

"Tôi nói cho cô gái này ngồi, các cô có đầu ốc mà nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, hay là màng nhĩ bị thủng không nghe được người khác nói gì?"

Bà bà quả thật là người hiểm độc! Trình Trình giữ yên lặng, cô không thích tranh chấp với người khác cũng không có nghĩa là Lãnh Nguyệt không thích, cô chán ghét nhất là có người nói chuyện líu ríu lúc cô đang nói chuyện.

Nhưng hai cô gái ế lớn tuổi cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, cô không cho tôi ngồi vẫn khăng khăng ngồi xuống, chân dài trên thân các cô, nói không đi liền không đi.

Hiển nhiên Lãnh Nguyệt không nói nhiều vẫn kiên nhẫn ứng phó với các cô ấy, ngay lúc mông bọn họ vừa dính ghế, một móc dưới chân, hai cô gái háo sắc bị ngã một cái mông đít xuống đất không nói, Lãnh Nguyệt trở tay một cái lấy cây đao liền nhắm ngay vào hai cổ của cô gái, khoảng cách đến cổ chỉ có một cm, hai cô gái bị dọa, sợ hãi không dám nói câu nào nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt cười hì hì: "Như thế nào? Còn muốn ăn cơm ở đây?"

"Không.....Dừng....."

Hai cô gái chạy đi, trong phòng ăn bởi vì bị màn này làm có nhiều người há hốc miệng nhìn bên này, Lãnh Nguyệt vuốt lại tạo hình có chút hỗn độn, tư thái vẫn tao nhã hướng về mọi người: "Xem biểu diễn miễn phí xong, mọi người nên ăn uống chứ."

Xem qua tài nghệ của Lãnh Nguyệt, những người xem kịch vui cũng không nghĩ muốn lãnh hội, cảm giác chính mình cúi đầu ăn cơm.

"Chị gái, chị rất lợi hại." Tần Húc Nhi nhìn Lãnh Nguyệt bằng hai mắt sùng bái.

Lãnh Nguyệt vỗ bả vai của cô ta: "Con gái về sau con đường phía trước rộng mở." Đã lâu không nghe người khác nịnh nọt rồi ...Hu hu hu hu ... Bà rất cảm động... Hiện tại bà suốt ngày cùng với bốn Đại Quỹ Chưởng cũng không dám nói gì bà, ở nhà bà ăn ở không một chút gay cấn, bà không phải là muốn nghe người khác tâng bốc một lúc về chiến tích của mình sao, thật sự là quá khó khăn rồi.

Tần Húc Nhi không hiểu, bản thân mình không phải nói cô ta lợi hại sao, biểu cảm trước mặt này có quan hệ gì: "Chị gái, chị là người tốt, chị và chị Trình có quan hệ gì thế?" Tần Húc Nhi đương nhiên nhìn ra người đàn ông không nói lời nào bên kia cùng Nguyệt Độc Nhất có bộ dạng giống nhau, mà chị gái này và người đàn ông kia lại vô cùng thân mật.

"Tôi là mẹ của Độc Nhất." Lãnh Nguyệt cười hì hì.

"Gạt người."

Lãnh Nguyệt không vui, bà ghét nhất bị người khác nói mình không có vẻ gì là mẹ của Độc Nhất, mặc dù Độc Nhất lớn lên quá đẹp trai thì không thể bỏ qua phần đóng góp gen của ba anh, nhưng cũng có cống hiến của bà, chẳng lẽ bà lại không thể sinh ra một người đẹp trai sao?

Cảm thấy được Lãnh Nguyệt không vui, Tần Húc Nhi vội mở miệng nói: "Em nói chị nhìn còn trẻ, nhìn không giống như là mẹ của anh Nguyệt đây."

"Thật vậy sao?" Mắt Lãnh Nguyệt cười cong lên, "Cô gái, ăn nhiều một chút." Lãnh Nguyệt nghe người ta nịnh nọt liền nghe theo, cao hứng lại gắp quá nhiều thức ăn.

Lãnh Nguyệt vừa gắp đồ ăn cho vừa vỗ vỗ vai Tần Húc Nhi: "Cô gái, từ từ ăn, phải ăn hết đó..., nếu không chị sẽ không vui."

Ăn... Hết? Nghĩ muốn cô no chết: "Chị, sao các người không ăn?"

  

"Chúng ta đã ăn rồi, những thứ này đều kêu cho cô, không cần lãng phí..., chẳng lẽ cô nghĩ cô muốn phụ tâm ý của chị đây."


"Đương nhiên là không." Tần Húc Nhi vội vàng lắc đầu.

Lãnh Nguyệt hài lòng gật đầu, vòng qua hôn nhẹ chồng mình, cùng con trai con dâu ra khỏi nhà ăn, suốt dọc đường đi cuối cùng Trình Trình cũng không nhịn được hỏi: "Bà... Lãnh Nguyệt... Mẹ vừa rồi là cố ý à?" Ánh mắt Lãnh Nguyệt sắc bén, hai chữ "bà bà" cứ thế còn dám kêu ra miệng.

"Con nói gì?" Lãnh Nguyệt như tên trộm hỏi lại.

"Nhưng mà vì cái gì ạ." Bà bà không phải vẫn nói cực kì thích Tần Húc Nhi sao, lại bộ dáng nhiệt tình, để làm chi muốn chỉnh người ta.

"Nha đầu Trình Trình, có đôi khi ứng xử không thể quá đơn thuần, tuy nhiên tôi tin tưởng con trai nhà tôi không phải hội mèo ăn vụng, đúng là con trai tôi đẹp trai như thế, khó tránh khỏi việc cá muốn tự dâng đến cửa, giám sát chồng mình chặt chẽ vẫn tốt hơn." Lãnh Nguyệt nhìn sang Trình Trình ý bảo Nguyệt Thanh Thiển đang chờ các cô ở cạnh cửa, thì đứng lại một chút, liền có hai người phụ nữ nóng bỏng chủ động đi đến gần, "Quả thật là may mắn, con có mẹ là bà bà ở đây chống đỡ là tốt rồi, yên tâm đi, hiện tại mẹ cho cái cô Tần gì gì đó vừa ăn thức ăn vừa đoán, cho dù là cho cô ta một chút giáo huấn nhỏ."

"Các con khi nào trở về?" Lãnh Nguyệt cảm thấy nơi này cũng không có gì hứng thú.

"Vốn là ngày kia, nhưng nếu mẹ nghĩ muốn trở về sớm một chút thì chúng ta có thể kêu xe tự mình trở về." Trình Trình cảm thấy được bà bà nhiều năm như vậy không trở lại, chắc chắn muốn trở về nhà sớm một chút.

"Con đến đây ở đã thanh toán tiền chưa?"

"Trả rồi." Sở trả phần lớn chi phí, bọn họ chỉ phải thanh toán một ít.

"Vậy thôi, đã thanh toán tiền thì đương nhiên phải về bằng xe buýt miễn phí, nếu không thì chịu thua thiệt rồi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net