Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59.


Từ lúc Lãnh Nguyệt rời đi đến giờ, Nặc không có gì khác biệt, bố trí sảnh nhìn vô cùng quen thuộc, Lãnh Nguyệt cười thầm chính mình vậy mà cũng đa sầu đa cảm, Trình Vũ và Giáo sư nghe tin bọn họ trở về, chạy xuống lầu đầu tiên.

Trình Vũ chạy tới trước tiên, vừa định nhào vào lòng ma ma của mình, liền nhìn thấy một cô gái xa lạ, tò mò dừng lại. Giáo sư chậm rãi xuống lầu dĩ nhiên cũng thấy được, sau một lúc ngẩn ngơ vậy mà hốc mắt chứa đầy nước. Trình Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Giáo sư như vậy thì càng thêm tò mò.

Lãnh Nguyệt bước lên hai bước, đi quanh mấy vòng rồi đứng kế bên Giáo sư người bây giờ như thể đã biến thành tượng điêu khắc: "Tôi nói này Giáo sư, đã lớn tuổi lại đứng trước mặt một đứa nhóc mà khóc còn ra thể thống gì, mặc dù có thể hiểu là ông đang cực kỳ kích động khi nhìn thấy tôi."

Nào biết Giáo sư sau đó liền thu nước mắt lại, thay đổi thái độ: "Cái con bé tệ hại, còn biết mà về lại à, sao cô không đợi tôi chết đi rồi hãy trở về."

"Tôi cũng định như thế, nhưng cái lão yêu quái này, đã lớn tuổi mà thân thể vẫn còn cường tráng mạnh khỏe, thôi tôi đi về trước, chờ ông chết nhớ báo cho tôi hay một tiếng, tôi sẽ trở về giúp tang lễ ông thật tốt."

"Hừ! Vừa về đến đã nói lời không hay."

"Mẹ, cô ấy là ai?" Trình Vũ nhỏ giọng hỏi Trình Trình.

"Bà ấy là bà nội của con."

"Bà nội!" Trình Vũ la to lên, cảm thấy thực khó tin, "Bà nội không phải đã chết rồi sao?"

"Tiểu tử thối, ai bảo con là bà chết rồi!" Cô còn công việc tốt, muốn sống được nhiều thoải mái.

"Tất cả mọi người đều nói vậy." Trình Vũ bị nhéo mặt, cảm thấy thật oan ức.

"Ha ha! Nha đầu Lãnh, thằng nhóc này tuy mới sáu tuổi nhưng đã phá được hệ thống phòng ngự của con, thật không minh." Vẻ mặt Giáo sư kiêu hãnh khi nói đến Trình Vũ.

Lãnh Nguyệt nhíu mày: "Lợi hại như vậy?"

"Đương nhiên." Bị người khinh bỉ, Trình Vũ không chút khách khí đáp trả.

Lãnh Nguyệt cười ha ha: "Nguyệt Thanh Thiển, đến xem cháu nội của anh." Lãnh Nguyệt vẫy vẫy người mới vừa vào cửa liền hết sờ cái này lại sờ cái kia, bà có chút chịu không nổi người đàn ông này, hai ngày trong khách sạn cũng như thế, về tới đây cũng vẫn vậy, thật giống kẻ nhà quê, cái gì cũng tò mò.

Nguyệt Thanh Thiển để bình hoa cổ trong tay xuống, ông ta không có ghét nó bởi trong cung những cái này rất tốt, đáng tiếc không để ý, bình hoa rơi xuống, ông nhanh tay lẹ mắt, khom lưng vững vàng tiếp được bình hoa suýt chút nữa rơi xuống đất vỡ tan tành, liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt, dễ nhận thấy bộ dáng vừa thở ra nhẹ nhõm, ông hết sức may mắn tay chân mình nhanh lẹ, không thì cái bình hoa giá trị này mà vỡ, ông khẳng định hôm nay phải ngủ dưới sàn nhà rồi.

"Trình Vũ, kêu ông nội." Trình Trình thúc giục.

"Ông nội." Rõ ràng Trình Vũ hết sức khó khăn đối với khuôn mặt người đàn ông kia chỉ lớn hơn ba mình một chút lại phải kêu ông nội.

Nhưng ngoài dự kiến của Lãnh Nguyệt và Nguyệt Độc Nhất, Nguyệt Thanh Thiển lại đưa tay ra vuốt vuốt đầu Trình Vũ, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ"

"Nhóc con, xem ra ông nội rất thích con." Lãnh Nguyệt nói nhỏ với Trình Vũ, đầu Trình Vũ đầy hắc tuyến, thích? Sao nó không cảm thấy được.

"Giáo sư, chồng con." Lãnh Nguyệt kéo Nguyệt Thanh Thiển tới đứng trước mặt Giáo sư.

Giáo sư nheo mắt đánh giá Nguyệt Thanh Thiển, người đàn ông này mặt cũng không thay đổi để cho ông tùy ý đánh giá, một lát sau Giáo sư hừ lạnh một tiếng, "Hừ! Con chính vì anh ta mà không muốn trở về sao? Tôi thấy anh ta cũng không có gì tốt, còn không bằng Louis quan tâm hòa nhã."

Vừa nhắc tới Louis, trên người Nguyệt Thanh Thiển tỏa ra hàn khí, trong nháy mắt Nguyệt Độc Nhất kéo mẹ con Trình Trình ra phía sau, Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn Nguyệt Thanh Thiển một cái: "Anh dám."

Ánh mắt Nguyệt Thanh Thiển bình thản nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt, thu hàn khí lại, đứng sang một bên, Lãnh Nguyệt hừ khí trong lỗ mũi: "Mà Giáo sư nào có nói sai, quan tâm hòa nhã cũng không có phần anh, chỉ cần tôi thích là được rồi."

Câu nói "Tôi thích là được rồi" đã thành công trấn an người đàn ông bên cạnh, cũng làm cho Giáo sư không khỏi thở dài: "Vậy con lần này trở về, nếu Louis biết sẽ... ..."

"Đừng nói cho anh ta biết, con dù sao cũng sẽ đi ngay, ông tìm cách giấu giếm là được."

"Cái nha đầu này, chỉ biết làm khó người ta." Đồng ý rằng hiện tại may mắn có nhiều nhân viên cấp cao không biết đến Lãnh Nguyệt, mà thời điểm đó Louis bảo vệ Lãnh Nguyệt quá độ, để cho một số người cũng chỉ biết được sát thủ đệ nhất chính là cô gái họ Lãnh, cũng chưa từng gặp Lãnh Nguyệt. "Tốt, khó có thể họp lại một chỗ, tôi sẽ để cho Cesar phân phó nhà bếp làm vài món ăn, bốn tên gia hỏa kia cũng nói hôm nay sẽ trở về, lúc này chắc là đã đến."

"Cậu chủ, về sau cái loại công việc dùng thể lực có thể đừng bắt tôi đi làm được không, vì sao chuyện thế này luôn luôn là tôi, tôi muốn đổi cho người khác." Thanh Á người còn chưa tới, đã nghe thấy tiếng bực tức.

Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt hỏi: "Cậu muốn đổi với ai?"

Thanh Á suy nghĩ, công việc của Huyền Dịch so với anh ta càng phức tạp hơn, Chu Nhan là nữ dĩ nhiên không thể đổi, Bạch hồ ly anh ta lại không dám, suy nghĩ một vòng vẫn chỉ có thể là mình làm: "Coi như quên đi, ai bảo số mệnh tôi lại khổ cực vậy, tôi muốn xin nghỉ."

"Cậu đúng là mới nghỉ ngơi tại Hawai trở về, giờ lại muốn nghỉ?" Thủy Bách Thiên đi đến bên cạnh anh ta, không thèm nhìn anh ta một cái, để hành lý xuống đất.

"Làm sao cậu biết được!" Thanh Á cho rằng hành tung của mình thần không biết quỷ không hay.

Huyền Dịch hừ lạnh một tiếng, Chu Nhan che miệng cười trộm.

"Đây là bốn đại đường chủ của Nặc, hiện tại mọi chuyện của Nặc đều do bọn họ phụ trách." Giáo sư giới thiệu với Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt cũng quan sát bọn họ một hồi lâu: "Tố chất cũng không tồi, Độc Nhất cũng không tồi, không giống như ông và Louis chuyện gì cũng đều để chính mình làm, rõ ràng tự làm mình mệt mỏi, tìm mấy người giúp đỡ bản thân, thông minh."

Nghe thấy có người đánh giá chính mình, bốn người nhìn Lãnh Nguyệt, trên mặt mang theo chút kỳ quái.

"Ăn cơm trước, tôi đã đói bụng rồi." Lãnh Nguyệt không cần nhìn ánh mắt của người khác, ăn cơm chính là vua.

Giáo sư nhìn bàn ăn vốn chỉ có ông cùng Trình Vũ hiện tại đầy người trẻ tuổi, trong lòng hết sức vui mừng, người ta nói người già càng cô đơn, ông cũng là một lão già, nghĩ muốn cùng con cháu hạnh phúc, có thể cùng người một nhà ăn một bữa cơm tự nhiên lại cảm thất vui mừng.

"Đây là mẹ tôi, Lãnh Nguyệt, người bên cạnh là ba tôi, Nguyệt Thanh Thiển." Nguyệt Độc Nhất hướng về bốn người giới thiệu.

Cằm mấy người thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, đây chính mẹ của Cậu chủ trong truyền thuyết được nghe nói đến sao, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện trước mặt họ.

"Xin chào phu nhân, Đường chủ Thanh Long Thanh Á, nghe nói hệ thống phòng ngự của Nặc là do người thiết kế, hy vọng hôm nào có thể cùng người học hỏi." Đối với mẹ Cậu chủ, Thanh Á cũng đang dấy lên sự kinh ngạc, đối với Lãnh Nguyệt cũng mang theo kính trọng

"Ngoan." Lãnh Nguyệt cười tít mắt từ phía sau lấy ra một nén vàng, đưa cho Thanh Á, người phía sau miệng chữ O trong lúc tiếp nhận nén vàng, vẫn nhìn ánh mắt thẳng chiếu dò xét.

"Xin chào phu nhân, Đường chủ Chu Tước Chu Nhan, không nghĩ tới người chăm sóc tốt như vậy, có thể hôm nào truyền bí kíp của người cho Chu Nhan không, để Chu Nhan giống như người trẻ tuổi xinh đẹp."

"Ngoan, ngoan." Nghe được có người nói mình tuổi trẻ xinh đẹp, Lãnh Nghuyệt cười, liền lấy ra chỗ vàng kia lại thêm một ít rồi vui vẻ mang cho.

"Phu nhân, đường chủ Huyền Vũ Huyền Dịch." Huyền Dịch vẫn như cũ giới thiệu đơn giản rõ ràng.

"Ngoan." Nhưng mà Lãnh Nguyệt đối với loại đàn ông lạnh như băng này cũng có thiện cảm, cho nên cũng phát cho đĩnh vàng,

"Người khỏe, đường chủ Bạch Hổ Thủy Bách Thiên."

Lãnh Nguyệt vừa định đưa nén vàng liền thu hồi trở lại: "Cậu là bác sĩ Mông Cổ sao?"

Lông mày Thủy Bách Thiên dựng đứng, bác sĩ Mông Cổ?

"Mẹ, Thủy Bách Thiên là chuyên gia uy tín nhất được toàn thế giới công nhận." Nguyệt Độc Nhất nghĩ muốn thay cho cấp dưới của mình tìm về một chút mặt mũi, anh ta biết tính tình của mẹ mình.

"Đầu năm nay chuyên gia đều là tự phong, không phải bác sĩ Mông Cổ sao trên người lại có thể lưu nhiều vết sẹo như vậy, vết thương nho nhỏ liên tục đều trị không hết, lại không biết xấu hổ tự xưng là chuyên gia." Nhớ tới trên người đứa con miệng vết thương lớn nhỏ bà liền đau lòng, thu hồi lại vàng, nuối tiếc vì vừa rồi đã phát vàng ra.

Bị Lãnh Nguyệt nói, Thủy Bách Thiên cơ hồ im lặng, hoàn toàn không thốt nên lời.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo, gió dìu dịu, hai chiếc xe màu đen có rèm che chạy chậm rãi phía sau cửa chính của Nặc, ngồi ở tay lái phụ chính là một thằng nhóc con."

"Bà nội, tại sao chúng ta lại lén lút." Trình Vũ không vừa ý.

"Bảo đừng gọi là bà nội rồi! Ngu ngốc! Đi quang minh chính đại ba con sẽ để cho chúng ta đi sao."

"Đúng là ba phát hiện ra sẽ tức giận."

"Nó là ba con không phải ba cô, cô là mẹ của nó, yên tâm, cô sẽ chiếu cố cho con."

Làm sao Trình Vũ yên tâm được, lại như đêm qua, bọn họ chơi trò chơi cho đến khuya, bà nội cũng bảo sẽ giấu giếm cho bé, kết quả bà bởi vì thắng nhiều lần, mà cười to làm cho ba và ông nội bé bắt quả tang, bà nội bị ông nội trừng hai mắt nhìn đến tiếng gì cũng không nói ra được, rất vui vẻ trở về phòng, còn bé ở lại nhận lỗi với ba.

"Bà nội, vì sao phối hợp phải tìm đến nơi này?"

"Kêu tiếng bà nội nữa cô sẽ bán con cho bọn buôn người!" Lãnh Nguyệt và Trình Vũ không ngừng nhìn tìm kiếm xung quanh phòng riêng của Nguyệt Độc Nhất, "Con ngồi đây đừng nhúc nhích, cô đi xem một chút."

Lãnh Nguyệt đi đến hành lang bên kia, Trình Vũ không chịu ở lại một mình, cũng chạy theo bắt kịp Lãnh Nguyệt: "Bà nội, con muốn cùng đi với bà."

"Phanh!"

Trình Vũ mải chạy về phía trước mà đụng vào người.

"Xú tiểu tử! Đi đường không nhìn à!" Bị va chạm người đàn ông giơ tay lên định đánh Trình Vũ, nhưng một lúc rồi mà cái tay kia cũng không rơi xuống, bị người túm chặt, tay còn đau buốt nóng rát, anh ta quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang cười tít mắt nhìn anh ta: "Tiểu kim tôn của tôi cậu cũng dám đánh sao?"

*Tiểu kim tôn: kim: vàng, tôn cháu ~ cháu yêu, cục vàng... ,mình thấy để nguyên hay hơn nên mình không dịch a.."

Tiểu kim tôn? Trình Vũ buồn bực, thời điểm chơi trò chơi hôm qua bà đánh nó cũng không ít.

"Cô gái đừng xen vào chuyện của người khác." người đi phía sau người đàn ông kia cho rằng Lãnh Nguyệt muốn giúp đỡ đứa bé này nên mới nói nó là cháu mình, nhìn thế nào bọn họ cũng không giống như là có quan hệ bà con họ hàng, nói dối cũng không biết nhìn xem trường hợp.

"Hắc! Bà cô thích lo chuyện bao đồng."

Người đàn ông rút súng từ sau lưng ra nhắm ngay Lãnh Nguyệt: "Thả tay Biểu thiếu gia ra."

Lãnh Nguyệt nheo hai mắt lại, rõ ràng cảm thấy khó chịu khi bị người khác chĩa súng vào, thả cái rắm chó tay Biểu thiếu gia, cùng lúc chặn ngang túm lấy khẩu súng đang chĩa vào mình, động tác Lãnh Nguyệt rất nhanh, làm cho người ta không kịp phòng bị, ngón tay Lãnh Nguyệt ở họng súng gí qua một vòng, một mạch liền chặt chẻ bắt lấy, súng lập tức chĩa vào huyệt thái dương của Biểu thiếu gia.

"Biểu thiếu gia đúng là ... Tôi đã nói là tôi ghét nhất bị người khác gí súng vào đầu tôi chưa hả?" Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng.

"Không...Không có."

"Vậy sao?" Lãnh Nguyệt nghĩ nghĩ, "Bây giờ tôi nói."

Lãnh Nguyệt lên đạn tiếng vang thanh thúy, biểu thiếu gia ngất trên mặt đất giật giật. Lãnh Nguyệt trợn tròn mắt, bà chỉ định dọa anh ta, làm sao lại sợ như thế. (dọa kiểu này đã thế, làm thiệt chắc ....*pháo bông*)

"Biểu thiếu gia!" Người phía sau sốt ruột kêu lên.

"Bà nội, người này làm sao vậy?" Trình Vũ đứng bên cạnh Lãnh Nguyệt hỏi.

"Nhóc Trình Vũ, cái này gọi là động kinh, thời điểm phát bệnh sẽ mất ý thức té ngã, sau đó bắp thịt co cứng, con xem này... Hô hấp ngưng lại, mắt có khuynh hướng lệch về một bên." Lãnh Nguyệt một bên giải thích một bên chỉ vào thân thể người đó cho Trình Vũ nhận thức thêm, "Sau đó, co giật sẽ tăng thêm, quả thực là lúc này hô hấp của anh ta khôi phục lại bình thường, nhưng cùng lúc sẽ sùi bọt mép."

"A..., động kinh đó có biện pháp nào không thể làm khác hơn sao?" Trình Vũ không ngại học hỏi kẻ dưới.

"Không có đâu" Lãnh Nguyệt có chút tiếc nối.

Người phía sau và em trai nhìn cảnh một lớn một nhỏ hai người lấy Biểu thiếu gia của mình nói cho xong chuyện, thập phần phẫn nộ: "Có bản lĩnh thì đừng chạy! Thiếu gia của chúng tôi là Đương gia Hỉ Các, lát nữa sẽ cho các người biết thế nào là khổ sở."

"Hỉ Các? Là thế nào, chưa từng nghe nói đấy." Lãnh Nguyệt nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra Hỉ Các là ai, chỉ là nghe có chút quen tai.

"Bà nội, Hỉ Các là hôm nay có hẹn với ba sắp xếp lại người nơi này." Nhóc Trình Vũ nhỏ giọng bên tai Lãnh Nguyệt nói.

Lãnh Nguyệt hoảng sợ, vậy nguy rồi, nếu để cho Độc Nhất biết mình mang con của anh đến nghe lén, lại còn, thằng nhóc kia và ba nó là một dạng, tính tình bộc phát cuối cùng cũng rất khủng bố: "Chúng ta chuồn mau."

"Tốt" Nhóc Trình Vũ giơ tay đồng ý.

Mắt thấy hai người đang định chuồn đi, cậu em kia cho rằng bọn họ sợ hãi, đề phòng bọn họ chạy mất, anh ta hét lớn: "Thiếu gia, Biểu thiếu gia xảy ra chuyện."

Lãnh Nguyệt ra tay đánh xuống, thành công làm người kia gục, đáng tiếc chậm một bước, bọn họ ở cách gian phòng bên trong không xa, đã có một người vọt ra. Nhìn vẻ mặt có chút u ám của Nguyệt Độc Nhất, Lãnh Nguyệt le lưỡi.

Nhìn thấy Biểu đệ của mình nằm co giật trên mặt đất, sắc mặt cậu chủ Hỉ Các hết sức khó coi, muốn đến xem thân thể của người kia, lại bị Lãnh Nguyệt ngăn lại: "Con muốn nó lập tức chết thì cứ đụng vào."

"Là cô?" Cậu chủ kia hung tợn nhìn chằm Lãnh Nguyệt, người phía sau bà lại không sợ chết nhún nhún vai.

Cậu chủ kia mới vừa bị làm khó dễ, Trình Vũ liền hướng về người đằng sau anh ta kêu lên: "Ba."

Nhất thời sắc mặt cậu chủ kia lúc xanh lúc trắng, thằng nhóc này chính là con trai của Nguyệt thiếu.

Bởi vì Nguyệt Độc Nhất, chuyện này liền không giải quyết được gì, nguyên do Hỉ Các mạo phạm đến lợi ích chung, hẹn Độc Nhất nhiều lần mới được người chịu gặp mặt, hy vọng có thể vỗ tốt mông ngựa của anh ta, giải quyết chuyện này, kết quả là mẹ và con trai anh lấy nhóm người Biểu thiếu gia chơi đùa chút nữa thành người tàn tật, Nguyệt Độc Nhất liền bỏ qua chuyện xảy ra trước đây, sắc mặt cậu chủ Hỉ Các mới hòa hoãn mà dẫn người rời đi.

Trên đường về, biết bản thân mình đã gây họa, Trình Vũ và Lãnh Nguyệt cực kỳ ngoan, thỉnh thoảng Lãnh Nguyệt ngẩng đầu quan sát sắc mặt Nguyệt Độc Nhất: "Độc Nhất à, đừng nóng giận nữa, chúng ta bảo đảm không có lần sau đâu, đúng không Trình Vũ?"

"Vâng." Trình Vũ rất phối hợp gật đầu.

Nguyệt Độc Nhất không thèm để ý tới hai người.

Lãnh Nguyệt thấy nhận sai không có kết quả, liền mở miệng khóc lên: "Mẹ biết tiểu Độc Nhất đã lớn, không thích mẹ nữa, trở về bị người ta ghét bỏ, mẹ đi là được."

Trình Vũ một bên trợn mắt nhìn, chiêu này của bà nội quá độc rồi. Nhưng càng làm cho cậu giật mình, bộ dạng ba của cậu thật đúng là như vậy.

"Được rồi, mẹ! Giả khóc như thế chỉ có ba mới có thể chịu được người."

"Ha ha! Vậy con không tức giận hả?" ."

"Nếu không muốn ba động thủ với con, mẹ mau thu nước mắt lại trước khi vào cửa, nếu không ba lại tưởng là con khi dễ mẹ." Nguyệt Độc Nhất có vẻ bất đắc dĩ.

"Được rồi, được rồi! Nếu ba con dám động đến con, mẹ sẽ cho ông ta ngủ dưới sàn."

Lãnh Nguyệt vừa vào cửa liền cảm giác không khí không tốt, không khí yên lặng đến quỉ dị, sau đó người tiến vào cũng phát hiện ra nguyên nhân. Ngồi trên ghế sofa có hai người đàn ông, tuy nhiên đều không nói lời nào, nhưng vô luận thế nào cũng không che giấu được địch ý giữa hai người.

Trình Trình thấy Nguyệt Độc Nhất vừa về, nhẹ nhàng thở ra, kéo anh đến bên cạnh: "Anh nếu không trở lại, em sẽ ngột ngạt đến chết."

Nguyệt Độc Nhất sờ sờ bụng cô, không chút để ý đến hai người đàn ông: "Vậy sao em vẫn ở lại nơi này, ngốc sao không chịu trở về phòng thì tốt rồi."

"Em sợ rằng bọn họ..."

Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn Giáo sư một cái, người sau liền tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ. Louis nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt không chớp mắt, đã bao nhiêu năm rồi? Nhiều năm như vậy lại cảm giác như một giấc mộng, mãi đến khi nhìn thấy cô gái trước mặt, anh mới cảm thấy được bản thân mình sống lại khoan khoái, tiến lên mấy bước, đứng ở trước mặt cô, lại kín đáo kìm nén kích động ôm cô vào trong ngực: "Nguyệt nhi."

Nguyệt Thanh Thiển ngồi trên sofa nhìn thấy hành động đó của Louis toàn thân phút chốc trở nên căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng, trên mặt Lãnh Nguyệt không có biểu tình gì, cô cứ như vậy nhìn Louis, tất cả mọi người nhìn thấy không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì, sau đó cô ngăn Louis lại hoan hỉ tươi cười: "Hải, đã lâu không gặp."

Lúc này, Louis cũng không đè nén nỗi nhớ của bản thân mình xuống nữa, ôm người trước mặt vào trong ngực, thật lâu không nói nên lời.

"Ba anh không ngại sao?" Trình Trình cảm thấy được Nguyệt Thanh Thiển rất tức giận, đúng là ông ta đang phải chịu đựng.

Trái lại Nguyệt Độc Nhất không mảy may để bụng: "Để ý! Để ý trong cơn giận dữ, chỉ là không có cách nào, bên cạnh mẹ anh đều có rất nhiều đàn ông, nếu ông ta để ý đến mà nói, đã sớm bị tức chết rồi. Chẳng qua là, cuối cùng mẹ anh cũng chỉ chọn ông mà thôi, không phải sao?"

Kỳ thật Nguyệt Thanh Thiển cũng biết, những người này cũng có ở Vong Ưu Cố không muốn rời, nếu ông ta ra tay xua đuổi bọn họ đi, như thế Nguyệt Nhi cũng sẽ không cho mình ở lại bên cạnh cô.

Nguyệt Độc Nhất nói cực kỳ có đạo lý, nhưng Trình Trình cũng cảm thấy được ba chồng mình cũng có chút ủy khuất: "Nếu thay đổi là em, anh có thể cảm thấy như vậy sao?" ."

"Đương nhiên không được!" Nguyệt Độc Nhất không chút nghĩ ngợi phản bác, người phụ nữ của anh thì đương nhiên chỉ có thể ở bên cạnh anh.

Cho nên, ba chồng vẫn rất đáng thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net