Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng phía cửa sổ làm Tiêu Chiến nheo mắt tỉnh dậy, cậu cho tay dịu dịu mắt trông rất đáng yêu, nếu lúc này Vương Nhất Bác thấy được sẽ không kiềm lòng được mất.

Ngó ngó xung quanh, sao không gian lạ đến như vậy căn phòng màu chủ đạo là xám khói, mà nhìn kỹ lại làm cậu bất ngờ hơn là chiếc giường cậu đang nằm rất to và rộng đã vậy còn cao nữa chứ, chuyện này là thế nào.

Tiêu Chiến bổng có chút run rẩy, gì chứ chỉ một đêm thôi là bị bắt đến nơi xa lạ nào đây.

Vốn dĩ một Omega như Tiêu Chiến luôn bị những kẻ mạnh hơn khinh thường, bắt nạt mà bổng nhiên chỉ trong một đêm đã lạc đến nơi khác, chẳng lẽ có người muốn trêu đùa với cậu hay sao.

Cánh cửa phòng bên ngoài chợt có người mở, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn hắn, đó không ai khác ngoài Vương Nhất Bác, cậu thấy hắn rất xa lạ với mình, mà đúng là cả hai chưa lần gặp nhau thì đương nhiên lạ là đúng rồi.

Khí chất của Vương Nhất Bác chợt phả vào người cậu làm cậu hơi rùng mình, bởi mùi hương của Alpha là không lẫn vào đâu được, sộc một mùi đậm chất mạnh mẽ và quyền lực.

Tiêu Chiến chợt nghĩ chẳng lẽ cậu lại bị đem ra làm thú vui cho những tên Alpha quyền lực này sao, cho nên chỉ trong một đêm mới bị bắt đến đây mà không hay biết.

Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến thì không kiềm được mà nhếch mép.

Đúng là con người vẫn vậy vô cùng yếu đuối trong mắt một tên Vampire như hắn, lại còn lại một tiểu Omega mềm yếu, nhúc nhát nữa chứ, vậy mà không hiểu sao một kẻ quý tộc cao cao tại thượng như hắn lại thầm thích một Omega yếu kém, thấp hèn như cậu, còn bắt người ta đem về tận đây mà hảo hảo chăm sóc.

Thật vớ vẩn ! Mà cũng thật nực cười thay ! Chắc chỉ có trời mới biết hắn đang nghĩ gì.

Vương Nhất Bác không nói một lời, trực tiếp lại bế Tiêu Chiến vào phòng vệ sinh. Tiêu Chiến thì ngây ngốc nhìn hắn, người này thật ra là ai tại sao không nói không rằng mà thản nhiên bế cậu, ưm~ mà còn bế kiểu công chúa thế này.

Trong lòng Vương Nhất Bác chợt thoáng qua hàng loạt suy nghĩ trong đầu, có ai đời đường đường là một Công Tước cao quý như hắn lại đi phục vụ cho một loài người thấp bé, có phải là hắn đã yêu quá mức có thể chấp nhận rồi không?

-" Anh gì đó ơi ! Em tự đi được, không cần bế đâu".

Tiêu Chiến thấy tình huống này chẳng hợp tý nào, thà như những người khác bắt nạt cậu, cậu còn thấy đỡ hơn là trước cái cảnh tượng nhẹ nhàng này.

Mà cậu giờ mới để ý người này quả thật quá đẹp trai nha, lại toát ra khí chất quý tộc băng lãnh thật khiến cậu có chút không dám thở mạnh mà.

-" Gọi chủ nhân".

Như một lời ra lệnh, bắt buộc phải làm theo vì vốn dĩ nguyên cái biệt thự lộng lẫy này ai không gọi hắn hai tiếng chủ nhân chứ !

Đối với một Công Tước như hắn sắc mặt là quan trọng nhất, quy định, nề nếp trong cái biệt thự do hắn nắm quyền cũng thế thôi, cho dù hắn có một mực sủng cậu nhưng vẫn phải theo kỷ luật rõ ràng.

Tiêu Chiến có chút kinh hãi, đúng là gương mặt lạnh lùng cả giọng nói cũng khí lạnh theo, Tiêu Chiến cực nhọc nuốt một ngụm nước bọt vào trong, thật đáng sợ.

-" Chủ...chủ nhân ngài có thể thả em xuống không? Em tự mình đi được".

-" Không".

Thật kiệm lời ! Làm cậu chẳng thể nói được thêm câu nào, ai bảo cậu là một Omega mềm yếu làm gì.

Vương Nhất Bác bế cậu xuống phòng ăn, trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, nhưng có ai dám nói một lời nào, nếu nói chẳng phải là tự mình tìm con đường chết rồi không? Tiêu Chiến đưa mắt nhìn qua đúng là nhiều người thật sao mà giàu như vậy chứ.

Người hầu nhanh chóng mang thức ăn đặt trên bàn, lên tiếng mời hắn dùng bữa rồi rời đi.

Tư thế hiện tại là hắn đặt cậu ngồi trên đùi hắn, rồi gắp thức ăn vào bát cho cậu.

-" Ăn".

Lại cảm giác khó thở nữa rồi, cái tư thế ám muội này là gì đây, ngồi vậy mà ăn hay sao?

Hắn mãi thấy cậu không trả lời, cũng không có hành động cầm thìa để ăn nên lạnh lùng nói.

-" Không ăn, hay muốn tôi đút".

Nghe hắn nói vậy, Tiêu Chiến cảm giác bản thân lạnh cả sống lưng nên vội cầm thìa ăn thức ăn hắn gắp cho mình trong bát.

Vì ăn quá vội nên Tiêu Chiến sặc liên tục, hắn nhìn cậu ho nhiều có chút xót nhưng cũng cau mày trách vấn.

-" Ăn cũng để cho sặc, tôi có nên cho người dạy em cách ăn uống như thế nào cho tốt không?".

-" Không cần đâu ! Em ăn được mà, được mà...hì hì".

Thật ra Tiêu Chiến chỉ cố gắng cười cho qua chuyện vậy thôi chứ cậu sợ lắm rồi, cái con người này thật khó hiểu, bắt cậu về đây không nói gì còn chỉnh đốn cách ăn uống của cậu nữa, Tiêu Chiến còn nhỏ ! Tiêu Chiến không hiểu gì hết a~~

Mà nghĩ mới nhớ, cậu bị bắt đến đây một đêm rồi, Tiêu Chiến cảm thấy mình có chút nhớ nhà rồi, cậu nhớ ba mẹ, nhớ cậu bạn thân Dương Lục, Tiêu Chiến muốn về nhà.

-" Chủ...chủ nhân ! Chiến Chiến sẽ ở đây bao lâu".

Nghe cậu hỏi, Vương Nhất Bác chợt dừng lại mọi động tác mà nhìn cậu, ánh mắt hắn như một mũi dao bén nhọt sắp đâm thủng cậu vậy, quá sức tưởng tượng có phải cậu không nên hỏi hắn hay không?

-" Suốt đời".

Đúng là không hỏi thì thôi, hỏi rồi hắn lại phán một câu như muốn ban một mức tử hình cho cậu vậy.

Là suốt đời sao?

Sao có thể?

Cậu còn gia đình, còn ba mẹ còn Dương Lục mà sao có thể ở đây suốt đời được.

-" Nhưng...".

-" Chuyện gì".

-" Nhưng em muốn về nhà ! Em nhớ nhà lắm".

Tiêu Chiến nói đến đây thì đôi mắt có chút ngấn lệ, từng giọt lệ bắt đầu rơi xuống, Vương Nhất Bác nhìn hành động của cậu nhíu mày khó chịu, tại sao lại khóc, tại sao có thể khóc trước mặt hắn.

-" Ai cho phép em khóc ! Nín ngay cho tôi".

Hắn nhìn cậu quát lớn, có điều hắn không biết một đứa bé chỉ mới 14 tuổi như cậu chuyện nhớ nhà khóc là phải rồi, đã vậy không hiểu mà còn tức giận với cậu nữa.

-" Hức...".

-" Em mà không ngưng khóc tôi cho người bắt cả nhà em hút máu hết".

Lời hắn nói có chút lớn tiếng, đã vậy còn đe doạ nên cậu càng sợ mà run rẩy, hút máu sao?

Thấy cậu có chút nghe lời, hắn lại đưa tay nâng cằm cậu nói tiếp.

-" Chắc em cũng biết Vampire cần máu người để duy trì sự sống của cơ thể, nếu em không ngoan ngoãn thì máu của họ chắc cũng không tồi đâu nhỉ?".

Vừa dứt câu, Vương Nhất Bác liền cúi xuống cắn sau cổ Tiêu Chiến một cái làm nó bật máu, hiện rõ dấu răng, do cậu còn nhỏ da thịt dĩ nhiên rất mềm cho nên hắn càng thích thú, thật ra vết cắn này cũng chính thức nói cậu mãi là người của Vương Nhất Bác, vì vốn dĩ một khi bị Vampire cắn hay hút máu điều sẽ chết và biến thành một Vampire y như hắn.

Đáng lẽ hắn không định sẽ biến cậu trở thành Vampire đâu, nhưng vì câu nói của cậu làm hắn tức giận cho nên xem như là sự trừng phạt của hắn giành cho cậu.

Sau khi hoàn thành xong thành quả của mình, hắn lại kê sát tai cậu nói nhỏ.

-" Chúc mừng em đã chính thức là người của ta ! Vampire bảo bối".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net