Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Tiêu Chiến bắt đầu vặn vẹo, một cỗ cảm giác nóng rát khắp cơ thể đan xen, tay vốn bị trói chặt trên đỉnh đầu không thể nào thoả mãn bản thân được, tần số chuyển động của trứng rung không ngừng khoáy động bên trong, thuốc kích dục lại phát huy với tốc độ mạnh làm cậu không thể kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ khắp căn phòng.

Vương Nhất Bác ngồi ở phòng bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn quan sát camera từng chút một, tay châm điếu thuốc rồi hít một hơi thả ra làn khói trắng mập mờ, miệng vẫn nhếch lên tia thích thú mãnh liệt, chưa bao giờ hắn thấy con mồi nào hoàn hảo như Tiêu Chiến, vừa nhìn thôi đã thấy cậu đủ giúp hắn hưng phấn.

Mà Tiêu Chiến che giấu cũng quá kỹ lưỡng rồi đi, một nam nhân lại chỉnh trang thành một tiểu mỹ nữ mê hoặc bao người, nếu như hắn không tự tay khám phá cởi bỏ từng lớp áo trên cơ thể cậu, thì chính hắn cũng không hề biết được, Tiêu Chiến chính là nam nhân.

Nam nhân vốn đã mê người, huống hồ diện mạo là biến thành nữ, không trách lão già bụng bự kia mê đắm cậu, cũng may hắn cuối cùng cũng tóm trọn người này trong tay, hảo hảo trêu đùa từng chút một, có khi cũng là bảo vật quý giá đấy chứ !

Trên thương trường, Vương Nhất Bác nổi tiếng là máu lạnh, giết người đối với hắn chẳng khác gì cơm bữa, xong lại đùa giỡn với bạn tình, cho họ hưởng thụ một đêm xuân thì là quá tốt rồi, còn lại được một mớ tiền lớn từ hắn, không phải đôi bên đều có lợi sao?

Lợi ở đây là do hắn tự mình đặt ra, cũng chẳng ai dám có điều kiện khác với hắn, đòi hỏi không khác nào tự mình tìm đất chôn, cho nên mỗi người đành một vẻ nuốt ngược vào trong.

Những tên MB thì không nói gì, vì trước sau vì bọn chúng cũng vì tiền mà đeo bám lấy hắn, nhưng trái ngược lại là người lương thiện thì sao, sống hiền lành chẳng đụng chạm đến ai, vậy mà chỉ trong một đêm gặp hắn, tất cả điều tiêu tan không còn gì, có lẽ đó là phần số của họ, không dám trách ai, dù có trách thì với thân phận của họ cũng không bao giờ đấu lại, thế nên Vương Nhất Bác càng một bước cao đứng trên danh vọng, hắn chính là thợ săn còn tất cả là con mồi thơm ngon, béo bở.

Tiếng gõ cửa bên ngoài dội vào, Vương Nhất Bác liếc nhìn rồi nhàn nhạt lên tiếng.

" Vào đi ".

Tên thuộc hạ nhận được chỉ thị liền nhanh chân bước vào, gương mặt có chút khẩn trương.

" Lão đại ! Chuyện ngài giao cho tôi đã điều tra xong rồi !".

" Nói ".

" Người này tên là Tiêu Chiến, là...".

Nói đến đây tên đó lại ngập ngừng, vì ngay từ đầu điều tra theo lệnh của Vương Nhất Bác cũng không tin đây là sự thật.

" Còn không mau nói ".

Kiên nhẫn đối với Vương Nhất Bác vốn là hai từ không có, hắn ghét tính lề mề, chậm chạp.

" Dạ là cảnh sát ạ !".

Ánh mắt Vương Nhất Bác đột nhiên sáng lên, bén đến độ muốn giết người đối diện, liếc mắt nhìn màn hình camera, không tức giận mà hiện lên một tia thích thú.

"Còn gì nữa?".

" Cậu ta là người sống tự lập từ 16 tuổi, cha mẹ ly thân, hiện tại đang quen một cô bạn gái tên là Tiểu Kỳ ".

" Được rồi, ra ngoài đi ".

Vương Nhất Bác nghe xong cũng không mấy làm lạ, xem ra thân thế người này cũng không có gì ngoài chuyện là cảnh sát. Nhưng là cảnh sát thì đã sao, muốn bắt hắn vốn không dễ dàng, chẳng phải chưa gì đã lọt vào tay hắn rồi hay sao?

Vương Nhất Bác tay nhịp nhịp lên bàn, mắt vẫn không rời màn ảnh, một lát quyết định đứng lên đi về phía phòng Tiêu Chiến.

Vẫn với tư thế vặn vẹo, nhưng Tiêu Chiến không tài nào thoả mãn được bản thân mình, chỉ có thể ra sức uốn éo để vơi bớt phần nào dục vọng đang dần chiếm lĩnh trong cơ thể, khắp người đổ đầy mồ hôi, từng chút từng chút như thiêu đốt người cậu, chưa bao giờ Tiêu Chiến cảm thấy nhục nhã như bây giờ.

" Xem ra em vẫn còn cứng miệng, van xin tôi đi, tôi sẽ thoả mãn em".

Vương Nhất Bác nhìn cậu lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn mong chờ, chỉ cần một câu nói hắn có thể làm hơn thế nữa.

" Biến...thái... ưm~ ".

" Vẫn còn chửi được, xem ra tôi phải nên dạy dỗ em một chút rồi ".

Vương Nhất Bác đến bàn, đưa tay rót một ly rượu vang đỏ, tiến lại gần đỗ toàn bộ vào người cậu, mùi rượu vừa thơm vừa nồng len lõi khắp làn da trắng, hắn quăng ly đi, trên mặt đất chỉ còn mãnh vỡ của thủy tinh, lúc tiếng ly đỗ vỡ cũng là lúc tiếng thét của Tiêu Chiến van lên.

Vương Nhất Bác đưa tay lấy cái trứng rung ra đột ngột, lại không chờ cậu thích ứng liền nhanh như hổ đói phóng thích cự vật to tướng vào trong hậu huyệt cậu, lực đạo vô cùng mạnh cắm sâu vào bên trong, nhờ tinh dịch trắng đục khi nãy nên hắn càng thuận lợi đi vào mà không cần khuếch trương hay gen bôi trơn, mà vốn dĩ xưa nay khi làm với bạn tình hắn chưa từng làm qua bước dạo đầu, chỉ một lần mạnh mẽ cắm vào, chẳng những vừa có cảm giác đau đớn còn có cả sung sướng.

" Aahh...dừng lại...đau quá...ahh~ ".

Tiêu Chiến tay vốn bị trói chặt không thể nào vùng vẫy, huống hồ cậu đã mất sức từ lúc đầu, thân thể bị đồ vật chơi đùa nên không còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể thét lên cầu xin.

" Đau sao? Vậy từ từ mà cảm nhận ".

Lời đáp lại lạnh lùng, Vương Nhất Bác cứ thế thúc mạnh, chuyển động không khác gì là cỗ máy, đâm vào rút ra, miệng không ngừng cắn mút hai điểm mẩn cảm ở đầu ngực cậu, chà xát cắn đến sưng đỏ.

" Ưm...mau dừng lại... muốn ra...aah..."

Nước mắt sinh lý một mực tuông trào, Tiêu Chiến chưa từng nghĩ mình lại có kết quả như ngày hôm nay, quan hệ nam nam là cậu không thể tưởng tượng nổi, lại để cho một tên đàn ông thượng mình không ra hình dáng gì cả, chỉ biết rào thét, bất lực, kinh tởm biết bao nhiêu.

" Tôi chưa ra thì em cũng đừng mong ra ".

Hắn vừa nói lại vừa ghì chặt, nơi đó đau trướng đến sắp ngất đi, bị ngăn cản không thể nào xuất ra được, Vương Nhất Bác vẫn cứ tha hồ thoả mãn dục vọng trong người, một hồi đồng loạt bắn vào trong cơ thể cậu, cảm giác được thứ kỳ lạ nóng bỏng đang lan rộng bên trong, khó chịu, đau đớn cũng dần làm cậu mất đi ý thức.

Bao nhiêu đây vốn không thể thoả mãn hắn được, Vương Nhất Bác liên tục ra vào mặc kệ người nọ đã bất tỉnh, khắp cơ thể cậu toàn là dấu hôn đỏ đến chói mắt.

Sau vài trận cuồng hoang, Vương Nhất Bác vào trong tắm rửa rồi sang phòng khác ngủ, đi ngang không quên nhếch mép nhìn người đang nằm trên giường, đợi khi cậu tỉnh chơi càng thêm vui.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến tờ mờ tỉnh dậy, hạ thân đau như ai cắt từng mảnh nhỏ, lại lướt nhìn thân thể bị chà đạp của mình không khỏi kinh tởm, thân là nam nhân lại bị người khác dày vò, chà đạp, huống hồ bản thân còn là một cảnh sát, còn ra gì nữa.

Tiêu Chiến cố ngồi dậy, cổ tay đã được tháo dây, hiện lên một vòng đỏ rứa máu, cố chống chọi đứng dậy, liền không nổi mà bị ngã nhào xuống nền đất, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn đâm sâu vào da thịt, đó là chiếc ly mà Vương Nhất Bác quăng hôm qua, khi cậu ngã dĩ nhiên sẽ bị đâm trúng.

Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác thân âu phục đi vào, nhìn thấy Tiêu Chiến nằm dưới đất, hai cánh tay bàn tay từ trên xuống dưới bị mảnh vỡ làm cho rỉ máu, hắn cũng không mấy làm lo ngại, chẳng phải cậu là cảnh sát sao, bao nhiêu đây không đáng là gì cả.

Vương Nhất Bác tiến lại, độc ác dùng mũi giày giẫm lên tay cậu, máu cứ thế càng chảy ra.

" Aa ! ".

" Sao hả, cảm thấy rất thích đúng không, đêm qua chắc không đủ với em đâu nhỉ, hay chúng ta chơi thêm được chứ ?".

Vương Nhất Bác nắm tóc cậu dật ngược ra sau, miệng hắn không kiềm được mà hôn lên đó một cái, rồi bế xốc cậu hướng về phòng tắm.

____________

❌ Cảnh báo ngược khá nặng, xin cân nhắc trước khi đọc❌

❌Yếu tố bạo lực cao❌

Lúc đầu Nhất Bác chỉ xem Tiêu Chiến là một món đồ chơi, khiến cậu yêu hắn rồi tự động vứt bỏ, dù là không yêu nhưng tính độc chiếm của hắn rất cao, dần dần về sau vừa là đau khổ, là tuyệt vọng, bi thương và cũng là hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net