Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RynnX: Tôi nói tiếng người được rồi này :))))
Cả nhà đọc truyện vui vẻ nhaaaa ❤❤❤
------------

Vương Nhất Bác nắm lấy đôi bàn tay xanh xao kia, cẩn trọng dùng hai tay mình ôm lấy, đưa lên miệng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trân quý.

"Tiêu Chiến, từ giờ đã có em bên anh rồi, sẽ không ai có thể làm anh tổn thương được nữa. Những người trong căn nhà kia, cả cái tên Tiêu Trình, em sẽ không để bất cứ ai làm anh phải đau khổ nữa Tiêu Chiến à..."

Trong sự phân vân lẫn bất an, Tiêu Chiến cảm giác như có một chút gì đó ấm áp len lỏi vào cơ thể.

Có thể là nụ hôn ấm nóng kia, có thể là giọng nói trầm đầy từ tính, cũng có thể là sự chân thành rõ ràng từ người này mang lại. Tiêu Chiến sợ, nhưng lại vô cùng mong muốn.

Tất nhiên, miếng bánh ngon đột ngột từ trên trời rơi xuống luôn ẩn chứa thứ độc dược chết người. Như Tiêu Trình kia, bỗng nhiên xuất hiện, khiến Tiêu Chiến vui vẻ nếm miếng bánh đó, vui vẻ trúng độc.

Chỉ là Tiêu Chiến vẫn đủ tỉnh táo để hiểu được Vương Nhất Bác có lẽ không giống như vậy. Những gì hắn ta làm là sự cố gắng, nỗ lực giành lấy, cũng phải trả một cái giá rất đắt. Không phải tự nhiên hắn có thể lớn mạnh như thế, không phải tự nhiên hắn lại tốt với anh như thế, có lẽ tất cả chỉ vì chữ yêu thương kia mà ra.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, trong ánh mắt chuyên chú thu vào bóng hình ngược sáng của một người. Hắn nâng tay, ngón tay chạm nhẹ chất lỏng nóng ấm bên khóe mắt người kia.

"Tiêu Chiến, những năm qua, hãy xem nó là một cơn ác mộng thật dài. Bây giờ anh tỉnh lại chỉ thấy mỗi mình em thôi. Đây là hiện thực, hiện thực đã có em, em thương anh, được không?"

Tiêu Chiến không chịu nổi nữa, gục đầu lên bả vai rắn chắc của hắn, thật lâu thật lâu không nói gì.

Vương Nhất Bác cũng không vội, hắn vỗ nhẹ lên lưng anh, bên tai là tiếng nức nở khe khẽ.

Đã bao năm trôi qua, Tiêu Chiến đã quen cắn môi nuốt nước mắt vào trong rồi. Anh thừa biết, việc một người đàn ông rơi nước mắt không có gì phải xấu hổ. Con người mà, mạnh mẽ thế nào cũng có một nơi yếu ớt nhất, khi nơi đó vỡ vụn, khóc cũng là một cách giải tỏa. Thế nhưng bao năm qua, Tiêu Chiến chẳng có ai bên cạnh vỗ lưng khi anh khóc, chẳng có ai nói với anh 'mọi chuyện đã ổn rồi', cũng chẳng có ai cho anh mượn vai để dựa vào, thành ra nước mắt chỉ là thứ vô dụng thừa thãi, chỉ khiến bản thân thêm kiệt quệ mà thôi.

Qua rất lâu, Tiêu Chiến cũng cảm thấy cổ mình mỏi nhừ, anh mới sực nhớ ra mình đang dựa hẳn vào người Vương Nhất Bác, anh mới vội ngồi thẳng dậy, lấy tay quẹt đi khóe mắt đã ửng đỏ.

"Xin lỗi, tôi dựa lâu quá..."

Vị trí Vương Nhất Bác ngồi tất nhiên đối diện với hướng cửa sổ, nơi được ánh điện bên ngoài chiếu vào, Tiêu Chiến dễ dàng thấy được gương mặt đang ủy khuất của hắn.

Hắn chỉ vào bên bả vai của mình, bĩu môi một cái.

"Vai em tê rồi."

"..."

Tiêu Chiến không cách nào liên hệ đến tên mặt lạnh đã từng hùng hổ bắt mình ăn hết một bàn ăn vào ngày đầu gặp mặt kia với người trước mặt này. Ngược lại anh càng thấy giống với tên nhóc lắm miệng vào 8 năm trước tại phòng tranh kia hơn, không khỏi bật cười.

"Sao lại có thể bày ra vẻ mặt như thế, không phù hợp với độ tuổi của cậu chút nào đâu."

Vương Nhất Bác trợn to mắt.

"Em chỉ mới 26 thôi a."

"Gần 30 rồi đó, cậu bày ra vẻ mặt cún con này không thấy ngượng à?"

"Anh còn nhận ra đây là vẻ mặt cún con, chứng tỏ em vẫn có thể đảm đương chức vụ bán manh rất hiệu quả nha."

"Cậu...không có tí liêm sỉ nào hết vậy?"

"Liêm sỉ cũng đâu có ăn được, với cả, anh 28 tuổi rồi mà còn trông trẻ hơn em, em thì tính là cái gì?"

"..."

Đề tài đột ngột thay đổi khiến bầu không khí đang ngưng trọng trở nên dễ chịu hơn một chút. Tiêu Chiến như nhớ ra gì đó, ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng.

"Vương Nhất Bác, cậu...sao cậu biết chuyện những tấm ảnh?"

Chỉ cần nhắc đến chuyện này, giọng Tiêu Chiến không giấu được vẻ ảm đạm.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh, sức mạnh truyền vào như có tác dụng trấn an lẫn an ủi. Hắn không tránh né hay ấp úng, thẳng thắn nhìn vào mắt anh.

"Quả thật ban đầu em không tra ra được. 6 năm qua đi nhưng em vẫn không hiểu được vì sao Tiêu Trình lại hại anh, em rõ ràng nhìn thấy nó đẩy anh, nhưng những chuyện em điều tra đều cho ra một kết quả là cậu ta đối với anh luôn rất tốt. Em quả thật không hiểu được vì sao anh không phản kháng, không trốn chạy, không tố cáo cậu ta. Điều này khiến em vô cùng khó chịu cùng tức giận."

Hắn rũ mắt, hàng lông mày hơi nhăn lại, Tiêu Chiến thấy rõ được sự bất mãn trên gương mặt tuấn tú kia.

"Mãi đến sau này em mới lần ra được chút manh mối. Em tình cờ phát hiện có một stylish của công ty trùng hợp lại là bạn cùng lớp với anh, tên là Lưu Nguyên."

Tiêu Chiến kinh ngạc thốt lên.

"Lưu Nguyên? Cậu ta đang làm ở công ty cậu?"

"Đúng vậy, cậu ta cũng mới vào làm thôi, trước đây đi du học nước ngoài, làm tại một tòa soạn tạp chí thời trang rất nổi tiếng. Thời gian này về nước thì công ty em tuyển dụng, thấy người này rất có tài nên đã mời về. Khi em nhìn hồ sơ cá nhân của cậu ta thì thấy có học cùng trường với anh nên điều tra thử, không ngờ lại là bạn học với anh, cũng là người đi cùng anh hôm xảy ra tai nạn."

Quả thật Lưu Nguyên rất e dè cùng cẩn thận khi Vương Nhất Bác tiếp cận. Cậu càng lo lắng hơn khi Vương Nhất Bác hỏi về chuyện năm đó, hắn phải mất một chút công sức thuyết phục, cậu mới chịu kể lại sự tình.

Lưu Nguyên thừa nhận cậu không hề thích Tiêu Trình, dù cậu chỉ là bạn cùng lớp của Tiêu Chiến, thân thiết một chút, cậu cũng nhận ra Tiêu Chiến có một người em vô cùng dính người. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như hôm ấy, Lưu Nguyên cùng Tiêu Chiến sau khi đi làm thêm về, vô tình gặp Tiêu Trình tan học, họ cùng nhau đi bộ về nhà.

Sau đó tai nạn xảy ra, Lưu Nguyên đứng phía sau bọn họ nên nhìn thấy rõ động tác đẩy người của Tiêu Trình. Sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại, cậu đã đến tìm gặp anh, khuyên anh nên làm rõ việc này, bất ngờ là Tiêu Chiến lại gạt phăng đi, nói cậu đừng xen vào nữa.

Lưu Nguyên nói với Vương Nhất Bác, cậu khi ấy rõ ràng thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiêu Chiến, trong ánh mắt có chút giãy dụa. Sau vài lần lui tới nhà họ để thăm Tiêu Chiến, cậu càng thấy thái độ của Tiêu Trình có gì đó không được bình thường.

Vương Nhất Bác sau đó theo hướng này điều tra, hắn nghi ngờ Tiêu Trình đã dùng cách nào đó để khống chế Tiêu Chiến. Vì rõ ràng theo báo cáo hắn tra ra được, thái độ của Tiêu Chiến trước và sau tai nạn đối với Tiêu Trình hoàn toàn thay đổi. Chưa kể sau thời gian đó, Tiêu Chiến đã xin việc ở rất nhiều nơi, làm đủ mọi nghề nhưng đều không ổn định, cách một thời gian anh lại nghỉ việc. Việc lâu nhất anh làm là tại văn phòng thiết kế nhỏ, trụ được ít ra cũng vài tháng.

Vương Nhất Bác nghĩ mọi cách cũng không khai thác được gì mới, hắn liền muốn điều tra một chút về các dữ liệu trong máy Tiêu Trình. Hắn thuê một hacker đột nhập vào lapttop của Tiêu Trình thông qua một máy chủ ẩn danh, kết quả lại không thu được gì. Tiêu Trình là một người khá cẩn thận, laptop của cậu ta thường xuyên phải truy cập mạng, cậu ta không yên tâm lưu trữ trên đám mây hay máy nên chỉ giữ lại vài bản trong điện thoại vốn chỉ dùng để gọi và nhắn tin này.

Vương Nhất Bác yêu cầu hacker kia lập ra một ứng dụng học tập, khi biết được chương trình học của Tiêu Trình đang trong thời gian kiểm tra, hắn chỉ việc chờ đợi. Rất nhanh vào một ngày, hacker kia liên hệ với hắn báo cáo, ứng dụng kia sau khi dùng vài thao tác đẩy lên trên cùng của phần gợi ý, Tiêu Trình quả nhiên đã tải về.

Cậu ta đương nhiên không hề nghi ngờ, kích hoạt ứng dụng giúp cho hacker dễ dành truy cập và lấy cắp toàn bộ thông tin trong điện thoại. Sau khi chuyển toàn bộ file vào điện thoại Vương Nhất Bác, đương nhiên tất cả tập ảnh đều bị xóa sạch.

Khi Vương Nhất Bác nhìn thấy nội dung của tập tin kia, khi ấy hắn đã thực sự nổi lên ý định giết người.

Nếu như không có Bạch Ngôn bên cạnh ngăn cản, không biết hắn đã làm nên chuyện gì. Dù Bạch Ngôn không biết nội dung trong tập tin kia, thế nhưng anh ta lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác phát hỏa như thế, hắn tức giận đấm một đấm xuống bàn làm việc, tách cà phê đã nguội bị rung lắc đổ cả ra ngoài, quay một vòng rồi rơi xuống đất vỡ toang, anh ta liền biết trong đấy không phải là thứ gì tốt đẹp.

Ánh mắt hắn chua xót nhìn người đang mê man trong ảnh, Tiêu Chiến khi ấy rõ ràng trông rất suy yếu, băng trắng quấn trên người nổi bật với màu áo bệnh nhân nhàu nhĩ, mặt anh trắng bệch, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, thế nhưng phải chịu đựng tên khốn ấy sắp xếp bày ra đủ mọi tư thế khó coi kia. Hai mắt Vương Nhất Bác trợn trừng dữ tợn, sát ý dâng lên biến thành tơ máu hằn sâu đáng sợ.

Hắn thương cho Tiêu Chiến của hắn, thương cho những điều anh đã phải trải qua từng ấy năm mà hắn lại không có ở bên.

...

Tay Vương Nhất Bác hơi run một chút, kể xong mọi chuyện, hắn lại lẩm bẩm một mình.

"Tiêu Chiến, xin lỗi..."

Tiêu Chiến ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Trước đây những tấm ảnh đó là viết thương sâu nhất của anh, chỉ cần nghĩ đến thì trái tim cũng có thể rỉ máu. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã hạ xuống, có thể là do cái ôm ấp áp của người này, cái nắm tay vững chắc của hắn, Tiêu Chiến lại thấy chẳng còn gì phải sợ hãi nữa rồi.

Anh xoa xoa tóc hắn, nét cười trên mặt lần đầu lộ ra thật tươi tắn.

"Nhất Bác, nghe lời tôi, không phải lỗi của cậu."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, gấp gáp gọi tên anh.

"Tiêu Chiến, chuyện những tấm ảnh, không còn ai biết nữa. Em đã xóa toàn bộ, em cũng không giữ, đều xóa hết. Từ giờ anh có thể an ổn vui vẻ sống cạnh em, được không?"

Bàn tay trên tóc hắn hơi dừng lại, hắn thấy Tiêu Chiến sau một lúc thì bật ra tiếng cười.

"Nhất Bác, xin lỗi, tôi không thể..."

Vương Nhất Bác hoảng hốt nhảy dựng lên, nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến lay mạnh.

"Tại sao? Tiêu Chiến, anh còn gì lấn cấn, nói đi em giúp anh giải quyết, tại sao không thể đồng ý với em? Anh ghét em đến vậy sao? Ghét chỗ nào, em sẽ sửa mà..."

Khóe miệng Tiêu Chiến co rút, nhịn cười rất lâu mới có thế ấp úng.

"Là...trong hợp đồng chẳng phải đã ghi rõ thời hạn ba năm sao, sau ba năm thì tôi phải rời khỏi cậu rồi."

Vương Nhất Bác ngẩn người, gương mặt hắn cứng đờ, sau vài giây mới đứng lên chỉ tay về phía anh.

"Anh..."

Vương Nhất Bác biết mình vừa bị người ta đùa bỡn, hắn tức giận chạy ra phía cửa mở đèn. Ánh sáng lập tức bao trùm toàn bộ căn phòng khiến Tiêu Chiến nhất thời nheo mắt vì chói. Vương Nhất Bác tức tốc chạy đến hộc tủ nhỏ trong tủ quần áo, thành thục lấy ra bản hợp đồng của Tiêu Chiến.

Anh kinh ngạc thốt lên.

"Sao cậu biết tôi để ở đấy?"

"Đương nhiên, đây là nhà em mà."

Vương Nhất Bác tự cho là đúng lên tiếng biện hộ, hắn tuyệt nhiên sẽ không nói trong phòng này có lắp camera đâu.

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến vẫn còn ngây người trên giường lớn, quơ quơ hợp đồng trước mặt.

"Ba năm?"

Hắn cười khẩy, hai tay dứt khoát xé "rẹt" một cái, bản hợp đồng hai tờ giấy nhanh chóng biến thành bốn mảnh vụn.

Tiêu Chiến: "...Cậu..."

Vương Nhất Bác hất mặt.

"Cái gì ba năm? Em chẳng hiểu gì cả."

Tiêu Chiến giật khóe miệng một cái.

"Chẳng phải còn một bản của cậu sao?"

"Bản gì? Em xé nó từ lâu rồi."

"..."

Tiêu Chiến đỡ trán, bất lực than một tiếng.

"Xem như cậu giỏi."

Vương Nhất Bác mừng rỡ tót lên giường, hai mắt sáng rực dường như còn lấp lánh hơn những ngôi sao trên trời.

"Anh, vậy anh đồng ý với em nhé, mãi mãi ở bên cạnh em, chúng ta vẫn sẽ là vợ chồng. Em sẽ đăng kí kết hôn với anh, sẽ làm một đám cưới thật long trọng, sẽ thương anh cả một đời, nhé."

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, quả thật trong lòng anh đã bị sự chân thành đáng yêu của Vương Nhất Bác làm cho mềm nhũn từ lâu rồi. Cuộc đời này, trừ người mẹ kính yêu của anh, chưa một ai lo lắng yêu thương anh đến như vậy.

Vương Nhất Bác hắn nồng nhiệt nóng bỏng như thế, hun cháy Tiêu Chiến từ đầu đến chân, ngay cả cuống tim cũng mềm ra vì ngọt.

Anh vòng tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, trong sự bất ngờ bấn loạn của hắn, Tiêu Chiến đặt môi mình lên, chạm nhẹ vào đôi môi đầy của hắn.

Cảm giác mềm mại khẽ lướt qua, hơi thở nóng rực của cả hai giao hòa, ấm áp lan tràn toàn thân, như có dòng điện truyền thẳng lên đỉnh đầu, bùng ra sự ngọt ngào đến thẳng đầu lưỡi.

Vương Nhất Bác bị chấn động này làm trì trệ đầu óc, thậm chí hắn còn trông như cô dâu nhỏ ngơ ngác trợn mắt, mặc cho người giở trò lưu manh. Sau khi nhận thấy đôi môi như cánh hoa đào nở rộ kia khẽ di chuyển, hắn mới tức giận bản thân định lực quá kém, nhanh chóng đảo khách thành chủ.

Hắn đỡ phía sau gáy Tiêu Chiến, một tay kéo eo anh lại gần, hắn hé miệng dùng lưỡi liếm quanh môi anh, phác họa cánh môi trơn bóng, hương vị ngọt ngào này khiến hắn trầm mê. Hắn mút mạnh, kéo môi dưới Tiêu Chiến căng ra, ngậm vào, như đang thưởng thức một món ăn tuyệt diệu nhất trên đời.

Đầu lưỡi nhanh chóng len vào trong miệng của Tiêu Chiến, ban đầu anh hơi chần chừ cắn chặt răng. Vương Nhất Bác không vội, hắn liếm nhẹ bên trong đôi môi kia, Tiêu Chiến sau đó chậm rãi thả lỏng, anh hơi hé miệng, Vương Nhất Bác làm sao bỏ qua cơ hội mà hắn chờ đợi bao nhiêu năm qua này, hắn nhanh chóng luồn lưỡi vào tìm kiếm. Bắt được lưỡi của đối phương, cả hai cùng nhau môi lưỡi dây dưa, quấn lấy nhau, truyền cho nhau hơi thở nóng rực cùng trái tim đang đập từng hồi mãnh liệt.

Đến khi Tiêu Chiến không chống đỡ nổi nữa, Vương Nhất Bác luyến tiếc rời khỏi đôi môi tuyệt vời kia, kéo anh vào lòng mình, hắn quen thuộc dùng tay vỗ nhẹ lên lưng giúp anh ổn định hơi thở.

"Tiêu Chiến à, yêu anh chết mất..."

Tiêu Chiến có hơi ngượng, khi bình tĩnh lại rồi mới ngồi thẳng dậy, nhìn sâu vào mắt Vương Nhất Bác.

"Cảm ơn cậu, cậu thực sự làm quá nhiều vì tôi rồi."

Anh lần này nắm ngược lại tay hắn, giọng nói nhẹ tựa mây bay, như những việc đã xảy ra thực sự được anh xếp gọn vào ngăn tủ.

"Tôi đã từng nghĩ, nếu như Tiêu Trình lấy mất của tôi một cánh tay, tôi còn một cánh tay khác. Nếu cậu ta cho là đã phá hủy được tôi, e rằng phải để cậu ta thất vọng rồi. Tôi dành ra hơn hai năm mới có thể vẽ bằng tay trái, dù đường nét còn cứng nhưng tôi đã rất vui, cảm giác như mình vừa thắng một cuộc chiến vậy. Tôi nghĩ nếu Tiêu Trình hủy luôn cả cánh tay còn lại, biết đâu được tôi cũng có thể sẽ vẽ bằng chân. Chỉ có nghĩ như thế tôi mới có thể sống tiếp..."

"Nhưng có lẽ bây giờ, mục đích sống của tôi còn có thêm một điều nữa..."

Anh vươn người hôn nhẹ lên môi hắn.

"...là cậu."

Cả hai đều không dằn được xúc động mà lại quấn chặt lấy nhau, môi lưỡi quấn quýt. Khi hô hấp của cả hai trở nên hỗn loạn nóng rực, Vương Nhất Bác lúc này mới buông tha cánh môi mê người kia, hắn xoa xoa gò má Tiêu Chiến.

"Chiến ca, em còn có một chuyện chưa nói với anh."

Vương Nhất Bác hơi nhổm người, lấy từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa đã gãy.

"Nhất Bác, cái này..."

Vương Nhất Bác nhìn chiếc chìa khóa trong tay mình một lúc mới đưa cho Tiêu Chiến.

"Chiến ca, chìa lần trước em đưa cho anh và chiếc này, chúng là một cặp. Nhưng của em...trong lúc không cẩn thận đã gãy mất..."

Tiêu Chiến nghe được vẻ ấp úng trong giọng nói của hắn, anh hơi nhíu mày.

"Đây...là chìa gì?"

"...là chìa khóa nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, nơi anh nhặt em đem về, nơi em nhận ra mình vừa gặp đã nhất kiến chung tình với anh, nơi..."

Hắn ngẩng đầu, trong mắt là bao nhiêu ôn nhu ấm áp cùng hạnh phúc đong đầy.

"...nơi khiến em hạnh phúc vì được gặp một người tên Tiêu Chiến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net