Phiên ngoại 1: Nhất kiến chung tình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryn: Xin chào, mình là Ryn, em cùng cha khác ông nội của Rynn-X, mình sẽ phụ trách các phần Phiên Ngoại của bộ truyện này, rất vui được gặp mn :))))))))

Rynn-X của chúng ta đang liệt giường vì sang chấn tâm lý sau sự ra đi của gần ngàn tấm ảnh, hiện đang bế quan thanh lọc tâm hồn, sẽ trở lại cùng với các chương truyện mới vào một ngày sớm nhất, cảm ơn sự quan tâm của tất cả mn ❤❤❤
------------------

Tháng năm cô đơn vội vã cũng sắp qua rồi. Ở một nơi nào đó, vẫn có một người luôn chờ anh.

❁❁❁❁❁❁


"Mẹ, hôm nay bạn con tổ chức tiệc chia tay nó đi du học, mẹ cho con tiền mua quà cho nó nhá."

Chân Khê dừng đôi tay đang đảo thức ăn trên bếp, quay sang nhíu mày nhìn Tiêu Hân Nhiên.

"Lại tiền? Bạn con là đứa nào vậy?"

"Ai thì con nói mẹ cũng có biết đâu. Nói tóm lại bạn bè của con toàn những đứa nhà có điều kiện, đi du học là chuyện rất bình thường luôn."

Nói rồi cô nắm lấy tay Chân Khê lắc lắc, giọng cũng thêm nũng nịu.

"Mẹ ~, mẹ không thể để con gái mẹ đi tay không chứ, người ta xem trọng con nên có lời mời, mình không thể để mất mặt được."

Chân Khê đưa tay tắt bếp, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn con gái cưng của mình.

"Thôi được rồi, cần bao nhiêu?"

Tiêu Hân Nhiên hơi suy nghĩ, sau đó chậm rãi đưa lên một ngón tay.

"Một...một nghìn là đủ.."

Chân Khê trợn to mắt.

"Một nghìn??? Con có điên không? Hơn nửa tháng tiền sinh hoạt phí của cả nhà này đó."

Cô thấy mẹ mình phát hỏa cũng không vội, nhỏ giọng nói thầm.

"Mẹ~, con biết là hơi nhiều, nhưng con muốn mua một cái vòng bạc tặng bạn ấy. Mẹ xem, người ta toàn dùng đồ cao cấp, đương nhiên mình theo không lại. Nhưng nửa tháng tiền này bạn con sẽ xem như vật kỉ niệm dù bình thường nhưng đủ để cho con giữ lại chút mặt mũi. Mẹ ~, nghĩ cho con gái của mẹ chút đi..."

Chân Khê nóng ruột nóng gan than trời trách đất.

"Nghĩ thì mẹ đương nhiên nghĩ, nhưng con xem, gần cuối tháng rồi, tiền trong nhà cũng chỉ đủ cầm cự cho đến tháng sau, ở đâu ra mà đưa cho con?"

Tiêu Hân Nhiên lấm lét ngó xung quanh căn bếp nhỏ hẹp một chút, thì thầm vào tai bà.

"Mẹ, tháng này anh hai chưa đưa tiền nhà..."

Chân Khê hai mắt lập tức lập lòe ánh sáng, nếu Tiêu Hân Nhiên không nhắc, quả là bà đã quên mất việc này.

"Đúng a, nhưng mà...tiền của nó còn phải đưa cho ba con, cái quỹ ấy sau này là lo cho con tốt nghiệp kiếm việc làm nữa chứ."

Tiêu Hân Nhiên bĩu môi xem thường.

"Mẹ khéo lo, con sau này cũng chẳng làm mấy cái nghề vớ vẩn kia đâu. Con muốn làm diễn viên. Mẹ xem, sau này con mẹ là minh tinh nổi tiếng, gấp mười lần số tiền ấy còn có thể cho mẹ, bõ bèn gì?"

Chân Khê cũng đã từ lâu biết ước muốn của con gái mình, bà cũng bị những mộng tưởng đẹp đẽ kia làm dâng cao hy vọng với tương lai của Tiêu Hân Nhiên. Rất có thể, bà sẽ là mẹ của một đại minh tinh nổi tiếng, nên cũng ngấm ngầm ủng hộ quyết định của con gái. Chưa kể Chân Khê nhìn ra Tiêu Hân Nhiên có bao nhiêu xinh đẹp, tư chất thì không cần bàn tới, cái ngày ấy cũng rất nhanh sẽ đến thôi.

Chỉ là bây giờ nói mọi chuyện còn quá sớm, trước mắt bà còn phải lo đủ chuyện cơm áo gạo tiền, xuất ra một ít cũng khiến bà đắn đo suy nghĩ.

"Thôi được rồi, để mẹ giục nó đưa tiền rồi lấy một ít cho con."

Tiêu Hân Nhiên mừng rỡ nắm lấy tay mẹ mình.

"Con biết mẹ yêu con nhất mà. Nhưng mà nếu...ba hỏi thì sao?"

Chân Khê hừ mũi khinh thường.

"Lão ấy hỏi thì hỏi, cùng lắm mẹ nói lấy tiền cho con đóng học phí, lão còn nói gì được?"

Tiêu Hân Nhiên mừng rỡ hôn lên mặt bà một cái, đôi mắt cũng cong lên vì vui vẻ.

Đúng lúc này, Tiêu Chiến từ trong phòng bước ra, anh đeo một chiếc túi quai chéo cũ kĩ bên người, vừa muốn ra ngoài liền thấy Chân Khê đi tới.

"Đi làm sao? Đã ăn uống gì chưa?"

Bước chân Tiêu Chiến hơi dừng lại, anh không tự nhiên vì thái độ có chút khác thường của bà nên đành trả lời qua loa.

"Tôi không đói, cũng đã muộn rồi, tôi đi trước."

"Khoan đã."

Chân Khê vòng ra trước mặt anh ngăn cản, bà như không để ý mà gẩy gẩy móng tay, thản nhiên tìm một lý do thích hợp.

"Gần đây cậu cũng biết nhà ta gặp khó khăn rất nhiều. Cậu xem, ba cậu cũng lớn tuổi, lại đau ốm thường xuyên, công việc của ông ấy không được thuận lợi lắm, mà Hân Nhiên với Tiểu Trình cũng chuẩn bị sang học kì mới rồi. Mọi thứ cứ đổ dồn lên trên đầu tôi, quả thật khiến tôi cũng không mấy vui vẻ, cậu cũng nên thông cảm vì nhiều khi tôi quá khắt khe với cậu, chẳng qua là áp lực của tôi quá lớn, nên tôi..."

"Biết rồi." - Tiêu Chiến cắt ngang lời Chân Khê đang lải nhải, nắm tay của anh căng chặt khi thấy bóng dáng Tiêu Hân Nhiên thập thò sau bếp nhìn ra.

"Tháng này ông chủ trả lương muộn vài ngày, khi nào có tôi đưa cho."

Chân Khê bị thái độ dửng dưng của Tiêu Chiến làm cho tức giận.

"Công việc quỷ gì mà đến lương cũng trả chậm. Tôi nói ngay từ đầu rồi, cậu lấy ba cái vốn tự học rồi xin việc thiết kế gì gì đó, lương ba cọc ba đồng thấm vào đâu, rồi còn vừa làm vừa học? Đã không tập trung học được thì cứ nghỉ quách đi. Cậu xem con của thím Hai nhà bên kìa, nó nhỏ hơn cậu mà đã đi làm phục vụ ở quán bar lớn nhất nhì thành phố, một tháng cũng kiếm hơn chục ngàn đấy. Nó có hiếu như thế, cậu nhìn lại mình xem, lẹt đà lẹt lẹt, sắp 20 tuổi đến nơi rồi, mỗi tháng đưa vài ba đồng thì làm cái gì hả?"

Khuôn mặt vốn trắng của Tiêu Chiến thoáng cái xanh mét, anh đứng vững trên đôi chân như thể nó được đóng chặt trên đất, chỉ là anh biết đến cả sức bước đi mình đều không có, toàn thân lạnh lẽo không một độ ấm. Ngay khi Tiêu Chiến muốn mở miệng thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó Tiêu Trạch đi vào.

"Sao thế?"

Ông thấy không khí căng thẳng liền biết có chuyện, Tiêu Trạch đi tới gần Tiêu Chiến, thấy mặt anh ngày càng tái thì mới vội hỏi.

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Chân Khê không vì có Tiêu Trạch ở đây mà lúng túng, ngược lại vô cùng lớn miệng chỉ vào Tiêu Chiến.

"Ông xem thằng con ông kia kìa, hôm nay đã là ngày bao nhiêu rồi, tiền nhà tháng này nó chưa đưa, mà Hân Nhiên lại cần tiền đóng học phí phụ đạo, tôi mới hỏi nó chút tiền mà nó mặt nặng mày nhẹ, còn bảo chưa có lương. Đấy, làm thì hục mặt ra mà lương có vài đồng bạc, trong khi người ta tháng nào cũng biếu mẹ họ chục ngàn tiêu xài, vậy mà nó còn cãi tôi, xem có tức không?"

Tiêu Chiến bấm bụng nuốt nỗi uất nghẹn này xuống, ít ra khi nhìn thấy Tiêu Trạch, trong lòng anh cũng thoáng nhẹ hơn không ít.

Tiêu Trạch lo lắng nhìn Tiêu Chiến, giọng ông từ trước đến nay vốn rất mỏng, khi nhẹ giọng còn nghe ra một chút không đành lòng.

"Tiểu Chiến, ba cũng thấy công việc này của con vất vả quá. Đi sớm về khuya, còn phải tăng ca rất nhiều. Hay...con tìm việc khác thử xem."

Dù nghe vào sẽ thấy ông đang rất lo cho con trai mình, nhưng với Tiêu Chiến thì lại như không tin được mà mở to mắt nhìn ông.

"Ba...ba đang nói gì vậy? Hơn ai hết trong cái nhà này ba thừa biết con thích công việc này thế nào mà? Làm thiết kế thì sao chứ, nó là niềm vui của con, nó có liên quan đến hội họa, cũng là niềm vui của mẹ đó."

Anh mất bình tĩnh lớn tiếng, đoạn quay sang nhìn Chân Khê, hít sâu một hơi, chỉ về phía bà ấy.

"Ba có biết vừa rồi dì so sánh con với ai không? Là đứa nhỏ hàng xóm làm phục vụ trong quán bar sang trọng nhất nhì thành phố ấy. Vậy hai người có biết nó làm cái gì không? Là trai bao, là cái nghề mà dì vừa khen ngợi hết lời vì kiếm được nhiều tiền kia kìa."

Tiêu Trạch vô cùng sửng sốt không tin được quay sang nhìn vợ mình. Chân Khê có hơi chột dạ nhìn sang hướng khác. Tiêu Chiến thở ra một hơi, đau xót ngẩng mặt lên.

"Mấy người xem tôi là loại người gì?"

Nói rồi anh quay người mở cửa bước ra ngoài, cánh cửa chưa kịp đóng lại, Tiêu Chiến dừng bước chân, bỏ lại một câu nhẹ bẫng.

"Tôi cũng không phải sắp 20. Hôm nay tôi tròn 20 tuổi rồi..."

Cánh cửa nặng nề "rầm" một tiếng đóng lại, bỏ lại bên trong một không gian u ám sượng ngắt.

Phải, hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của Tiêu Chiến, đón chào anh bằng một câu đòi tiền và chì chiết của dì, bằng một chậu nước lạnh ngắt hất lên mặt của ba.

Tiêu Chiến đến văn phòng làm việc, không còn đau khổ hay nhẫn nhịn. Anh vùi đầu vào công việc, ít nhất đã tạm quên đi những chuyện không vui kia, cứ thế trôi qua một ngày nhạt nhẽo.

Hôm nay lại phải tăng ca, thế nhưng Tiêu Chiến cũng không hề oán trách, thầm nghĩ thật may mắn vì không phải về căn nhà kia sớm quá.

Khi Tiêu Chiến mệt mỏi vươn vai giãn người, đồng hồ đã nhích tới con số 10. Tiêu Chiến dụi dụi mắt, nhìn quanh đã thấy chỉ còn mỗi ngăn làm việc của mình còn sáng đèn, mọi người tất nhiên đã về từ lâu.

Anh đứng lên, giũ một bên chân hơi tê, uể oải ra khỏi văn phòng khóa cửa lại.

Thả bộ trên con đường nhỏ vắng vẻ, trời về đêm hơi se lạnh, Tiêu Chiến thóang rùng mình. Cái lạnh xuyên qua lớp áo sơ mi ít nhiều làm đầu óc của anh thanh tỉnh hơn vài phần, lúc này mới nhớ ra, sinh nhật của mình thế mà sắp qua rồi.

Không một lời chúc, không một món quà, thậm chí đến cả không khí cũng ảm đạm, chẳng có gì gọi là vui vẻ cả. Tiêu Chiến sờ cái bụng đói meo của mình, có cứng rắn đến đâu thì giữa lòng thành phố phồn hoa nhưng cô quạnh này, đến sắt đá cũng phải mềm yếu mà chạnh lòng.

Tiêu Chiến nhìn sang bên kia đường, thấy một tiệm bánh ngọt đang chuẩn bị đóng cửa, bước chân anh vô thức vội vàng chạy tới, đến khi nhìn vào tủ kính đang trưng bày rất nhiều loại bánh được trang trí bắt mắt, anh liền hơi giật mình.

Chẳng phải từ trước đến nay anh luôn ghét đồ ngọt sao? Thế mà hôm nay nhìn thấy chúng lại có cảm giác thèm.

Nhân viên đang thu dọn bàn ghế, phát hiện ra Tiêu Chiến đứng chần chừ thì chạy đến hỏi.

"Xin hỏi quý khách cần gì ạ?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào một ổ bánh nhỏ cỡ bàn tay, anh chỉ vào nó.

"Cái này..."

Nhân viên rất nhanh nhẹn giới thiệu.

"Đây là bánh vị dứa, cả cốt bánh cùng kem bên trên đều làm từ dứa tươi, rất thơm mà không ngấy ạ."

Tiêu Chiến gật gật đầu.

"Vậy...lấy cho tôi bánh này. À khoan đã, ...nó...giá bao nhiêu vậy?"

Nhân viên không vì bề ngoài của anh đơn giản mộc mạc của anh mà có ý kiến, ngược lại rất niềm nở vui vẻ lấy bánh ra khỏi tủ.

"Chỉ 30 tệ thôi ạ, chúng tôi đang có chương trình tri ân khách hàng, tặng kèm quý khách một combo sinh nhật tự chọn ạ."

Tiêu Chiến lập tức vui vẻ hơn hẳn, nhanh chóng lấy số tiền lẻ trong người ra thanh toán, lại đi theo nhân viên vào bên trong quầy lựa chọn gói quà tặng.

"Quý khách có thể chọn số nến, thiệp mũ hoặc pháo hoa ạ."

Tiêu Chiến hơi chần chừ, cuối cùng cũng chỉ vào một gói nhỏ trong góc tủ.

"Tôi muốn lấy nến số 20. Ừm...tôi không lấy mũ đâu, pháo hoa thì tốt hơn. Với lại..."

Tiêu Chiến dừng một lúc, rũ mi nhìn tấm thiệp be bé có in hình hai con thỏ ôm bóng bay bên ngoài.

"Cô có thể...ghi vài lời chúc lên thiệp dùm tôi được không?"

Nhân viên hơi khó hiều nhìn Tiêu Chiến lâu hơn một chút, nhưng cũng rất nhanh không tò mò nữa. Cô vui vẻ cầm bút lên hỏi anh.

"Xin hỏi quý khách muốn viết gì vào thiệp?"

"Gì cũng được, cô cứ tùy ý viết thôi."

"Vậy xin hỏi, người quý khách muốn tặng tên gì để tôi ghi vào ạ?"

Tiêu Chiến hơi giật mình, ánh mắt dán chặt vào tấm thiệp trong tay nhân viên, mãi mới nhỏ giọng trả lời.

"Là Tiêu Chiến."

...

Tiêu Chiến tay ôm gói đồ, bước chân chậm rãi rẽ vào một con đường nhỏ.

Đột nhiên anh thật sự không muốn về căn nhà đó một chút nào, mặc dù biết rằng giờ này có về thì người trong nhà cũng đã đi ngủ, có khi còn không quan tâm anh có về hay không.

Còn đang miên man suy nghĩ, Tiêu Chiến đã tìm được lý do cho mình để đêm nay không về căn nhà đó nữa.

Bên vệ đường, anh phát hiện một bóng nười nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, lưng người nọ còn dựa vào bồn hoa bên cạnh, một tay còn vung lên làm gì đó.

Trong không gian tĩnh lặng của buổi đêm, Tiêu Chiến nghe thấy người nọ la lối không rõ nghĩa, đoán chừng là một con ma men say chết rồi.

Anh bước lại gần, khi gương mặt của người nọ được ánh đèn điện nơi góc đường rọi sáng lộ rõ ngũ quan, Tiêu Chiến hơi ngây người. Nhìn say bí tỉ thế kia không ngờ lại là một thằng nhóc còn rất trẻ, có khi còn chỉ vừa học trung học đi?
Tiêu Chiến ngồi xổm xuống quan sát hắn, mùi rượu nồng nặc bốc lên xộc thẳng vào mũi khiến anh hơi nhíu mày. Tên nhóc này mặc áo khoác da, dù có hầm hố thì vẫn nhìn ra vóc dáng của hắn rất gầy, thế nhưng quần áo cùng phụ kiện trên người hắn Tiêu Chiến vừa nhìn vào liền biết là hàng xa xỉ. Gương mặt hắn rất nhỏ, dưới ánh đèn vàng còn mơ hồ nhận ra được sự trẻ con trong từng đường nét. Mắt hắn nhắm nghiền, đôi môi đầy mấp máy, gò má còn ửng hồng căng mịn, quả thật là một thằng nhóc nhỏ con nhưng đẹp trai.

Tiêu Chiến nhìn hắn đã say nhưng không chịu ngồi yên, cứ một lúc lại nghiêng ngả, lắc đầu, lại vung tay vung chân, nhìn vào đã thấy phiền. Anh tặc lưỡi đừng lên muốn rời đi, vì dù gì Tiêu Chiến cũng không muốn dây vào mớ rắc rối từ một người xa lạ cả.

Thế nhưng chân chưa kịp bước đã bị ai đó nhào lên ôm chầm lấy.

Tiêu Chiến bị dọa cho giật mình suýt đánh rơi hộp bánh xuống đất. Anh quay đầu lại thì thấy con ma men kia đang ôm cứng một chân của mình, vừa định hất ra thì nghe hắn lẩm bẩm nức nở trong miệng.

"Mẹ...là do con không tốt..."

Tiêu Chiến ngây người nhìn đỉnh đầu với mái tóc lộn xộn của người đang quỳ dưới đất kia, đáy lòng lại một lần nữa dâng lên chua xót.

Anh còn nhớ loáng thoáng nhưng năm mẹ còn sống, bà luôn là người tự tay làm bánh kem mừng sinh nhật cho anh.

Tiêu Chiến khi ấy chỉ mới 3, 4 tuổi, kí ức nhập nhằng không rõ trong đầu về chiếc tạp dề dính đầy bột mì của mẹ, về lớp kem ngọt mịn tan trong miệng được mẹ đút cho, từ đó đến nay cũng đã dài như cả một đời người rồi.

Anh nhìn xuống tên nhóc ở dưới đất, khẽ thở dài, những người đang còn mẹ, tốt nhất đừng để phải nói ra những lời xin lỗi như thế.

Tiêu Chiến ngồi xuống, gỡ cánh tay của tên kia ra khỏi chân mình. Hắn vẫn say khướt không biết gì, miệng chỉ lẩm bẩm xin lỗi.

Tiêu Chiến vươn tay vò mái đầu của tên nhóc cho xù lên, bất đắc dĩ mà cười.

"Sau này phải đối với mẹ mình thật tốt, biết chưa?"

Nói rồi anh đặt túi bánh xuống mặt đường, khoác một tay của hắn qua vai mình, lại cầm túi bánh lên, chật vật lôi người về.

Tiêu Chiến đã quyết định không về nhà, anh đi một đoạn đường ngắn rồi rẽ vào một hẻm nhỏ, cuối cùng dừng trước một căn nhà nhỏ cũ kĩ.

Để người ngồi xuống, Tiêu Chiến chống đầu gối thở hồng hộc.

"Tên khốn nhà cậu... nhìn nhỏ xíu... mà nặng phết..."

Chờ đến khi đã ổn hơn, anh mới lấy chìa khóa mở cửa, vào trong bật hết các bóng đèn, lại lần nữa nửa ôm nửa kéo tên ma men kia vào phòng trong rồi ném lên giường, để mặc hắn tự sinh tự diệt.

Không hiểu sao vừa đặt lưng xuống chiếc giường đơn bằng sắt cứng ngắc kia, tên nhóc ấy thế mà lại an tĩnh hơn hẳn. Không còn khoa chân múa tay, không còn nói năng lộn xộn, chỉ yên lặng quay mặt vào trong tường ngoan ngoãn nằm ngủ.

Tiêu Chiến nhìn tấm lưng nhỏ được bọc trong áo khoác da kia, không nhịn được cong khóe môi.

"Bây giờ mới ngoan nè, nhìn cưng quá..."

Tiêu Chiến xoay người ra khỏi phòng, dọn dẹp một chút căn nhà đã lâu không đến này, sau cùng mới ngồi xuống đất dựa lưng vào tường ngắm nhìn xung quanh một lượt.

Căn nhà vốn nhỏ, phòng khách to nhất không có bất cứ đồ vật nào, hoàn toàn trống không, thế nhưng trên tường lại treo đầy những bức họa nhiều màu sắc.

Mặt tường tróc vôi lạnh léo được che đậy bằng tranh, từng bức từng bức đều được Tiêu Chiến nhìn rất lâu, rất kĩ, nhớ lại khi vẽ nên chúng trong tâm anh là cảm xúc gì.

Vui có, buồn có, tức giận có, còn nhiều hơn là sự mệt mỏi sau từng ấy năm ảm đạm qua đi.

Giữa căn phòng là một giá vẽ bằng gỗ, bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ đựng đầy họa cụ, đối diện với giá vẽ là khung cửa sổ nhỏ đơn sơ. Đây là 'nơi làm việc' của Tiêu Chiến, nơi anh thích nhất khi được nhuộm cùng màu của nắng mà ngồi bên giá vẽ này.

Thế nhưng đêm về, khung cửa sổ kia có bao nhiêu lạnh lẽo, Tiêu Chiến lúc này chỉ có thể ngồi dựa tường nhìn lên, dùng bảng vẽ to che khuất tầm nhìn của khung cửa ấy.

Chợt nhớ tới túi bánh của mình, Tiêu Chiến vội vàng lấy từ trong túi ra, đáng tiếc khi nhìn thấy hình thù ổ bánh đã khiến anh buồn bực không thôi.

Trong lúc vác tên ma men kia về đã không ít lần làm ổ bánh va đập vào hộp, bây giờ mở ra nhìn mới thấy nó xiêu vẹp dập nát, trông thảm đến không nỡ nhìn. Tiêu Chiến đưa lên mũi ngửi ngửi, ít ra có vẻ mùi vị không tệ, anh liền mặc kệ mà lấy ra gói sinh nhật kia, cắm số 20 vào chiếc bánh không còn nhận ra hình thù.

Tiêu Chiến lấy ra cây nến pháo hoa, chuẩn bị bật lửa thì trong đầu lại nhớ đến còn một người đang ngủ ở phòng kia. Không hiểu sao bao năm qua vẫn thế, vẫn cô đơn với chính mình trong ngày sinh nhật, để rồi giờ đây có sự xuất hiện của một người xa lạ, trong lòng anh thế mà lại có chút quạnh quẽ không cam lòng. Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, cũng có thể vì những người trong căn nhà kia còn không bằng một người lạ mặt vừa gặp đã ôm lấy chân mình như thế. Suốt bao năm qua, ngay cả cái ôm ấm áp như thế nào anh cũng quên mất rồi.

Tiêu Chiến cầm hộp bánh cùng phụ kiện lỉnh kỉnh đứng lên, đi vào phòng trong, ngồi bệt xuống sàn nhà bên cạnh chiếc giường sắt, nơi có một tấm lưng gầy vững vàng nằm đó.

Tiêu Chiến đốt nến, lại đốt thêm nến pháo hoa, chờ cho nó cháy bùng vang lên tiếng 'lách tách' rất nhỏ, ánh lửa theo đó túa ra từng đường sáng rực. Đôi mắt của anh sáng theo màu nến, lấp lánh bội phần.

"Nhóc, mừng sinh nhật với tôi nhé."

Nói rồi anh nhẹ giọng hát, tiếng hát rất mỏng, trong không gian vắng lặng như len lỏi vào tim gan một người nào đó.

"Happy birthday to you, Happy birthday to you..."

Ánh nến rực rỡ bị thổi tắt, pháo hoa cũng đã chóng tàn, trả lại một mảnh sáng tối lập lòe giao nhau.

Tiêu Chiến dựa lưng vào thành giường lạnh lẽo, anh cầm tấm thiệp dưới đất lên, mở ra, hàng chữ nắn nót đẹp đẽ được đèn pin từ điện thoại chiếu sáng.

[Sinh nhật vui vẻ Tiêu Chiến. Chúc anh một tuổi mới nhiều may mắn, cả một đời hạnh phúc, an yên.]

Không biết từ lúc nào, một lời chúc từ người lạ dù là cố ý vẫn có thể khiến anh nhòe đôi mắt.

Trong những giấc mơ mà ngần ấy năm anh trải qua, mẹ cũng luôn vỗ về anh như vậy.

"Tiểu Chiến thân yêu, mong con một đời hạnh phúc."

Tiêu Chiến gục đầu lên tấm thiệp mỏng thơm mùi vị của dứa, khẽ thì thầm trong màn đêm.

"Tiêu Chiến, sinh nhật vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net