Chương 8: Đưa về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hỏi lý do tại sao Tiêu Chiến lại đỏ mặt thì chắc chỉ có mình anh biết thôi, có điều Trần Vũ cứ nhìn khư khư Tiêu Chiến mãi như vậy, anh không ngại mới lạ.

Từ trước đến nay, sống cũng gần nửa đời người, Tiêu Chiến chưa bao giờ có cảm giác lạ lẫm đến như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến và Trần Vũ chạm mặt nhau, mà sao trong mỗi người điều có tâm trạng hết sức hổn độn.

" Bác sĩ Tiêu thật khả ái nha ! ".

Trần Vũ nhìn rõ hết biểu cảm trên gương mặt ngại ngùng có chút đỏ ửng của Tiêu Chiến, hắn buông ra ý cười, sẵn tiện buông lời trêu chọc.

" Cậu...cậu nói gì tôi không hiểu".

Tiêu Chiến quả thật không hiểu Trần Vũ nói gì đâu, anh càng không hiểu là bản thân tại sao có câu nói cũng lắp bắp cho được.

" Anh không hiểu thật sao? Mà cũng không sao, từ từ anh sẽ hiểu".

Trần Vũ cười cười, câu trả lời lại vô cùng ẩn ý, hắn nói xong lập tức leo lên xe ngồi, mắt hướng về phía Tiêu Chiến nói giọng có chút hối thúc.

" Bác sĩ Tiêu ! Mau lên xe, tôi đưa anh về, kẻo có người lại trách tôi...".

Trách ở đây là cố ý nói đến Vương Nhất Bác, lời nói rõ ràng là ám chỉ, nhưng trong lòng hắn cũng không thể để Tiêu Chiến ở đây được, lý do là vì sao?

Đối với Tiêu Chiến, đây là lần đầu anh gặp Trần Vũ, mà lại còn ngay trong cái tình cảnh khó xử này, nhưng riêng Trần Vũ thì lại khác, thật ra hắn sớm đã gặp anh lâu rồi, nếu không cũng không biết rõ Tiêu Chiến là ai đâu.

Như đã nói, Tiêu Chiến là viện trưởng cả một bệnh viện lớn, Trần Vũ lại là cảnh sát hình sự, hằng ngày hắn phải đối mặt biết bao nhiêu vụ án nguy hiểm, coi mạng sống mình là thứ có như không, có lần hắn không cẩn thận để tên tội phạm đâm bị thương ở phần bụng, được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện, hôm đó Tiêu Chiến lại là người ra quyết định cho bác sĩ thực hiện ngay cầm máu và băng bó cho bệnh nhân. Lúc đấy, vì anh mãi mê xem vết thương cho hắn, lại không để ý nhiều đến sắc mặt hắn, nên không nhận ra là đúng, đa số điều do bác sĩ khác thực hiện, còn anh thì ra ngoài làm chuyện khác, dù sao cũng không mấy quan trọng. Có điều khi đó, anh không hề biết tất cả những gì xinh đẹp trên khuôn mặt của bác sĩ Tiêu, điều lần lượt thu vào tầm mắt của Trần Vũ, kể từ khi đó hắn ngày nào cũng nhớ đến anh, còn đặc biệt điều tra xem anh là ai, mà lại khiến trái tim hắn dao động không điểm dừng.

Cái trùng hợp ở đây, chính Vương Nhất Bác lại là con Tiêu Chiến, hắn cũng nhiều lần biết được, Vương Nhất Bác có thành tích vượt trội như thế nào trong đồn cảnh sát, không ngờ rằng chính cậu là là bước tiến triển cho hắn gặp lại anh, nên chỉ khẳng định là lần đầu gặp chứ thật ra hắn biết anh từ lâu rồi.

Tiêu Chiến gật đầu, bước lên chiếc moto của Trần Vũ, anh cứ nghĩ là hắn sẽ chạy chậm, ai ngờ tốc độ không thua gì Nhất Bác, cứ thế Tiêu Chiến một phen hoảng sợ, bắt buộc phải ôm lấy eo hắn, kẻo lại khổ thân già của anh, đó là Tiêu Chiến thầm nghĩ bụng.

Đến nhà, Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn hồn được, khuôn mặt tựa như bị ai bắt đi hồn phách vậy, trắng bệch ra vì thế vẫn còn ôm lấy eo Trần Vũ chưa chịu buông.

Trần Vũ nhìn hai bàn tay đang ôm chặt eo mình nhếch mép, thì ra Tiêu Chiến lại đáng yêu đến thế, nếu như hắn không vì giải quyết công việc, thì hắn sẽ mãi ngồi đây cho đến khi nào anh chịu buông thì thôi.

" Tới rồi, anh định quyến rũ tôi đến khi nào hửm?".

Câu nói của Trần Vũ, chính thức làm Tiêu Chiến hoàn hồn trở lại, đầu óc anh có chút choáng váng, hắn và Nhất Bác điều giống như nhau, chạy nhanh như vậy là định mưu sát anh đó sao?

" Hả? Tôi xuống ngay đây".

Tiêu Chiến không hiểu sao lại gấp gút, vội vã hơn bao giờ hết, Trần Vũ cũng chống xe xuống đường cho anh dễ dàng bước xuống, nhưng Tiêu Chiến lại bất cẩn súyt nữa ngã nhào xuống đất, cũng may là Trần Vũ đỡ kịp.

Tim Tiêu Chiến đập liên hồi, bốn mắt nhìn nhau, cái tư thế này là như thế nào đây, nhìn cảnh này tựa hồ như những cặp đôi trong phim ngôn tình vậy, thật quá mất mặt, anh chưa hề dám nghĩ sẽ có tình huống như hôm nay.

Giây phút này, Trần Vũ như bị Tiêu Chiến bắt hồn phách vậy, hắn thật sự muốn cúi xuống hôn lấy cánh môi đang hé mở kia, thật quá xinh đẹp.

Có điều Tiêu Chiến đã lập tức tránh né, anh cũng đang rất ngại đó chứ, tim lại đập liên hồi, mặt thì nóng bừng như lửa, mọi thứ làm anh không thể kiểm soát kịp.

" Cảnh...cảnh sát Trần, cậu có thể buông...tôi ra được không?".

Tiêu Chiến đưa ánh mắt to tròn nhìn hắn, miệng nuốt khan một ngụm nước bọt.

Trần Vũ như bị người kia đưa về hiện tại, hai tay nhẹ nhàng đỡ Tiêu Chiến đứng với tư thế vững nhất, Tiêu Chiến mặt mày càng đỏ ửng, ngại ngùng lên tiếng trước.

" Cảnh sát Trần, trời khuya rồi cậu về đi".

" Được. Anh ngủ ngon ".

Tiêu Chiến gật đầu, lại nhớ đến gì đó quay lưng hỏi Trần Vũ.

" Còn Nhất Bác thì sao? Nhất Bác thật sự không có liên quan gì đến chuyện đó cả, tôi...".

Tiêu Chiến chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn cắt lời, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu.

" Chuyện này cứ  để cảnh sát điều tra sẽ rõ, anh không cần bận tâm lo cho cậu ta đâu".

" Nhất Bác là con tôi, đương nhiên tôi phải lo, cảnh sát Trần nói vậy chẳng khác nào làm rạn nứt tình cảm của tôi và Nhất Bác".

Cho dù Vương Nhất Bác chỉ là con nuôi của Tiêu Chiến, nhưng trước nay mọi chuyện tối thiểu cần phải làm anh điều cung cấp cho cậu cả, Nhất Bác muốn gì được nấy, và anh cũng hiểu tính tình của cậu thế nào, cậu không phải là người thiếu suy nghĩ mà tự đâm đầu vào ngõ cụt được.

" Tôi không có ý đó, anh đừng hiểu lầm, chỉ là công việc thì cần nghiêm túc một chút, anh cũng hay như vậy mà đúng không?".

" Sao cũng được, nếu cậu không thể tìm được bằng chứng cụ thể, thì mai tôi sẽ mời luật sư đến giải quyết. Chào cậu !".

Lúc này, Tiêu Chiến có chút nghiêm túc, khi nhắc đến Nhất Bác anh điều có những hành động trái ngược với tính hằng ngày, từ dịu dàng ôn nhu trở nên khó chịu hơn, thậm chí từng câu chữ nói ra làm người khác không ngờ tới.

Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến, Trần Vũ thở dài một hơi, anh vẫn luôn quan tâm đến Vương Nhất Bác vậy sao, còn cảm nhận của hắn thì sao, anh chưa bao giờ hiểu được, hay bản thân cố tình không hiểu.

Tiêu Chiến vào trong, đóng sầm cửa lại, anh cũng không biết lúc nãy tại sao lại thay đổi bất ngờ, lại còn lớn tiếng này nọ, còn cái cảm giác khi hai người nhìn nhau là ra sao, tim anh sao lại đập nhanh đến như vậy, thật kỳ lạ.

__________

Tôi sắp xếp nhân vật theo ý những gì mình đang nghĩ, mọi người đừng hiểu lầm là sao tôi lại ghép Trần Vũ với Tiêu Chiến nhé ! Fic ghi sao thì couple là thế, nói chung là chỉ là nhất thời, chuyện tình tay tư đấy mà, dĩ nhiên sẽ có Cố Ngụy !😇

Còn chương thì có lẽ 2 tuần một chương nhé mọi người, or 1 tuần.

Thứ nhất là tôi bận viết fic khác với còn thời gian đi học nữa, cũng đại học rồi nên bài khá nhiều.

Thứ 2 tôi đợi đủ lượt đọc tôi mới up or cmt nhiều tôi sẽ viết, vậy thôi cảm ơn mọi người ủng hộ ❤️🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net