Chương 9: Chạm mặt tại đồn cảnh sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Tiêu Chiến không ngủ được, anh cứ xoay qua xoay lại mắt thì vẫn nhắm, nhưng trong đầu không thể quên chuyện vừa rồi.

Đối với Tiêu Chiến, Trần Vũ hắn là người xuất hiện đầu tiên trong trí nhớ anh, mà hắn lại nói rằng đã gặp qua rồi, cái làm Tiêu Chiến không hiểu là tại sao trước con người này, anh lại có một cảm xúc kỳ lạ.

Hay...là đã yêu?

Yêu sao?

Thật chất sống đến chừng tuổi này, Tiêu Chiến chưa hề gặp được cái gọi là tình yêu, anh chỉ biết hằng ngày cắm đầu làm những công việc mà bản thân đã lựa chọn, còn tình cảm quả thật anh không nghĩ nhiều.

Khi Trần Vũ, chạm lấy người anh, rõ ràng Tiêu Chiến có chút e ngại, nó không phải là giống mấy bộ phim ngôn tình mà anh đã xem sao? Chỉ có điều trong phim đa phần là nam chính yêu nữ chính, rồi trao nhau ánh mắt thân mật gì đó, cuối cùng là nắm tay nhau, trải qua bao nhiêu sóng gió thì được hạnh phúc. Còn khi nãy là anh và Trần Vũ, biểu cảm cũng giống thế, cảm nhận được hai quả tim đang đập loạn, như vậy gọi là yêu? Haizz, đúng là già rồi kinh nghiệm gọi là yêu đương cũng chẳng có, Tiêu Chiến cũng có lúc ngốc đến như vậy, toàn nghĩ mấy chuyện phức tạp, thôi thì chuyện gì đến cũng đến, hay để tự nhiên đi thì tốt hơn, Tiêu Chiến thầm nghĩ.

Không những suy nghĩ về Trần Vũ không thôi, Tiêu Chiến còn đang rất lo lắng cho Vương Nhất Bác nữa, dù sao trên danh nghĩa, mọi người đều biết Nhất Bác là con anh, cũng không thể bỏ cậu một mình được.

Nhất Bác sống gần anh đã gần ấy năm, thân thiết thì là chuyện đương nhiên, cậu muốn gì mà anh lại không cho, đặc biệt cưng chiều, Tiêu Chiến chắc chắn một điều rằng Vương Nhất Bác sẽ không chịu nổi việc để cảnh sát làm việc đâu, với cái tính không xem ai ra gì của cậu, thì có nước chuyện nhỏ xé ra to chứ không dễ dàng gì, cho nên anh phải nhanh chóng tìm cách mới được.

Ách...

Nhưng mà cảm giác của anh dành cho Vương Nhất Bác cũng vô cùng đặc biệt.

Ủa vậy rồi thật ra thứ tình cảm anh dành cho hai người họ là cái quái quỷ gì thế !

Tiêu Chiến quả nhiên sắp điên mất thôi, đêm khuya không ngủ mà lại suy nghĩ mấy cái thứ vớ vẩn này, thiệt sự làm anh không tự chủ được mà phát hoả mất.

Tiêu Chiến đưa tay vò vò mái tóc rối như ổ quạ, cũng không thể tưởng tượng được mình lại suy nghĩ ra mấy loại mà người khác gọi là tình cảm, sống từng tuổi này chưa biết yêu cũng thật khổ.

Thở dài một hơi, Tiêu Chiến kéo chăn phủ kín đầu, cố gắng không nghĩ nữa, mà thật ra vẫn còn len lõi trong bộ nhớ của mình.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến vì không ngủ được nên dậy rất sớm, anh muốn đến đồn cảnh sát để xem Nhất Bác thế nào, lo chết đi được, đêm qua không biết cậu có ngủ được không?

Tại đồn cảnh sát, Vương Nhất Bác mặt nhăn mày nhó đến bực, đêm qua cậu có ngủ được đâu, cái chỗ quái này làm sao mà an giấc được, khi không đang yên đang lành lại bị bắt vào đây, đáng lẽ cậu có thời gian bên cạnh ba ba mình rồi, đúng là phá hết chuyện tốt của cậu.

Vẫn khí chất đó, dù một đêm không ngủ được, Vương Nhất Bác vẫn toát lên khí lạnh bức người, có khi còn hơn bình thường nữa, đây rõ ràng là cố tình.

" Trần Vũ ! Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không có liên quan đến vụ án gì đó mà các người nói, các người đừng ỷ mình là cảnh sát, thì muốn vu khống ai cũng được ".

Vương Nhất Bác hét lớn, tay cũng không quên đập bàn phát ra tiếng động, cứ im lặng mãi cũng không là cách, cậu muốn mau chóng thoát khỏi cái đám người phiền phức này, mà về với ba ba cậu.

" Cậu có biết là bản thân bị thêm một tội là cố ý làm loạn không hả? Trật tự một chút đi, ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi ".

Trần Vũ cũng không kém, nhưng có điều hắn bình tĩnh hơn Vương Nhất Bác khá nhiều, dù sao nếu có bắt nhầm hay không cũng không làm hắn thiệt thòi, cứ cho là dạy dỗ tên nhóc này một bài học.

Nhưng Trần Vũ chợt nghĩ đến những gì Tiêu Chiến nói tối hôm qua, anh muốn Vương Nhất Bác được tự do sớm nhất có thể, vì ngay từ đầu anh vốn tin tưởng cậu không có làm chuyện dính líu đến mấy tên tội phạm. Nếu như, việc này càng kéo dài, Tiêu Chiến sẽ nghĩ hắn như thế nào? Ấn tượng lần đầu chắc hẳn sẽ mất đi, đến chừng ấy muốn trò chuyện với anh cũng khó, huống chi là tiến xa hơn.

" Thôi được rồi ! Tôi cho phép cậu về nhà, chuyện này phía chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nếu như thật sự có liên quan đến cậu, thì...Vương Nhất Bác cậu có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay tôi, có biết không?".

Trần Vũ nhìn Vương Nhất Bác rồi ngẫm nghĩ, sau đó phân ra một câu làm cậu cũng bất ngờ, nhưng với cái ánh mắt của hắn Nhất Bác khá am hiểu, chắc chắn không tốt lành gì, một nửa vì lợi ích, một nửa cũng là hăm doạ.

" Trần Vũ ! Anh là đang cố tình dạy dỗ con nít ".

Vương Nhất Bác một lần nữa hét lớn, ánh mắt tức giận nhìn người đối diện.

" Chứ cậu tưởng mình lớn lắm sao?".

" Anh... ".

" Tôi nói không đúng sao? Cậu nhỏ tuổi hơn tôi, đáng lẽ nên biết tôn trọng người lớn một chút ".

Trần Vũ cười cười, cảm thấy chọc tức Vương Nhất Bác cũng là một thú vui đấy !

" Đi thôi ! Đừng để lòng tốt của tôi biến mất ".

Trần Vũ tay đúc túi quần, hiên ngang đi trước, Vương Nhất Bác đứng lên không quên trút giận lên mấy cái ghế, làm nó ngã tứ tung, rồi đi theo hắn.

Ra đến cổng, cũng là lúc vừa hay Tiêu Chiến đến, ánh nhìn cả ba lại dán chặt vào nhau, mà người chìm vào thế bị động lại là Tiêu Chiến.

" Ba ! Sao người lại đến đây?"

Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi trước, với phần cậu nhìn thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, có phải là đang lo cho cậu mà không ngủ đủ giấc không?

" Ba đến thăm con. Chuyện này...?".

Tiêu Chiến trả lời Nhất Bác xong, lại xoay mặt qua nhìn Trần Vũ, hắn biết anh đang thắc mắc chuyện gì.

" Vương Nhất Bác được phép về nhà, tuy nhiên vẫn còn đang trong tình nghi, tôi tin là viện trưởng Tiêu sẽ quản cậu ta chặt một chút để không đi gây chuyện có đúng không?".

" Này ! Trần Vũ, anh có giỏi thì nói lại nữa xem ".

" Sao hả ? Cậu là đang muốn đánh người ".

" Tôi không đánh anh, tôi không phải là Vương Nhất Bác ".

" Được rồi ! Hai người có thôi đi không?".

Thấy hai người trước mặt, cứ kẻ gây chuyện, người muốn đánh nhau, Tiêu Chiến thật không thể đứng mãi được, tại sao cứ mỗi lần chạm mặt, là lại có chuyện, bộ bình thường không được hay sao?

" Chuyện này phiền phía các cậu cho tôi lời giải thích sớm, tôi không muốn Nhất Bác bị mang tiếng xấu, được chứ !".

Tiêu Chiến quay sang nhìn Trần Vũ, hai người một lần nữa chạm mặt nhau, nhìn thẳng vào nhau, đại não bỗng nhiên có chút trì trệ.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nhìn thấy hết, cái gì có phải ba ba cậu là đang có tình ý gì với cái tên đáng ghét đó không?

" Ba ! Chúng ta về thôi, con không muốn ở đây !".

Vương Nhất Bác trực tiếp kéo tay Tiêu Chiến đi, anh vẫn còn đang rất ngơ ngác, Trần Vũ nhìn theo lên tiếng đáp lại.

" Nhất định rồi, sẽ không làm anh thất vọng ".

Chết tiệt ! Tim hắn sau đập nhanh thế này !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net