Truyện ngắn 1: Ám thị dẫn dụ (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Nhất Bác! Cậu đang làm cái gì, mau lấy lời khai, chúng ta không có thời gian."

Ánh mắt của cậu dường như rơi vào khoảng không vô tận, khoé môi hơi nhếch lên, ghé sát vào chiếc điện thoại nắp gấp cũ hỏi: "Vậy ra là anh, có giáo sư Tiêu?"

Tất cả các thành viên trong đội điều tra đều ngay lập tức ngưng hoạt động, kẻ này nháy kẻ kia nhanh chóng lắp ráp đồ nghề tiến hành xác định vị trí tình nghi.

Giọng nói bên kia rất từ tốn lại có chiều sâu: "Vương cảnh sát, giọng cậu có vẻ còn trẻ nhỉ? Liệu có chịu nổi áp lực hay không đây?"

Vương Nhất Bác mở loa, không hoa ngôn loạn ngữ mà đi thẳng vào vấn đề: "Là người đã tìm ra chiếc điện thoại anh cất giấu. Vậy anh đánh giá thử xem trình độ của tôi thế nào?"

"Ừm" đầu giây bên kia có chút nhịn cười:

"Được. Rất tốt."

Vương Nhất Bác tựa vào bàn dáng vẻ như nói chuyện với tình nhân ở xa, bộ dạng cực kì thoải mái: "Cảm ơn! Vậy tiếp theo tôi nghe giọng của Bí Thư Triệu được chứ. Anh biết đấy hai ngày nay chúng tôi tìm kiếm ông ta đến mất ăn mất ngủ rồi. Đến cả người yêu cũng không khiến tôi mong chờ thế đâu."

"Cậu thú vị thật đấy! Có điều..." tiếng loa thông báo từ trong vọng tới, cậu nghe thấy giọng anh gấp rút: "Tới được địa điểm tiếp theo tôi sẽ cho cậu toại nguyện."

"Chết tiệt" cậu chửi rống một câu rồi quay sang bên đội kĩ thuật hỏi: "Thế nào rồi! Có khoanh vùng được phạm vi hay không?"

"Có thể là khu vực bến cảng phía Tây. Vì thiết bị này đã được mã hoá nên..."

"Không sao." cậu quay sang đội trưởng Lý nghiêm túc: "Anh chỉ thị đi. Xuất phát ngay hay thôi?"

Lý Diệu Đông gật đầu, qua bộ đàm lập tức thông báo với các tiểu đội bên dưới tức tốc khởi hành.

Vương Nhất Bác ngồi trên xe, ánh nắng xuyên qua khe hở phía trên kéo thẳng một đường xuống làn da trắng ngần, nhẵn nhụi. Vẻ đẹp thiếu niên ngây ngô này thật khiến nhiều người nhầm tưởng, ai mà đoán được cậu là học viên xuất sắc của trường Hình Cảnh Quốc Tế kia chứ. Giọng nói của Tiêu Chiến lặp lại trong đầu cậu giống như cuộn băng tua chậm, thứ âm thanh cuốn hút thi thoảng lẫn vào vài tiếng thở thì thào y hệt  gió thoảng trôi qua. Cậu có cảm giác mình sẽ nhận biết ngay được người này chỉ cần anh ta xuất hiện. Vì sao ư? Ai có thể rõ hơn cậu cảm giác của sự kích thích chứ, kẻ đã đánh thức con sói đói khát trong tâm tưởng ấy, tư vị tuyệt đối không dễ dàng bị trộn lẫn được.

"Báo cáo. Khu vực bến cảng phía Tây không có gì bất thường."

Đội điều tra tạt vào góc đường, một đồng chí dựa theo phân tích âm thanh thu được của cuộc nói chuyện mà phán đoán lại vị trí tình nghi.

Đội trưởng Lý Diệu Đông vỗ vai Nhất Bác rồi rút bộ đàm thay đổi chỉ thị một lần nữa, tất cả xe chuyên dụng đều thay đổi hướng di chuyển đến trạm xe lửa cách bến tàu 2 km. Vương Nhất Bác bấy giờ đã thay đổi sang vị trí lái xe, cậu siết nhẹ vô lăng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía đường chân trời ngã úa. Vừa di chuyển qua khu công nghiệp tập trung được mươi phút bỗng nhiên chiếc xe bị phanh gấp lại, cậu gạt cần, quay đầu xe 180 độ tạo nên vết cháy xém kéo dài như phim hành động Mỹ. Lý Diệu Đông mặt tái mét bám vào tay vịn trước mặt hét lên: "Vương Nhất Bác cậu bị điên rồi à. Đừng tưởng được đặc cử phái tới thì muốn làm loạn thế nào cũng được."

Vương Nhất Bác cười khẩy, bấm vào nút truyền tin giõng rạc ra lệnh: "A Ngũ, định vị lại cho tôi khu công nghiệp vừa đi qua có bao nhiêu xí nghiệp, xí nghiệp nào liên quan đến Bí Thư Triệu."

Chốc lát sau đầu dây bên kia đáp trả: "Báo cáo tổng cộng 13 công ty lớn nhỏ, trong đó khu sản xuất vật liệu y tế Hoa Thượng nằm ở phía Bắc do con gái Bí Thư Triệu điều hành. Hiện tại hai xí nghiệp lân cận đang xảy ra đình công quy mô lớn nếu trực tiếp tiến vào sẽ gặp khó khăn."

Vương Nhất Bác bấy giờ quay sang Lý Diệu Đông đánh lông mày nói: "Lát thả anh ở ngã rẽ trước mặt. Anh quay về cục xin lệnh khám xét khẩn cấp và... gọi sẵn xe cứu thương luôn đi."

Lý Diệu Đông trố mắt nhìn cậu muốn chửi lại nhịn xuống nói: "Cậu chắc chắn không xác định sai lầm."

Trưng ra bộ mặt thiếu đòn cậu bắt đầu giải thích: "Vừa rồi tôi đã phân tích lại toàn bộ tiếng động trong băng thu, bởi vì tiếng loa thông báo xuất hiện cùng lúc nên chúng ta đã bỏ qua một thứ âm thanh khác chính là tiếng còi xe cảnh sát. Khi nãy lúc đi qua khu công nghiệp thấy một đoàn người tay cầm biển hiệu tôi mới chợt nghĩ ra hẳn anh ta lúc gọi điện đang rất gần khu vực này."

Đội trưởng Lý đang phân vân thì tiếng chốt xe mở  cành cạch, Vương Nhất Bác chẳng biết nể nang là gì dùng chân đạp anh ra ngoài.

Lý Diệu Đông đập vào cửa kính gắt: "Nếu đã xác định là tổ chức đó một mình cậu đi rất nguy hiểm. Đợi tôi xin lệnh..."

Chiếc xe rồ ga, để lại phía sau làn khói bụi mịt mờ.

Vương Nhất Bác thầm nhớ lại mật vụ đã được giao phó nửa năm về trước, vốn dĩ nhiệm vụ này sắp bị hủy bỏ vì tất cả đầu mối đều rơi vào gõ cụt nào đâu giữa đường xuất hiện một giáo sư Tiêu. Anh ta thông minh như vậy dắt mũi đội điều tra chạy toán loạn khắp nơi rốt cuộc mục đích là gì? Lẽ nào là dụ rắn khỏi hang.

Đèn nháy ở chiếc điện thoại nắp gấp sáng lên, Vương Nhất Bác lập tức cầm lấy tựa sát bên tai hớn hở: "Giáo sư Tiêu tôi đang đến tìm anh đây. Chớ có chạy đấy."

Đầu dây bên kia phản hồi: "Giờ cậu đang ở đâu. Đi bao nhiêu người."

Vương Nhất Bác nhảy qua hàng rào thép gai nép mình vào góc tường cười ngượng: "Ngại quá! Anh biết rồi đấy thủ tục kiểm tra pháp lý có chút phức tạp hiện tại chỉ có mình tôi là dám đột nhập trái phép chỗ này thôi! Giáo sư Tiêu tất cả là vì anh đấy! Khen tôi một câu đi nào?"

Có tiếng thở dài rất khẽ, Tiêu Chiến khẽ gằn lên: "Cậu mất trí à. Tôi biết cậu là đặc phái viên điều tra mật vụ YX1005 nên mới tìm cách liên lạc với cậu. Còn tưởng cậu thông minh cỡ nào hoá ra chỉ là một đứa trẻ hám vui. Mau rời khỏi đó đi cậu sẽ phải trả giá đấy!"

Vương Nhất Bác rất ghét bị coi là trẻ con, lần này còn bị mục tiêu của mình châm chọc máu điên trong người thêm phần sôi sục. Cậu ghé vào điện thoại lời nói lạnh tanh: "Giáo sư Tiêu đến lúc bắt được anh rồi, sẽ cho anh thấy đứa trẻ hám vui có bộ dạng thế nào."

Bởi vì bị đánh động, tổ chức đã phát lệnh đem toàn bộ vật mẫu thí nghiệm cùng tài liệu di tản đến nơi khác. Vương Nhất Bác sau khi trộm được bộ đồng phục liền nhanh chóng tiến vào khu vực canh phòng. Cậu như con sóc nhỏ chỉ cần sơ hở một chút liền chớp lấy thời cơ mà tiến vào sâu hơn.

"Cậu kia" giọng nói ồm ồm từ phía sau cất lên.

Cậu nắm tay thành đấm chỉ cần hắn dám động thì cậu sẽ không nhân nhượng mà hạ thủ.

"Mau theo tôi di tản đám vật mẫu. Mẹ kiếp không làm xong hôm nay là chết cả đám đấy rõ chưa."

Vương Nhất Bác theo vệ sĩ nọ xuống khu hầm chứa, ở đây tập hợp hơn 50 người đều có mã vạch xác định xăm bên bắp tay. Sau khi còng tay lại tất cả đều được nhét vào một thùng container có sức chứa lớn.

Vương Nhất Bác gắn thiết bị định vị vào một góc thùng tiếp đó quay sang nói với tay vệ sĩ chỉ huy.

"Đã di chuyển vật mẫu xong. Còn tài liệu thí nghiệm thì sao?"

Hắn chần chừ dây lát rồi đáp: "Xuống khu vực 85A giục bọn chúng đi. Cái gì không đem theo được thì thiêu hủy luôn."

Vương Nhất Bác vừa tiến vào khu vực cấm đã chứng kiến một màn gió tanh mưa máu. Hai kĩ thuật viên bị sát hại ngay tại chỗ, cậu âm thầm lẻn vào phòng kĩ thuật mới phát hiện ra nơi này đã bị gài bom hẹn giờ.

"A Ngũ", Vương Nhất Bác liên lạc với đồng đội bên ngoài: "A Ngũ, ở chỗ tôi có hai quả bom hẹn giờ. Cậu có cách nào giải quyết không?"

"Cái gì?" Đầu dây bên kia la lên toang toác.

"Vương Nhất Bác, anh mất não đấy à. Chạy đi chứ còn giải quyết cái gì."

Cậu thở dài nhìn toàn bộ lối ra đã bị chặn cười khổ: "Không chạy được. Hiện tại còn 40  phút cậu mau nghĩ cách đi."

A Ngũ khẽ rủa vài câu rồi bắt đầu lục trong đống tài liệu một cuốn bách khoa toàn thư về Bom đặt ngay trước mặt nghiêm túc vào việc.

"Được rồi! Anh miêu tả thật kĩ quả bom một lần nữa đi."
20 phút sau, Vương Nhất Bác ngồi co ro thành đoàn bên đống giấy tờ cũ. Nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống -10 độ C. Cơ thể cậu  bắt đầu có hiện tượng hạ nhiệt.

Đầu óc cậu đang vởn vơ ở tận đâu thì chợt sơ trúng chiếc điện thoại nắp gấp mà Tiêu Chiến cố tình bỏ lại. Cậu nhấn nút thử, thật không ngờ vẫn có thể bắt được tín hiệu.

"Tiêu Chiến", cậu thì thào.

"Vương cảnh quan giọng cậu sao vậy?"

Cậu mệt mỏi: "Nhiệt độ phòng đang hạ. Đột nhiên tôi lại nghĩ đến anh."

"Cậu...", Tiêu Chiến hốt hoảng: "Đừng có ngủ quên đi. Mau đứng dậy vận động."

Vương Nhất Bác đột nhiên thấy vui đến kì lạ, cậu buông lời tán tỉnh: "Giáo sư Tiêu giọng của anh gợi cảm thật đấy!"

"Biến thái!", anh chửi rồi lại nhịn không nổi mà quan tâm: "Nghe tôi mau đứng dậy tìm xung quanh xem có thứ gì có thể giữ ấm hay không?"

Vương Nhất Bác vốn đã lột áo bảo hộ của hai xác chết kia mặc thêm vào nhưng nhiệt độ càng lúc càng hạ, chỉ e đội điều tra chưa kịp đến cậu đã tiêu rồi.

"Tôi đang nghĩ đến một biện pháp. Nhưng anh phải giúp tôi." Vương Nhất Bác lưu manh đề nghị.

Tiêu Chiến chẳng kịp suy nghĩ mà đồng ý ngay, đôi lúc trí thông minh của anh chỉ như một bình hoa đẹp đẽ.

"Giúp cậu thế nào đây?"

Vương Nhất Bác thở một hơi vào trong điện thoại, giọng rất trầm: "Rên một tiếng xem nào!"

"Khốn khiếp!Vương Nhất Bác cậu..."

Bàn tay của Vương Nhất Bác đã sờ xuống hạ thân còn ấm nóng của mình, cậu chưa từng biết nói đùa là gì, lần đầu tiên nhận được hồ sơ của Tiêu Chiến cậu đã cảm thấy một loại hưng phấn dị dạng. Khuôn mặt, giọng nói cả tiếng thở cũng khiến cậu nổi lên khát khao nắm giữ. Có người từng nói nếu cậu không phải là cảnh sát vậy sẽ là một tay tội phạm đáng sợ. Cũng may cậu tin vào công lý và hơn hết phá án nhằm mục đích thoả mãn ham muốn của bản thân. Lần cuối cậu làm việc đó là bao lâu ấy nhỉ, trong trí nhớ mơ hồ không rõ nữa, hình như tính dục của cậu luôn thấp hơn người bình thường, đôi lúc là vô cảm.

"Vương Nhất Bác, cậu đang làm đấy à?"giọng anh có chút ngại ngùng.

Cậu "ừm" một tiếng, hơi thở nặng nề hơn: "Anh có muốn biết tôi đang nghĩ gì không?"

"Cậu chết đi! Còn chưa gặp tôi bao giờ đã điên loạn vậy rồi!"

Cậu cười nắc nẻ: "Tôi có hồ sơ của anh đấy giáo sư Tiêu. Anh ấy à! Đúng là mỹ nhân thịnh thế nha!"

"Im miệng ngay!" anh tức giận gằn lên.

Vương Nhất Bác vuốt ve hạ thân càng lúc càng nhiệt tình, hơi thở nháo loạn khiến Tiêu Chiến cả người cứng đơ.

"Anh nghĩ mình chịu được cỡ chừng bao nhiêu." Cậu phun ra một câu nhẹ bẫng.

Thấy anh không nói gì lại tiếp tục: "18 hay 20. Của tôi chắc đáp ứng được anh đấy. Hơn nữa, cơ thể tôi rất săn chắc nhất định không làm anh thất vọng đâu."

"Đừng nói nữa, Vương Nhất Bác." anh bịt chặt lấy miệng hình như giọng đã bị lạc đi vì lí do bất ngờ nào đó.

"Sao vậy?" Khoé môi cậu cười đến nham hiểm: "Anh cũng cương rồi à. Lại còn nói tôi biến thái. Anh cũng thật biến thái đấy giáo sư Tiêu."

Trên người anh ta có mùi hương không nhỉ? Nếu có thì sẽ là loại hương vị thế nào? Mùi hương khiến người ta mê đắm hay sẽ là thứ độc dược khoá chặt tâm trí kẻ khác đến dại khờ. Một kẻ điên như cậu có đủ sức vây hãm anh ta không chứ, vờn bắt, gặm cắn và phá huỷ. Có lẽ cậu sẽ không làm thế, chậc, ai mà biết được, phải bắt được cái đã mới có thể muốn làm gì thì làm.

"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến à! Giáo sư Tiêu! Chiến Chiến..." giọng cậu như làm nũng.

Anh hằn học đáp: "Gọi cái mông ấy! Muốn nói gì nói mau."

"Tôi từng mơ thấy anh đấy!"

"Rồi sao?" anh có dự cảm chẳng phải điều gì tốt đẹp và quả nhiên là vậy.

Vương Nhất Bác nói: "Anh khóc lóc gọi tên tôi. Đừng mà... đủ rồi! Nhất Bác!"

10 phút nữa lại tiếp tục trôi qua, nhiệt độ phòng đang giảm dần, cơ thể cậu cũng vậy. Lúc tưởng chừng sắp ngất đi thì một luồng ánh sáng chói mắt bỗng nhiên ập tới, có tiếng người hô hào nháo loạn. Cậu lờ mờ nhìn thấy một nhân viên y tế đang ra sức làm động tác phục hồi tim cho mình.

"Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác."

Đôi mắt ẩn hiện sau chiếc mũ trùm kín, giọng nói đầy sức câu hồn này. Cậu mỉm cười rồi lim dim chờ đợi họ đặt lên cáng nâng ra ngoài.

Phải mất khoảng 20 phút để cậu bình phục lại thể trạng vốn có, bà nó, cũng may trước đây từng có bốn tháng tập huấn ở khu vực phía Bắc nước Nga nếu không chắc đã ngỏm rồi.

Sau khi bảo Lý Diệu Đông loan tin khu sản xuất vật tư Hoa Thượng phát nổ, cậu lập tức xin tiếp viện từ lực lượng hình cảnh quốc tế, chặn bắt và giải thoát số người bị cho là vật mẫu thí nghiệm trong container hàng.

Nửa đêm ngày hôm đó, Lý Diệu Đông và Vương Nhất Bác không hề trở về tập hợp, mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau đội điều tra mới nhận được tín hiệu của Lý Diệu Đông, anh thông báo đã tìm thấy địa điểm giam giữ Bí Thư Triệu.

Vương Nhất Bác bấy giờ đã vào trong nhà kho cũ được 15 phút. Lý Diệu Đông đợi đến sốt ruột, lên cò súng có ý tiến vào thì bỗng bộ đàm phát ra âm thanh.

Giọng của Vương Nhất Bác rất lớn: "Giáo sư Tiêu anh bình tĩnh, không thể chơi đùa với bom được đâu."

Một giọng nam khác cất lên: "Cuối cùng mọi chuyện cũng được phơi bày. Tội ác mà hắn gây ra đã đến lúc phải trả giá."

Vương Nhất Bác lại hét lên: "Tiêu Chiến anh đừng làm bậy. Tội ác của hắn sẽ có pháp luật trừng trị. Nào hạ vũ khí xuống..."

Sau một vài tiếng động như vật lộn, Lý Diệu Đông giật mình vì tiếng nổ khủng khiếp vang lên.

Vương Nhất Bác vác theo Bí Thư Triệu đã ngất lịm từ trong đám cháy bước ra, trên trán cậu còn có vết máu đang rỉ xuống thành dòng.

Lý Diệu Đông đỡ cả hai lên xe, không quên tra xét tình hình: "Tiêu Chiến đâu, anh ta thế nào rồi?"

Vương Nhất Bác nhìn vào ngọn lửa dữ dội đang bốc lên nghi ngút, đôi mắt dần lạnh lẽo: "Tan xác rồi! Chắc vậy."

Một tháng sau, đội điều tra thành phố ngậm ngùi làm tiệc chia tay Vương Nhất Bác. Người không nỡ nhất chính là Lý Diệu Đông cứ một hai bám lấy cậu đòi uống thêm. Vương Nhất Bác đá anh một cái doạ dẫm: "Uống cũng đã uống rồi! Tôi không rãnh chơi với anh nữa đâu."

Lý Diệu Đông ngất ngưỡng tủi thân mắng: "Cậu như vậy thì ai thèm chơi chứ! Đừng nói với tôi hôm nay định làm chuyện xấu xa gì đấy nhá!"

Vương Nhất Bác uống thêm một ngụm rượu, cái vẻ mặt tự kiêu khiến người ta phát hờn, cậu chậm rãi nói: "Tôi thì có thể làm ra chuyện xấu xa gì? Dẫu vậy cũng khó nói lắm!"

"Kẹt" tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Vương Nhất Bác đến bên giường, thò tay vào trong chăn, cả người cậu đi từ bên ngoài vào đều bị gió làm cho lạnh cóng, ngón tay vừa chạm tới thứ ấm áp bỗng lập tức truyền đến một cơn đau nhói.

Cậu dùng tay còn lại lật chăn ra, đập vào mắt mình lúc ấy là khuôn mặt khiêu gợi cùng hàm răng thỏ đang ra sức nghiến lấy tay mình. Vương Nhất Bác vất vả lắm mới nhịn được cơn buồn cười nhìn anh nói: "Răng của giáo sư Tiêu thật là sắc. Cũng may tay tôi cứng cáp nếu là thứ khác chắc không dùng được nữa rồi!"

"Đồ đểu." Tiêu Chiến ra vẻ giận dỗi xoay người sang bên kia không thèm để ý đến cậu.

Vương Nhất Bác nhào tới ôm lấy anh, Tiêu Chiến liền đá cậu xuống thuận thế ngồi đè lên bụng cậu, tức giận: "Cảnh sát Vương cậu bắt giữ người khác trái phép có nhận tội hay không hả?"

Từ lúc nào hai tay đã lần đến eo anh giữ chặt, ánh mắt nóng hổi ghim chặt lên thân thể ấy, giọng cậu vui vẻ hỏi: "Ý anh là bắt giữ như thế này hay..."

Vương Nhất Bác xoay người nhấn anh xuống, cái miệng không nghe lời ngậm lấy vành tai Tiêu Chiến, chiếc lưỡi linh động liếm rồi mút khiến cơ thể nhạy cảm của anh căng cứng co lại thành vòng như con tôm luộc.

Vương Nhất Bác hôn lên má anh, giọng vốn đã trầm trong cơn khát tình còn đặc biệt hấp dẫn, cậu nói: "Có ai bị bắt giữ lại được lợi như anh hay không? Hay giáo sư Tiêu là kiểu người thích ngược." Vừa nói cậu vừa đem cơ thể anh kéo dãn ra.

Bàn tay khi nãy còn đặt bên hông giờ đã trôi đến bờ mông cong đầy, mọng nước. Cậu vùi vào cổ anh tham lam hít vào mùi hương dụ hoặc này. Tiêu Chiến bấy giờ cũng chẳng còn mấy phân tỉnh táo, anh thừa nhận mỗi lần cận kề bản thân lại vô thức mà chào đón cậu. Hai người bọn họ ở bên nhau không chỉ vì sự tương thích gần như tuyệt đối mà ở góc độ tình thái nào đó người kia chính là phần linh hồn còn lại của đối phương. Giữa thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau ở một ý niệm nếu Vương Nhất Bác chẳng hứng thú làm người xuất chúng vậy cả hai cùng nhau điên cuồng có làm sao? Ngày ấy khi cậu cho anh chọn lựa anh đã biết bản thân sẽ bị người này trói buộc, ừ, khát khao nếm thử trái độc để rồi trầm luân, anh rõ ràng là một kẻ ngốc mà.

"Tiêu Chiến, đến Thuỵ Sĩ cùng tôi."Vương Nhất Bác dùng ánh mắt trong trẻo, sáng ngời nhìn anh.

Tiêu Chiến mở ra hai chân dài mảnh khảnh vòng qua eo cậu, gương mặt vì ngượng mà ửng đỏ vùi vào ngực cậu, dỗi hờn mắng: "Cậu cũng to gan lắm Vương Nhất Bác, dám đem theo một người lai lịch bất minh. Nếu có người phát hiện ra xem ai cứu được cậu."

Cậu cười vang một tiếng nâng cằm anh đối diện chính mình: "Bảo bảo lo cho tôi đấy à. Tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi!"

Anh kinh ngạc nhìn cuốn hộ tịch trên tay cậu, còn chưa kịp truy hỏi liền cảm nhận được một cơn đau nhói từ bên dưới truyền lên. Anh ngửa cổ ra sau, thở dốc, nơi cuống họng kìm không nổi mà phát ra âm điệu rên rỉ.

"Vương Nhất Bác, từ lúc nào... uhm"

Tay của cậu làm việc vô cùng tích cực, ở đằng sau trêu đùa anh chưa đủ đằng trước cũng bị nháo đến hỗn loạn.

Bờ môi lướt trên da thịt ngọt ngào của anh, khoái cảm quá mức tuyệt vời đã bao lần cậu mộng mị tưởng tượng. Cậu không điên khi yêu một tấm hình, cậu biết sẽ có ngày nắm được. Nếu cậu nói với anh, ngay từ đầu cậu đã lên một kế hoạch song hành cùng nhiệm vụ phá án, nếu cậu nói với anh thứ cậu muốn chiếm đoạt, giam cầm và cất giấu chính là anh. Nếu nói ra tất cả...mà thôi...cậu cắn nhẹ lên cằm anh, dịu dàng hôn nốt ruồi xinh xắn.

"Tiêu Chiến anh có tin vào nhất kiến chung tình không?"

Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy cổ cậu, anh vươn người lên cắn mạnh vào bả vai cậu nói: "Không. Nhưng tôi tin cậu."

Anh không ngờ chỉ với câu nói này lại tác động mạnh mẽ lên cậu đến vậy, phân thân bên dưới vốn đã phình to giờ lại cương cứng thêm mấy phần.

Vương Nhất Bác sắp nhịn không nổi nữa.

"Chiến ca! Tôi đợi anh!"

Phần tư mật bị cây gậy nóng hổi chạm vào vô thức mà run rẩy, mấy cái móng thỏ cào trên lưng cậu thành vệt dài. Chẳng rõ anh lấy tinh thần ở đâu lại dám trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này mà nói lời dụ hoặc cậu: "Được, lão Vương. Sau này mỗi ngày đều cùng cậu cận kề yêu đương."

"Anh nói rồi đấy nhé!", ánh mắt hai người chạm nhau, gương mặt tuyệt tác do thượng đế ban tặng giờ phút này lại toả ra sắc thái tình dục mê muội, anh cười cậu cũng cười. Trên thế gian này còn cặp nào xứng đôi hơn hai người họ. Tương lai phía trước, cậu hôn lên những ngón tay nhỏ nhắn của anh, trong lòng thầm quyết định, người này tuyệt đối không thể buông tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net