Chương 16: Tốt nhất đừng đụng tới VNB

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng thiết kế có rất nhiều người, đa số đều rất hòa đồng, đều là người có năng lực, anh đều vô cùng hài lòng với họ. Mấy hôm nay áp lực quá lớn, có lẽ vì vậy cho nên mặt anh lúc nào cũng căng thẳng, cho nên bọn họ mới bày ra trò này. Cả đám kéo nhau tới một nhà hàng Trung Hoa truyền thống, anh cũng đã đi vài lần, đồ ăn ở đây khá ngon, khá hợp khẩu vị của anh. Mấy người trong nhóm hôm nay gọi món đều liên hoàn gọi món Trùng Khánh, Tiêu Chiến nhìn đồ ăn trên bàn mà choáng ngợp, anh đãi cũng không cần cầu kỳ tới vậy, gọi toàn món quê anh làm gì chứ. Tiêu Chiến vui vẻ gắp lên một đũa gà chiên ớt, không biết có phải do anh từ sáng không ăn gì hay không mà miệng đắng chát, ăn vào lại thấy cay tới vậy. Tiêu Chiến hơi nhăn mặt. Lâu rồi không tới đây, không lẽ quán đổi chủ rồi, nấu cay như vậy, anh người Trùng Khánh mà còn ăn không được, huống hồ đám người phòng thiết kế. Ấy vậy mà hình như không phải.

- Anh Chiến sao thế. Đồ ăn không hợp khẩu vị à?

- A không phải. Chỉ tại hơi cay quá, có chút không quen!

- Cay sao? Mọi người có thấy cay lắm không?

- Không, đồ ăn hôm nay rất vừa miệng, phải công nhận đồ ăn Trùng Khánh rất ngon nha Anh Chiến.

- Đúng vậy, đâu có cay. Anh Chiến không phải người Trùng Khánh sao, mọi lần đều cho thêm ớt cơ mà, sao lần này lại nói cay rồi?

Tiêu Chiến nghe nói tới đây mới đột nhiên nhận ra, khẩu vị của mình gần đây hình như thay đổi rồi. Mấy tháng nay quen biết Vương Nhất Bác, mẹ anh vì biết hắn không ăn được cay cho nên liền nấu thanh đạm, dạo gần đây thì khẩu vị của hắn cũng có cải thiện hơn chút, thì mẹ anh nấu có cho cay nhưng ít so với trước nhiều, cộng thêm số lần đi ăn ngoài với hắn nữa,bởi vậy ảnh hưởng luôn tới khẩu vị của anh, không biết từ lúc nào anh ăn cay lại kém tới vậy. Tiêu Chiến cười trừ trấn định bản thân, anh ngốc rồi sao, sáng nay vẫn còn quyết định làm huynh đệ tốt, tới tối liền quên luôn rồi? Tiêu Chiến cười khổ cầm ly bia lên uống một lần cạn sạch, anh lại nhớ hắn rồi. Tiêu Chiến suốt cả buổi cũng chẳng ăn được thứ gì ra hồn, bản thân tửu lượng kém, chỉ mới uống được hơn một cốc bia mặt đã đỏ bừng lên rồi. Tiêu Chiến cứ ngồi đó, hai tay đưa lên chống cằn ngây ngốc nhìn người khác nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười cười gật đầu đáp lại. Anh không hẳn là say, chỉ là thấy hơi lâng lâng một chút, ngồi một lúc có lẽ có thể về rồi.

Đồng nghiệp của anh đã say tới lắc lư rồi còn muốn đưa anh về ,Tiêu Chiến dở khóc dở cười thu xếp cho từng người một, xong xuôi mới tự mình xuống tầng hầm lấy xe. Anh cần về nghỉ ngơi, đầu óc anh lúc này thật sự có chút choáng rồi, bụng lại liên tục đau âm ỉ, có lẽ vừa nãy có uống bia, lại ăn đồ cay cho nên tình trạng càng tệ đi. Mặt mày đã trở nên tái đi rồi.
Tiêu Chiến xiêu vẹo chống tay lên tường mà đi, chết tiệt xe anh để xa quá.

- Tiêu Chiến. Cậu sao thế này, trông cậu không được khỏe, mau để tôi giúp.

Là tiếng giám đốc nhân sự, Tiêu Chiến có hơi ngạc nhiên vì sự có mặt của người này. Trần Vinh Hạo giám đốc nhân sự của công ty anh, là một kẻ biến thái vô độ. Tiêu Chiến ở công ty ít nhiều cũng được coi là có tài mạo, cho nên vô tình cũng lọt vào mắt của người này, người này hơn anh chừng năm tuổi, tướng mạo cũng không tới nỗi tệ, chỉ có điều lại có sở thích chọc ghẹo người khác, nhất là có hứng thú với nam nhân. Anh không kỳ thị người có giới tính đặc biệt, vì chính anh cũng đang thích một người cùng giới nhưng cách hắn thể hiện khiến anh muốn phát ói. Hắn luôn tìm mọi cách để lợi dụng, chiếm tiện nghi của người khác, thân là ngưòi có chức vụ cho nên việc nâng lên hạ xuống ai cũng đều dễ dàng, anh đã không ít lần gặp qua mấy kẻ tham lam, muốn lên đời mà nhẫn nhịn chịu đựng cho hắn tiến tới. Bản thân anh coi đó là hèn nhát, không ngờ sau cùng hắn lại để mắt tới anh, đã không ít lần hắn muốn đề cập chuyện trao đổi với anh, nhưng đều bị anh tránh né sang chuyện khác, không ngờ trong hoàn cảnh này lại gặp phải gã ở đây, đúng là họa vô đơn chí.

Tiêu Chiến nhẫn nhịn cười trừ, chống tay cố gắng đứng thẳng lưng hơn một chút, cố ý muốn tỏ vẻ mình không sao, lịch sự đáp lại Trần Vinh Hạo.

- Giám đốc Trần, tôi không sao, không cần phiền tới anh giúp đâu. Tôi tự đi được.

Trần Vinh Hạo không hổ là mặt dày có tiếng, hắn xem như chưa từng nghe qua lời Tiêu Chiến nói, hắn vẫn cố tình động tay động chân với Tiêu Chiến.

- Xem kìa, Chiến Chiến chúng ta cũng đã quen biết đã lâu, vừa rồi tôi thấy cậu đi còn không vững, để tôi đưa cậu về, không thì chí ít cũng để tôi đỡ cậu ra xe.

Tiêu Chiến nuốt nước bọt nghĩ thầm, chứ không phải để gã đưa về nhà mình hay sao, tên biến thái này anh thật sự không thể nghĩ tốt được. Tay gã cứ như xúc tua bạch tuộc, cứ bám lấy tay anh không rời, Tiêu Chiến nhịn cơn buồn nôi trên cổ họng, cười trừ, đưa tay đẩy cánh tay đang bám ở khuỷu tay mình ra.

- Làm phiền anh rồi sếp Trần, tôi quả thực không cần người giúp.

Trần Vinh Hạo chính là tên háo sắc vô độ, gã thích Tiêu Chiến lâu rồi, đã nhiều lần cố gắng tiếp cận nhưng đều bị anh từ chối. Lần này vô tình lại gặp được anh trong bộ dạng nửa tỉnh nửa say này, gã nào có thể bỏ qua. Mồi ngon trước mặt gã không động chính là ngu ngốc, Tiêu Chiến nhan sắc kinh động lòng người, hắn mơ tưởng đã lâu, hôm nay hắn không có được anh thì hắn không can tâm. Gã lộ rõ gương mặt đểu giả, tay hắn đặt lên eo anh mà kéo lại, Tiêu Chiến mất đà người gần như dán lên người hắn. Trần Vinh Hạo đắc ý ôm mỹ nhân trong tay, hắn ghé vào tai anh thì thầm.

- Bảo bối, về nhà cùng tôi, kỷ luật sắp tới em có thể xem chưa từng có!

Tiêu Chiến cảm giác cổ họng mình sắp ói tới nơi, còn dám nói với anh mấy lời này, anh có muốn thăng chức thật cũng không đời nào bán rẻ nhân phẩm như vậy. Tiêu Chiến đang lấy hết sức bình sinh định đẩy gã ra thì phía sau lưng vang lên tiếng người.

- Tiêu Chiến!

Một giọng nói quen thuộc, Tiêu Chiến giật mình nhận ra giọng nói ấy là của ai, bất giác theo quán tính mà quay người lại, quả nhiên là Vương Nhất Bác. Hắn đứng phía sau anh, chắc hẳn là đã chứng kiến cảnh không mấy hay ho này, Tiêu Chiến anh lần đầu cảm thấy mất mặt tới vậy, bị hắn nhìn thấy mấy cảnh này, có khi nào nghĩ anh là thể loại đó, bất chấp để đánh đổi hay không. Cơ thể thì bất động nhưng mắt anh lại có chút đảo, có chút lo sợ người kia nghĩ anh tệ hại. Tiêu Chiến như chạm phải lửa dùng hết sức mà đẩy Trần Vinh Hạo ra, bản thân bị đẩy ra cũng không thèm quan sát rằng mình đang đứng trên cầu thang bộ, lảo đảo ngã về sau mấy bước. Vương Nhất Bác nhanh nhạy, sớm đoán trước được huynh đệ kia của mình muốn làm gì, hậu đậu như anh ấy lại ngã cho mà xem. Đi ăn với hắn, không ít lần hắn phải nhắc nhở ạn việc chú ý an toàn dưới chân, Tiêu Chiến thường lơ đãng mà không nhìn đường, hắn thật sự có đôi lúc bất lực với huynh đệ lớn tuổi này. Trong phút chốc hắn đã đỡ được Tiêu Chiến từ phía sau, cũng không để ý xem tay mình đang đặt ở đâu. Tiêu Chiến được đỡ từ phía sau, mùi hương quen thuộc của hắn khiến anh an lòng, nhưng ánh mắt ánh lên sự ngại ngùng, không biết là do anh uống rượu hay vì tay hắn đặt lên eo anh mà mặt anh đã đỏ lựng cả lên rồi. Bối rối hơi đẩy hắn ra, miệng thì lắp bắp nói như bị người ta bắt quả tang ngoại tình.

- Nhất Bác...mọi chuyện...thật sự không phải như cậu nghĩ đâu.

Vương Nhất Bác để anh tựa vào tường, không đáp lại, ánh mắt có chút thù địch tiến lại gần Trần Vinh Hạo. Trần Vinh Hạo kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, gã đang ôm mỹ nhân trong tay, sắp dụ dỗ được thì ở đâu lại xuất hiện ra một tên nhóc, còn quen biết tiểu mỹ nhân. Nhưng cái gã không ngờ nhất chính là tên nhóc kia cả gan đấm hắn một cái khiến hắn xiêu vẹo mà ngã xuống.

Cả Tiêu Chiến và Trần Vinh Hạo đều sửng sốt nhìn Vương Nhất Bác, một người thì hỏi sao lại đánh người rồi, mội kẻ thì tự hỏi tại sao lại bị một tên nhóc đánh?
Trần Vinh Hạo chính là một tên biến thái còn nhát gan, chỉ mới ăn một quả đấm nói đã không nên lời.

- Mày ...mày là ai...dám dám đánh tao. Mày biết tao là ai không?

Vương Nhất Bác bỏ ngoài tai lời gã nói, xem chừng đánh còn chưa đã, còn muốn tiến tới đánh thêm vài cái nữa.

Tiêu Chiến hoảng hốt nắm lấy cánh tay hắn mà nói.

- Nhất Bác đừng đánh nữa, hắn là cấp trên của anh!

Vương Nhất Bác nhìn anh hơi mỉm cười, gật đầu với anh, bàn tay hắn vỗ vỗ lên tay anh mấy cái rồi đẩy cánh tay anh ra. Hắn tiến lại chỗ Trần Vinh Hạo đang ôm cằm túm lấy cổ áo gã mà xốc ngược lên.
Vương Nhất Bác đuôi mắt giật giật trầm ổm nói.

- Mày biến thái cũng nên biết chọn người. Tiêu Chiến có tao, đừng mong động vào anh ấy!

Trần Vinh Hạo cũng không phải dạng vừa, làm gì có ai để mình tự dưng bị một đưa kém tuổi bắt nạt mà không phản kháng,gã đương nhiên cũng không cam lòng. Gã nhếch môi cười, đưa tay lên nắm chặt lấy tay hắn trên cổ áo mình, giật mạnh một cái, gã nói.

- Bỏ ra!

Vương Nhất Bác mắt vẫn nổi lửa giận nhìn gã, Trần Vinh Hạo hơn Tiêu Chiến năm tuổi nghĩa là hơn Vương Nhất Bác hơn chục tuổi, hắn sống từng ấy năm cũng đâu thể bị một đưa kém mình chục tuổi dọa sợ. Gã nắm lấy cổ tay hắn bóp chặt mà giật ra. Tay gã nhanh như chớp dùng lực mà đánh lên má phải của Vương Nhất Bác một đấm. Vương Nhất Bác bất ngờ mà ngã về sau, Tiêu Chiến rất nhanh đỡ được hắn, hỏi hắn nhẹ nhàng.

- Có sao không?

Vương Nhất Bác không đáp chỉ mỉm cười rồi lắc lắc đầu với anh. Tiêu Chiến thật hết cách với tên nhóc này, cần gì xen vào để bị đánh chứ.
Tiêu Chiến không muốn vòng vo thêm, thế sự đã tới nước này rồi liền muốn cùng Vương Nhất Bác ra về, cùng với tên kia một chút cũng không muốn đôi co.

- Về thôi!

Vương Nhất Bác rất biết nghe lời, liền không thèm để ý tới vừa mới bị người ta đánh một cái liền muốn theo Tiêu Chiến ra về. Trần Vinh Hạo nhìn thấy một màn này càng thêm tức giận, hắn không có được, thì kẻ khác cũng đừng mong có được.

- Mày cũng chỉ là đưa nít ranh thôi. Muốn xen vào chuyện của tao à. Tiêu Chiến là cấp dưới của tao, nâng lên hạ xuống thế nào cũng phải nhìn thái độ của tao, hôm nay mày đánh tao ngày sau có nuôi nổi nó không? - dừng một lúc hắn lại nhếch môi nhìn Tiêu Chiến mà nói- không ngờ Trưởng phòng Tiêu lại có gu này, hẳn là vớ được tên phú nhị đại này cho nên mới năm lần bảy lượt từ chối tôi. - đoạn lại nhìn Vương Nhất Bác mà nói- nhóc con, có tiền thì chỉ cần chơi đùa thôi, kẻo tới lúc người ta rút cạn tiền rồi thì một tên bán giày cũng không làm nổi đâu. Rác rưởi!

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã đi được một đoạn lại nghe phía sau truyền tới mấy lời khó nghe, Vương Nhất Bác quả nhiên nhịn không nổi liền muốn quay lại sống chết với gã. Tiêu Chiến nắm cánh tay hắn lại, mạnh mẽ dùng lực, lắc lắc đầu với hắn, ý định không muốn cùng tên Trần Vinh Hạo kia dây dưa, Vương Nhất Bác nghĩ chắc có lẽ Tiêu Chiến ngại phiền phức, dù sao cũng là cấp trên của anh, hắn đánh người hẳn là hậu quả không nhỏ, liền ngoan ngoãn theo anh trở về.

Trần Vinh Hạo thấy hai kẻ kia không có mảy may muốn để ý tới mình thì máu nóng chảy ngược càng muốn chọc giận họ.

- Tiểu tử kia, dùng tiền của bố mẹ đi bao mấy tên rác rưởi thì cũng là rác rưởi....

Chỉ mới nói tới đây, gã còn chưa kịp nói hết câu thì đã lãnh của Tiêu Chiến một đấm rồi. Tiêu Chiến chỉ mới nghe tới nửa, đã nhịn không được mà quay lại, Vương Nhất Bác bất ngờ vì thái độ của anh cho nên chậm hơn một nhịp mới chạy tới. Trần Vinh Hạo bị ăn một đấm mạnh tới nỗi gã ngã lăn ra, Tiêu Chiến không cho gã có cơ hội nói thêm lời nào, liền trực tiếp lấy thịt đè người, ngồi hẳn lên trên người hắn, liên tục đấm vào mặt gã. Vừa đấm vừa nói.

- Mày nói ai là rác rưởi? Mày mới là rác rưởi của xã hội này. Mày đụng tới tao thì được. Tốt nhất đừng đụng tới Vương Nhất Bác, nghĩ cũng không được biết không...

Trần Vinh Hạo bị đấm tới quai hàm muốn nứt ra, mà Tiêu Chiến vẫn chưa chịu dừng, gã ú ớ không kịp nói gì. Vương Nhất Bác lúc này mới định thần được liền kéo Tiêu Chiến dậy, ngăn không cho anh phát tiết nữa. Vừa nãy còn nói gã là cấp trên của anh, nào ngờ chỉ mấy phút sau đã đấm gã ra cái dạng gì thế này.

- Chiến ca, dừng lại đừng đánh nữa, đánh gã sẽ bẩn tay anh thôi.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến giận giữ tới vậy. Mắt anh hằn lên tia máu, hai tay vẫn còn nắm chặt, chưa có ý định dừng lại.
Trần Vinh Hạo tay ôm mặt đã đỏ vì máu bám vào tường mà đứng lên. Gã dè chừng nhìn Tiêu Chiến, trước giờ anh luôn là người nhã nhặn khiêm tốn, không ngờ hôm nay lại phát tiết thế này khiến gã không kịp trở tay.

- Tiêu...Tiêu...Chiến..mày dám...

- Mày mở mồm xúc phạm cậu ấy một câu tao đánh mày một cái. Tao đánh mày được thì không có gì không dám hết đâu giám đốc Trần.- Tiêu Chiến mắt đã long lên đỏ ngậu, tay nắm chặt kiềm chế đáp lại gã.

- Mày ... mày cứ chờ đó...không yên với tao đâu!

Vương Nhất Bác ở bên một tay giữ lấy tay anh, một tay nắm thành đấm đưa về phía Trần Vinh Hạo, dọa gã một phen, một lúc sau liền không thấy bóng dáng nữa.
Tiêu Chiến thở hắt ra một hơi, cứ như vừa rồi phải gồng gắng lắm, bản thân có chút men rượu cho nên càng dễ kích động, dám nói Vương Nhất Bác của anh là rác rưởi, không muốn sống nữa sao.

Vương Nhất Bác ôm anh trong tay, đột nhiên thấy người trong lòng nhũn ra, hắn không nhịn được bật cười. Lại trở về là Tiêu trẻ con Chiến mà hắn biết rồi sao?

_______^_^_______

Thử động vào VNB xem.
Anh Chiến uy vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net