Chương 25: Muốn quản anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn cuối cùng lại vì tâm tình háo hức đi chơi mà chẳng ăn được mấy. Vương Nhất Bác thấy anh vui vẻ hắn cũng yên lòng, hảo hảo bồi bổ cho anh, Tiêu Chiến cuối cùng vẫn bị sự tận tình của hắn làm cho mềm lòng mà ăn tới no say. Tiêu Chiến nghĩ trong đầu, nếu như tình cảm cứ tốt thế này, có khi nào nửa tháng nữa sẽ gặp được Tiêu béo phì hay không? Tiêu Chiến lúc sực tỉnh ra thì đã là chén cơm thứ hai, anh cật lực từ chối hắn, mặt hơi hờn dỗi nói.

- Vương Nhất Bác em là đang nuôi heo sao? Anh không muốn bị chê già rồi còn chê béo đâu!

Vương Nhất Bác gắp thêm cho anh một miếng thịt, hắn mỉm cười nói với anh.

- Vừa già vừa xấu mới không cần em tranh giành!

Tiêu Chiến nghẹn luôn ở cổ, thế mà có thể nói ra sao? Chỉ sợ anh vừa già vừa xấu rồi thì hắn không cần tranh giành mà cũng không muốn tranh giành ấy chứ. Tiêu Chiến ấm ức lắm, anh khó khăn lắm mới có được bạn trai, coi là có được đi vì cũng chỉ trên danh nghĩa, nhưng không ngờ hắn sớm đã nghĩ tới chuyện không cần anh nữa. Tiêu Chiến muốn ăn cũng ăn không nổi nữa, đứng lên rót cho mình một ly nước trong tủ lạnh một hơi liền thẳng tay uống cạn, cố gắng nuốt trôi cục ấm ức trong người xuống. Xong xuôi cũng không còn khẩu vị nữa, khuôn ngực phập phồng vì uống nước quá nhanh mà tận lực hít thở, khuôn mặt tỏ rõ sự giận dỗi.

"Vương Nhất Bác coi như em giỏi. "

Vương Nhất Bác thấy một loạt hành động của anh mà lạnh sống lưng, có phải hắn lại vừa nói gì sai không? Không phải trước kia hai người vẫn như vậy sao? Đâu có thấy anh tỏ thái độ khó chịu, còn rất vui vẻ mà đấu khẩu với hắn, sao giờ lại thành ra giận dỗi thế này rồi? Vương Nhất Bác không hiểu lắm, hắn chỉ là muốn chọc anh cười, không ngờ chơi quá lố rồi, Tiêu Chiến không có vẻ giận nhiều chỉ thấy gương mặt anh buồn đi trông thấy, không còn vẻ háo hức như vừa rồi nữa.

Vương Nhất Bác không trực tiếp xin lỗi anh, hắn chỉ nói với anh rằng bản thân muốn đưa anh đi xem phim, chẳng phải các cặp đôi cũng đi hẹn hò như vậy sao? Hắn với anh cũng là đi hẹn hò. Cho nên có thể đi liền đi. Tiêu Chiến không đáp, cũng ậm ừ cho qua. Anh mặc dù vẫn còn ấm ức chuyện vừa rồi nhưng trong lòng lại không kìm được cảm giác hưng phấn. Anh mặc kệ hắn ăn xong tự sinh tự diệt, à không chỉ là ăn xong tự dọn, mặc kệ hắn rửa bát ở bên ngoài, anh vào trong phòng đóng cửa lại lén lút chọn đồ. Tiêu Chiến cũng không phải lần đầu hẹn hò, chỉ là lần này lại thấy hưng phấn đến lạ, nhất thời không biết nên mặc đồ thế nào cho phải. Dù gì cũng là lần đầu hai người họ hẹn hò, không nên quá chỉn chu, lại không thể quá dễ dãi, làm anh khổ não một hồi cũng không chọn ra được bộ nào vừa ý. Vừa mặc lên một cáu áo phông trắng kết hợp cùng quần jean rách gối, nhìn khá trẻ trung, ngắm mình trong gương, Tiêu Chiến thấy mình cũng không già lắm đi, nhưng nghĩ tới tuổi tác của Vương Nhất Bác lại không thể khiến anh không phiền lòng. Hắn còn trẻ, mặc thế này sẽ thấy năng động trẻ trung, anh mặc vào chỉ sợ gây tác dụng phụ mất. Tiêu Chiến buồn phiền ngồi thụp xuống giường, không ngờ buổi hẹn hò đầu tiên này lại gian nan tới vậy. Vừa hay tiếng nước chảy bên ngoài đã dứt, Vương Nhất Bác tò mò đẩy cửa bước vào, một loạt quần áo bày ra trên giường, cánh tủ cũng mở toang, Tiêu Chiến gương mặt không chút biểu tình vui vẻ ngồi trên giường. Vương Nhất Bác vừa hay cũng đoán ra câu chuyện. Hắn nhìn quanh, bên cạnh còn có một cái balo cỡ vừa, hình như đựng không ít đồ, khóa kéo cũng có chút miễn cưỡng. Hắn tò mò tiến lại mở khóa kéo ra, bên trong thứ gì cũng có, khăn giấy, đồ ăn vặt, kem chống nắng, xịt côn trùng,... nếu không nói hắn còn tưởng đây là balo anh chuẩn bị cho một cuộc dã ngoại. Không phải chỉ là ra ngoài một chuyến thôi sao, cần gì mang nhiều đồ tới vậy. Hắn ngồi lên giường, cố ý ngồi sát cạnh anh. Tiêu Chiến không nói gì, chỉ với tay lấy balo, tận lực nhét mấy đồ mình đã chuẩn bị vào, xong xuôi lại với một bộ đồ treo trong tủ, ý định thay thêm một bộ khác. Vương Nhất Bác nhạy bén liền biết được ý định của anh, hắn chặn lại ở cửa phòng.

- Anh ra ngoài hẹn hò cũng cần mang nhiều đồ như vậy?

Tiêu Chiến không đáp, anh chỉ là muốn chuẩn bị mọi thứ thật tốt, anh không muốn buổi hẹn hò đầu tiên khó khăn lắm mới có được này lại vì điều gì đó mà không trọn vẹn. Vương Nhất Bác hiểu rõ Tiêu Chiến chỉ là đang tìm cho mình cảm giác an toàn, anh sợ mọi thứ bên ngoài đều không đủ, sợ mối quan hệ này sớm bị xóa bỏ, hơn hết là cảm giác bất an đang len lỏi trong người anh. Vương Nhất Bác thật sự không muốn anh nghĩ nhiều. Hắn muốn bảo vệ anh, càng muốn anh vui vẻ. Hắn đưa tay giữ lấy hai vai anh, đợi Tiêu Chiến từ từ nhìn vào mắt mình rồi mới nói.

- Em hẹn hò chỉ cần mang theo một mình anh là đủ. Bộ quần áo này cũng không cần thay ra, Chiến ca không lúc nào xấu hết!

Tiêu Chiến bị chọc không nhịn được đỏ mặt, vành tai cũng đỏ hết lên rồi, anh ngại ngùng đẩy hắn ra quay người cất đi bộ quần áo trên tay cũng cất luôn đi sự vui mừng vào sâu trong lòng, giả vờ hờn dỗi nói một câu.

- Vương Nhất Bác em miệng lưỡi nhanh nhảu từ bao giờ thế.

Vương Nhất Bác thấy tâm trạng Tiêu Chiến có vẻ đã tốt hơn liền tiến lại vali của mình lấy ra một bộ đồ, cố ý lấy đồ giống như anh, hắn nói.

- Em nói thật. Chiến ca không lúc nào xấu hết, mấy dì bên cạnh nhà anh cũng nói thế.

Tiêu Chiến nhe răng đe dọa, anh ôm đống quần áo vừa lôi ra nhét vào trong tủ vừa nói

- Vương Nhất Bác em là ma quỷ, ngay cả các dì nhà bên nhà anh mà cũng quen được.

Vương Nhất Bác đi vào phòng tắm trước khi đóng cửa còn nói với lại.

- Dì Tiêu nói phải làm quen sớm từ bây giờ. Với lại quả thực Chiến ca trông còn trẻ hơn em đó.

Tiêu Chiến nhe răng đe dọa hắn, mẹ anh cũng thật là, làm quen gì chứ, cũng không phải hai người sau này sẽ cưới nhau thật, Tiêu Chiến giơ tay giả vờ đánh hắn,  Vương Nhất Bác lập tức đóng cửa ngoan ngoãn ở trong thay đồ.

- Anh đã gần ba mươi tuổi rồi. Rất nhanh sẽ già đi thôi, em không cần lo.

Vương Nhất Bác thay đồ xong bước ra, một cảm giác năng động, trẻ trung tràn ngập, Tiêu Chiến lại bày ra bộ mặt nuối tiếc thanh xuân, lúc bằng tuổi hắn anh cũng rất có nhan sắc mà.
Vương Nhất Bác nhìn anh mà nín cười muốn nội thương, hắn tiến lại chủ động đội lên đầu anh một cái mũ lưỡi trai, bản thân cũng tự đội cho mình một cái giống hệt, cuối cùng hắn rất tự nhiên nắm lấy cổ tay anh kéo đi, vừa đi vừa nói.

- Em nuôi anh! Già cũng không đáng sợ!

Tiêu Chiến cứ thế u mê đi theo hắn, tất thảy lo lắng đều vì một câu nói mà tạm thời ngưng lại. Anh dẫu biết dù thế nào hạnh phúc ngập tràn này cũng sẽ sớm kết thúc, hắn rồi cũng sẽ chán phải dỗ dành anh, cũng chán một người già sớm hơn như anh, sẽ nhận ra bản thân chẳng hề hứng thú với anh nữa, anh dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu ngày đó có sớm hay muộn hơn anh cũng sẽ mãn nguyện với những gì đang xảy ra.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh cả đoạn đường chưa từng buông ra, mặc cho hai bên đường mọi người nhìn họ chỉ chỏ kỳ thị. Hai nam nhân nhan sắc tuấn mỹ, mặc đồ đôi, mũ đôi, nắm tay nhau đi trên đường, chẳng phải chuyện kỳ lạ và đáng tiếc nhất trên đời hay sao. Các cô gái đi bên cạnh đều dùng ánh mắt đầy tiếc nuối và ngại ngùng nhìn họ. Tiêu Chiến là người dễ ngượng, mới đó đã sớm đỏ mặt, Vương Nhất Bác thì cứ như cục đá lạnh, ngẩng cao đầu hoàn toàn không để ý tới ai mà đi. Thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở anh cẩn thận, Tiêu Chiến cũng vì thế mà đem lo lắng vứt ra sau đầu, thật tình thật cảm siết tay hắn chặt hơn một chút.
.
.
.

Hai người xem xong một bộ phim cũng đã là đầu giờ chiều, Vương Nhất Bác thật sự xem anh như con heo mà nuôi, lo lắng anh ăn cho đủ ba bữa mới được, hắn liền kéo anh vào một nhà hàng ăn lẩu. Anh còn nhớ lần đầu hắn cùng anh đi ăn lẩu, hắn nhất quyết chọn lẩu uyên ương, mặc dù hai tên nam nhân đi ăn cùng nhau chọn lẩu uyên ương có vẻ không thích hợp lắm, hóa ra hắn không ăn được cay, cũng phải người Lạc Dương ăn rất thanh đạm, thế là cả buổi hắn nhất định không muốn nếm thử ngăn nước đỏ bốc khói toàn mùi ớt của anh, tới giờ nghĩ lại vẫn thấy thật buồn cười. Vương Nhất Bác cái gì cũng giỏi chỉ có ăn cay là hắn chịu thua, thế nhưng lần này hắn vào quán lại nhất định chỉ chọn một loại, là lẩu cay truyền thống, Vương Nhất Bác thật sự thay đổi rồi, khẩu vị cũng trở nên đậm đà hơn.

Vương Nhất Bác cẩn thận nhúng cho anh một miếng thịt bò, bỏ vào bát cho anh. Tiêu Chiến bỏ lên miệng mếm thử, mặt sớm giận dỗi nói.

- Chẳng cay gì mấy, Vương Nhất Bác em gọi lẩu kiểu gì thế?

Vương Nhất Bác tự mình bỏ một miếng thịt vào miệng, hắn gật gật đầu, đúng là có ít cay hơn bình thường, hắn cũng không phải không ăn được hơn. Hắn gắp thêm cho anh một miếng thịt chầm chậm nói.

- Anh bị đau dạ dày, ăn thanh đạm một chút.

Tiêu Chiến buồn bực nói.

- Vương Nhất Bác em là ma quỷ, vừa mới quen đã muốn quản anh. Còn không phải đồ xấu xa nhà em không ăn được cay!

Vương Nhất Bác cười phá lên, bộ dạng Tiêu Chiến lúc này thật là quá đáng yêu rồi.

- Được được, em quản anh, sao nào muốn quản anh cũng không được?

Tiêu Chiến bĩu bĩu môi, anh giận dỗi nói.

- Anh nên quản em mới phải chứ!

Vương Nhất Bác sang ngồi cạnh anh, phòng họ thuê là một khu riêng biệt cho nên cũng không ngại mọi người chú ý.

- Được rồi cho anh quản em có được không? Ngày mai em quay về rồi, nhớ phải ăn uống đầy đủ, thuốc phải uống không được quên!

Tiêu Chiến buồn cười đáp.

- Vương Nhất Bác em là đang dặn trẻ nhỏ sao?

Vương Nhất Bác lại gắp thêm cho anh một miếng, hắn cười cười nói, dường như bên cạnh anh hắn hoàn toàn không có phòng bị nào cả.

- Anh chính là tiểu Tiêu Chiến ngang ngược mà! 
.
.
.

Hai người họ ăn xong quyết định ra ngoại ô chơi một chuyến, Vương Nhất Bác nghe nói gần đây có một khu trồng rất nhiều hoa hướng dương, hắn thích thú liền muốn dẫn anh đi. Tiêu Chiến dĩ nhiên đang trong đà hạnh phúc sao có thể từ chối được.
Hai người ngồi taxi một tiếng đồ hồ mới tới, lúc này trời đã chiều tà, mặt trời sớm đã không còn gay gắt,ánh nắng trở thành màu vàng cam le lói xen qua kẽ lá, cam đậm một vùng trời. Quả nhiên chỗ này trồng rất nhiều hoa hướng dương, Vương Nhất Bác thông qua mạng internet liền tìm ra chỗ này, Tiêu Chiến vui vẻ vừa mới xuống xe đã chạy ngay xuống dưới. Mỗi cây hoa ở đây đều rất cao lớn, cây nào cũng cao ngang đầu anh, đợi anh chạy hẳn vào sâu thì chỉ thấy thấp thoáng chút tóc len lói trồi lên giữa rừng hoa vàng. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cứ đứng như kẻ ngốc ở trên liền vẫy tay với hắn.

- Nhất Bác mau xuống đây. Dưới này vô cùng đẹp.

Vương Nhất Bác nhìn sự vui vẻ của anh mà mỉm cười, bước chân hắn hướng theo đường anh vừa đi mà xuống. Tiêu Chiến vui vẻ lôi điện thoại ra muốn hắn chụp cho mình một tấm ảnh làm kỷ niệm, Vương Nhất Bác vui vẻ cầm điện thoại giúp anh chụp. Vương Nhất Bác rất tận tụy sửa dáng cho anh, kỳ thực cũng tự mình chọn góc độ, nhưng Tiêu Chiến dường như góc nào cũng đẹp. Thấy đã chụp đủ, Tiêu Chiến chủ động lấy lại điện thoại, anh muốn hai người chụp một bức nhưng lại không dám nói với hắn, cho nên nhân lúc hắn quay lưng đi cố ý chụp vài bức. Người con trai bên trong ảnh áo trắng, giữa một rừng hoa cũng không hề hết nổi bật,ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà tận lực xen qua người con trai ấy khiến cho cậu ấy trở nên đẹp đẽ hơn nao giờ hết,  bờ vai rộng lớn, nhìn phía sau cũng dễ làm cho người ta hiểu cậu ta rất tuấn tú và thu hút. Tiêu Chiến thấy bản thân số cũng khá tốt, chọn được một người đẹp trai như vậy.

Vương Nhất Bác bên này lại không hề biết mình bị chụp, cứ vô tình vô ý mà giúp anh tạo góc ảnh. Mũi Vương Nhất Bác dường như không tốt lắm, hắn mới xuống một lát đã thấy khó chịu, chút chút lại dụi mũi, thi thoảng sẽ hắt hơi một cái. Tiêu Chiến lo lắng thấy mũi hắn đã đỏ lên rồi.

- Mũi em khó chịu sao?

Vương Nhất Bác lắc đầu, hắn nói.

- Không sao. Chắc do phấn hoa nhiều quá.

Tiêu Chiến lúc này mới để ý, Vương Nhất Bác so với anh thì có thấp hơn một chút, cho nên xuống tới đây mấy cây hoa này không biết vô tình thế nào lại nở rộ ngay mũi hắn, anh vì cao hơn cho nên mũi cũng cao hơn so với mấy bông hoa, có lẽ vì thế mà anh ít thấy khó chịu hơn, Tiêu Chiến nghĩ ra đột nhiên phá lên cười. Vương Nhất Bác thấy anh cười tới ngặt nghẽo cũng bị anh chọc cho cười, cuối cùng hắn mới hỏi anh.

- Anh cười cái gì?

Tiêu Chiến khó khăn lắm mới ngưng cười đáp.

- Không khí ở độ cao 1m83 đúng là trong lành hơn thì phải!

Vương Nhất Bác dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, hắn chỉ tức vừa rồi mình còn cười theo anh. Tiêu Chiến mới đó mà đã lùi xa hắn một khoảng, muốn chạy à,Vương Nhất Bác dĩ nhiên không cho điều đó xảy ra, hắn chạy theo anh vừa chạy vừa nói.

- Tiêu Chiến anh giỏi lắm, đứng lại cho em. Muốn khoan hồng thì không được chạy.

Tiêu Chiến vừa chạy vừa cười.

- Vương Nhất Bác em lừa con nít sao. Dừng lại anh sợ không toàn thây. Bạn nhỏ à em còn lớn mà.

Vương Nhất Bác nghe từ bạn nhỏ càng trở nên thịnh nộ, thể lực hắn tốt, sớm đã có thể tóm được Tiêu Chiến. Tiêu Chiến dùng bộ mặt hoà hoãn cười trừ với hắn.

- Anh nói ai là bạn nhỏ? Em là bạn trai của anh đấy!

Tiêu Chiến xua xua tay đáp.

- Em không phải. Ý anh là em còn cao nữa có được không?

Vương Nhất Bác bày ra bộ mặt ghét bỏ chẳng muốn nói chuyện với anh, hắn còn không chê anh già, chút chiều cao này nếu biết trước có ngày quen nam nhân thì đã luyện tập rồi.

Hai người họ đùa giỡn một hồi cuối cùng làm cái vườn hoa của người ta đang mùa nở rộ trở thành cái dạng gì cũng không biết, đợi tới khi lên xe trở về vẫn còn nghe tiếng chửi rủa ờ phía xa xa. Tiêu Chiến trong lòng lại càng phấn khích, cảm giác như quay lại tuổi thơ, hai người ngồi xe cười ngặt nghẽo, anh nói với hắn một câu trước khi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

- Sau này tới đây nữa có được không?

Vương Nhất Bác thấy bộ dạng mệt mỏi của anh, hắn để anh dựa lên vai mình mà ngủ, trong cơ mơ thấp thoáng vẫn nghe thấy tiếng hắn nói với anh.

- Được. Sẽ lại tới cùng anh.

Tiêu Chiến dụi dụi đầu trên vai hắn tìm tư thế thích hợp rồi cũng an ổn trên vai hắn mà ngủ ngon lành, bỏ lại một rừng hoa vàng khoe sắc, anh cùng hắn quay trở lại hiện thực thôi.

_____^_^______

Tôi mỗi ngày đều nhận được thông báo, nhưng tuyệt nhiên chả thấy cái cmt nào. Chắc chắn bản thân bị lãng quên vì lặn quá lâu híc híc. Các cô đâu cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net