Chương 26: Đợi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về hai người họ ghé vào một nhà hàng ven đường ăn qua loa vài thứ rồi mới về. Tiêu Chiến cả ngày cứ cười suốt, Vương Nhất Bác duy chỉ có việc hắn còn nhiều tâm tư ra thì thật tình đối với anh vô cùng cưng chiều. Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác cứ thế vui vẻ trải qua một ngày hẹn hò, tất cả những gì họ làm là như thường lệ dùng hành động mà cưng chiều đối phương, dùng lời nói kích động khiến đối phương vui vẻ. Không có cái ôm, cũng không có những nụ hôn ướt át ngọt ngào, chỉ có cái nắm tay thoáng qua, những biểu cảm hạnh phúc vội vàng chốn đông người, hai người họ cứ thế ở bên nhau. Vương Nhất Bác chưa từng nói thích anh, hắn chỉ nói muốn thử cùng anh yêu đương, Tiêu Chiến từng đau khổ mà thổ lộ anh yêu hắn nhưng những gì anh làm lúc này chỉ là tôn trọng hắn.

Vương Nhất Bác vì sớm mai còn phải lên máy bay cho nên Tiêu Chiến tất thảy nhường hết tiện nghi cho hắn dùng trước rồi bắt hắn lên giường nghỉ ngơi, lúc này bản thân mới bắt đầu đi tắm.  Vương Nhất Bác nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, hắn thừa nhận có chút lo lắng khi để anh ở đây một mình. Chưa nói tới bệnh dạ dày của anh, hay thói đi không nhìn đường hay vấp té, cái hắn không yên tâm là để anh ở đây, bên cạnh lại có người thầm thích, hình như hắn có chút bận tâm với cô gái tên Tiểu Linh kia. Hắn là đang ghen ư? Hay thật hắn thế mà sớm đã biết ghen rồi sao? Tiêu Chiến trong mắt hắn hình như chưa bao giờ hết tỏa sáng, hắn một kẻ bất cần, chẳng quan tâm tới ai, khi gặp anh cũng bị thu hút thì đừng nói tới người khác. Càng nghĩ càng thấy không yên lòng, nhất định phải sớm trở lại mới được.

Tiêu Chiến tắm xong, tóc vẫn còn ướt, khăn tắm còn vắt ngang cổ đi vào, Vương Nhất Bác vẫn chưa ngủ. Hắn ngồi tựa lưng lên thành giường nhìn anh. Tiêu Chiến lấy khăn lau đi giọt nước rơi trên má, tiến lại lấy máy sấy tóc, anh vừa hỏi.

- Sao em còn chưa chịu ngủ. Ngủ sớm đi. Ngày mai phải đi rồi, sẽ mệt đó.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, hắn nằm ngay ngắn xuống giường, Tiêu Chiến xong xuôi cũng tự mình ngồi lên. Thay vì nằm trực tiếp xuống, Tiêu Chiến lại như nhớ ra điều gì, lấy ra trong tủ đồ một cái gối ôm lớn đặt ở giữa chắn ngang giường, phân đôi chỗ ngủ của hai người. Vương Nhất Bác nhất thời chưa hiểu được chuyện gì, Tiêu Chiến đã nằm xuống tắt điện, với tay bật điện ngủ rồi nói.

- Ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm.

Vương Nhất Bác cứ vậy u mê ừm một cái, hắn không rõ chuyện gì xảy ra. Tại sao đêm nay Tiêu Chiến lại dùng gối chắn ngang hai người, hắn thề hắn chưa hề có ý định làm gì anh cả. Hai người đồng ý quen nhau rồi, lại là nam nhân chia giường thế này có vẻ không hợp lý lắm. Hắn cứ thế ôm cái dấu hỏi to đùng trong đầu mà quay người ra ngoài.

Tiêu Chiến thấy mình rất kì cục, có lẽ giờ Vương Nhất Bác đang nghĩ anh bị điên. Nhưng không sao, anh vẫn ổn, vẫn có thể duy trì. Đêm qua Tiêu Chiến trong lúc ngủ đã vô tình ôm lấy hắn, anh trong đầu còn nhớ như in biểu cảm hoảng hốt đó của hắn, rõ ràng là hắn chưa sẵn sàng. Cho nên anh mới đặt chiếc gối này ở đây, hi vọng nó có thể thức tỉnh anh trong cơn mê ngủ không làm ra loại chuyện khiến hắn thấy đường đột kia nữa. Tiêu Chiến dặn mình phải kiềm chế, phải ngủ đi, thế nhưng cái bóng lưng rộng lớn kia cứ hướng về phía anh mà mời gọi. Tiêu Chiến nuốt nước bọt, anh thật sự rất muốn như những cặp đôi khác ở bên nhau âu yếm ngọt ngào, dù biết là xa xỉ, những thứ hắn làm cho anh đã là ngoài sức tưởng tượng rồi. Tiêu Chiến tim đập như chạy bộ, run rẩy đưa tay đặt lên bả vai hắn khẽ gọi.

- Nhất ...Nhất Bác!

Không có tiếng đáp lại, chắc là hắn đã ngủ rồi, Tiêu Chiến lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cái gối ôm thấp xuống chân, từ từ men người lại gần hắn. Tiêu Chiến tới gần sát, mùi cơ thể đặc trưng của hắn anh đã ngửi thấy bao nhiêu lần, như thường lệ vẫn bị cuốn hút. Cánh tay anh đặt trên vai hắn dần dần đặt tới eo, hẳn là muốn tìm một cái ôm. Tiêu Chiến bất chợt giật mình thu tay về, anh rốt cuộc đang làm hành động ngốc nghếch gì vậy? Anh đã nói tôn trọng hắn, anh đã nói có thể chờ hắn, vậy mà giờ đây anh lại thừa lúc hắn ngủ chiếm tiện nghi, "Tiêu Chiến mày điên rồi. Nếu Nhất Bác biết được cậu ấy sẽ nghĩ thế nào, sẽ còn đồng ý quen mày sao? " Tiêu Chiến nghe văng vẳng bên tai hàng loạt câu nói, anh vội vàng ngồi dậy phi thẳng vào phòng tắm, xả nước hất lên mặt cho bản thân tỉnh táo lại. Tiêu Chiến nhìn mình trong gương, Tiêu Chiến tự tin ngày xưa đâu mất rồi, chỉ thấy trong mắt là một loạt cảm xúc lo sợ. Tiêu Chiến thất thần đi vào phòng, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa trở mình, lúc này anh mới yên tâm chỉnh lại gối giữa giường rồi thiếp đi.

Vương Nhất Bác ở bên này chưa từng ngủ, hắn rõ ràng cảm thấy điều kỳ lạ, Tiêu Chiến đặt gối ở giữa không phải muốn hai người họ tránh tiếp xúc thân mật sao, sao sau đó lại bỏ xuống, hình như lại muốn ôm hắn, kết quả lại không ôm mà chạy vào hất nước lên mặt. Hắn đợi hơi thở anh đều đều mới quay sang, Tiêu Chiến ngủ rồi, mái tóc vẫn còn vương nước có chút ướt, Hắn kéo chăn lên cho anh cao một chút khó hiểu nhìn anh. Tiêu Chiến nếu đã muốn cách xa hắn thì sao giữa chừng lại muốn ôm, chưa ôm được lại liền bỏ cuộc rồi? Hắn không hiểu lắm, có lẽ do thái độ sáng nay của hắn, cho nên anh mới như vậy chăng. Vương Nhất Bác tự rủa mình một trăm lần nữa, hắn đúng là kẻ đại ngốc, Tiêu Chiến là người yêu hắn, hắn là bạn trai anh, vậy mà hai người muốn thân mật anh cũng phải lo sợ hắn. Là hắn không cho anh cảm giác an toàn sao? Vương Nhất Bác thành thật suy nghĩ tới nửa đêm rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Trải qua một đêm Vương Nhất Bác dưới sự thúc dục của huấn luyện viên cùng sự năn nỉ của Tiểu Vũ cũng đành phải quay về. Tiêu Chiến sớm dậy ngay khi trời vừa sáng, Vương Nhất Bác lúc còn mơ ngủ thấy vẫn còn sớm hắn bèn nói với anh.

- Còn sớm mà, anh dậy sớm quá rồi!

Tiêu Chiến mỉm cười, cất đi cái gối ôm ở giữa giường vào tủ, anh đắp lại chăn cho hắn rồi nói.

- Anh dậy chuẩn bị chút đồ. Vẫn còn sớm em ngủ thêm đi, lát anh gọi dậy.

Vương Nhất Bác mơ hồ gật đầu rồi ngủ tiếp, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài, cố ý không đóng kín cửa mà để hé, một khoảng nhỏ có thể nhìn thấy bên ngoài sáng đèn.

Đợi Vương Nhất Bác giật mình tỉnh dậy đã là 7h sáng, hắn khuôn mặt buồn bực vì còn muốn ngủ nữa, khó khăn rời giường. Bên ngoài Tiêu Chiến sớm đã bày ra một bàn ăn thịnh soạn, thấy hắn bước ra liền vui vẻ mà nói.

- Dậy rồi? Mau! Đánh răng rồi ra đây.

Vương Nhất Bác mắt nhắm mắt mở đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn ngáp dài một cái, tự nhiên như chốn không người, chẳng cần câu nệ hình tượng. Tiêu Chiến nhìn bộ dạng của hắn mà không khỏi phì cười, vẫn còn là một đứa con nít chưa muốn lớn. Đợi tới lúc Vương Nhất Bác bước ra cũng đã 15p sau, Tiêu Chiến vừa hay đặt cốc sữa lên bàn, ra hiệu cho hắn tiến tới ngồi xuống. Vương Nhất Bác tỉnh ngủ ra khá nhiều, nhận thấy trước mặt một bàn đồ ăn liền nghĩ anh mở party sao? Mới sáng đã dày công nấu nhiều món như vậy rồi.

- Quay về tập luyện thật tốt, bàn ăn này xem như khích lệ em!

Vương Nhất Bác nhìn anh, trên người vẫn còn đeo tạp dề, miệng vẫn nhìn hắn cười. Hắn đột nhiên thấy trong lòng cảm động không nguôi, hắn xa nhà từ nhỏ, ở chốn này cũng chỉ có đồng đội là người thân thiết, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng cảm giác gia đình. Đợi tới khi anh xuất hiện, anh cùng mẹ anh hoàn toàn xem hắn là người còn lại của gia đình mình mà đối đãi, hắn thật sự đã thấy mình rất hạnh phúc. Một chốc mơ hồ hắn dường như nhìn thấy viễn cảnh rất lâu sau của hai người, một người vụng về cứng ngắc, một người ôn nhu ấm áp. Có một người từ bỏ niềm kiêu hãnh của mình mà vào bếp thay phần cô vợ nhỏ đảm đang, so với phụ nữ đối với hắn Tiêu Chiến thập toàn thập mỹ hơn nhiều. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy lo ngại là việc anh cùng hắn là nam nhân, khó lòng lâu dài, còn nếu được hắn trong phút chốc thật sự mong anh mãi mãi ở cạnh. Hắn cười nhẹ nhàng với anh, hắn nắm lấy tay anh đang để trên bàn rồi nói.

- Cảm ơn anh!

Tiêu Chiến đột nhiên bị Vương Nhất Bác diễn mấy cảnh sến súa không nhịn được mà đỏ mặt rồi. Hắn rụt rè thu tay về, lắp bắp nói.

- Ăn... mau ăn... nguội cả rồi.

Vương Nhất Bác thấy sự ngượng ngùng trên mặt anh còn cảm.thấy vô cùng đáng yêu. Có nhiều lúc hắn tự hỏi, Tiêu Chiến thật sự đã sắp hai mươi chín tuổi sao? Thật không ngờ còn có thể đáng yêu tới vậy. Hắn gắp cho anh một miếng thức ăn rồi nói.

- Lát nữa em đưa anh đi làm!

Tiêu Chiến lập tức xua tay.

- Không cần đâu! Đi lại mệt mỏi. Anh tự đi được. Anh nghèo lắm không ai bắt cóc đâu!

Nói xong còn cùng hắn cười lên ha hả. Vương Nhất Bác đột nhiên ngưng cười, mắt hắn nhìn anh chăm chú, đáy mắt có biết bao ôn nhu.

- Nhưng anh rất đáng yêu!

Tiêu Chiến được dịp câm nín, Vương Nhất Bác cũng biết nói mấy câu sến súa này sao. Mặt anh vừa mới bớt nóng, giờ lại bị hắn thiêu tới đỏ rực lên rồi. Tiêu Chiến vội xua tay.

- Vương Nhất Bác em có phải người không? Mau ăn. Ăn không hết liền gói mang về cho anh!

Vương Nhất Bác cười ha hả, hắn dường như rất vui sướng trong việc làm Tiêu Chiến ngượng ngùng. Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong êm đẹp, Tiêu Chiến đứng lên trước.

- Anh thu dọn đồ cho em!

Vương Nhất Bác gật gật đáp.

- Nhớ bỏ Tiêu đáng yêu vào cho em. Quay về liền có thể lấy ra dùng!

Tiêu Chiến thấy nóng trong người, trợn mắt nhe răng đe dọa Vương Nhất Bác.

- Vương Nhất Bác em có cho anh lương thiện không? Cái gì mà Tiêu đáng yêu? Cái gì mà gói lại? Còn muốn dùng. Anh là kem đánh răng sao?

Vừa nói anh vừa cho hắn nhận một liên hoàn cước, ai bảo dám chọc anh. Vương Nhất Bác bị đánh mà còn cười, bày ra vẻ mặt không sợ chết mà nói.

- Aiz da. Là Tiêu đanh đá mới đúng nha. Tiêu Đáng yêu thì lấy. Tiêu đanh đá gửi lại nha, không dùng được!

Tiêu Chiến đánh hắn mấy cái, càng đánh càng hăng.

- Vương Nhất Bác em muốn chết à. Cút ra chỗ khác cho anh!

Nói rồi cũng chẳng thèm để ý hắn nữa mà đi vào phòng, trước khi vào còn cố ý quay lại giơ tay dọa đánh hắn rồi mới mỉm cười quay đi. Sau này mỗi ngày đều thế này thì thật tốt. Vương Nhất Bác rất có ý thức, ăn xong liền dọn bát đũa đi rửa, nấu ăn thì hắn dở nhưng mấy việc này hắn làm được. Tiêu Chiến bên trong vẫn còn đang mải mê xếp đồ cho hắn. Vương Nhất Bác im lặng đứng ở cửa nhìn anh, Tiêu Chiến nếu quen một nữ nhân, thật sự sẽ là người chồng tốt. Vương Nhất Bác cảm thấy mắt nhìn người của mình không tồi, Tiêu Chiến ngoài giới tính ra thì cái gì cũng tốt, hắn thật sự cảm nhận được tình cảm trong lòng mình sớm đã thay đổi rồi.

Tiêu Chiến chào tạm biệt Vương Nhất Bác, trước khi đi còn cẩn thận giúp hắn đánh một cái chìa khóa mới, lúc cần có thể tự mình mở cửa. Vương Nhất Bác muốn đưa anh đi làm nhưng Tiêu Chiến nhất mực từ chối. Anh không ngại điều gì, chỉ sợ hắn mệt, quay về phải luyện tập, không cần thiết phải phí sức vì anh.

- Về tới nhớ gọi điện cho anh!

Vương Nhất Bác lấy trong lọ ra một cái kẹo để vào lòng bàn tay anh, gật gật đầu  nói.

- Ừm. Về tới sẽ gọi cho anh!

Tiêu Chiến vui vẻ đón lấy kẹo từ hắn, thuận tay cho vào túi áo trước ngực. Anh gật đầu nói.

- Vậy anh đi đây! Luyện tập phải chú ý an toàn!

Vương Nhất Bác tiễn anh tới cửa, hắn chầm chậm nói.

- Cẩn thận!

Chỉ thấy khuất sau cửa thang máy là thấp thoáng nụ cười vui vẻ của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác quay vào, nhìn đồng hồ, tới lúc ra sân bay rồi. Trong lòng tại sao lại có chút không nỡ. Hình ảnh Tiêu Chiến luôn luôn ẩn hiện trong đầu hắn, hắn quay về rồi hai cười có còn được vui vẻ như mấy hôm nay không? Vương Nhất Bác lắc lắc đầu đi vào nhà, dọn ra hành lý của mình, nhìn lại căn phòng một lượt rồi kéo vali rời đi. Vương Nhất Bác bắt taxi ra sân bay, đợi bóng taxi khuất dần, trong một mảnh tường hẹp hình bóng một thanh niên điển trai mỉm cười quay đi. Tiêu Chiến ngốc nghếch không muốn người ta tiễn mình , nhưng lại không nỡ để người ta đi, càng không dám nói ra, kết cục chỉ có thể trốn ở một góc nhìn bóng lưng người ta rời đi. Tiêu Chiến cảm thấy như hai người đang chia tay vậy, Vương Nhất Bác trở về, anh ở lại hồi ức vẫn còn. Tiêu Chiến thật sự đã nghĩ rằng mình cùng hắn quen nhau chỉ là mơ. Vương Nhất Bác luôn luôn là người trấn an anh, Tiêu Chiến thế mà nhận ra bản thân mình ỷ lại vào hắn nhiều thế nào. Lúc này đây, chỉ là hắn trở về luyện tập, hai người vẫn đang quen nhau, vậy mà anh còn có thể nghĩ rằng hai người là đang sinh ly tử biệt. Tiêu Chiến yêu vào đúng là hóa ngốc thật rồi. Anh cười rồi lấy điện thoại ra nhắn cho hắn một cái tin.

- Anh đợi em!

Chỉ thấy khi điện thoại rung lên, người con trai tuấn tú ấy cười lên khe khẽ, rõ ràng tâm trạng vui vẻ lên không ít, còn có thể bước chan sáo mà đi.

- Em sẽ quay lại! Đợi em!

_____^_^______

Cuối cùng xin chúc Vương Nhất Bác của anh Chiến méo phải của chúng ta ngày mai thi tốt. Cậu là niềm kiêu hãnh của chúng tôi. Cố lên!
Giờ thì hãy để cái thân xác héo mòn này của tôi chìm vào giấc ngủ. Spam hai anh nhiều quá rồi.
Tôi cái gì cũng thua người ta. Chỉ có mê trai là hơn người ta thôi. Híc.
Chúc các cô ngủ ngon.
Cảm ơn vì đã bỏ công sức đọc mấy lời nhảm nhí này của tôi. Hi vọng các cô đọc xong thì bớt chút chút thời gian cmt cho tôi vui.  Chứ k tôi nghĩ mình bị lãng quên rồi. 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net