Chương 12: Anh muốn dừng lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi muốn dừng lại...

.
.

.

Vương Nhất Bác quần áo chỉnh tề đang ngồi trên giường chờ Tư Vũ đi tắm. Sáng nay cả hai đã hẹn nhau đi ngắm hoa anh đào. Vương Nhất Bác liếc nhìn chiếc giường, trên nệm có một vệt máu còn đỏ tươi thấm ướt ga nệm. Hẳn là đêm qua hắn có chút mạnh bạo nên... Tư Vũ bị chảy cả máu như vậy chắc là rất đau.

Nhưng lúc nãy hắn có quan sát thấy Tư Vũ đi đứng hoàn toàn bình thường, khuôn mặt hồng hào vui vẻ không có vẻ gì thể hiện là bản thân đau đớn cả.

Vương Nhất Bác là dân kinh doanh, trên thương trường hắn phải nhìn sắc mặt của đối phương mà phán đoán nên danh hiệu Vương tổng lạnh lùng cũng hình thành từ đó.

Cũng có thể là do hắn suy nghĩ nhiều rồi

Tư Vũ từ phòng tắm bước ra, y bước tới lấy áo khoác của mình mặc vào, Nhất Bác vẫn ngồi trên giường quan sát nhất cử nhất động của Tư Vũ

- Nhất Bác đi thôi

- Tư Vũ... em còn đau không?

- Hả??? Chuyện gì? À... rất đau luôn

Y vừa nói vừa nhăn mặt, tay chống lấy eo mình mà xoa nắn. Nhất Bác im lặng không nói gì, hắn cũng đứng dậy lấy áo khoác mặc vào cùng Tư Vũ rời đi

Đi ngang qua phòng Tiêu Chiến, Nhất Bác dừng lại đưa tay lên gõ cửa

- Tiêu Chiến... anh dậy chưa?

- Ai đó? - Giọng Tiêu Chiến có chút khàn

- Tôi... là Nhất Bác... anh dậy chưa, thay đồ đi tôi dẫn anh đi ăn sáng

- Tôi không muốn đi... cậu đi trước đi

- Tiêu Chiến... anh bị bệnh sao?

Cửa phòng bật mở, Tiêu Chiến một thân chỉnh tề, vai mang ba lô bước ra bên ngoài

- Anh đi đâu sao? - Nhất Bác ngạc nhiên nhìn anh

- Tôi về nhà trước

Vương Nhất Bác gấp gáp nắm lấy khủy tay Tiêu Chiến

- Tại sao? Mới qua đây có một ngày sao bây giờ đòi về là ý gì?

- Cậu với Tư Vũ cứ vui chơi thoải mái, tôi sẽ về phòng trọ của Trác Thành ở, khi nào cậu trở lại Bắc Kinh thì gọi điện cho tôi. Tôi sẽ cùng cậu về nhà. Dì Vương tuyệt đối không nghi ngờ đâu... cậu yên tâm

Nói rồi anh quay bước rời đi, bước chân có chút chật vật. Nhất Bác quan sát anh từ đầu tới chân khẽ đánh giá

Tiêu Chiến không khỏe chỗ nào hay sao?

- Nhất Bác chúng ta đi thôi

- Được

Cả hai cũng rời bước đi ngay sau đó. Nhất Bác có chút suy tư một chút, hắn nhìn qua Tư Vũ, ánh mắt không đoán được là cảm xúc gì

------

- Cho tôi trả phòng 105

Vương Nhất Bác vẫn đứng ở sảnh lễ tân không muốn rời đi, hắn cứ quan sát anh không rời mắt.

Sau khi trả xong phòng, Tiêu Chiến bước ra ngoài vẫy tay bắt một chiếc taxi đưa mình tới sân bay.

Vương Nhất Bác vẫn còn nhìn theo bóng lưng của anh, hắn có chút khó chịu khi anh lại cư xử như thế. Bỏ về không có lý do càng làm cho hắn càng nghi ngờ nhiều hơn

- Nhất Bác... mình đi thôi

Tư Vũ đứng bên cạnh lay lay tay hắn

Cả một ngày đi ăn, đi chơi, đi ngắm hoa nhưng Vương Nhất Bác không cảm thấy vui vẻ, tâm tình có chút nặng nề. Tư Vũ nhìn sắc mặt của hắn như vậy có chút khó chịu

- Nhất Bác... Tiêu Chiến về lại Bắc Kinh làm anh không vui sao?

Vương Nhất Bác im lặng không trả lời. Chắc hẳn nguyên nhân ngày hôm nay hắn không vui có thể là do Tiêu Chiến

- Anh có cảm thấy anh làm vậy là có lỗi với em hay không? Em cũng là con người, cũng có cảm xúc mà

- Tư Vũ... từ nhỏ đến lớn chúng ta ở bên nhau, em có bao giờ nghĩ rằng nó như một thói quen hay không?

- ...

- Thói quen nó càng đáng sợ hơn nếu như chúng ta ngộ nhận đó là tình yêu?

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Tư Vũ, hắn hỏi y cũng chính là tự hỏi bản thân mình

Cố Tư Vũ cảm giác đau lòng không nói nên lời. Vì sao sau khi gặp Tiêu Chiến thì Nhất Bác của y lại thay đổi đến như vậy kia chứ

- Nhất Bác... có phải anh đã yêu Tiêu Chiến rồi không?

Vương Nhất Bác tiếp tục im lặng. Hắn muốn dùng thời gian để chứng thực lại trái tim của mình đó có phải là yêu hay chỉ nhất thời rung động.

Cố Tư Vũ bật khóc, y sợ mình sẽ mất Nhất Bác. Một người yêu hoàn hảo như Nhất Bác không thể để lọt vào tay Tiêu Chiến được

- Vậy còn chuyện tối qua thì sao chứ?

- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em

- Anh còn yêu em không? - Tư Vũ vẫn cố tìm kiếm câu trả lời từ hắn

- Anh sẽ trả lời em về vấn đề này sau có được không?

Từ trước đến giờ Cố Tư Vũ chưa bao giờ hỏi Vương Nhất Bác có yêu mình hay không, kể cả Nhất Bác cùng chưa nói câu "Anh yêu em" với Tư Vũ nên hiện tại y hỏi hắn như thế có chút không đúng thời điểm cho lắm. Càng hỏi sâu càng làm cho bản thân thêm tổn thương vì không nhận được câu trả lời như ý muốn của mình.

- Tư Vũ... chúng ta về lại Bắc Kinh được không?

- ...

- Anh muốn nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của chúng ta trong suốt thời gian qua

- ...

- Anh muốn tạm thời chúng ta dừng lại mối quan hệ này. Anh sẽ cho em câu trả lời sớm nhất có thể

- ...

- Phản bội tình cảm trước là anh nên em có thể cho anh một thời gian nữa, anh sẽ cố gắng loại bỏ những rung động không đáng có xen vào giữa hai chúng ta. Lúc đó anh sẽ đường hoàng cưới em vào nhà, anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ cho chúng ta được bên nhau

- Được, em chờ anh

Vương Nhất Bác ôm Tư Vũ vào lòng, hắn cảm thấy có lỗi với y. Vì cớ gì mà lại rung động trước người khác ngoài y kia chứ. Có lúc Nhất Bác cũng chẳng hiểu bản thân mình muốn gì, trong khoảng thời gian dài quen nhau như thế cũng có vài nam thanh nữ tú cố gắng tiếp cận nhưng hắn chưa từng rung động vì ai ngoại trừ Tiêu Chiến

-----

Bắc Kinh

8:00 pm

- Alo Tiêu Chiến anh đang ở đâu?

- Có gì không?

- Tôi về Bắc Kinh rồi

- ... ?

- Anh đang ở đâu tôi qua đón anh

- Tôi đang ở phòng trọ cua Trác Thành tại đường X

- Được... chờ tôi

Vương Nhất Bác không gọi tài xế Trần tới đón, hắn chỉ bắt một chiếc taxi để chở mình về nhà

Đứng trước phòng trọ của Trác Thành, hắn đã trông thấy Tiêu Chiến đang đứng chờ mình

- Tiêu Chiến - Nhất Bác đưa tay vẫy vẫy anh

Tiêu Chiến lấy ba lô của mình lên bước tới, Nhất Bác bước xuống mở cửa xe cho anh

Cả hai khi đã ổn định chỗ ngồi, Vương Nhất Bác ra hiệu cho xe rời đi. Hiện tại cả hai không dám trở về nhà, sợ mẹ Vương biết được sẽ sinh nghi. Ai đời đi hưởng tuần trăng mật mới có hai ngày là về lại rồi.

- Tôi còn một căn hộ ở ngoại ô, chúng ta ra đó ở tạm được không?

- Được

Tiêu Chiến không còn lựa chọn nào khác nên đành phải đáp ứng hắn.

Cả hai im lặng không nói... bầu không khí trong xe có chút ngượng ngùng

- Tại sao cậu lại về giờ này, không phải cậu cùng Tư Vũ nên ở lại đến hết tuần hay sao?

- Tôi không yên tâm khi để anh về một mình

- Nhất Bác

Vương Nhất Bác quay đầu, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Chiến như cố gắng tìm kiếm điều gì đó, hắn nhìn được một lúc liền lên tiếng đặt câu hỏi

- Vậy anh nói cho tôi nghe tại sao anh lại trở về?

- Vì... vì tôi cảm thấy Nhật Bản không đẹp lắm, không thú vị bằng Bắc Kinh nên tôi về

Tiêu Chiến trả lời nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, anh là sợ cảm xúc sai trái của bản thân bộc lộ, nếu để Vương Nhất Bác biết được tình cảm của anh dành cho hắn thì cũng thật không hay

Vương Nhất Bác có phần không tin với câu trả lời của Tiêu Chiến nên hắn mới hỏi lại

- Chỉ có vậy?

- Đúng... chỉ có vậy

Anh trả lời rất nhỏ như muốn cho chính bản thân mình nghe.

Tiêu Chiến nhận ra mình đã yêu Vương Nhất Bác, tình cảm sai trái này đáng lẽ không nên tồn tại nên anh muốn về để cho cậu có thời gian bên cạnh Tư Vũ nhiều hơn... không ngờ bây giờ Nhất Bác lại ở ngay đây, nói không yên tâm nên mới về chung... là vì anh sao?

- Nhất Bác... tôi thích cậu

- ...

Mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng được. Yêu chính là yêu, là nói thẳng ra cảm xúc của bản thân mình rồi kết quả nhận lại như thế nào anh cũng chấp nhận được

- Tôi vì nhận ra bản thân mình có tình cảm với cậu cho nên tôi không thể ở lại Nhật Bản nhìn cậu cùng Tư Vũ hạnh phúc được

Thẳng thắn nói ra tâm tư tình cảm của mình, anh cảm thấy rất nhẹ lòng

Vương Nhất Bác kinh ngạc khi nghe lời thổ lộ từ Tiêu Chiến

Hắn cũng muốn đáp lại anh lắm nhưng tình cảm mà... không thể cứ nương theo cảm xúc được, hắn còn có Tư Vũ, còn có trách nhiệm của mình với y nữa cho nên...

- Tiêu Chiến, tôi...

- Cậu không cần cảm thấy khó xử với tôi. Tôi nói ra tình cảm của mình không phải cầu xin cậu cũng có tình cảm lại với tôi. Chỉ là... chúng ta cứ như bình thường, coi nhau như bạn bè mà đối xử, kết thúc hợp đồng tôi cũng sẽ không làm phiền đến cậu nữa

Vương Nhất Bác im lặng, tim có chút hụt hẫng vì những lời anh nói. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn cũng không muốn phải phản bội Tư Vũ càng không muốn người đời gọi anh là tiểu tam. Một lần dứt khoát, tuy có hơi đau một chút nhưng vẹn cả đôi đường

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net