Chương 16: Trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trách nhiệm...

.
.

.

Vương Nhất Bác đang ngồi làm việc trong phòng của mình. Hắn đưa mắt nhìn qua bàn bên cạnh, Tiêu Chiến vẫn nằm dài trên bàn, hình như hôm nay anh có vẻ mệt mỏi.

Cả hai ít tương tác với nhau kể từ lúc anh và hắn vạch ra ranh giới của mình. Đã hơn một tháng kể từ cái ngày sống chung cùng nhau một tuần kia, cả hai chỉ xem như bạn bè, cư xử đúng mực, không đụng chạm vào nhau. Tiêu Chiến lại còn triệt để tránh né hắn nhiều hơn làm cho hắn cảm thấy không chút cam lòng

- Tiêu Chiến, bị bệnh sao?

Sáng nay đi làm, hắn cảm thấy anh không được khỏe, mặt mày thì tái xanh, ăn sáng cũng không được bao nhiêu liền bỏ bữa rồi tới công ty và bây giờ thì nằm dài xuống bàn không động đậy

Thấy anh không trả lời, hắn lại tiếp tục lên tiếng

- Tiêu Chiến, em nghe anh nói gì không

- Đừng gọi em xưng anh với tôi, đừng để người khác hiểu lầm

Tiêu Chiến uể oải lên tiếng, mấy ngày hôm nay vì bụng anh có chút khó chịu nên tâm trạng của bản thân cũng chẳng được tốt cho mấy. Bên cạnh, Vương Nhất Bác cứ không ngừng lải nhải làm cho anh cảm thấy có phần khó chịu

Vương Nhất Bác trông thấy anh trả lời mình với tông giọng uể oải, bỏ qua thái độ gắt gỏng của anh, hắn vẫn rất kiên nhẫn lên tiếng

- Được rồi không bắt bẻ nữa. Anh bị đau ở đâu sao?

- Tôi không sao chỉ là...

Cốc... cốc

- Vương tổng... Cố tiên sinh cần gặp ngài gấp

- Được rồi... cho em ấy vào đi

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra sau tiếng nói của Vương Nhất Bác, thân ảnh bên ngoài lập tức bước vào bên trong nhào tới đứng bên cạnh hắn, đưa qua cho hắn một tờ giấy

- Nhất Bác

- Đây là gì?

- Giấy khám thai a~ em có thai được một tháng rồi

- Em có thai? Với anh?

- Nhất Bác, anh hỏi vậy là có ý gì?

- À không... chỉ là...

Vương Nhất Bác liếc mắt qua nhìn Tiêu Chiến, anh vẫn nằm dài xuống bàn, tay ôm lấy bụng của mình

Cố Tư Vũ ôm cánh tay hắn mà nũng nịu

- Bây giờ phải làm sao đây Nhất Bác

- Để từ từ anh tính được không?

Vương Nhất Bác đang rất rối, hắn thật sự không biết phải làm sao mới hợp lẽ. Nếu bây giờ hắn báo cho mẹ Vương một tiếng thì mẹ mình có bị lên cơn đau tim mà ngất xỉu hay không nữa.

- Nhất Bác... em muốn có danh phận, em không thể cứ như vậy mà sinh con được. Nếu anh không đưa em về nhà thì em sẽ bỏ đứa bé này

- Tư Vũ... em đang nói gì vậy hả, trẻ con là thiên thần mà em muốn bỏ là bỏ hay sao, được rồi anh sẽ nói với mẹ một tiếng, mẹ có đồng ý hay không thì anh cũng sẽ có cách giải quyết

Tư Vũ ôm Nhất Bác mỉm cười hạnh phúc

- Cảm ơn anh, bây giờ em phải về trường rồi, chiều nay em có tiết dạy

- Ừm... em đi đứng cẩn thận một chút

- Em biết rồi... chụt

Tư Vũ hôn lên má Vương Nhất Bác rồi quay lưng rời đi ngay sau đó

Vương Nhất Bác đau đầu gục mặt xuống bàn, ánh mắt có vẻ đang suy nghĩ gì đó cũng nhìn vào khoảng không vô định

Tiêu Chiến bên này cảm giác cũng không tốt hơn hắn là bao. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện của Vương Nhất Bác cùng Tư Vũ, tự dưng trong tim anh đau nhói, bụng lại càng đau dữ dội hơn

- Vương tổng... chiều nay cho phép tôi nghỉ được không?

Vương Nhất Bác ngước mặt lên nhìn anh, hắn thấy Tiêu Chiến có vẻ không khỏe, mồ hôi tuôn đầy trên trán liền cảm thấy lo lắng không thôi

- Có chuyện gì sao Tiêu Chiến?

- Tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi một chút thôi

- Được rồi... anh về cẩn thận

- Cảm ơn Vương tổng

Tiêu Chiến gật đầu chào hắn rồi mở cửa rời đi. Anh muốn tới bệnh viện một chút, bụng có vẻ càng lúc càng đau thì phải, nếu không tìm gặp bác sĩ gấp anh sẽ chịu không nổi mất

-----

Bệnh viện X

- Mời bệnh nhân số 123 vào phòng nhận kết quả

Tiêu Chiến sau khi nghe y tá đọc tới số thứ tự của mình liền nhanh chóng đứng dậy bước vào trong, ngồi xuống chiếc ghế lắng nghe bác sĩ nói kết quả của mình

Bác sĩ vẫn đang tập trung nhìn xấp hồ sơ bệnh án trên bàn, y ngước mắt nhìn người đang ngồi trước mặt mình rồi nhanh chóng lên tiếng

- Anh là Tiêu Chiến

- Dạ phải

- Anh có thai được 4 tuần rồi

- Tôi... tôi có thai? Có nhầm lẫn gì ở đây không bác sĩ

- Anh đã bị động thai nên mới bị đau bụng, lúc nãy y tá có tiêm cho anh một liều an thai nên bây giờ anh đã đỡ đau hơn rồi đúng không?

- ...

- Cố gắng giữ gìn sức khỏe, ăn uống bồi bổ thật tốt sẽ có lợi cho em bé phát triển tốt hơn

- Bác sĩ, tôi... tôi có thể... phá bỏ được không?

Nam bác sĩ tròn mắt ngạc nhiên như không tin vào tai mình

- Anh muốn phá bỏ đứa bé?

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, anh không thể giữ đứa bé lại được càng không thể để cho Nhất Bác biết. Nên cách tốt nhất là phá bỏ đứa bé trong âm thầm

- Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu nên về nhà suy nghĩ cho kĩ, nếu cậu vẫn còn ý định phá bỏ thì hai tuần sau tới tìm tôi. Tôi tên Tư Phong.

Tiêu Chiến gật đầu đưa tay nhận lấy tờ kết quả khám thai rồi nhanh chóng bước ra ngoài rời đi. Tâm trạng có chút rối bời

-----

7:30 pm

Tiêu Chiến đang đứng rửa chén trong nhà bếp, Nhất Bác muốn nói chuyện với mẹ Vương nên hiện tại hai mẹ con đang ngồi trên ghế sofa

- Mẹ, Tư Vũ có thai

- ...

Vương Nhất Bác liếc nhìn biểu hiện của mẹ mình, mẹ Vương không nói gì chỉ đưa ly trà lên miệng nhàn nhạt trả lời

- Mẹ biết

- Mẹ biết gì cơ?

- Chuyện Tư Vũ có thai mẹ đã biết

Vương Nhất Bác gấp gáp hỏi lại

- Sao...

- Nó có tới tìm mẹ

- Ai... Tư Vũ?

Vương Nhất Bác ngạc nhiên, từ bao giờ Tư Vũ lại có lá gan lớn như thế

- Nhất Bác, con định như thế nào?

- Mẹ, em ấy muốn có danh phận - Nhất Bác nói rất nhỏ

- Con chấp nhận ly hôn với Tiêu Chiến sao?

Nhất Bác im lặng không nói. Hắn từ khi nhận ra tình cảm của bản thân với Tiêu Chiến đặc biệt hơn hẳn tình cảm mà lâu nay hắn cùng Tư Vũ nên hắn không hề muốn ly hôn với Tiêu Chiến, thế nhưng hiện tại mọi chuyện lại đi đến bước đường này, hắn cũng không thể vô trách nhiệm với những gì mình gây ra được

Bản thân hắn cảm thấy khó xử không ít

- Vậy thì con cứ đưa nó về đây, dù sao nó cũng đang mang thai con của con, cháu của mẹ nên không vì tư thù riêng mà ghét cháu nội của mẹ được.

- Dạ con biết rồi

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn vào trong bếp, không biết anh có nghe được cuộc nói chuyện nãy giờ của hắn với mẹ Vương hay không

Hắn đứng dậy bước về phòng mình. Tiêu Chiến đứng im từ nãy đến giờ khi nghe câu chuyện giữa Nhất Bác và mẹ Vương, nước mắt anh khẽ rơi, cúi xuống nhìn chiếc bụng phẳng lì của mình, nơi đây cũng đang hình thành một bé con của hai người, nếu quyết định của Vương gia lần này là thật thì ủy khuất bảo bảo của anh rồi

- Chiến chiến... ra đây mẹ có chuyện muốn nói

Tiêu Chiến vội vàng đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt đang rớt trên má của mình. Anh nở nụ cười thật tươi quay qua hướng mẹ Vương đi tới

- Dạ, mẹ có gì cần nói với con ạ?

Bà Vương quan sát thấy khuôn mặt anh có chút đỏ âm thầm ngẫm nghĩ"chắc là đã khóc rồi", bà đau lòng đưa tay mình nắm lấy tay anh

- Chiến Chiến, sắp tới Tư Vũ sẽ đến đây ở, không biết con..

- Con không sao đâu mẹ

Anh nhẹ mỉm cười, ánh mắt còn vương chút buồn bã

- Tư Vũ có thai rồi nên mẹ không thể nào làm gì khác được. Chờ đứa bé chào đời mẹ sẽ có cách giải quyết

Tiêu Chiến cúi mặt không nói gì, anh không có quyền lên tiếng phản đối hay ghen tuông. Mối quan hệ của anh và hắn chỉ là giả... giả nhưng đau thật.

- Chiến Chiến, mẹ xin lỗi con

Bà Vương đau lòng ôm anh dỗ dành. Dù sao trong chuyện này người thiệt thòi nhất chính là Tiêu Chiến

- Mẹ, con có thể chuyển qua phòng đối diện phòng Nhất Bác ở được không? Người làm đã dọn xong căn phòng mấy tuần nay rồi

- Nhưng con và Nhất Bác...

- Mẹ, để Tư Vũ ở bên phòng Nhất Bác, có như vậy Nhất Bác mới dễ chăm sóc cho Tư Vũ hơn, con không sao đâu mẹ

- Được, tùy ý con

- Chúc mẹ ngủ ngon

Tiêu Chiến đứng dậy lững thững bước vào trong phòng, tâm trạng của anh hiện tại cực kì rất tệ

- Tiêu Chiến, đêm nay ngủ trên giường với tôi được không?

Tiêu Chiến im lặng không nói gì, anh lấy một số đồ dùng của mình rồi mở cửa đưa qua phòng bên cạnh. Anh cũng muốn ra ngoài một chút cho thoải mái

Nhất Bác thấy anh không trả lời mình lại còn định đi đâu đó, hắn nhanh chóng chạy tới nắm lấy tay anh

- Tối rồi anh còn muốn đi đâu?

- Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, lúc nãy tôi ăn không tiêu nên bây giờ muốn đi dạo

- Tôi đi với anh

- Không cần đâu

Nói rồi anh mở cửa rời đi. Tiêu Chiến muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút không muốn bị ai quấy rầy

Tiêu Chiến vì có chứng bệnh mù đường nên không dám đi xa nhà, anh đi dạo tới một ghế đá trong khuôn viên gần đó ngắm nhìn xe qua lại.

Anh ngồi xuống đưa tay khẽ xoa lấy bụng mình, bảo bảo của anh phải làm sao đây. Tiêu Chiến cảm thấy tự dưng tủi thân không ít, anh đã cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng sao trong tim vẫn rất đau, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài. Anh biết bản thân thua thật thảm hại, mộng tưởng cũng quá lớn nên nhất thời bật lên tiếng khóc rấm rứt, hiện tại anh muốn buông lỏng cảm xúc không muốn kiềm nén thêm nữa.

Sau gốc cây gần đó cũng có một người nhìn anh, Nhất Bác đi theo anh tới đây chỉ dám đứng từ xa... trông thấy anh khóc như vậy làm cho hắn cũng đau lòng đưa tay lên che miệng mình rơi nước mắt theo

Dưới một bầu trời, cùng chung không gian và thời gian có hai người yêu nhau nhưng không đến được với nhau, chỉ có thể ôm trái tim tổn thương của mình rơi nước mắt

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net