Chương 59: Tiền trảm hậu tấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiền trảm hậu tấu...

.
.

.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế nhìn ra vườn hoa nơi có Tỏa nhi đang chạy nhảy cười đùa, khung cảnh thật yên bình.

Dì Hoa vừa nướng thịt vừa trông chừng bé con, lâu lâu còn dịu dàng nhắc nhẹ

- Tỏa nhi, chạy từ từ thôi,  coi chừng ngã

- Dạ con biết rồi bà ơi~

Bé con thích thú cười đùa làm cho ai nấy nhìn vào đều cảm thấy rất vui vẻ.

Vương Nhất Bác quan sát Tiêu thỏ nhà mình, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc của anh làm cho hắn có phần xúc động, Vương Nhất Bác nhanh tay lấy điện thoại ra chụp ảnh để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của hiện tại.

Tiêu Chiến đang vui vẻ nhìn theo hướng Toả nhi, như cảm thấy có điều dị thường ở hướng đối diện, anh quay đầu nhìn lại liền bắt gặp Vương đang cầm điện thoại hết chụp trái rồi chụp phải, điện thoại hoàn toàn chỉ chĩa vào một mình anh. Tiêu Chiến có chút khó chịu, lườm hắn

- Cậu muốn làm gì?

- Không có gì đâu bé thỏ, anh chỉ chụp ảnh của Tỏa nhi thôi

Lại là danh xưng "bé thỏ", mặc dù Vương Nhất Bác đã nhắc đi nhắc lại... anh chính là bé thỏ của hắn, chỉ vì anh mất trí nên mới quên mất danh xưng này mà thôi nhưng không biết điều đó có phải là sự thật hay không? Chỉ là hiện tại anh nghe vào có chút khó chịu. Cứ có cảm giác bản thân là thế thân của "bé thỏ" kia

Thế rồi Tiêu Chiến mới dẩu môi phản bác

- Tôi đã nói đừng gọi tôi là bé thỏ rồi mà, cậu nghe không hiểu sao?

Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến

- Chiến Chiến, em chính là bé thỏ, em không nhớ ra sao?

- Vương Nhất Bác, tôi phải nhắc cậu bao nhiêu lần nữa thì cậu mới hiểu, tôi là Tiểu Tán, không phải Chiến Chiến của cậu

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy làm cho khuôn mặt của hắn phút chốc ỉu xỉu, đôi mắt rũ xuống, bộ dáng đáng thương vô cùng

Tiêu Chiến quan sát Vương Nhất Bác không rời, hình như anh phản ứng hơi thái quá làm cho hắn cảm thấy buồn lắm thì phải, nghĩ rồi anh mới nhỏ giọng nói

- Còn nữa, đừng gọi tôi là bé thỏ nữa,  biệt danh của vợ cậu đừng áp lên người tôi.

Lời nói mang vài phần tủi thân, dường như nghe qua có sự ấm ức không nhỏ

Vương Nhất Bác vẫn im lặng chưa lên tiếng, hắn chỉ biết cúi đầu mân mê cái điện thoại trong tay, thái độ của hắn có chút buồn cười. Tiêu Chiến thừa sức hiểu rằng mình có thể là Tiêu Chiến, và cũng là papa của Toả nhi, chỉ là kí ức chạy qua chạy lại trong đầu anh đôi khi rất mơ hồ, nhưng anh có thể trông thấy hình bóng của Vương Nhất Bác ở trong đó. Hiện tại tuy anh chưa hoàn toàn nhớ ra tất cả nhưng anh cũng muốn mình giả bộ giấu giếm hắn, không muốn để cho Vương Nhất Bác dễ dàng biết đến tình cảm của bản thân, cũng do hắn lúc đầu dám phũ phàng với anh nên có cơ hội trả thù anh nào muốn bỏ qua, không phải sao. Nghĩ như vậy nên Tiêu Chiến cảm thấy rất đắc chí

- E... hèm, tôi đói rồi

- Em đói sao? Chờ anh một chút

Vương Nhất Bác nghe bé thỏ nhà mình than đói liền bỏ qua ủy khuất trong lòng, vui vui vẻ vẻ lấy đĩa của mình chạy tới bên cạnh dì Hoa, hắn lựa những miếng thịt ngon nhất mềm nhất để đưa cho ai kia ăn. Vương Nhất Bác còn cẩn thận lấy kéo cắt thịt ra từng miếng nhỏ rồi đẩy đĩa qua trước mặt Tiêu Chiến

- Em ăn đi Chiến... à không Tiểu Tán

Vương Nhất Bác vừa nói vừa cười, bộ dạng như cún con cứ xum xoe bên cạnh chủ nhân của mình, cơ hồ Tiêu Chiến có thể nhìn thấy chiếc đuôi đang ve vẩy của hắn làm anh không kiềm chế được bất giác cười khẽ

- Em cười gì vậy Tiểu Tán?

- Không có gì, ăn đi

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Thỏ nhỏ nhà mình rồi lắc đầu. Hắn nhanh chóng khui chai rượu vang nãy giờ bị bỏ quên trên bàn rót ra hai ly, một ly đẩy qua cho Tiêu Chiến

- Em không biết uống rượu nhưng có thể nhấp môi một chút, ăn thịt nướng uống chút rượu vang sẽ rất ngon

Miệng Tiêu Chiến đang nhai miếng thịt nướng, hai má phồng phồng trông rất đáng yêu ngước mắt lên nhìn hắn

- Ai nói tôi không biết uống rượu, cậu coi thường tôi quá rồi đó

Nói rồi Tiêu Chiến nuốt vội miếng thịt trong miệng đưa tay với lấy ly rượu đưa vào miệng một hơi uống cạn trước con mắt ngạc nhiên của Vương Nhất Bác... hắn thật sự không kịp cản luôn mà, rượu này rất mạnh đó có biết không? Đâu giống như nước trái cây mà uống một lần canh sạch ly như vậy

Tiêu Chiến đưa chiếc ly rỗng ra trước mặt Vương Nhất Bác, anh trút ngược chiếc ly xuống như thách thức ai kia làm cho hắn không khỏi bật cười cưng chiều

- Bảo bối thật đáng yêu

- Đáng yêu gì mà đáng yêu, cậu bị bệnh sao?

Vương Nhất Bác lắc đầu mỉm cười không dám để ý đến bé thỏ đanh đá nữa, hắn quay qua hướng Tỏa nhi, khoắt tay với bé con

- Tỏa nhi qua đây với ba

Bé con nghe tiếng ba mình gọi liền nhanh chóng chạy tới ngồi lên chiếc ghế giữa đặt giữa Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cưng chiều đưa tay vuốt tóc của bé con nhà mình

- Tỏa nhi có đói bụng chưa?

- Dạ không ạ, nãy giờ bà Hoa có cho con ăn thịt nướng ở bên kia đó ba

Tỏa nhi vừa nói vừa chỉ qua hướng dì Hoa, đúng là ở bên đó có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn còn có đĩa thịt nướng cùng ly nước trái cây.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều nhìn theo hướng tay chỉ của bé con, hài lòng gật đầu

Bé con tiếp tục lên tiếng nói với ba Nhất Bác

- Bà Hoa nói con ở bên đó ăn với bà không được qua bên đây làm phiền ba cùng papa Tiểu Tán tâm sự nha

Vương Nhất Bác mỉm cười với lời ngây ngô của bé

- Tỏa nhi của ba trưởng thành rồi, suy nghĩ như một người trưởng thành luôn nha

Bé con nghe ba Nhất Bác khen mình làm bé cười tít mắt. Vui vui vẻ vẻ nhảy xuống ghế tiếp tục chạy ra vườn chơi đùa với bong bóng của ba Nhất Bác trang trí

- Tỏa nhi, đang ăn no không được chạy - Vương Nhất Bác lên tiếng nhắc nhở bé con

- Con biết rồi - Toả nhi ngoan ngoãn đáp lời

Tiêu Chiến nãy giờ chống cằm nhìn Vương Nhất Bác cùng Tỏa nhi nói chuyện, trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp, giá mà thời gian có thể ngưng lại ngay lúc này thì tốt biết mấy.

Vương Nhất Bác nhìn qua Tiêu thỏ, nhận thấy hình như thỏ nhỏ nhà mình say rồi thì phải, hai má hồng hồng cùng ánh mắt mơ màng cứ nhìn hắn cười ngốc như thế

- Bảo bối, em say rồi sao?

Tiêu Chiến nhìn hắn lắc đầu

- Không có say, chưa say đâu nha, tôi còn uống được nữa mà... ức

Vương Nhất Bác biết là ai kia đã say đến mơ hồ, giọng nói có chút lè nhè dễ thương. Hắn nhanh chóng đứng dậy bước đến bên cạnh bất ngờ kéo anh bế lên người mình.

Tiêu Chiến vì sợ ngã nên đưa hai tay câu lấy cổ Vương Nhất Bác ôm chặt, hai chân vòng qua hai bên hông của hắn, bộ dáng lim dim muốn ngủ như con mèo nhỏ đáng yêu

Vương Nhất Bác mỉm cười đưa tay đỡ lấy cánh mông anh sốc nhẹ lên, miệng vẫn còn thì thầm bên tai Tiêu Chiến

- Anh đưa em vào trong phòng ngủ nha bảo bối

Nói rồi Vương Nhất Bác không để cho anh kịp phản ứng một đường bế người rời đi, bước ngang qua dì Hoa hắn lên tiếng dặn dò

- Dì chăm sóc Tỏa nhi dùm tôi, cho bé ăn xong thì đưa bé vào phòng đánh răng đi ngủ, đồ đạc cứ để đó ngày mai tôi sẽ gọi dịch vụ tới dọn cũng được. Dì cũng nghỉ ngơi sớm

- Được rồi... cậu chủ

Dì Hoa nhìn cậu chủ nhà mình đang ôm Tiêu Chiến trong lòng, biết là hắn phải nghỉ ngơi bồi dưỡng tình cảm với Tiêu Chiến liền thúc giục hắn nhanh nhanh rời đi. Còn Toả nhi thì để dì trông, dù sao bé con cũng ngủ chung với dì nên dì cũng không cảm thấy phiền hà chút nào

Nhưng mà có lẽ đêm nay Chiến Chiến của dì sẽ rất mệt mỏi rồi đây

-----

Vừa bước vào phòng, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt người xuống giường, hắn đưa tay cởi áo khoác ngoài của anh rồi treo lên.

Tiêu Chiến trong người có hơi men làm cho anh cảm thấy rất nóng, anh không ngừng kéo cổ áo của mình, miệng lẩm bẩm

- Nóng

- Bảo bối, em nóng sao? Để anh cởi đồ cho em được thoải mái

Không thấy thỏ nhỏ nhà mình trả lời, như vậy coi như là đồng ý có đúng không. Vương Nhất Bác hý hửng đưa tay cởi hết tất cả quần áo trên người anh cũng như trên người mình xuống. Hắn nhẹ nhàng nằm xuống đè thỏ nhỏ dưới thân, hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau mà hôn môi.

Tiêu Chiến vì có chút men trong người mà buông thả bản thân mặc cho ai kia càn quấy. Anh động tình vươn lưỡi liếm lên vành tai của Vương Nhất Bác

- Ưm... em muốn...

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn thỏ nhỏ dưới thân, khi say nhìn bé thỏ càng trở nên quyến rũ, hắn đưa tay vén lọn tóc xõa trên trán anh, miệng không ngừng lưu manh buông lời dụ dỗ

- Bé thỏ, em muốn gì... nói anh nghe

Hắn vừa hỏi vừa hôn khắp mặt Tiêu Chiến, tay không yên phận tìm đến hậu huyệt anh xoa nắn, Vương Nhất Bác đưa ngón tay của mình vào trong hậu huyệt của anh khuấy đảo. Tiêu Chiến cảm thấy cơ thể rất khô nóng không ngừng ưỡn thân rên rỉ

Vương Nhất Bác thổi một làn hơi nhẹ vào trong tai Tiêu Chiến, khẽ thì thầm

- Bảo bối, nói cho anh nghe, em muốn anh làm gì cho em? Hửm

- Aaa... anh chỗ đó... em muốn sạc pin

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến buông lời quen thuộc đứng hình mất mấy giây, hắn chăm chú nhìn Tiêu Chiến dưới thân, hình như trong mơ hồ Tiêu Chiến đã nhớ ra điều gì thì phải... hắn mỉm cười nhanh chóng đưa tính khí đang cương trướng của mình tới ngay hậu huyệt của anh thúc mạnh...

Nguyên một đêm Vương Nhất Bác hành Tiêu thỏ không biết bao nhiêu lần, bé thỏ nhỏ tội nghiệp chỉ biết nằm dưới thân hắn mà rên rỉ, tiếng thở dốc của cả hai vang khắp căn phòng.

- Bảo bối, yêu em... anh yêu em

-----

Buổi sáng thức dậy, Vương Nhất Bác mở mắt nhìn ai kia đang nằm trong lòng mình ngủ say. Hắn mỉm cười hạnh phúc ôm Tiêu Chiến vào lòng, khẽ hôn lên trán thỏ nhỏ nhà mình

Tiêu Chiến cựa quây cơ thể muốn tỉnh, cảm giác eo mỏi lưng đau, nơi tư mật có chút rát làm cho anh nhăn mặt rên khẽ

Vương Nhất Bác thấy anh nhăn nhó khó chịu, như vô tội mà quan tâm

- Bảo bối, em đau ở đâu sao?

Tiêu Chiến như nhớ ra điều gì, anh chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt mình là khuôn mặt phóng đại của ai kia đang nhìn anh cười rất tươi. Tiêu Chiến cúi xuống kéo tấm chăn lên nhìn vào, trông thấy cả hai không mặc quần áo sao còn đắp chung một cái chăn làm cho Tiêu Chiến có chút tức giận đưa chân đạp Vương Nhất Bác ngã xuống giường

- Á... đồ biến thái

- ???

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net