Chương 11: Ta không muốn ngủ với ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấy vậy mà kẻ ngủ không ngon lại chính là hắn, đã một lúc lâu trôi qua rồi mà hắn vẫn trằn trọc không sao khép mắt lại được. Kẻ trong lòng dường như đã không còn run rẩy vì lạnh nữa, tự bao giờ đã thở đều đều, đầu càng ngày càng rúc sâu vào ngực hắn. Vương Nhất Bác không phải ít lần ôm mỹ nhân trong tay, mặc dù việc kẻ đó sống không nổi tới ngày mai đã là chuyện hiển nhiên, thế nhưng chưa bao giờ hắn mất ngủ như lần này. Ấy vậy mà cái kẻ đang nằm trong lòng hắn đây vẫn ngủ ngon lành không biết trời trăng là gì. Đã quá nửa đêm, chút ánh sáng hiếm hoi từ khung cửa sổ cũng đủ để hắn trong đêm tối nhìn rõ nhân dạng kẻ kia.

Tiêu Chiến rất đẹp, đôi mắt to, bờ môi mỏng thanh tú, khóe môi điểm tô một nốt ruồi, chỉ cần cử động môi cũng khiến nó liên tục lên xuống rất thu hút. Hắn gặp không ít mỹ nhân trên đời, Địa ngục cũng có, Nhân gian cũng có, Địa cung nơi cậu ở cũng có, nhưng chưa có kẻ nào có vẻ đẹp thu hút hắn tới như vậy. Đôi mắt xanh biếc màu nước biển thường ngày sáng trong nay lại vì khóc nhiều mà híp lại, khiến hắn nhìn đã không thấy vừa mắt rồi. Đôi môi mỏng luôn tươi tắn bây giờ lại khô khốc có chỗ còn tụ máu do cắn phải, vẻ kiều diễm vốn có cũng không thấy nữa. Tiêu Chiến luôn cho kẻ đối diện một cảm giác nhỏ nhắn cần được che chở, đối với hắn cũng vậy, hắn đều không nỡ làm cậu đau. Bờ môi khô chốc chốc trong cơn say ngủ lại mấp máy rồi chu chu ra vẻ hờn dỗi. Vương Nhất Bác trong đầu chửi thề một câu. Lại bày ra vẻ yếu đuối đó cho hắn xem, câu dẫn hắn à?
Tiêu Chiến trong cơn say ngủ hoàn toàn không biết vì hành động vô thức của mình đã vô tình đánh thức bản năng của một con quỷ, bản thân còn rất tự nhiên ôm con quỷ ấy mà ngủ.
Vương Nhất Báv cảm thấy cổ họng mình khô khốc, hắn đánh mắt đi nơi khác, hoàn toàn muốn cách li mắt mình khỏi sự khiêu khích của đôi môi xinh đẹp ấy. Rốt cuộc hắn nhịn cũng chẳng được bao lâu, chẳng phải dâm dục là bản năng của quỷ hay sao? Hắn bắt nạt kẻ khác trong lúc ngủ thì đã sao? Mặc dù chả anh hùng cho lắm. Là quỷ càng hèn càng tốt. Chả sao cả.

Vương Nhất Bác trấn an bản thân mình, hắn không nhịn được liền đặt môi mình lên môi kẻ nọ. Tiêu Chiến ngủ say vẫn không hề hay biết sự đụng chạm này. Vốn bình thường hắn rất thích cưỡng ép cậu, để cậu phản kháng nhưng lần này hoàn toàn không có phản kháng, hắn lại thấy trong lòng liền có thêm dũng khí. Hắn tham lam gặm nhấm đôi môi khô khốc của cậu, tham lam mà cắn mút, cảm giác dường như vẫn chưa đủ, đầu lưỡi hư hỏng bắt đầu len lỏi tới khớp hàm đang đóng chặt của cậu mà gõ cửa. Tiêu Chiến trong cơn mê ngủ chỉ cảm giác dưỡng khí hình như càng ngày càng bị rút cạn, thế nhưng bờ môi lại có cảm giác mềm mại, còn có chút ngọt, bờ môi khô khốc của cậu cũng được an ủi trở lên bóng và đỏ hồng lên rồi. Tiêu Chiến mặc dù không biết cảm giác mềm mại ấy là gì, chỉ biết bản thân thấy rất dễ chịu, còn muốn tham lam chiếm lấy sự dễ chịu ấy lâu hơn một chút. Cánh tay đang đặt trên ngực hắn bắt đầu di chuyển, từ từ vòng qua cổ hắn ghì chặt xuống, ấn hắn vào một nụ hôn sâu hơn. Vương Nhất Bác có chết cũng không đoán được việc mình làm sau lưng người ta lại được người ta ủng hộ tới vậy, khớp hàm cũng không tốn công hắn liền đã được mở ra chào đón. Vương Nhất Bác không ngần ngại đưa lưỡi tiến vào, hai đầu lưỡi giao nhau, liên hồi không biết mệt. Bàn tay đang đặt trên lưng cậu cũng từ từ trượt xuống phần eo nhỏ nhắn mềm mại của cậu mà xoa nắn, tay còn lại đặt sau gáy cậu ghì sâu hơn cái hôn.

Tiêu Chiến tới lúc thiếu dưỡng khí mới lơ mơ tỉnh lại, cảm giác bản thân trên đang bị chiếm đóng dưới lại bị sờ soạn, hận nhất là bản thân mình ít phút trước hình như còn đáp hồi cái hôn ướt át này. Tiêu Chiến như bị bắn vào đầu liền tỉnh táo trở lại, nhận ra bản thân vẫn đang nhiệt tình cùng hắn môi giao môi, đôi mắt lờ mờ sửng sốt mở to ra, mờ ảo cũng miễn cưỡng thấy được kẻ trước mặt là ai. Cậu lại còn làm cái gì thế này, miệng thì hôn, tay thì ôm cổ hắn, chỉ thiếu làm luôn chuyên đó thôi. Tiêu Chiến như ngẫm ra điều gì liền dứt tay ra khỏi cái ôm ghì chặt, cố dùng sức đẩy cái thân hình rắn chắc đang ôm ghì lấy mình mà hôn kia ra. Vương Nhất Bác đang trong cơn hoan tình rốt cuộc lại bị Tiêu Chiến làm cho cụt hứng, hắn chẳng thèm bận tâm tới cậu, bàn tay dùng lực ghì chặt cậu, ép buộc Tiêu Chiến tiếp tục. Tiêu Chiến lúc này đã tỉnh hẳn cho nên ra sức chống trả, bàn tay sưng đỏ lở loét đã được lũ hạ nhân băng lại giờ này lại bắt đầu thấm máu ra ngoài. Tiêu Chiến dù có dùng sức cỡ nào thì Vương Nhất Bác cũng cứ như cục đá đánh mãi không đau, thế nào cũng không chịu buông. Tiêu Chiến bất lực cũng mặc kệ hắn như những lần trước ,hắn hôn tới chán sẽ buông.

Quả nhiên đợi được lúc hắn chán cũng là lúc Tiêu Chiến dường như cảm thấy mình hết dưỡng khí, hắn lúc này mới hài lòng buông ra. Vương Nhất Bác đưa bàn tay lên má Tiêu Chiến, cẩn thận dùng ngón cái lau đi sợi chỉ bạc ở khóe môi cậu, bờ môi khô khốc bây giờ đã trở nên ẩm ướt hơn rất nhiều. Tiêu Chiến được buông ra cứ như bong bóng hết hơi ra sức hít vào, bản thân cũng không chịu nhục liền ra sức muốn đẩy hắn ra. Cái miệng nhỏ nhắn của cậu cũng bắt đầu đanh đá.

- Ngươi...khốn kiếp...lại dám hôn ta nữa...còn không mau buông ta ra....- Tiêu Chiến vừa nói vừa dùng sức đẩy hắn ra.

Vương Nhất Bác nhởn nhơ đáp.

- Chẳng phải vừa nãy ngươi còn rất chủ động lấy lòng ta sao? Sao? Xấu hổ rồi?

Tiêu Chiến cứ như bị bắt được thóp, nhất thời không biết nói sao. Hắn nói có sai đâu, vừa rồi chính cậu còn đáp lại hắn bây giờ lại xấu hổ cái gì. Thế nhưng có thể đường đường mà thừa nhận bản thân xấu hổ sao? Lại đi cùng kẻ thù của mình ân ái, dù kế hoạch có thể là như vậy nhưng cái cảm giác mãn nguyện này là sao? Điên rồi sao?

- Ngươi...ta không có...ta không có lấy lòng ngươi...ta cũng không muốn hôn ngươi.....

Vương Nhất Bác không đáp chỉ khẽ nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ với cậu.

" Chẳng phải vừa nãy còn rất chủ động sao? Giờ lại bày ra vẻ thanh cao cho ai xem?" - Vương Nhất Bác hắn chính là ghét bạch liên hoa. Cái gì trong bùn mà không vướng bẩn? Chẳng phải nhờ bùn mà sống sao? Thanh cao nỗi gì?

" Khốn kiếp! Hôn cũng hôn rồi, cần gì phải ôm chặt như vậy không buông?"

Tiêu Chiến chửi thầm trong đầu, bàn tay mười ngón bị băng của cậu cố gắng đẩy hắn ra, thế nhưng người hắn cứ như làm bằng đá ấy, đẩy thế nào cũng không xê dịch. Vương Nhất Bác thấy kẻ trong lòng lại không yên phận, hắn liền bóp mạnh ở eo cậu một cái, Tiêu Chiến đau đớn a lên một tiếng.

- Nếu ngươi muốn ta bẻ cổ ngươi ra thì ta đây cũng rất sẵn lòng!

Tiêu Chiến ấy thế mà chẳng biết sợ, còn bĩu.bĩu môi đáp.

- Chi bằng ngươi cứ làm thế đi ta sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

Vương Nhất Bác không hổ là con quỷ gian manh nhất Địa ngục này, hắn thong thả đáp.

- Vậy thì rất tiếc ngươi phải làm quen vớ nặng nề đi, vì có khi cả đời ngươi phải sống với nó đấy.

Tiêu Chiến muốn cắn phải lưỡi, tên điên này ấy thế mà vẫn còn không chịu buông cậu ra, cả người đau đớn thì chớ, còn ôm ôm ấp ấp , hắn không đau nhưng cậu đau được không?

- Khốn kiếp. Ngươi cứ nhất định phải ôm thế này à?

Vương Nhất Bác vẫn không có vẻ quan tâm gì tới mấy lời của Tiêu Chiến, hắn thậm chí còn siết chặt hơn cái ôm ở eo, bàn tay không an phận luôn vào trong áo khi nãy bây giờ đã có ý định tiến xuống nửa thân dưới, hắn ghé tai cậu thì thầm.

- Chẳng phải kẻ chủ động là ngươi sao? Còn nhiều lời ta liền đem ngươi ra ăn sạch sẽ.

Tiêu Chiến trợn tròn mắt lên, trán đã nộ gân xanh, tức giận đáp.

- Ngươi dám!

Vương Nhất Bác nhếch môi xem như cái gì cũng chưa từng nghe qua, bàn tay ở eo cũng siết chặt hơn, Tiêu Chiến lúc này cứ như được dán luôn vào người hắn. Hắn thong thả nhả ra mấy chữ.

- Im miệng rồi ngủ đi.

Tiêu Chiến thật muốn một lực bóp chết kẻ trước mặt, ôm ôm áp ấp mà bắt cậu ngủ à?

- Chết tiệt, ngươi phải buông ra ta mới ngủ được chứ?

Vương Nhất Bác không hổ là quỷ, mặt mũi hắn cũng không cần luôn, hắn cầm tay Tiêu Chiến đặt lên vai mình nói.

- Ôm lấy!

Tiêu Chiến dãy nảy lên rút tay về,mặt cũng hếch lên sang một bên. Muốn cậu tỉnh táo mà ôm ư?

- Đừng mơ!

Vương Nhất Bác khép đôi mắt lại, ngày hôm nay hắn cũng quá mệt mỏi rồi, ấy vậy mà cái kẻ trong lòng này lại không an phận. Hắn nói.

- Ngươi nghĩ xem nếu ngươi sinh, đứa nhỏ sẽ giống ta hay giống ngươi?

Tiêu Chiến bĩu môi nói.

- Có quỷ mới muốn sinh con cho ngươi. Ta có chết cũng không muốn!

Vương Nhất Bác nhếch môi tiếp tục nói, âm lượng vừa đủ cho kẻ trong lòng nghe được.

- Đừng cố thử thách sự kiên nhẫn của một con quỷ!

Tiêu Chiến quả thực khâm phục cái trình độ mặt dày của hắn. Qủy kẻ nào cũng mặt dày như vậy sao? Mặc dù trong kế hoạch cậu cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng không phải nhanh như vậy, còn chưa bắt đầu đã bị ăn sạch sẽ, như vậy chẳng phải cậu hi sinh oan uổng sao.

- Ngươi nghĩ xa quá rồi đấy, ta với ngươi cũng có thể xảy ra chuyện đó sao?

Vương Nhất Bác đưa bàn tay to lớn đang đặt ở eo xuống phần mông nhỏ nhắn căng tròn của Tiêu Chiến mà xoa nắn, hắn nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ.

- Ngươi có thể thử ngay bây giờ?

Tiêu Chiến mặt mũi đã đỏ hết lên rồi, phần vì tức giận, phần vì xấu hổ, hắn cư nhiên lại dám làm nhục cậu. Tiêu Chiến nén cơn giận, nếu lúc này mà bùng phát thì chỉ sợ kẻ thiệt là cậu chứ không ai khác. Tiêu Chiến nhắm mắt choàng tay qua vai hắn, bản thân cũng tự động nằm sát vào, miễn cưỡng đáp.

- Không muốn. Ta muốn ngủ. Ngươi đừng có mà làm càn.

Vương Nhất Bác nhận được câu trả lời ưng ý hắn hơi nhếch mép tỏ ý cười, bàn tay vẫn còn lưu luyến bờ mông căng tròn kia một lúc rồi mới hài lòng siết chặt eo người nọ, hắn đột nhiên lại thấy trong lòng thỏa mãn vô cùng. 

Tiêu Chiến vùi mình trong ngực hắn, mùi thảo dược thoang thoảng khiến cậu dễ chịu, chỉ có điều việc nằm trong lòng kẻ thù mà ngủ cũng chẳng phải việc dễ chịu gì. Mặc dù có kế hoạch tỉ mỉ, thế nhưng vẫn có đôi chút không an lòng. Hắn hình như có chú ý tới cậu. Như vậy là cậu thành công rồi phải không? Trong lòng len lỏi cảm giác thỏa mãn, hắn rồi sẽ vì cậu mà chết. Chỉ có như vậy mọi chuyện mới có thể kết thúc êm đẹp. 

Đêm hôm đó, có hai kẻ cùng nhau trên một chiếc giường, hai cảm giác trái ngược, nhưng bản chất vẫn là thỏa mãn, giấc ngủ cũng kéo dài lâu hơn, cảm giác ngon hơn thường lệ.

.

.

.

Trời vừa chuyển sáng Vương Nhất Bác đã tỉnh, hắn không quen ngủ quá giấc, quỷ ở Địa ngục quen thức đêm, có kẻ nào lại ngủ tới trưa? Hắn thấy cánh tay mình nằng nặng, đột nhiên nhớ ra đêm qua bản thân vậy mà lại cùng tù nhân trải qua một đêm, còn ôm ôm ấp ấp, đúng là chả ra cái thể thống gì. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn kẻ đang vô lo vô nghĩ mà gối đầu lên ngực mình ngủ. Hắn rủa thầm, tâm hồn cậu ta rốt cuộc làm bằng gì? Còn ở trên người hắn ngủ ngon như vậy? Không biết sợ?

Hắn nghĩ đến mấy lời tối qua mình nói mà muốn cắn phải lưỡi. Mặc dù hắn có thể cưỡng chế ăn sạch sẽ kẻ này, nhưng trong lòng lại cứ muốn cậu ta phải vui vẻ mà phục tùng hắn. Hắn đưa tay lên phần cổ thanh mảnh của cậu, tưởng tượng nếu hắn bóp một cái thì cổ cậu liệu có nát không? Hắn nhếch mép cười, hắn sẽ không làm vậy đâu. Chí ít hắn nuôi béo tốt rồi cũng phải sử dụng qua chứ không thể một phút nông nổi mà làm hỏng chuyện được. Kẻ trong lòng hắn vẫn còn ngủ say, tiếng thở đều đều xem chừng còn lâu nữa mới thức giấc. Gan cũng thật to, hắn bảo ôm.liền ôm, an tâm mà ngủ tới sáng, không thèm lo hắn có làm gì không. Bản lĩnh của một con quỷ mà cũng dám tin. Hắn nhắm mắt lại đợi thêm một lúc nữa định bụng sẽ gọi kẻ đang an ổn kia dậy. Hôm nay hắn còn có việc phải làm.

Tiêu Chiến lơ mơ tỉnh dậy, rõ ràng vẫn còn rất buồn ngủ. Chỉ là hạ thân lại truyền tới cảm giác nhột nhột, có cái gì đó không đúng lắm. Tiêu Chiến rốt cuộc bị đánh thức bởi cái tay không an phận của hắn, đã chu du khắp người cậu rồi, bây giờ lại đang lần mò tới hai cánh mông trần kia mà xoa nắn. Từ lúc nào lại chuyển sang luồn vào trong quần rồi? Còn muốn làm thêm cái gì nữa? Tiêu Chiến bị sự nhột nhạt khó chịu làm cho tỉnh hẳn, trán nổi lên một tầng gân xanh, lập tức dùng lực đẩy hắn ra rồi ngồi bật dậy.

- Khốn kiếp. Ngươi lại muốn dở trò gì?

Tên này là bị tinh trùng thượng não à, lúc nào cũng muốn sờ soạn người khác? Hắn quên hai người là kẻ thù chứ cậu thì không quên đâu.
Vương Nhất Bác ấy vậy mà không lấy làm tức giận, bàn tay còn rất tự nhiên kéo lại y phục bị lệch để lộ ra cơ ngực rắn chắc.

- Ngươi vừa nãy còn rất tự nhiên gối đầu lên ngực ta mà ngủ, chút thiện tình này có là gì. Sao? ngươi có thấy thoải mái không?

Tiêu Chiến nhìn thấy một màn này bày ra trước mặt, nghĩ tới mình còn rất tự nhiên gối đầu lên mà ngủ, nghĩ đến thôi đã thấy muốn đập đầu chết rồi.

- Ngươi có bệnh à? Mới sáng ra đã lên cơn rồi....

Vương Nhất Bác nhíu mày tỏ rõ sự không hài lòng. Hắn nói.

- Ngươi nói thêm một câu nữa...chân của ngươi muốn bơi cũng khó đấy!

Tiêu Chiến không nghĩ là hắn dọa, tên điên này có thể làm bất cứ chuyện gì đấy. Hắn nói bẻ thì sẽ bẻ cho xem, chân cậu cũng không phải đuôi hồ ly, bẻ rồi không mọc lại được đâu. Hòa hoãn vẫn tốt hơn.

- Ngươi...được xem như ngươi ác.... đừng có động tới ta...

Vương Nhất Bác đưa tay sờ lên bờ vai trần lộ ra qua khe áo của Tiêu Chiến hắn thì thầm vào tai cậu.

- Ngươi nên cảm thấy mình có phúc mới đúng!

Tiêu Chiến bị hơi ấm phả ra làm cho nhột, miệng vẫn cứng rắn nói.

- Ta cảm thấy có phúc khi ở với ngươi à? Nực cười!

Vương Nhất Bác kéo lại tà áo lệch cho Tiêu Chiến, hắn đứng dậy rời giường sau khi bỏ lại một câu.

- Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ phải bằng lòng với việc mình bị đe dọa, cuối cùng tức giận nói. 

- Được được, ngươi nói gì cũng đúng....

Vương Nhất Bác không đáp chỉ quay người lại cúi người đặt lên môi cậu một cái hôn. Hắn nói.

- Ngoan!

____^_^_____

Ngoan!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net