Chương 5: Hạ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mắt mở to sửng sốt. Tên ác quỷ này rốt cuộc là trong đầu nghĩ cái gì? Tộc của cậu chính vì muốn phối ngẫu mà giết đi rất nhiều quỷ sai dưới trướng hắn, nói cho cùng hắn là vua một nước,cho dù là không có chút mảy may thương xót đi chăng nữa, ít nhiều cũng phải bảo vệ quân lính dưới quyền, nghĩ tới chuyện hắn giết cả tộc của cậu là biết rồi. Đổi lại là cậu cậu cũng phải giết hết chứ chẳng để xót. Giờ trong đầu rốt cuộc nghĩ gì mà lại muốn phối ngẫu với kẻ thù của mình. Mặc kệ là hắn suy nghĩ lệch lạc cái gì, cậu cũng không ham muốn tới mức phải chọn kẻ điên này để duy trì nòi giống. Đối với tộc của cậu, muốn phối ngẫu thì chỉ cần con quỷ đó khỏe mạnh thì đều được giữ lại phối ngẫu, chứ đừng nói tới tên Điện hạ sức mạnh phi thường này, chỉ cần nhìn mặt thôi cũng đủ làm tộc người cá vạn người muốn phối giống với hắn, thế nhưng cậu một chút cũng không muốn hắn. Thứ nhất chẳng có ai lại đi phối ngẫu với kẻ thù của mình. Thứ hai cậu khác với thần dân của mình, cậu mong chờ một tình yêu thật sự mặc dù biết nó quá xa xỉ vào lúc này, thế nhưng dù chết cũng không muốn Vương Nhất Bác hắn động vào người.

- Ngươi bị điên rồi sao? Có phải mấy ngày nay ăn nhầm thứ gì cho nên não có vấn đề rồi? Lại muốn làm chuyện đó với kẻ thù của mình?

Tiêu Chiến cố dùng sức dãy dụa, thế nhưng hai tay cậu lại ngay lập tức bị hắn chế trụ ra sau lưng, sức hắn quá mạnh, một chút cậu cũng không động được. Vương Nhất Bác một lực ôm sát Tiêu Chiến vào người, hắn hơi nhếch mép.

- Lũ người cá các ngươi chẳng phải rất thích phối ngẫu với loài quỷ chúng ta hay sao? Ở Địa ngục này nếu không phải là ta...thì ngươi còn tìm được kẻ khác thích hợp hơn sao? - Vương Nhất Bác hít hà mùi hương trên người Tiêu Chiến- Ngươi dù gì cũng là Vương tử, ta cũng rất vinh dự...haha...

Sau nụ cười đầy giả tạo của Vương Nhất Bác là vẻ mặt đầy khinh bỉ của Tiêu Chiến. Cái cậu cần là tình yêu chân thật, chứ không phải ham muốn xác thịt hay cái tư tưởng phối ngẫu duy trì nòi giống kia. Với cái tên tâm thần phân liệt này lại càng không, lúc này lúc khác, ngộ nhỡ sau này thật sự đẻ ra một đứa cũng điên như hắn thì sao?

- Ta không muốn ngươi. Tránh xa ta một chút. Đừng có động vào người ta. Thật ghê tởm!

Vương Nhất Bác cũng không lấy làm tức giận. Hắn cũng không thật sự muốn lên giường với một tên nam nhân, dù cho có sở hữu gương mặt xinh đẹp đi chăng nữa cũng vẫn không thể trở thành nữ nhân được, hắn chỉ muốn trêu đùa một chút, xem xem Tiêu Chiến giận dữ thì sẽ thế nào. Hắn vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Chiến, tham lam hít hà mùi hương trên tóc của cậu, hắn khẽ nhíu mày, mùi cá làm hắn phát ghét.

- Ngươi muốn làm gì. Đừng có mà làm bậy. Ta không muốn tên khốn như ngươi. - Tiêu Chiến hơi tránh né hắn, tức giận mà nói.

Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng buông Tiêu Chiến ra. Hắn bước ra cửa , bước chân dừng lại, hắn nói.

- Ngươi muốn mò được lên giường của ta, thì ít nhất cũng đừng để ta ngửi thấy mùi cá ghê tởm đó.

Vương Nhất Bác bỏ đi, sau khi đã dặn dò gì đó với người của mình.
Tiêu Chiến lúc này mới có thể hơi thả lỏng một chút, cánh tay bị hắn nắm tới đỏ cả lên rồi, đúng là tên điên mà.
" Ghê tởm mà ngươi còn ôm sát như vậy làm gì chứ?"
.

.
.

Rốt cuộc tới buổi chiều Tiêu Chiến cũng hiểu được mấy lời vô nghĩa mà hắn nói lúc rời đi. Vương Nhất Bác ra lệnh cho quỷ sai chuẩn bị phòng tắm ở cung Tây cho Tiêu Chiến, tất cả quỷ sai ở đây đều phải mang mặt nạ, và tuyệt nhiên không được phép nhìn Tiêu Chiến, nếu không muốn mất đầu.
Tiêu Chiến được đưa tới một cái phòng rất lớn, bên trong còn có cả một cái hồ nước lớn chuyên dùng để tắm rửa.
Tiêu Chiến có hơi ngạc nhiên, hắn vậy mà thật sự muốn lên giường với cậu à? Còn bắt cậu đi tắm cho hết mùi?

- Không hạ độc chứ !- Tiêu Chiến hỏi.

- Chủ Nhân muốn cậu tắm rửa rồi thay y phục ! Chủ Nhân nói cứ y lệnh nếu cậu muốn sống ! - bọn quỷ lặp đi lặp lại lãnh đạm.

" Muốn sống? Đương nhiên ta muốn sống rồi? Ai sinh ra lại muốn chết chứ? Nhưng Vương Nhất Bác hắn, hôm nay để ta sống chắc chắn là sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn." -Tiêu Chiến nghĩ thầm.

Không phải đi tế đó chứ, có phải đối xử tử tế lần cuối rồi tạm biệt luôn không, đáng nghi ngờ quá. Cậu  khừng lại thì bị bọn quỷ tì thúc gịuc xuống hồ. Hồ nước ấm cùng có pha mùi thơm kì lạ, ngoài ra còn có những cánh hoa màu đỏ tươi mà cậu không biết là gì nữa. Đúng là chủ tớ đều tàn nhẫn như nhau, hai vòi nước hình đầu rắn phun nước xối xả, một bộ quần áo được đặt trên ghế sofa gần hồ nước. Không lẽ số cậu tận rồi sao, ác quỷ có bao giờ tốt bụng đâu chứ, rõ ràng là có vấn đề. Nhưng bây giờ có làm gì cũng vô ích, chí ít thì cứ tắm rửa đã. Tiêu Chiến đã lâu rồi không được đụng tới nước, bàn chân vừa đặt xuống hồ thì lập tức biến thành đuôi cá, trên thân hiện lên vô số vảy lấp lánh. Tiêu Chiến là nửa người nửa cá cho nên gặp nước liền giống như cây héo được tưới nước, thỏa sức bơi lội, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ lên hẳn. Tiêu Chiến ngâm mình hồi lâu dưới nước để cho dược liệu thấm sâu vào da, cậu nhận ra mấy vết thương ở chân cũng trở nên lành lặn dưới nước, đúng là thần kỳ một cách đáng sợ. Tiêu Chiến bước lên bờ với cả người sũng nước, cầm bộ quần áo màu đen. Màu sắc tối sẫm hệt như đám mây  đen vậy, vậy mà đồ ở trong lại màu đỏ, cũng thật biết cách phối màu, khó khăn tìm cách mặc lên người, cậu đã bao giờ phải mặc thứ này đâu, ở dưới nước đều là nửa người nửa cá, nửa trên cũng theo đó chẳng cần che dấu, cuối cùng cũng khó nhọc mặc vào người, bộ quần áo vừa khít người cậu phủ dài qua gót chân. Tiêu Chiến bước ra ngoài, các cung nữ xúm lại đeo thêm mấy vòng dây trên người, bản thân cậu chỉ nuốt khan để họ buộc gọn mái tóc đen bồng bềnh của mình lên bằng một dải lụa màu đỏ, phủ một tấm voan rồi mang vào chân cậu một đôi giày cũng màu đen. Tấm khăn voan ở đây là đề phòng sắc đẹp của người cá, Vương Nhất Bác không muốn lũ quỷ của mình chưa gì đã bị cậu mê hoặc rồi quay lại cắn hắn.

- Đi đâu đây ?

- Cứ đi tiếp ! Điện hạ đang đợi ngươi ở phía trước!

- Đợi ta? Lại muốn làm trò gì?

Không có tiếng đáp lại. Quỷ ở đây có kẻ nào dám lắm lời tò mò chuyện của Điện hạ chứ?
Cậu liếc mắt nhìn xung quanh, ngoài lính gác thì không có ai. Tiêu Chiến căng mắt nhìn qua tấm voan đen xem  rốt cuộc là bản thân được đưa tới đâu  thì có một bàn tay túm lấy khăn voan của cậu, khỏi nói cũng biết, khỏi nhìn cũng biết đó là ai. Môi cậu tự giác khẽ dãn ra, người tự giác lùi ra sau nhưng mà tấm khăn voan lại giữ chặt trên tóc làm cậu không nhúc nhích được. Tên ác quỷ, có phải cho Ta tắm rửa rồi ăn thịt không đây, chân cậu lại đưa ra sau theo kiểu lấy đà chuẩn bị chạy.

- Lui hết cho Ta !

- Dạ Chủ Nhân !

Hắn giở tấm khăn voan lên ngắm nghía Tiêu Chiến làm cậu có cảm giác như hắn đang ngắm "món tráng miệng" vậy rồi nói :

- Quái dị ! - hắn nói, miệng cậu lại nhếch lên trộm nghĩ, quái dị gì chứ, không phải Ngươi sai họ mặc cho Ta sao. " Cái thứ giẻ rách này của ngươi mới quái dị ấy. Ta cũng đâu có muốn mặc.!"

Hắn thả tấm khăn voan xuống, nhìn Tiêu Chiến theo kiểu vừa có chút dò xét vừa có chút thú vị. Nhưng cái tấm khăn đen còn làm cậu không thấy đường đi nào hết. Cậu có thể nhìn thấy tất thảy lính canh tì nữ nhìn hắn với cặp mắt to tròn ngạc nhiên và nhìn cả cậu nữa, không lẽ cậu trông kinh dị lắm ư. Cũng phải, làm gì có nam nhân nào lại ăn mặc như cậu, lại còn kèm theo cái khăn voan chết tiệt này nữa. Tiêu Chiến suýt vấp ngã do đạp phải y phục dài quết đất của mình, lại thêm khăn voan làm cậu không thấy đường gì cả,  đưa tay kéo tấm khăn lên nhưng hắn ngăn lại :

- Ngươi không được giở lên !

- Nhưng Ta không thấy đường !

- Ồ ! Ngươi không thấy đường ! - hắn ranh mãnh hỏi lại. Tiêu Chiến tự khắc thấy ớn lạnh. Hắn có bao giờ tốt lành chứ.

Một bàn tay giữ chặt ngay eo cậu, chân Tiêu Chiến bị nhếch lên khỏi mặt đất. Thân hình cậu bị giữ chặt vào hắn, hắn dùng một tay nhấc bổng cậu lên rồi đi. Cảm giác bây giờ của cậu là đau. bàn tay hắn vô cùng thô bạo như siết cổ con mồi chỉ có điều là siết eo cậu, còn cái thân hình Tiêu Chiến bị ép vào thì cứng như đá:

- Đau ! - Tiêu Chiến cố gỡ tay hắn ra nhưng cũng như mọi lần hắn vẫn thích làm theo ý mình chẳng cần biết người khác có đau đớn gì không.

Hắn lôi cậu ném vào thư phòng rồi nói một câu :

- Lau dọn sạch sẽ hết cho Ta ! Còn các người - hắn chỉ tay về mấy người hầu - cút hết !

Xong xuôi, hắn thản nhiên bỏ đi. Cái thư phòng rộng và quá nhiều sách, cái đống sách đó có thể đè chết cậu chứ chẳng chơi. Ở địa cung của cậu, ít nhiều cậu cũng là Vương tử danh giá, mấy việc dọn dẹp này làm gì tới tay cậu làm. Hà cớ gì hắn còn không giết cậu đi, làm thế này chẳng phải là sỉ nhục cậu hay sao? Đúng là tên khốn thì không thể nghĩ ra điều gì tốt đẹp mà. Dù thế, cậu vẫn phải cột cái  áo vướng víu, xoăn tay áo và bắt đầu lau dọn. Ở đây nhiều sách như vậy, may mắn thì có thể còn tìm được cách giết chết hắn, chi bằng cứ thử xem sao. Tiêu Chiến sắp xếp bàn làm việc đầy những giấy và sách rồi leo lên cái thang chục met xếp sách vào giá . Làm từ chiều đến gần tối mịt, cậu vừa đói vừa buồn ngủ, mí mắt sắp sụp đến nơi mà còn phải leo hết từ kệ này sang kệ khác để quét dọn. Cậu nhớ nhà, cậu muốn về nhà, nhưng lại chợt nhớ ra, làm gì còn nhà để về, tất cả là tại tên khốn Vương Nhất Bác, tốt nhất đừng để cậu tìm ra cách bằng không hắn nhất định không được chết yên ổn với cậu. Tiêu Chiến không muốn ở lại đây một giờ một phút một giây cùng với cái tên ác độc đó. Cậu đang đứng trên cái thang gỗ nhét một cuốn sách dầy còn hơn cánh tay của mình vào . Có tiếng bước chân.

Cậu chợt nghĩ, có lẽ nào tên gian ác đó đã về .

- Chủ nhân ! Chủ nhân tha mạng ! Thần không dám nữa, sẽ không dám lơ là nữa !

Hắn quay sang một tên khác mặc giáp :

- Thủ tiêu tên do thám và những kẻ tiếp xúc với gã ! Nếu không xong, thì đem mạng nhà ngươi về thế chỗ đi ! - ánh mắt đỏ sắc lạnh vô hồn nhướn lên màu quỷ dữ .

- Dạ Chủ nhân ! Thần sẽ làm theo những gì Chủ nhân căn dặn !

- Còn Ngươi ....- hắn không nói thêm, ném mạnh kẻ đang bấu víu chân mình ra xa - ...lôi đi dùng nhục hình tra khảo cho Ta xem nó là thuộc hạ của ai ?

- Dạ Chủ Nhân !

- Thần...không...dám...không dám...phản...Chủ nhân ! Thần...chỉ là...vô ý....!- tiếng khẩn xin kèm theo run sợ của tên quỷ xấu số.

Đoạn hắn thản nhiên nói thêm :

- Nếu không khai cứ ném vào chuồng quái vật tới chừng nào khai thì thôi !

Tiêu Chiến đứng trên thang, hai tay bấu chặt lấy thanh vịn. Nhìn sự tàn độc của hắn, dã man tra khảo như vậy, còn hơn cả chết . Chân tay cậu bỗng chốc run như cầy sấy, thà cứ giết luôn cho rồi, hành hạ như vậy thì thà cắn lưỡi chết có khi còn thoải mái hơn  . Hắn bước vào phòng, mũi đã nhanh chóng ngửi thấy mùi của cậu, hắn ngước nhìn lên nhìn thấy Tiêu Chiến. Thằng nhóc ấy cột tà áo dài lên bên eo, leo trên thang để lộ đôi chân trắng đang đứng trên cầu thang cao chục met, mắt nhìn hắn chòng chọc đầy sửng sờ, cơ hồ thằng nhóc đang sợ. Ánh mắt sợ hãi không phải lần đầu hắn thấy, mỗi lần hắn nhìn thấy hắn đều thấy hả hê, ác quỷ vốn dĩ hả hê trước việc ác, trước việc kẻ khác sợ hắn nhưng bây giờ hắn chỉ nhíu mày quát :

- Xuống đây ngay !

Tiêu Chiến đánh mắt đi, trèo xuống khỏi thang, đầu vẫn nhớ như in sự việc ban nãy, không phải lần đầu nhưng cũng không phải dễ quên. Tiêu Chiến nuốt khan, đừng nói ném luôn cậu vào chuồng quái vật như tên kia nhá. Cậu vấp phải tà áo khi vừa nghĩ lung tung vừa trèo xuống, suýt nữa té từ cao xuống may mà hai tay nhanh chóng vịn lại được .

- Ngươi muốn tự sát à ! Ngươi bị điên rồi à ! - hắn đột dưng nổi giận quát tháo nhiều hơn.

- Chỉ là....- cậu lí nhí nhưng nhìn ánh mắt của hắn thì im như hến nuốt khan một cái, cảm tạ ông trời, cậu mà rơi xuống chẳng phải ít cũng gãy mấy cái xương hay sao.

Hắn kéo cậu đi về phía Tây bắc cung đẩy cậu vào phòng quay sang nói với bọn cung nữ :

- Giúp cậu ta thay y phục ! Có gì tắc trách thì đừng mong ta tha cho !

- Dạ ! Điện Hạ ! Chúng thần đi ngay !

Hắn ngồi xuống dãy ghế salong da thú trong phòng, ánh mắt đỏ vẫn không thôi tức giận, tay hắn day day thái dương :

- Khốn kiếp ! Ta thật sự tức điên lên được vì thằng nhóc đó !

_________^_^________

Tiêu Chiến mặc gì cũng đẹp cả. Thêm cái khăn voan thì sao nhờ? 😂😂😂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net