Chương 63: Âm thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mau tỉnh dậy. Bên trên có lệnh ngày mai bắt đầu tu sửa cung điện, chỗ ngủ sẽ di dời sang tam phòng ở phía tây. Bây giờ lập tức di dời.

Tiếng ồm ồm của lão Trưởng bếp vang lên, lũ quỷ nãy giờ tưởng chừng ngủ say lại lập tức bật dậy. Hóa ra bọn chúng không phải chưa ngủ, mà thính lực tốt quá, Tiêu Chiến có chút chột dạ, thảo nào trước đây Vương Nhất Bác trông thì ngủ rất say nhưng cậu làm trò con bò gì hắn cũng biết, quả nhiên.

Lũ quỷ mặc dù không vui vẻ nhưng vẫn phải phục tùng, tam phòng là chỗ của binh lính nghỉ ngơi, bọn chúng ra đó lý nào lại ngủ được. Chỉ có điều lệnh bên trên thì bọn chúng mọc thêm đầu cũng không dám chống.  Tiêu Chiến nhìn lũ quỷ thu dọn đồ đạc, bản thân cũng uể oải ngồi dậy chuẩn bị thu đồ. Lão Trưởng bếp lại nhắm trúng cậu mà chỉ tay.

- Ngươi.

Tiêu Chiến nhìn quanh quất, bên này rõ ràng có mình cậu ngủ, vậy là chỉ cậu rồi, Tiêu Chiến ngốc nghếch hỏi lại.

- Ta sao?

Lão Trưởng bếp nhíu mày đáp.

- Ngươi đó. Ngươi ở lại. Người mới ở lại trông coi bếp ăn.

Tiêu Chiến nghe thấy có chút hơi sửng sốt, không phải nói di dời để sửa chữa sao? Một người mới như cậu còn không biết trong bếp có bao nhiêu bao gạo thì trông coi cái gì? Hơn nữa khu bếp nấu cũng cách chỗ này hai dãy hành lang, trông coi là phải đem chăn ra đó ngủ phải không?

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn lũ quỷ thu dọn đồ đạc, đến giường cũng mang đi, lần lượt cứ như vậy ra khỏi phòng. Cuối cùng căn phòng rộng lớn lại chỉ có một mình cậu ngủ, trong đầu cứ cảm thấy không đúng lắm, ngày mai mới sửa chữa sao phải di dời từ bây giờ, quả nhiên ở đây kẻ lúc này lúc khác không chỉ có mình Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều xoa xoa cái bụng nhô tròn của mình rồi dứt khoát ngủ, không có tiếng ngáy đúng là dễ ngủ hơn hẳn.

.
.
.

- Ngươi mang đi. Ta không muốn ăn. Tiêu Chiến thế nào rồi. Vương Nhất Bác hắn không làm hại anh ấy chứ.

Vương Tiễn gỡ xích trên tay cho Tiêu Miên, hai tay đã hằn đỏ vì xiềng xích quá nặng. Y dúi vào tay cô một cái bánh bao rồi nói.

- Ăn đi rồi nói.

Tiêu Miên biết không thể cứng liền vừa ăn vừa níu áo y gặng hỏi.

- Tiêu Chiến sao rồi?

- Hắn bảo ta chăm sóc ngươi. Sức khỏe không có gì đáng ngại.  Hắn tới phòng bếp làm rồi.

Tiêu Miên vừa nhai vừa nói, giọng đanh đá thấy rõ.

- Có phải tên Vương Nhất Bác khốn kiếp lại làm khó anh ấy không. Đang mang thai như anh ấy thì làm gì được chứ.

Vương Tiễn đưa cho cô một cốc sữa để chữa nghẹn, rõ ràng là đói lắm rồi vẫn còn làm bộ làm tịch.

- Không phải. Hắn tự muốn đi.

Tiêu Miên nuốt xuống miếng bánh mắc ở cổ, vuốt vuốt cổ nghĩ thầm tí nữa thì chết vì ăn. Xong lại đanh đá mà phân trần.

- Vậy cũng nhất định là tên kia ép anh ấy. Khốn kiếp thật.

Vẫn còn sức chửi Điện hạ xem chừng cô gái này vẫn không phải sắp chết đói. Mồm mép cũng thật độc ác. Y nhìn điệu bộ ăn của cô mà nín cười, xem xem có phải là công chúa hoàng tộc không, nhìn kỹ lại giống mấy nữ quỷ bán cá ngoài chợ hơn.

- Điện hạ không ép. Hai người họ không gặp nhau gần hai tuần rồi.

Tiêu Miên đập tay xuống bàn tức tối nói.

- Vậy hắn còn nhốt ta ở đây. Hôm đó hắn lên cơn điên suýt chút nữa ta bị đánh chết rồi.

Vương Tiễn chịu không nổi mấy hành động ngốc nghếch của cô chỉ có thể quay mặt đi mà nhếch mép cười.

- Ngươi biết điều chút. Đừng chọc giận ngài ấy.

Tiêu Miên cũng không phải dạng ngu ngốc, tự nhiên lấy đũa gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói.

- Có gì phải sợ, hắn không giết Tiêu Chiến thì cũng sẽ không giết ta.

Vương Tiễn nhìn cái cách ăn của cô mà lắc lắc đầu, thứ người ca ngu ngốc này đúng là phiền phức thật. Bình thường có cơm ăn nói cũng nhiều, giờ không có cơm ăn nói cũng nhiều. Có điều trong lòng y lại cảm thấy vui vẻ lạ thường.

- Ta có việc, ngươi ăn đi. Thuốc này tự mình bôi vào. Ta sẽ tìm cách xin cho ngươi ra ngoài sớm.

Tiêu Miên vẫn vừa ăn vừa nói. Không để ý tới câu y muốn xin cho cô ra ngoài.

- Ngươi thường xuyên tới thăm ta là được rồi.

Vương Tiễn đứng lên đi được vài bước thì dừng, y ngập ngừng nói.

- Ta...sẽ thường...

Tiêu Miên cười cười đắc ý, lập tức bật dậy đi lại chỗ ý, cố ý phủi phủi bụi trên áo cho y, vừa phủi vừa niềm nở.

- Được. Vậy ngươi đi đi. Ta đợi ngươi.

Vương Tiễn rời đi mà trong đầu vẫn toàn là hình ảnh Tiêu Miên cười nói, y nghĩ chắc chắn mình điên rồi. Cái gì mà sẽ thường tới thăm. Điện hạ có cho phép ai tới thăm đâu, y tới thăm lại còn thường xuyên, vậy thì chờ mà ngồi chung thì có. Y nghĩ dạo này đầu óc có chút vấn đề, lát nữa phải tìm dược sư kê ít thuốc, để lâu lại trở thành điên điên dại dại cũng nên.

.

.
.

- Nội gián ở Bắc phúc điện thế nào rồi?

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế trường dài nhâm nhi ly rượu hỏi Vương Tuấn.

- Mật báo sau khi quân tăng cường cho Danh cư đài bị chiếm, Vương Liên chết Hoàng hậu đã muốn dẫn binh thảo phạt tức thì. Nhưng Chúa tể thì muốn chậm mà chắc, nay mai sẽ cho quân tới đây, dự kiến trong tuần sau.

Sau khi đế chế Bắc phúc điện tồn tại được vài ngàn năm, Chúa tể quyết định chia các bán đảo lân cận cho các con trai của mình thành lập đất nước mà tự mình cai quản. So với Danh cư đài của Vương Nhất Bác thì Hải đại ngư của Vương Tuấn cũng chẳng mấy khá hơn. Vùng đất đai trù phú dĩ nhiên Hoàng hậu sẽ không để Chúa tể chia cho con của người khác. Vùng đất Vương Tuấn được chia không được trù phú nhưng so với độ hoang vu và cằn cỗi của Danh cư đài vẫn còn tốt chán. Nơi này là một bán đảo có hình một con cá, bởi vậy lúc Vương Tuấn được phân liền đặt tên cho đất nước là Hải đại ngư nghĩa là một con cá lớn. Địa vùng trên biển của Hải đại ngư có phần gần Bắc phúc điện hơn nhiều so với Danh cư đài, hơn nữa lúc này Vương Nhất Bác sức mạnh lấn át vậy nên chiến tranh nổ ra Chúa tể chắc chắn sẽ chọn chặt đi vây cánh của Vương Nhất Bác là Vương Tuấn trước. Vương Nhất Bác hiểu rõ, địa vùng của hắn tới nơi này khá xa, cho nên mọi sự chuẩn bị phải bắt đầu từ bây giờ. Vương Nhất Bác đặt ly rượu xuồn bàn, hắn dảo bước lại phía treo bản đồ địa vùng. Hắn đảo mắt một vòng rồi chỉ tay vào một vị trí trên địa vùng bắt đầu nói.

- Quân của Chúa tể muốn tấn công nhất định phải đi đường biển, cách bờ năm dặm cho quân ngày đêm đóng cọc gỗ, cọc phải vót nhọn, đủ to đủ chắc, đóng hướng ra biển, thủy triều lên phải che được cọc, thủy triều xuống chính là mồ chôn của tàu thuyền.

Vương Tuấn nhìn hướng hắn chỉ cũng gật gật đầu.

- Dự kiến phía địch có bao nhiêu binh?

Vương Tuấn suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Hai mươi vạn. Dự kiến có thể hơn.

Vương Nhất Bác đảo mắt hỏi tiếp.

- Chỗ ngươi có bao nhiêu người dùng được?

- Mười vạn.

Vương Nhất Bác nhếch môi đáp.

- Cũng đủ.

Vương Tuấn không hiểu thái độ của Vương Nhất Bác là sao, hắn lấy đâu ra tự tin chiến thắng thế không biết. Mấy cái cọc nát đó thì có thể làm gì, cùng lắm là kìm chân được bọn chúng một lúc. Chúa tể sau trận chiến trước thiệt hại không ít, nhưng quân dưới trướng lão thì nhiều vô số kể, quân của y và hắn cộng lại mới bằng một phần hai. Y biết chắc cuộc chiến này cam go, xác định lâu dài, có khi phải bỏ mạng, vậy mà đồng đội của y thì cứ như vua chúa ngày ngày oai phong lẫm liệt thưởng thức rượu vang, hắn thậm chí còn sắp có đời sau, y còn chưa có phi tần đâu đấy.

Vương Nhất Bác nhìn thái độ không tin tưởng của Vương Tuấn không lấy làm lạ, vì hắn còn chưa nói hết, mấy cái cọc nát đó thì gọi là mưu kế gì chứ.

- Xung quanh bờ biển bố trí tuyến phòng thủ. Lập tức đóng thuyền đôi, nhỏ gọn, hai người một chiếc, ngay khi thuyền địch bị mắc kẹt cho thuyền nhỏ đánh du kích, trong pháo đài liên tục phóng tên châm lửa, pháo hạng nặng cũng phải đầy đủ. Quân lính tinh nhuệ của Chúa tể chuyên đánh bộ, một khi rơi xuống nước sẽ là cơ hội của chúng ta. Ta sẽ điều thủy quân của ta trợ giúp một tay. Đối với quái thú bay Dực long phải luôn sẵn sàng, mũi tên tẩm độc, trên cao phải dựa vào ngươi. Tuyến phòng thủ bờ biển sẽ có lúc bị phá vỡ, chuẩn bị bẫy dải dác khắp khu vực năm dặm dẫn vào pháo đài, phải đảm bảo quân ta tránh được, địch bước vào liền tử trận. Tậo trung tất cả Dược sư của ngươi lại, binh lính bị thương nhất định phải chữa trị, còn sống là còn cứu, nhất định không được bỏ mặc, số thương binh này có lúc sẽ có ích.

Vương Tuấn nghe Vương Nhất Bác nói xong thì một mặt tâm phục khẩu phục, hắn không hổ là Chiến thần của Địa ngục, xưa nay đánh chiếm các địa vùng lân cận chưa từng thất bại. Y là đã xem thường hắn rồi. Một đồng đội mạnh thế này y lại có cơ hội sinh đời sau rồi.

- Sau khi quay về ta sẽ dẫn binh đóng quân cách Hải đại ngư năm mươi dặm, có bất trắc gì cứu viện sẽ tới ngay.

Vương Nhất Bác lo cũng chẳng thừa, tuy hắn đã sắp đặt kế sách cho Vương Tuấn nhưng cũng chưa thể chắc chắn được số lượng quân địch, nếu như quá đông, có khả năng san bằng Hải đại ngư thì tiếp theo sẽ là Danh cư đài của hắn. Bây giờ đồng minh của hắn chỉ có Vương Tuấn chỉ có thể hết sức mà giúp đỡ y mà thôi.

- Để Vương Tiễn cứu viện cho ta là được. Ngươi ở lại Danh cư đài đề phòng Chúa tể có thể điều quân hai nơi.

Vương Nhất Báv không chút do dự đáp.

- Lão ta sẽ không mạo hiểm như vậy.

Danh cư đài ở quá xa Bắc phúc điện, hơn nữa chia quân ra đánh là quá mạo hiểm, lão già đó sẽ không chọn cách có nguy cơ cao như vậy đâu. Mặc dù vậy hắn cũng đã có đề phòng cho tình huống xấu nhất. Mọi toan tính của hắn đã tiến hành từ lâu, đợi Chúa tể tấn công sẽ làm mồ chôn lão luôn.
.
.
.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa hồi lâu, đợi kẻ trong phòng ngủ say mới lẳng lặng đi vào. Kể từ sau cái đêm đó, hắn không còn dám đối mặt với cậu một lần nào nữa. Hắn cứ cảm thấy trong lòng day dứt không yên, đêm nay hắn quay về chuẩn bị dẫn binh rời đi, hắn đột nhiên lại muốn nhìn thấy cậu một lần. Chỉ có điều hắn không có can đảm đối mặt với cậu lúc cậu tỉnh, hắn sợ ánh mắt chất vấn của cậu, nên hắn chọn cách nhìn cậu lúc ngủ say.

Tiẻu Chiến không biết có phải ngốc hay không, hắn cho người tìm một cái cớ tách cậu và lũ quỷ ra vậy mà cậu lại thật sự mang chiếu tới phòng bếp ngủ. Thời tiết này đối với quỷ không tính là lạnh nhưng đối với một con cá mắc cạn như cậu lại chính là có thể đóng băng được. Hắn nhìn cơ thể co rúm như tôm luộc của cậu run lên từng hồi, cái chăn mỏng cũ nát kia không thể khiến cậu trở nên ấm áp, chưa kể nền đất lạnh, tên ngốc này là muốn dày vò chết bản thân hay sao. Mái tóc đen nhánh của cậu che đi nửa khuôn mặt, hắn phút chốc có thedr tưởng tượng ra gương mặt thanh tú và xinh đẹp của cậu trông như thế nào. Mọi thứ hắn chôn chặt chốc chốc lại ùa về khiến đầu óc hắn mất tỉnh táo. Hắn gạt đi lọng tóc đang vương trên má cậu xuống, đôi mắt khép hờ, cái tật xấu ngủ chảy nước miếng vẫn không bỏ được, hắn chợt cười. Hắn không nhận ra bản thân mình lúc này dịu dàng tới mức nào. Hắn ngồi bên cạnh cậu hồi lâu, những gì muốn nói đều đọng lại trong cổ họng, cảm giác bình yên hiếm có.

Vương Nhất Bác căn dặn Vương Tiễn mọi việc trong thành, không quên đối với tên tiểu tử ngốc nghếch kia lưu tâm vài câu.

- Phát thêm chăn cho phòng bếp, đổi cho y một cái giường có nệm dày, sắp xếp cho y ở phòng bên cạnh phòng bếp. Cho người bảo vệ y mọi lúc.

Vương Lãm không dám chậm trễ liền lập tức mang chăn phân phát cho nhà bếp. Vậy mới có chuyện mới sáng ra lỹ quỷ trong phòng bếp đã kháo nhau.

- Đêm qua quân nhu thế mà lại phát chăn, dạo này bên trên thay người à? Đều thích đi nửa đêm như vậy?

- Không cần biết nửa đêm hay không. Nhưng trời này ai cần thêm chăn chứ, nóng chết ta rồi.

Tiêu Chiến đang gọt khoai tây ở một góc nghe thì nhoẻn miệng cười. Ở cung điện này người cảm thấy lạnh ở thời tiết này chắc chắn là cậu rồi. Còn có thể là ai nửa đêm nửa hôm đi phát chăn cơ chứ. Nhưng Tiêu Chiến cũng không lấy làm để tâm lắm. Dù sao cũng là chút lòng trắc ẩn của ai đó mà thôi. Cậu đã từ bỏ hi vọng rồi vậy thì mấy chuyện như thế này sao lại cảm thấy vui vẻ nữa chứ. Tiêu Chiến rất nhanh liền quên đi chuyện này, điều cần làm bây giờ chính là cậu phải tìm cách hòa đồng với lũ quỷ. Cái thân phận Vương phi kia dù sao cũng rũ bỏ rồi, cái gì mà còn khoảng cách nữa.

________^_^_______

Nếu như có thể bên nhau bình đạm như gió, vậy thì thật tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net