Chương 2: Tiêu Bột!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì hôi quá vậy?"

Hôi? Lần đầu có người nói món thịt trâu khô có mùi hôi. Đây là món ăn đặc biệt nhất của bản làng, phải quý lắm thì dân làng mới đem biếu tặng nên Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu.

Anh tiến tới một bước, vẫn còn tâm đắc với món quà của mình: "Tại mũi của ngươi thối á, chứ thịt này thơm lắm, ăn ngon nữa."

Thấy người thanh niên cao ráo trắng trẻo chợt cau lại đầu mày nhìn anh với vẻ săm soi vô cùng, Tiêu Chiến ngớ người suy nghĩ, trai thành phố trắng như cục bột vậy, nhìn không mạnh dạn như trai rừng núi.

Yếu quá à!

Anh lại nghĩ, hay là người ta cảm thấy đồ anh cho quá ít? Chắc họ muốn thêm nữa nên anh nhanh nhẹn tháo ra vòng cổ đưa đến.

"Vậy ta đưa thêm cái vòng cổ này rồi ngươi cho ta ngủ nhờ đêm nay có được không?"

Người thanh niên kia vẫn không biểu tình, chỉ hờ hững cúi xuống cầm lên túi rác rồi dúi vào tay Tiêu Chiến.

"Bỏ vào đó giùm." Vương Nhất Bác hất cằm hướng Tiêu Chiến về phía thùng rác ngoài đường.

Tiêu Chiến liền lật đật làm theo, xong xuôi, anh quay lại đối người kia tươi cười: "Bây giờ cho ta vào nhà được rồi chứ?"

"Còn cái này nữa." Vương Nhất Bác trả lại túi thịt cho Tiêu Chiến, mỉm chi nói tiếp: "Bỏ cả thứ nặng mùi này giùm."

Ngỡ ngàng nhìn cánh cổng đóng lại, người kia lạnh nhạt quay lưng trở vào nhà, Tiêu Chiến sốc lắm. Người dưới núi sao nhỏ mọn vậy? Rõ ràng anh có trả phí ở lại mà.

"Bột! Bột gì đó ơi! Không cho ngủ cũng được, chỉ cần cho ta ít đồ ăn thôi được không?"

Bụng rỗng không ngừng biểu tình, Tiêu Chiến tha thiết gọi người kia, không biết họ tên là gì nên cứ gọi là Bột vì hắn trắng như cục bột. Ấy vậy mà người này không hề đoái hoài gì tới, cứ thế mà bước thẳng vào nhà.

Không cho thì anh mượn.

"Có vẻ không giống kiểu người buôn bán nội tạng đúng không A Quẩy?"

Tiêu Chiến đánh giá người bên trong, anh khều đầu mũi, bỏ A Quẩy vào túi áo, sau đó vô tư trèo cổng nhảy vào trong. Lớn lên ở núi rừng nên việc leo trèo đối với anh là chuyện nhỏ. Vào mượn cái bếp củi để nướng thịt trâu ăn vậy.

"Bột ơi?" Tiêu Chiến gọi, dần lớn giọng: "Cái bếp củi để ở đâu vậy, cho ta mượn?"

Anh tròn mắt nhìn sân vườn rộng rãi, trên sân toàn là cỏ xanh, treo bên trên là những bóng đèn tròn trịa chiếu sáng, lung linh tựa như sao trời về đêm của thung lũng, thật đẹp.

Đẩy cửa bước vào nhà, không thấy người kia đâu nhưng mọi thứ trước mắt làm anh quá kinh ngạc. Nhà cửa ở đây khang trang lộng lẫy, nhìn chỗ nào cũng toàn là đèn sáng, A Lực nói ở đây người ta xài điện, net, đủ thứ tân tiến nên đời sống của họ khác xa trên rừng núi lắm.

Nay tận mắt chứng kiến, Tiêu Chiến không ngừng cảm thán nhưng cũng mau chóng gạt bỏ đi, khẳng định mình không hề thích nơi đây.

Tháo đôi giày vải cầm trên tay, Tiêu Chiến đi thẳng vào trong, sàn nhà ở đây mát lạnh, nếu nằm xuống chắc mát mẻ lắm. Nghĩ là làm liền, Tiêu Chiến nằm ngửa trên sàn đưa mắt nhìn trần nhà quét vôi láng mịn, trắng sạch.

"Chiến Chiến." A Quẩy chui ra khỏi túi áo rộng rãi, nó nhảy xuống bước đi trên sàn nhà rồi ngã oạch về sau bắt chước tư thế của Tiêu Chiến.

"Mát lắm đúng không A Quẩy?"

Tiêu Chiến thở phào, đúng lúc đang mệt mỏi, nằm xuống chỉ muốn ngủ liền. Nhưng anh còn phải tìm mượn bếp củi nướng đồ ăn, phải tìm gì đó cho A Quẩy no bụng nữa.

Lồm cồm ngồi dậy, Tiêu Chiến vỗ tay lên vai ý gọi A Quẩy nhảy lên, nó cũng hiểu ý mà làm theo.

Không biết nhà bếp nằm ở đâu, nhà này rộng quá, phía trước là bậc thang để lên tầng lầu, Tiêu Chiến dừng lại ngó nhìn giây lát rồi ngập ngừng bước lên.

Một người một vẹt láo liên nhìn ngang nhìn ngửa, đến khi đứng trước một căn phòng đang mở cửa, Tiêu Chiến liền mừng rỡ: "Chắc đây là nhà bếp rồi."

Anh bước vào nhìn ngó căn phòng, nhưng có vẻ không phải nhà bếp. Phòng này có giường, có bàn ghế, có tủ đồ, có nhiều thứ nhìn lạ mắt. Còn có một cánh cửa khác nữa, lúc này có người mở cửa bước ra, anh nhận ra đó là tên Bột da trắng.

"Bột! Bột ơi cho ta mượn bếp củi."

Nhưng có điều ngại quá, Bột này không có mặc quần áo, trần trụi à.

"Sao anh dám vào đây?"

Vương Nhất Bác giật mình lớn tiếng với người lạ mặt, cậu rút vội khăn tắm trên vai rồi quấn ngang thân dưới trước hai cặp mắt trầm trồ của người lẫn động vật.

A Quẩy lúc này mới rời mắt khỏi Vương Nhất Bác, nó nghiêng đầu cất giọng: "Củ cải lớn!"

Tiêu Chiến vẫn chưa nhìn đi nơi khác, đang lâm vào nghịch cảnh lại đói bụng mà A Quẩy cứ nhắc đến củ cải, phải lúc này có củ cải ăn thì tốt biết mấy: "A Quẩy, ta muốn ăn quá."

Bỗng nhiên có cảm giác ớn lạnh phía dưới, Vương Nhất Bác e dè dùng tay che chắn lại: "Ăn? Muốn ăn cái gì?"

Không ngờ lại gặp phải biến thái đồi trụy, còn có lá gan xâm nhập vào nhà cậu. Khu này an ninh vốn rất nghiêm ngặt nhưng hôm nay lại xuất hiện một tên bệnh hoạn. Vương Nhất Bác gạt đi bất thần rồi nhanh nhẹn sấn tới khống chế người này dí xuống sàn nhà.

Bất thình lình bị người ta đè xuống sàn, Tiêu Chiến bị khóa tay ra sau lưng, mặt thì dán xuống nền gạch lạnh lẽo, anh vô cùng ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ chỉ vào mượn cái bếp củi mà cũng không được? Ở làng Ẩn Dật người dân vẫn thường xuyên qua lại mượn đồ dùng chung mà, sao người dưới núi hẹp hòi vậy?

"Buông ta ra, ngươi đúng là ngang ngược. Tại sao lại ngồi lên người ta?"

"Tôi còn chưa chất vấn anh về tội xâm nhập bất hợp pháp, anh còn dám hỏi?"

"Bất hợp pháp là sao? Ta chỉ vào mượn bếp củi thôi mà, ngươi có bệnh à?"

"Còn mắng người? Được rồi, tôi sẽ gọi cảnh sát đến để anh được mắng thỏa thích."

"Cảnh sát, đúng rồi ngươi gọi đi, ta sẽ nhờ cảnh sát giúp ta trở lại rừng núi."

"Rừng núi? Xem ra bệnh của anh đã nặng lắm rồi."

"Ta nói thật mà, ta là người trên núi, trên núi có cái thung lũng rộng lớn, trên thung lũng có bản làng Ẩn Dật, là quê nhà của ta đó."

"Vậy tại sao không ở núi mà lại vào nhà của tôi? Bịa chuyện cũng giỏi thật."

"Là ta bị lạc vào thành phố với Quách Thừa, với lại ta đang rất đói, A Quẩy cũng đói nữa."

"Được, vậy tôi sẽ cho anh lên núi chơi với khỉ."

Vương Nhất Bác loay hoay tìm gì đó để trói tay của Tiêu Chiến lại, ở gần cậu không có thứ gì cả, chỉ có cái khăn tắm là dùng được. Một tay giữ người, tay còn lại tháo gỡ khăn bông để trói chặt người bên dưới, xong xuôi liền ngồi lên kiềm lại cơ thể đang không ngừng ngọ nguậy.

Giận quá rồi, Tiêu Chiến mạnh mẽ xoay mặt quắc mắt nhìn kẻ ngồi trên, anh vừa nói vừa cắn răng đe dọa: "Mau để ta đi, nếu không ta cắn."

Tất nhiên không phải anh cắn: "A Quẩy, mổ đi!"

Chẳng cần anh nói A Quẩy cũng đã sớm đến gần, nó vỗ cánh bay lên đầu của Vương Nhất Bác liên tục mổ cái mỏ cong xuống. Bất chợt bị tấn công, cậu huơ tay xua đuổi nhưng con chim này dữ dằn quá, hết cắn rồi cào mãi vẫn không buông.

Một cái hất tay, A Quẩy vô tình bị Vương Nhất Bác hất văng ra đập vào tường rồi rơi xuống. Nó chợt nằm yên không thấy cử động.

"A Quẩy!"

Tiêu Chiến bật dậy dùng đầu đập vào mũi của Vương Nhất Bác, cậu bị mất đà ngã ngược về sau, anh liền chồm dậy đi đến chỗ của A Quẩy.

"Ngươi sao vậy A Quẩy, đừng làm ta sợ."

Tay của anh vẫn còn bị trói, một tiếng quát lớn về phía Vương Nhất Bác: "Còn không mau cởi trói?"

Trong tình huống này bản thân lại trở thành kẻ xấu, Vương Nhất Bác đưa tay bụm mũi vì đau, chợt cảm thấy áy náy nhìn vẹt xanh rồi quyết định cởi trói.

Cậu chọt chọt vào con vẹt rồi ngập ngừng hỏi: "Con chim này, nó chết rồi?"

"Là ngươi đã giết nó."

Tiêu Chiến ôm A Quẩy lên, cả người nó đơ cứng không cử động, nhưng có gì đó lạ lùng. Anh chăm chú nhìn vẹt xanh hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm.

A Quẩy chỉ giả chết. Anh quên mất biệt tài của nó là giả chết, diễn xuất không phải dạng vừa. Thế thì anh cũng giả chết, giả vờ bất tỉnh, người kia chắc không đuổi anh ra đường đâu.

Nghĩ rồi liền xỉu ngang, Tiêu Chiến lăn ra đất nằm đó nhắm nghiền mắt, cứ mặc kệ mọi thứ, nhà này vừa mát vừa thơm, tên Bột kia đang làm gì anh cũng không thèm để tâm đến nữa, anh chỉ không ngờ mình đã ngủ quên từ lúc nào.
.

.
.
Một mùi thơm mát lành như hương vị của núi rừng lan tràn vào khứu giác, Tiêu Chiến vui mừng vì nghĩ mình đã trở lại quê nhà, mãi cho đến khi mở mắt mới biết chỉ là giấc mộng ban ngày.

Anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng mát lạnh, rõ ràng đây không phải là căn phòng gỗ của anh, cũng không phải là phòng lớn ban nãy. Có nhiều đồ vật lạ lẫm đối với anh quá.

"Người trên núi, dậy rồi sao?"

Có người thanh niên ngồi ở bên kia lên tiếng nhìn đến anh, là cái tên Bột.

"Bột, ta đói bụng."

Tiêu Chiến chẳng biết nói gì ngoài câu nói này, anh ngồi dậy, vừa hay nhận ra mình đang nằm trên chăn nệm êm ái, cái giường này rất lớn, khác xa với cái giường cây của anh. Ở làng chỉ có người già yếu mới nằm nệm, vậy mà ở đây người trẻ như Bột cũng nằm nệm?

Quả như anh nghĩ, Bột này yếu quá!

Vương Nhất Bác bỏ xuống điện thoại bước đến giường, cậu đút hai tay vào túi quần rồi hất cằm ra bên ngoài: "Đi ra đây."

Tiêu Chiến ngồi nhún người trên giường vài cái mới đặt chân xuống sàn bước theo Vương Nhất Bác, theo cậu xuống cầu thang, rẽ trái đi tới căn phòng bếp thoáng đãng, trên bàn có đồ ăn đã dọn sẵn.

Chẳng cần thêm câu nói nào nữa, nhìn thấy đồ ăn, Tiêu Chiến lập tức kéo ghế ngồi vào bàn dùng thật ngon miệng, không biết là món gì mà ngon quá, anh ăn xong lại dùng muỗng húp nước canh nóng hổi, thưởng thức ngon lành.

"Ăn xong thì ra khỏi nhà của tôi."

Vương Nhất Bác khoanh tay vào nhau rồi quay lưng bước ra phòng khách. Cậu đến đứng trước bộ ghế sofa, nơi con vẹt xanh đuôi dài đang cặm cụi ăn nho trên cái bàn kính, người và vật đều y như nhau, trông thật khốn khổ.

Tối hôm qua cậu đã lên mạng tìm hiểu, cách đây vài trăm cây số quả thật có một nơi trên rừng núi gọi là làng Ẩn Dật, trông cái người ăn mặc khác lạ bên trong thì có vẻ phù hợp là dân miền núi. Không ngờ lại trôi lạc đến đây, vào đúng nhà của cậu.

"A Quẩy? Ăn xong rồi cùng chủ của mày ra khỏi nhà này."

Ngẩng đầu bỏ qua trái nho, A Quẩy nhại lại: "Ra khỏi nhà này."

"Cũng khá đó, còn biết giả chết?" Vương Nhất Bác lắc đầu ngao ngán.

"Này Bột." Tiêu Chiến vừa ăn vừa nói vọng ra hỏi Vương Nhất Bác: "Ngươi có tên không?"

"Không có." Vương Nhất Bác nhấn mạnh, ý chính xác hơn là người rừng kia không cần phải biết tên của cậu.

"Ngươi có cái nhà có cái nệm, có đủ thứ mà không có tên?" Tiêu Chiến ngưng lại rồi tỏ ra thương cảm: "Ngươi thiệt thòi quá, thôi thì để ta đặt cho ngươi cái tên."

Anh suy nghĩ giây lát rồi cười rạng rỡ: "Vậy ngươi lấy họ của ta, gọi là Tiêu Bột đi."

Tiêu Chiến nói xong tự mình tâm đắc: "Tiêu Bột hợp với ngươi lắm đó."

Tiêu Bột? Cái này cũng được coi là tên? Đúng là người rừng, quê mùa dị hợm. Vương Nhất Bác chẳng thèm đáp lại.

Tiêu Chiến chợt thấy đau bụng, anh nhăn mặt nói với Vương Nhất Bác: "Tiêu Bột, ta muốn đi giải quyết chuyện mà người khác không thể thay thế được."

Là đi vệ sinh? Vương Nhất Bác nhướn mày vừa đoán ra thứ chuyện mà không ai thay thế được.

"Đi theo tôi, đi xong anh phải lập tức rời khỏi đây. Rõ chưa?"

"Ta biết rồi."

Tiêu Chiến được đưa vào nhà vệ sinh, ấn tượng đầu tiên của anh với cái toilet là quá rộng rãi, quá đẹp, quá mát, nó còn rộng hơn cả phòng của anh ở bản làng. Anh đóng cửa lại bắt đầu tìm hiểu dòm ngó.

Có cái chậu sứ trắng tinh đặt ở một góc, còn có nắp đậy, hình như tìm đúng rồi. Tiêu Chiến mở nắp bàn cầu lên, anh không biết nó dùng thế nào nên thử đưa tay sờ, vô tình ấn vào cái nút bên hông, không ngờ nước từ đâu bắn ra tung tóe ướt cả người anh.

"Cái này bị sao vậy? Làm sao nó mới dừng lại đây?"

Tránh qua một bên, Tiêu Chiến thử ấn vào dãy nút cảm ứng hy vọng tắt được nguồn nước, nhưng một cái chạm liền làm nước bắn ra nhiều hơn nữa. Khoảng lùi người lại chạm tay vào bàn cảm ứng phía sau, lúc này vòi sen bên trên được bật lên rồi trút nước xuống xối xả. Đồ dùng trong nhà tắm cũng bị anh làm rơi tứ tung trên sàn gạch.

"Bột ơi, nhà ngươi bị dột rồi!"

Mở cửa bước vào, Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn hỗn cảnh trước mắt, không ngờ chỉ một người rừng lại biến nhà của cậu thành bãi chiến trường như thế này.

"Cái gì đây?"

Cậu bước tới nhấn nút tắt của bàn cầu, nước lập tức dừng hẳn, rồi đến tắt vòi sen, mọi thứ trở lại như cũ trước con mắt thán phục của Tiêu Chiến.

"Lợi hại thật, mấy cái này là gì mà hay ho quá vậy Tiêu Bột?"

Vương Nhất Bác khó chịu ra mặt: "Anh phá đủ chưa, bây giờ ra khỏi nhà tôi được chưa?"

"Nhưng ta vẫn chưa giải quyết, ngươi đi ra đi."

"Có biết phải làm thế nào không?"

"Có gì khó, cứ cho nó ra là được."

"Ý là sau đó?"

Ho khụ một cái, Vương Nhất Bác dừng lại câu hỏi tế nhị, cậu nhìn vẻ ngờ nghệch của người kia chỉ biết thở dài. Người ở rừng núi mà, chắc xa lạ với cuộc sống thành thị lắm, có lẽ cậu cần hướng dẫn một chút, thật bất đắc dĩ.

Ngoắc Tiêu Chiến lại, cả hai tập trung dán mắt vào bàn cầu, Vương Nhất Bác chỉ tay.

"Nhấn cái nút này sau khi đã đi xong, hai nút bên này điều chỉnh lượng nước, sau khi sạch đẹp rồi nhấn lại cái nút này để tắt. Hiểu chưa?"

"Ồ, đi vệ sinh thôi cũng kỳ công quá." Tiêu Chiến tròn mắt hỏi tiếp: "Vậy còn hai cái nút xanh đỏ này?"

Vương Nhất Bác nói tiếp: "Nút màu xanh để sấy khô, nút màu đỏ để làm ấm bàn cầu."

Nhanh chóng thẳng người, Vương Nhất Bác nói thêm câu rồi bước ra ngoài: "Anh có năm phút, tôi còn phải đến nơi làm việc."

Cánh cửa đóng sầm lại, kỳ cục quá.

Một lúc sau Tiêu Chiến bước ra, có điều áo của anh đã ướt hết, cúi xuống nhìn, anh lẹ tay cởi áo rồi chạy ra sân phơi lên chiếc xe hơi màu xanh đang đậu.

Vương Nhất Bác nhìn áo rồi lại nhìn người đang cởi trần, đuôi mắt đã giật giật, nhanh tay cầm lấy cái áo quăng thẳng vào Tiêu Chiến, giọng nói gắt gao hơn nữa: "Anh! Ra khỏi nhà của tôi!"

Tiêu Chiến nhỏ giọng: "Ta không biết phải đi đâu nữa."

"Mau trở lại núi đi, thung lũng Ẩn Dật gì đó."

"Nhưng trở về bằng cách nào, ta không có tiền cũng không có xe?"

"Đó là chuyện của anh."

"Không được đâu Tiêu Bột, còn có Thừa nữa, ta phải đi tìm Quách Thừa rồi mới cùng nhau trở về thung lũng được."

"Không liên quan đến tôi, tối qua vì anh đột ngột ngất xỉu nên tôi mới để anh ở lại ngủ một đêm, tôi không có bổn phận phải lo cho anh và con vẹt kia."

Không dây dưa nữa, Vương Nhất Bác mạnh tay kéo Tiêu Chiến ra ngoài đường: "Tôi chỉ giúp anh đến đây thôi, còn bây giờ mau đi đi."

Vẹt A Quẩy bay ra đậu trên vai Tiêu Chiến, vẫn đang phát ra tiếng nghiến răng ken két.

Vào trong nhà đóng lại cửa nẻo, Vương Nhất Bác sau đó lái xe ra ngoài, phút giây dừng lại dùng remote đóng cánh cổng cũng không hề nhìn đến Tiêu Chiến một cái, chiếc xe cứ thế lao đi trên đường lớn.

Khí trời dịu dàng trong nắng sáng, chỉ có bầu không khí quẫn bách chợt bao phủ một người một vẹt trước cổng nhà, Tiêu Chiến ảo não tiếp tục lê bước trên con đường xa lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net