Chương 4: Anh họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc anh xuống xe lẫn vào dòng người trên phố, không một lần quay đầu nhìn lại, cứ thế mà bước đi cho đến khi nhận ra mình bị lạc. Tiêu Chiến bị lạc giữa ngã tư, con đường nào cũng giống nhau, đều không có chốn cho anh dừng chân.

"Tên Tiêu Bột xấu xa, không giúp ta thì thôi còn muốn đưa ta về núi, rõ ràng hắn biết ta cần phải đi tìm Quách Thừa mà vẫn đưa ta đi."

Tiêu Chiến rất giận, anh cảm thấy người dưới núi nói chuyện không đáng tin chút nào: "A Quẩy, giờ ta phải đi đâu đây?"

Đậu trên vai Tiêu Chiến, A Quẩy ngó nhìn tứ phương tám hướng, lát sau nó quyết định cho anh rẽ phải, Tiêu Chiến liền bước theo vẹt xanh đang bay phía trước.

Bước chân vô thức ngang qua những ngôi nhà, hàng quán với kiến trúc hiện đại hào nhoáng, tầng lớp sang trọng hoàn toàn tách biệt với núi rừng hoang sơ. Hình ảnh thơ mộng của thung lũng bất giác hiện lên trong đầu, khiến đáy lòng chợt hẫng đi một nhịp.

Dừng lại trước một ngôi nhà rộng lớn, Tiêu Chiến nhìn thấy bên trong có rất nhiều người nên anh cũng tò mò đi vào. Khoảng đi đến gần cửa, cửa kính tự động mở ra khiến anh hốt hoảng đứng sựng lại, ngay lập tức người ở phía sau không phản ứng kịp nên va vào anh.

Tiêu Chiến xoay lưng nhìn người kia, anh chỉ ngón tay vào cửa kính tự động, hỏi: "Ngươi là người điều khiển cái này sao?"

Người đàn ông cao lớn dáng vẻ phong độ chợt cúi đầu cười, lát sau mới bước tới trả lời một câu không liên quan tới câu hỏi của anh lắm: "Cậu vào xem tranh sao?"

"Tranh?" Tiêu Chiến hỏi, lúc này anh mới để ý ở bên trong người ta đang đi qua lại ngắm nhìn những bức tranh, sau ánh mắt sáng rỡ anh liền bước nhanh vào bỏ lại vẻ khó hiểu của người kia.

Trong lòng lẫn diện ngoài mặt không ngừng cảm thán, có quá nhiều bức tranh đẹp ở đây, vốn là người rất thích hội họa nên anh không thể rời mắt khỏi những bức tranh, thành ra không hề hay biết những cặp mắt săm soi đang nhắm vào mình.

"Đây là một góc ở Paris, tôi thường xuyên uống cafe đường phố ở vị trí này." Người đàn ông kia bước tới cạnh Tiêu Chiến, nói xong câu nhưng không thấy anh phản ứng gì chỉ mải mê ngắm tranh, chợt bật cười: "Cậu thích tranh của tôi đến vậy sao?"

Lúc này Tiêu Chiến mới giật mình hướng người kia: "Tranh này do ngươi vẽ sao?"

"Ngươi? Cách xưng hô của cậu có hơi kỳ lạ."

"Người trên núi bọn ta đều xưng hô như vậy, chỉ trừ gia đình họ hàng ra thôi."

"Trên núi?"

"Đúng là núi. Ngươi khờ vậy, đến núi mà cũng không biết?"

Người đàn ông lại cười, người này ngó nhìn mọi người đang bàn tán về Tiêu Chiến nên kéo tay anh qua một góc vắng người ngồi lại.

"Gọi tôi là John, năm nay ba mươi hai, còn cậu?"

"J... John? Tên gì khó gọi quá, ta tên là Tiêu Chiến, hai mươi sáu nồi khoai."

Đưa vai đến, Tiêu Chiến giới thiệu với John: "Còn đây là A Quẩy, không có tuổi chính xác nhưng nó già rồi."

Quẩy nghiêng đầu: "Ỏ."

John khoanh hai tay vào nhau mỉm cười ngắm nhìn A Quẩy, đồng thời nghĩ có lẽ người trước mặt không biết anh là ai thật, cách nói chuyện cũng rất là buồn cười. Lại ngó nhìn quần áo của Tiêu Chiến, John thắc mắc hỏi: "Theo tôi biết thì người trên núi đâu có ăn mặc như thế này?"

Tiêu Chiến chẹp miệng: "Là của tên Tiêu Bột đưa ta mặc, chứ quần áo của ta đẹp hơn của hắn nhiều."

Áo phông trắng và quần short, mặc ở nhà thì thoải mái nhưng không thích hợp mặc ra đường và đến những nơi như thế này. Tiêu Chiến không hề nhận ra mình trông rất kỳ quặc trong mắt người dưới núi.

"Vậy tại sao cậu lại không ở núi?" John lạ lẫm hỏi Tiêu Chiến: "Có thể kể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Vì tôi nghĩ cậu đang gặp khó khăn gì đó."

Tiêu Chiến rầu rĩ kể lại toàn bộ sự việc cho John nghe, người kia nén cười lát sau lại cúi đầu chỉ thấy hai bờ vai run run lên.

"Vậy có nghĩa là cậu đang cần việc làm để kiếm tiền, rồi sau đó đi tìm Quách Thừa? Nhưng cậu không có hình ảnh, số điện thoại của người này hoặc bất cứ thông tin gì về chiếc xe tải đó thì làm sao có thể tìm được người?"

"Ừ nhỉ, thế giờ phải làm sao? Bọn ta không có điện thoại, ta từng thấy A Lực và Tiêu Bột dùng điện thoại rồi, nghe nói có thể nói chuyện được cho dù ở xa đến đâu."

Đã hiểu ra mọi vấn đề, John nhìn vẻ bất lực của Tiêu Chiến liền đưa ra một đề nghị: "Hay là cậu cứ đến Studio này làm việc cho phòng tranh của tôi, còn chỗ ở tôi cũng sẽ giúp cậu."

Nghe vậy Tiêu Chiến mừng lắm, vừa có việc làm vừa có chỗ ở, anh lập tức nắm lấy tay của John cảm kích: "J... John, ngươi thật tốt bụng. Ta không biết phải đền đáp ngươi ra sao nữa."

John cười, hàng răng trắng rạng rỡ càng thêm đẹp đẽ, lại nói: "Nhưng tôi ở Paris, tuần này tôi chỉ về nước để sắp xếp chuyện công việc, phải một tháng nữa tôi mới có thể về đây sống, nên một tháng đó cậu sẽ ở tạm nhà của em họ tôi cho đến khi tôi trở về. Được không?"

"Em họ của ngươi?" Tiêu Chiến suy nghĩ rồi hỏi: "Nhưng em họ ngươi có đồng ý cho ta ở cùng hay không, người đó có tốt bụng giống như ngươi không?"

"Em ấy là người đặc biệt tốt nên sẽ đồng ý thôi, mối quan hệ của chúng tôi rất tốt đó." Nói rồi John lấy ra điện thoại đi nơi khác, còn nói là gọi cho em họ hay trước, một lát sau quay lại tươi cười với Tiêu Chiến.

"Em ấy đã đồng ý rồi, tuy còn hai tháng nữa em họ của tôi sẽ ra nước ngoài sinh sống, nhưng cậu chỉ ở một tháng thì không vấn đề gì."

"Nước ngoài là ở đâu vậy?"

"Ừm, nó ở xa lắm."

"Thôi thế nào cũng được, ta cảm ơn ngươi nhiều lắm John." Tiêu Chiến còn vui hơn địa chủ được mùa, anh ôm lấy A Quẩy vuốt ve: "Ngươi nghe thấy không A Quẩy, chúng ta có thể ở lại thành phố rồi."

"Ở lại thành phố." Làm vẹt thành phố. A Quẩy liên tục líu lo, còn nhịp nhịp đầu ăn mừng.

"Con vẹt của cậu thông minh thật đó." John cười rồi cũng nâng tay vuốt ve vẹt xanh đang trẩy hội.

"Bông-dua, ơ kìa anh John, hoạ sĩ John của chúng ta!"

Lúc này từ dưới bậc thang dẫn xuống tầng hầm có hai người nam giới bước lên, một người mập lùn, người còn lại thì cao ốm. Nhìn thấy John ngồi cùng người lạ nên người ốm nhanh miệng hỏi: "Ủa anh John, ai đây? Ai mà trong hoang dã quá vậy?"

Biết người ta hỏi mình nên Tiêu Chiến lanh lợi đáp lại: "Bông-dua, ta là Tiêu Chiến, là bạn của J... John đó. Hai ngươi tên là gì vậy?"

Người mập liền méo mặt, trêu chọc: "Ta ngươi là sao, người trên núi mới xuống hả?"

Tiêu Chiến liền bật dậy, ngạc nhiên: "Đúng là ta mới xuống núi, sao ngươi biết hay vậy?"

John ho khụ một cái rồi lên tiếng với Tiêu Chiến: "Giới thiệu với cậu, đây là Vũ Ninh, hai mươi tám tuổi, vui tính tốt bụng."

Thân hình mập mạp cười nói bước tới trước chàng trai miền núi, Vũ Ninh tằng hắng đính chính lại với Tiêu Chiến: "Phì nhiêu phúc hậu, người dưới núi thường gọi tôi như vậy đó."

John lắc đầu tiếp tục câu nói: "Còn đây là Vũ Nặc, hai mươi hai tuổi, cao gầy nhanh nhẹn, cũng vui vẻ tốt bụng. Cả hai là anh em ruột, đều làm việc ở Studio chụp ảnh dưới tầng hầm."

Bỏ tay vào túi áo, Vũ Nặc nồng nhiệt chào hỏi: "Chào mừng đằng ấy xuống núi."

Tiêu Chiến gật gù đã hiểu, John lúc này mới sực nhớ: "Quên cho cậu biết Studio ở đây là của em họ tôi, em ấy là một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, còn rất đẹp trai nữa."

Nhiếp ảnh gia? Tiêu Chiến lại thêm lạ lẫm.

"Đúng đúng! Cậu ấy là một người vô cùng hoàn hảo." Anh em họ Vũ đồng thanh.

Giữa cuộc nói chuyện rôm rả bất chợt có tiếng sôi bụng phát ra, mọi người đều nhìn Tiêu Chiến, anh mỉm cười bình thản, tô sủi cảo của Vương Nhất Bác có vẻ đã tiêu hóa hết.

A Quẩy từ lúc nào đã nhảy xuống đất rồi đứng ra phía sau của Vũ Ninh, nhiệt tình giả tiếng bụng sôi.

Vũ Ninh ôm cái bụng mỡ, cúi đầu nhìn A Quẩy rồi hướng mọi người: "Theo đúng kịch bản thì tôi phải thừa nhận là bụng mình sôi đúng không?"

Tất cả đều bật cười, ở lại nói chuyện đôi câu rồi sau đó cùng nhau đi ăn. John và anh em họ Vũ đều rất nhiệt tình với Tiêu Chiến, hướng dẫn cho anh từng chút một để dần làm quen với cuộc sống xa lạ nơi đây.

Hôm đó John đưa Tiêu Chiến về phòng của mình tại khách sạn để nghỉ lại, sáng hôm sau mới đưa anh đến nhà em họ.
.
.
.

Ngày hôm sau, có một điều khiến Tiêu Chiến không thể ngờ tới, rằng Vương Nhất Bác chính là em họ của John.

Anh trở lại căn nhà đó, ngồi trên ghế sofa đối diện với Vương Nhất Bác, người kia cũng đang bắt chéo chân nhìn đến anh.

"John, đây là người bạn mà anh nói?" Vương Nhất Bác hỏi anh họ nhưng mắt thì nhìn Tiêu Chiến.

"Sao vậy, nhìn hai người có vẻ không được thoải mái?" John hỏi trước sắc mặt đanh lại của hai người trước mắt.

Tiêu Chiến liền đứng bật dậy hướng John: "John, cái tên Tiêu Bột này xấu xa lắm, hắn không cho ta ở lại đây đâu, ngươi bị lừa rồi."

"Sao, vậy ra Nhất Bác là Tiêu Bột?" John trố mắt nhìn rồi lại phì cười: "Xem ra trái đất này tròn thật."

"Tên này còn muốn đưa ta về núi, hắn không giúp ta đâu." Tiêu Chiến thất vọng tự ý rời đi: "Ta đi đây, cảm ơn ngươi nha John."

"Đứng lại đó." Vương Nhất Bác rời lưng khỏi ghế, cất tiếng: "Là vì tôi quyết định ra nước ngoài sống nên mới không để anh ở lại, nhưng nếu đã có anh John giúp đỡ anh thì ở lại đây một tháng không thành vấn đề."

"Đúng đó Tiêu Chiến, cậu cứ ở đây một tháng cho đến khi tôi về, tôi đã hứa sẽ giúp cậu thì nhất định sẽ giữ lời." John cũng nói vào, sau đó kéo Tiêu Chiến trở lại ghế.

"Có thật không?" Tiêu Chiến nghi hoặc: "Tiêu Bột, nếu ngươi dám lừa ta, thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu."

Vương Nhất Bác nhướn mày: "Đây là thái độ của người cần giúp đỡ đó sao?"

Tiêu Chiến biết chừng mực nên không lừ mắt nhìn nữa. A Quẩy cũng xòe cánh che mặt lại, nó mong rằng sắp tới Vương Nhất Bác kia sẽ không ăn giá đỗ nữa.

"Vậy đi, xem như mọi chuyện đã sắp xếp xong." John hài lòng đứng dậy đặt tay lên vai Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, hãy xem Tiêu Chiến là bạn anh mà giúp đỡ cậu ấy, cảm ơn em trước."

Nói rồi John cũng chào tạm biệt Tiêu Chiến rồi rời đi: "Tháng sau gặp lại."

Người đi khỏi để lại bầu không khí im lìm không biến chuyển, Vương Nhất Bác sau đó cũng bước lên tầng lầu đóng lại cửa phòng. Tiêu Chiến ngồi thừ ra ghế không biết phải làm gì tiếp theo.

Xế trưa, Vương Nhất Bác đi xuống không nhìn thấy Tiêu Chiến đâu, cậu gọi tên anh nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Khoảnh khắc thấy anh nằm bất động dưới sàn nhà đã dọa cậu một trận.

"Người trên núi, anh bị sao đó?" Vương Nhất Bác nhiệt tình lay người của Tiêu Chiến, thấy anh mở mắt ra mới thở phào nhẹ nhõm: "Làm gì nằm dưới sàn vậy?"

"Tại nó mát." Tiêu Chiến cựa mình: "Ta nằm dưới sàn ngủ ngon lắm."

"Nhưng Tiêu Bột, sao mặt ngươi còn xanh hơn lông của A Quẩy nữa vậy?"

"Nghĩ anh chết rồi."

"Sao ta lại chết được, bậy quá Tiêu Bột."

"Không được gọi Tiêu Bột."

"Rồi, ta nhớ rồi, Nhất Bác."

Vương Nhất Bác chỉ cho Tiêu Chiến nơi công tắc đèn điện trong nhà, thấy anh gật gù đã hiểu mới yên tâm quay đi. Nhìn thấy cậu chuẩn bị ra ngoài anh liền nắm lấy tay cậu, hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Đi làm."

"À, có phải ngươi đi làm nhiếp ảnh gia gì đó không?"

"Là John nói cho anh biết?"

"Đúng vậy, còn nói ngươi đẹp trai trẻ tuổi nữa. Nhưng ngươi bao nhiêu tuổi vậy Nhất Bác?"

"Hai mươi lăm."

"Nhỏ hơn ta có một tuổi à, sao ngươi già vậy?"

"Già?"

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Tiêu Chiến, từ trước đến nay chưa có ai nói cậu già, giờ lại xuất hiện cái người trên núi này.

"Nhìn đi Nhất Bác, ngươi hễ chút là nhăn nhó, như vậy sẽ mau già lắm đó."

Tiêu Chiến chỉ chọc ghẹo thôi, anh đưa tay vuốt nhẹ đầu mày của Vương Nhất Bác rồi tươi cười, má lúm đồng tiền hiện diện trên gương mặt sáng giá, có người chợt ngẩn ra.

"Tôi đi đây, đồ ăn tôi đã chuẩn bị trong bếp." Vương Nhất Bác lùi người lại rồi dặn dò, sau đó nhanh chóng lái xe ra khỏi nhà: "Nhớ đừng ra ngoài, tối tôi về."

"Ta biết rồi, về nhà sớm nha."

Nhấn nút trên remote, Tiêu Chiến ngồi xuống ghế hào hứng xem tivi, có quá nhiều thứ hay ho trong cái miếng kính siêu mỏng này, anh đã nhìn thấy Vương Nhất Bác mở xem nên giờ chỉ cần làm theo là được.

Trên tivi đang phát kênh thế giới động vật, A Quẩy thấy đồng loại của nó liền nhảy lưng tưng trên ghế sofa, tới khúc con trăn lớn nuốt chửng con mồi, nó liền nghiến răng ken két.

Thấy A Quẩy căng thẳng quá nên Tiêu Chiến chuyển sang kênh khác. Những người trong đó ăn mặc khác lạ quá, tình huynh đệ của hai người kia thật cảm động.

Tiêu Chiến nín thở dõi theo, người áo trắng cố gắng giữ lấy tay của người áo đen đang treo lơ lửng trên vách đá, tay của người đó chảy máu nhưng nhất quyết không buông tay huynh đệ của mình.

"Đừng buông tay, mau kéo lên đi, ai đó đến giúp họ đi!"

Ngoài kia chỉ lo đánh nhau, chẳng ai chịu đến giúp, Tiêu Chiến lo lắng đến nỗi siết chặt gối dựa trên ghế. May mắn lát sau có người đi đến, anh liền mừng rỡ.

"Đúng rồi mau kéo lên phụ người ta đi, đứng đó mà cười."

Hình như người thứ ba đang mếu máo chứ không phải cười, hắn nói gì đó rồi bất ngờ dùng kiếm lụi người áo đen.

Áo đen tự động buông tay rồi mỉm cười thật đẹp, hắn để cơ thể tự do rơi xuống vực khiến Tiêu Chiến đau lòng chết đi được. Còn áo trắng kia bàng hoàng gọi tên áo đen trong tuyệt vọng.

"Đừng mà, sao lại đau thương đến vậy."

Tiêu Chiến tắt tivi, anh buồn bã ủ ê ngả lưng xuống sofa, dụi mặt xuống gối.
.
.
.
Bảy giờ tối Vương Nhất Bác trở về nhà, đèn ngoài sân vườn không mở, bên trong nhà cũng tối đen chỉ có ánh sáng của màn hình tivi hắt ra xanh rờn mặt mày của Tiêu Chiến.

"Sao không mở đèn lên?" Vương Nhất Bác đi đến chỗ của Tiêu Chiến, anh cứ ngồi thừ ra chăm chú vào tivi mà không để ý gì đến cậu, tức mình nói lớn tiếng hơn: "Tiêu Chiến, sao không mở đèn lên mà cứ ngồi đó xem tivi?"

Giật mình, Tiêu Chiến lúc này mới nhìn thấy Vương Nhất Bác: "Nhất Bác ngươi về rồi sao, mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ rồi."

"Bảy giờ tối rồi sao, ta mới xem có chút mà trời đã nhanh tối vậy rồi?"

"Đừng nói anh ngồi xem tivi từ trưa đến giờ?"

"Ta cũng không hay biết, chưa gì đã tối rồi, cái tivi này có nhiều thứ hay quá ta xem hoài không chán."

"Vậy có ăn gì chưa?"

"Chưa."

Tiêu Chiến cười ngại, anh bị Vương Nhất Bác dùng remote gõ lên đầu một cái: "Bày đặt nghiện công nghệ, dần hòa nhập với người thành phố rồi."

Xoa xoa đầu, Tiêu Chiến nhăn mặt: "Ngươi hỗn quá, nhỏ tuổi hơn ta không được đánh trên đầu ta."

"Tôi thích đánh đó, rồi sao?"

"Thì ta đánh lại."

Vương Nhất Bác bất ngờ bị Tiêu Chiến kéo xuống sofa, bị anh ngồi lên người khống chế lại.

"Anh, làm gì?" Vương Nhất Bác chớp mắt nhìn, trong bóng tối chỉ nhạt nhòa ánh sáng, gương mặt của người phía trên nửa sáng nửa tối vô cùng bí ẩn.

Sống mũi của anh ấy cao thật.

Tiêu Chiến dần cúi người, Vương Nhất Bác càng mở lớn mắt. Nốt ruồi dưới môi nâng lên chậm rãi theo miệng cười, cậu liền chú ý vào nó.

"Chết ngươi nè." Tiêu Chiến đập đầu vào trán Vương Nhất Bác, anh cười hả hê rồi bước xuống: "Sau này làm gì với ta thì ta sẽ làm lại y như thế."

Đèn trong nhà được mở lên sáng choang, sáng cả đầu óc của Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, ngươi đã ăn gì chưa, đồ ăn để đến cuối ngày có mùi chua rồi." Tiêu Chiến từ trong bếp bước ra thấy Vương Nhất Bác vẫn đang nằm trên sofa: "Bộ ngươi bị ta đánh đến ngốc rồi sao?"

Vương Nhất Bác bật ngồi dậy, cậu nhíu mày khó hiểu rồi lắc đầu lơ đi: "Ra ngoài ăn."

"Sao không ăn trong nhà mà ra ngoài ăn chi vậy?" Tiêu Chiến bước theo sau Vương Nhất Bác.

"Đi tắm, rồi đi ra ngoài đường phố, ăn." Vương Nhất Bác nhấn nhá câu chữ.

"À, vậy ta đi tắm, ngươi để quần áo của ta ở đâu rồi?"

"Làm gì, định mặc bộ quần áo kỳ quặc đó à? Tôi bỏ nó rồi."

"Cái gì, sao ngươi dám bỏ quần áo của ta, ai cho ngươi cái quyền đó?"

"Vậy anh có muốn tiếp tục ở lại đây không? Bây giờ có đi ăn không, không đói sao?"

"Uy hiếp ta hả, đừng tưởng ta sẽ sợ, đói sao không đói."

"Vậy thì đi tắm, qua phòng tôi đưa quần áo."

Sau khi tắm xong cả hai liền xuống lầu chuẩn bị ra ngoài. Vương Nhất Bác ung dung nói: "Đóng cửa lại, bỏ con chim kia ở nhà."

Tiêu Chiến nheo mắt nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác rồi trở lại A Quẩy bên trong, ánh mắt nó buồn buồn khiến anh không nỡ nên ngoắc nó chui vào áo khoác.

"Anh mà lén mang nó theo rồi nó bay lung tung gây rối, cảnh sát sẽ bắt nó bỏ tù, đến đó tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

"Có con vẹt mà cũng bắt bỏ tù, đừng tưởng ta ở trên núi mà lừa ta."

"Cũng thông minh đó, nhưng anh không biết rồi, nếu không bắt con vẹt thì sẽ bắt chủ của nó, chắc A Quẩy sẽ không nỡ để anh bị bắt đâu."

A Quẩy nghe Tiêu Chiến bị bắt liền hoảng loạn chui ra khỏi áo nhảy xuống đất, nó chạy trên sàn rồi chui vào kẹt tủ.

Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, hỏi vọng vào: "A Quẩy, có đi không? Không đi."

"Không đi, không đi." A Quẩy trốn kĩ lắm, một khi nó không muốn thì sẽ nhất quyết như vậy nên Tiêu Chiến cũng hiểu ý mà rời đi.

"Ta sẽ về sớm thôi, sẽ mua đồ ăn cho ngươi nữa, ở nhà chờ ta nha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net