Chương 5: Mua sắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một nơi mà lần đầu trong đời anh nhìn thấy.

Xe dừng lại ở tầng hầm, Tiêu Chiến là người bước ra trước vì anh muốn quan sát bên ngoài, Vương Nhất Bác cũng mở cửa xe ra sau.

Chân của Vương Nhất Bác rất dài, cậu bước nhanh về trước, Tiêu Chiến cũng dễ dàng theo ngay phía sau.

"Chân của ta cũng dài đó."

"Vào thang máy."

Đứng trước một cánh cửa đang đóng kín rồi bất ngờ mở ra hai bên, Tiêu Chiến giật mình: "Giống cái cửa ở phòng tranh ghê."

Thấy Vương Nhất Bác bước vào anh cũng vào theo, cậu đưa tay nhấn nút cánh cửa liền đóng, kì diệu thật. Có điều ở bên trong cái hộp này ngột ngạt quá, giống như đang bay lên vậy, còn chóng mặt nữa.

Tiêu Chiến nhắm mắt dựa lưng vào thang máy: "Nhất Bác, mở cửa cho ta đi ra, ta không bay nữa đâu."

Vương Nhất Bác mím môi cười, nhanh chóng bình thường trở lại: "Sắp tới rồi."

Cửa thang máy mở, Tiêu Chiến chậm chạp bước ra, tự nhiên chui vô cái hộp rồi chui ra, người dưới núi rảnh rỗi quá. Tạm bỏ qua một bên, anh trố mắt kinh ngạc.

"Đây là đâu mà rộng lớn quá vậy Nhất Bác?"

"Trung tâm thương mại."

"Ở đây nhiều người vậy, đang có lễ hội sao?"

"Lại ngáo ngơ rồi, anh đi cạnh tôi, nếu không sẽ bị lạc."

Thấy người phía sau cứ láo liên dòm ngó, ở đây lại đông người, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nắm lấy cổ tay của Tiêu Chiến kéo đi.

Khoảng đi đến thang cuốn, Tiêu Chiến không dám bước lên, Vương Nhất Bác đứng ở bậc trên liền quay xuống kéo anh lại giữ chặt eo: "Cứ đứng yên là được."

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, ở gần thế này anh mới để ý gương mặt cậu.

Cũng đẹp trai lắm.

Tóc cậu ngắn hơn tóc anh, màu nâu nâu. Da trắng nhìn khỏe khoắn lắm, lông mày khuôn khổ chuẩn đàn ông, mắt phượng sắc sảo, lông mi cũng dài, sống mũi thì cao, cánh môi đầy gọn gàng nhưng mà chưa thấy cậu cười tươi bao giờ. Khuôn mặt nhỏ thật, nhìn toàn diện là rất tuấn tú, soái khí ngời ngời, lực tay rất khỏe vì đang giữ anh rất chặt, nếu da ngâm giống anh nữa thì đẹp chuẩn trai miền núi rồi.

"Nhìn gì?"

"Ngươi đẹp trai lắm Nhất Bác."

"Không cần anh nói tôi cũng thừa biết mình đẹp trai."

"Nhưng ngươi là người đẹp nhất ta từng gặp đó."

Có người vờ vịt quay đi nơi khác.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi mua đồ dùng cá nhân. Mua bàn chải đánh răng, khăn tắm, một đôi dép đi trong nhà, một đôi giày thể thao và còn nhiều thứ linh tinh khác.

"Tất cả chỗ này đều cho ta sao Nhất Bác?"

"Chẳng lẽ cho tôi?"

"Nhưng có cần nhiều thế này không, chắc tốn kém lắm."

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đưa cho người ta một tấm thẻ, lát sau người ta trả lại rồi cả hai lại tiếp tục đi mua những thứ khác.

Hai tay xách theo mấy túi đồ của mình, Tiêu Chiến nhanh nhẹn theo sau Vương Nhất Bác ghé vào một shop thời trang nam cao cấp.

"Anh thích mặc gì cứ vào lấy." Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế, cậu hất cằm ý muốn Tiêu Chiến tự chọn quần áo.

Bỏ túi đồ xuống, Tiêu Chiến đi vào nhìn ngắm những bộ quần áo đẹp mắt, anh nhiệt tình lựa chọn nhưng không tìm thấy bộ giống của mình, toàn là kiểu mặc của người dưới núi.

Nam nhân viên của cửa hàng vui vẻ bước tới giới thiệu cho anh những mẫu thịnh hành, lấy hết quần này đến áo nọ đưa đến anh.

"Anh đẹp trai thế này dáng người lại hoàn hảo như vậy, mặc lên những bộ này là vô cùng xuất sắc."

Nhân viên nọ lại liến thoắng: "Anh cứ vào trong kia thử đồ, bảo đảm mặc cái nào cũng đẹp."

Theo hướng chỉ tay của nhân viên, Tiêu Chiến vào phòng thử đồ, đóng cửa lại. Lát sau chợt mở cửa ló đầu ra, lớn tiếng gọi Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, vào đây giúp ta cho nó vào!"

Nhân viên của cửa hàng nhìn nhau mím môi cười, ai cũng lén nhìn Vương Nhất Bác khiến cậu phải che mặt đi tới phòng thử đồ.

"Lại chuyện gì?"

Vương Nhất Bác mở cửa bước vào, người bên trong đang chật vật đóng thùng, Tiêu Chiến đang mặc áo thun ba lỗ và quần short, anh thử bắt chước John bỏ áo vào quần cho lịch sự.

"Sau lưng á, ngươi cho áo vào quần giúp ta, ta không nhìn thấy nó đã ngay ngắn hay chưa."

Nhịn không nổi, Vương Nhất Bác phì cười, nụ cười rạng rỡ đẹp đến nao lòng, là lần đầu Tiêu Chiến nhìn thấy, bất chợt anh ngẩn người nhìn ngắm.

"Quê mùa, đúng là quê mùa." Vương Nhất Bác vẫn cười, cậu bước tới nhìn qua đống quần áo rồi chọn ra chiếc sơ mi trắng cùng quần tây, quăng cho Tiêu Chiến: "Mặc thêm cái áo này, thay quần."

Gật đầu làm theo, Tiêu Chiến đứng thay đồ trước mặt Vương Nhất Bác, tự nhiên hết sức: "Xong rồi, giờ ngươi làm cho ta giống John đi."

Bước đến gần, Vương Nhất Bác sơ vin giúp Tiêu Chiến, tươm tất gọn gàng rồi bước lùi lại ngắm nghía. Cao gầy, cơ thể săn chắc mặc trên người bộ quần áo lịch thiệp nhã nhặn, triệt để tôn dáng.

Rất hoàn hảo.

Vương Nhất Bác nhìn đi nơi khác, vài giây mới trở lại hướng Tiêu Chiến: "Vẫn còn thiếu một thứ."

Đến đống đồ chọn ra cái thắt lưng, Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến đeo vào.

"Xoay lưng."

"Rồi. Ngươi làm gì?"

Vừa siết chặt thắt lưng lại, Tiêu Chiến đã nhăn nhó: "A... đau quá."

"Chật quá." Vương Nhất Bác thả lỏng thắt lưng, ướm chừng rồi gật gù: "Nới rộng ra chút là được."

"Aa... ngươi nhẹ thôi, ta vẫn còn đau."

"Tôi đã nhẹ nhàng lắm rồi, giờ đã thoải mái chưa?"

Thắt lưng vừa vặn hơn hẳn, Tiêu Chiến hài lòng: "Ừm, thoải mái lắm."

"Nhưng ta không quen thế này, ngươi rút ra đi."

"Kiểu này là ổn rồi, cứ như vậy đi, không rút."

"Đổi kiểu khác đi Nhất Bác."

Vương Nhất Bác lắc đầu tháo mở thắt lưng, rút ra. Tiêu Chiến thay một kiểu quần áo khác, anh mặc xong xuôi rồi chớp mắt hỏi cậu: "Kiểu này thế nào?"

Phong cách của nam sinh Nhật quả thật rất hợp với Tiêu Chiến, nhìn anh thật trẻ trung. Vương Nhất Bác mím môi, thấy trong phòng này nóng quá, hừng hực cả da mặt.

"Kiểu Nhật này cũng hợp với anh đó."

Tiêu Chiến gật gù: "Cũng rất thoải mái đó Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhướn mày: "Đủ mười kiểu rồi về, sau này sẽ bổ sung thêm."

Mua mười bộ quần áo đối với anh đã nhiều lắm rồi, vậy mà Vương Nhất Bác còn muốn mua thêm, Tiêu Chiến thử đi thử lại hoa cả mắt.

Một lúc lâu sau cả hai trở ra, Tiêu Chiến ôm mớ đồ đến cho nhân viên: "Ta mua hết chỗ này."

Nam nhân viên đưa tay nhận lấy quần áo rồi đi thanh toán, không dám nhìn thẳng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, những nhân viên còn lại len lén cười.

Vương Nhất Bác nhận ra bầu không khí khác thường, cũng không rõ là có chuyện gì. Cậu đưa thẻ của mình đến cho nam nhân viên, người này e dè nhận lấy. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Tiêu Chiến thở ra khi phải thử đồ cả buổi bên trong.

"Ta mệt quá à Nhất Bác."

Vương Nhất Bác cười khinh, cậu là người lựa chọn phối đồ cho Tiêu Chiến, anh chỉ đứng nhìn rồi mặc vào thôi vậy mà còn than thở.

"Mọi thứ đều do tôi làm, anh chỉ yên một chỗ mà cũng mệt?"

Nam nhân viên đánh rơi tấm thẻ rồi lật đật nhặt lên trả lại cho Vương Nhất Bác: "Đã... đã thanh toán xong, của hai anh đây ạ."

Tiêu Chiến nhận lấy mấy túi đồ lớn, trước khi rời đi còn tươi cười chào tạm biệt nhân viên của cửa hàng: "Ta đi đây, chào nha!"

Có nhân viên vẫy tay đáp lại: "Chào anh, chúc hai anh hạnh phúc!"

Cái gì mà hạnh phúc? Tiêu Chiến khó hiểu rồi nhún vai tiếp tục bước đi.

Một mình phải cầm quá nhiều túi đồ, Tiêu Chiến di chuyển chậm chạp theo sau Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, ngươi xách phụ ta được không?"

"Toàn đồ của anh, tự xách đi."

"Nhưng ta không nhìn thấy đường phía trước."

"Không cần nhìn đường, nhìn bóng lưng của tôi mà đi theo."

Cái thứ ngang ngược, Tiêu Chiến lừ mắt nhìn. Phải khó khăn chật vật lắm anh mới vào được thang máy, ấy vậy mà tên kia vẫn bỏ tay vào túi quần thong thả bước đi.

Mở thùng xe lên, Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến đến bỏ đồ vào trong rồi đóng lại.

"Đi ăn."

"Đi đâu ăn, ăn gì, có ngon không Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác không nói thêm gì, chỉ đợi Tiêu Chiến lên xe rồi chuẩn bị rời đi.

Khoảng loay hoay với dây an toàn, Tiêu Chiến đã biết cách cài nhưng lần này mò mãi vẫn không làm được. Thấy vậy Vương Nhất Bác mới chồm qua cài lại giúp anh.

"Nhất Bác, xe của ngươi thật là đẹp, xe xịn ngồi êm mông thật."

"Muốn lái thử không?"

"Muốn."

"Vậy tự mua xe mà lái."

Tiêu Chiến quắc mắt nhìn rồi lại mỉm cười, anh biết Vương Nhất Bác là chỉ nói đùa. Cái con người này nói chuyện và cách cư xử lại chẳng giống nhau. Nghĩ ngợi xong, anh liền bày tỏ sự biết ơn qua ánh mắt.

"Cảm ơn ngươi đã mua cho ta thật nhiều thứ, giờ đi ăn thôi ta đói bụng quá."

"Không cần cảm ơn, những thứ hôm nay đã mua sẽ được ghi nợ, một tháng sau anh phải trả lại cho tôi."

"Ta biết rồi." Tiêu Chiến ừ ngọt xớt, anh là người hiểu chuyện nên cũng gật đầu đồng ý: "Là tiền của ngươi mà, ta nhất định sẽ trả lại. Ngươi cứ ghi nợ đi, đợi ta có tiền ta sẽ trả cho ngươi không thiếu đồng nào."

"Điều đó là đương nhiên." Vương Nhất Bác đánh lái rẽ phải, khoé môi nâng cao.

Ngồi ăn trong nhà hàng sang trọng, Tiêu Chiến không quen cho lắm, có rất nhiều thứ bất tiện với anh.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh hướng dẫn cho Tiêu Chiến cách dùng dao và nĩa để cắt thịt bò, anh cũng làm theo cậu, nhiệt tình giữ miếng thịt lại rồi cắt, cho đến khi miếng thịt bay vèo xuống bàn.

Tiếc quá, Tiêu Chiến liền nhặt miếng thịt lên phủi phủi, tức mình nên bỏ vào miệng cắn một phát.

"Nè nhả ra." Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn vẻ tiếc nuối của Tiêu Chiến: "Nhả ra mau. Ăn ở dơ vậy?"

"Ta mặc kệ, có miếng ăn mà cực khổ quá." Tiêu Chiến vẫn nhai cho xong rồi nuốt xuống, anh đặt dao nĩa qua một bên, nói: "Ngươi kêu người ta lấy cho ta đôi đũa."

Giựt lại miếng thịt bò trên tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quả quyết: "Ở lại đây thì phải học cách sống của người ở đây, còn không thì về núi mà ở."

"Ngươi làm khó ta, John cũng từng dẫn ta đi ăn ở quán sủi cảo, đâu có cầu kỳ bất tiện như thế này."

"Vậy đi tìm John mà ăn, nếu ở chung nhà với tôi thì phải ăn giống tôi."

Tiêu Chiến cắn chặt khớp hàm, cầu trời cho miếng thịt bò khó tiêu hóa, cho tên Tiêu Bột kia nín đi nặng ba ngày.

Thấy Tiêu Chiến cúi mặt lầm bầm gì đó, Vương Nhất Bác bất giác mỉm cười.

Cậu cắt miếng thịt bò của mình ra sẵn rồi đẩy đến cho anh: "Ăn đi."

"Còn ngươi ăn gì?" Tiêu Chiến nhìn dĩa thịt bò rồi nhìn sang Vương Nhất Bác.

"Thì ăn miếng của anh."

"Nhưng ta mới làm rơi nó mà?"

"Quy tắc ba giây."

"Quy tắc ba giây? Là sao?"

"Nếu nhặt lên trong vòng ba giây thì vẫn ăn được."

"Có thật không?"

"Tôi nói dối anh làm gì."

Vương Nhất Bác chỉ trêu chọc Tiêu Chiến thôi nhưng anh lại tin sái cổ.

Nhìn miếng thịt bò của mình rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, cậu cũng xoay qua nhìn anh, im lặng vài giây, Tiêu Chiến mới lên tiếng: "Ăn ở dơ vậy?"

Vương Nhất Bác phì cười, Tiêu Chiến cũng cười, cả hai cười khúc khích không hiểu sao chẳng thể dừng lại. Anh thấy cậu cười rất tươi, lúc cậu cười lên trông rất thân thiện và gần gũi. Có câu này khi nhìn thấy cậu cười anh rất muốn nói ra.

Nhất Bác, ngươi cười lên thật sự rất đẹp.

Buổi tối về đến nhà, A Quẩy có thật nhiều đồ ăn, Vương Nhất Bác còn mua cho nó một cái xích đu gỗ treo lên gần tivi, nó thích lắm, cứ đu đưa trên đó líu lo nhại lại câu nói của hai người trong nhà.

"Đừng xem tivi nữa Tiêu Chiến."

"Ta xem một chút nữa thôi."

"Mau đi tắm rồi đi ngủ."

"Ngươi lải nhải hoài, giống bà Mâu quá."

"Lải nhải? Anh dám nói lại?"

"A Quẩy tắt tivi giùm ta!"
.

.
.
Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một nơi, cậu nói với anh người ở đây rất chuyên nghiệp, sẽ giúp anh tìm được Quách Thừa.

Người đàn ông với bộ râu rậm rạp, tóc tai thì khiêm tốn, nhận lấy bức chân dung do Tiêu Chiến vẽ rồi bắt đầu công việc của mình.

Vương Nhất Bác lại nhìn tranh vẽ lần nữa vẫn còn hơi bất ngờ, hướng Tiêu Chiến: "Anh có năng khiếu hội họa quá nhỉ. Thì ra cái người tên Quách Thừa trông như thế này à?"

"Là hắn đó. Trông mặt mày xán lạn thế thôi chứ khờ khạo lắm, dám rời núi đi theo người lạ." Tiêu Chiến tức lắm, nếu anh tìm được người thì sẽ dạy dỗ cho một trận nhớ đời. Quay sang nhờ cậy người đàn ông kia giúp anh mau mau tìm được người, sau khi về núi anh sẽ mang thịt trâu đến hậu tạ.

Hai giờ chiều Vương Nhất Bác có buổi chụp hình ở Studio, trước khi đi cậu dành thời gian để dạy cho Tiêu Chiến biết cách dùng đồ gia dụng, cả những thứ xài điện đều tỉ mỉ chỉ cho anh, như vậy sẽ yên tâm hơn khi để anh ở nhà một mình, cậu chỉ cần hướng dẫn qua một lần thì anh đã nắm bắt được.

"Thịt cá rau củ trong tủ lạnh, anh muốn nấu gì thì cứ lấy ra. Bếp điện và lò vi sóng anh nhớ cách sử dụng rồi đúng không? Mà anh có nấu ăn được không đó?"

"Ta biết sử dụng hết rồi, ta nấu ăn rất giỏi nên ngươi đừng lo nữa, cứ đi làm đi."

"Chiều tối tôi về, nhớ đừng đi ra ngoài đó, người rừng."

Cái gì mà người rừng? Tiêu Chiến nhăn mũi nhìn theo bóng lưng của người rời đi, mấy hôm nay anh đã dần hòa nhập với cuộc sống ở đây rồi, sắp thành người thành phố rồi.

Cảm thấy ở nhờ nhà người ta thì nên làm gì đó để không cảm thấy áy náy, nên Tiêu Chiến quyết định tìm việc để làm, với lại ở thung lũng Ẩn Dật anh đều làm việc quanh năm, giờ ăn không ngồi rồi nên không quen cho lắm.

Anh dùng máy hút bụi dọn sạch sàn nhà, cái này cũng dễ sử dụng. Xong rồi thì lau sàn từ nhà dưới lên tới tầng lầu, lau bàn lau ghế đến sạch đẹp sáng bóng, vào bếp gom chén tô dơ đi rửa, còn thu dọn những thứ không cần thiết trong tủ lạnh. Bên trong nhà sạch đẹp thì hài lòng ra dọn sân vườn.

Tiêu Chiến cắt tỉa những cành cây đã héo rồi dùng chổi tre quét sạch sân cỏ, anh mở vòi xịt rồi tưới cây cho tươi tốt. Vương Nhất Bác hình như không có thời gian để chăm sóc sân vườn, nên nhìn cây cỏ héo úa thấy thương.

Xong xuôi anh chống tay lên hông, hài lòng ngắm nhìn sân vườn, ngửa mặt hít chút khí trời trong lành. Loay hoay trời đã chập tối, chợt nhớ ra sáng nay Vương Nhất Bác có chỉ anh cách sử dụng máy giặt, quần áo phơi trên sân thượng cần được lấy vào rồi.

Lên sân thượng gom đồ lại, không gian ngoài trời thoáng đãng còn ở trên cao, chợt làm anh nhớ đến quê nhà, thung lũng Ẩn Dật có gió mát lồng lộng được bao quanh bởi núi rừng hùng vĩ, quanh năm mát mẻ, mưa thuận gió hòa.

Từ đây nhìn ra có thể trông thấy phố xá nhộn nhịp, nhà cửa liền kề khang trang. Trời cũng đang có gió mát nên anh đi đến những chậu cây trên sân thượng, tìm một chiếc lá thích hợp làm kèn, thổi lại bản nhạc của núi rừng cho nguôi ngoai nỗi nhớ.

Nghe thấy âm thanh của kèn lá, A Quẩy liền bay lên sân thượng đậu trên vai của Tiêu Chiến, có người thổi kèn phải có kẻ thưởng thức.

Đúng lúc Vương Nhất Bác về nhà, cậu bước xuống xe đã nghe thấy thanh âm cao vút ngân vang. Có phải là nét đặc trưng của người ở núi rừng?

Tìm lên sân thượng, nhìn thấy người kia đứng cạnh lan can thổi kèn bằng một chiếc lá, Vương Nhất Bác cong môi bước nhẹ nhàng đến đứng bên cạnh.

"Ngươi về lúc nào vậy?" Tiêu Chiến dừng lại kèn lá quay sang Vương Nhất Bác có chút bất ngờ.

Vương Nhất Bác dựa lưng lên thành lan can, nhắm mắt cảm nhận: "Anh thổi tiếp đi."

"Thổi đến đoạn nào ta quên rồi." Tiêu Chiến không tiếp tục nữa, chỉ cúi mắt nhìn xuống dưới sân.

"Nhớ nhà sao?"

"Ừm, có một chút."

"Nhất quyết tìm được Quách Thừa mới chịu trở về?"

"Đúng vậy, ta sợ hắn xảy ra chuyện gì đó."

"Yên tâm, tôi sẽ giúp anh mau chóng tìm được người."

"Cảm ơn ngươi, Nhất Bác, ta không biết trả ơn cho ngươi thế nào nữa."

Tiêu Chiến chợt bước qua vịn lấy tay áo của Vương Nhất Bác, vui vẻ đề nghị: "Hay ngươi tìm cho ta một công việc để ta kiếm tiền trả cho ngươi đi. John có nói muốn ta đến làm việc ở phòng tranh, ngươi giúp ta đi."

Vương Nhất Bác mở mắt nhìn Tiêu Chiến cứ nắm chặt tay áo của mình, cậu liền thu tay về đút vào túi áo khoác: "Đến khi nào thích hợp tôi sẽ tìm việc cho anh làm."

Cậu lúc này mới để ý, tóc anh dài được buộc lên một nửa nhìn rất lãng tử. Cơn gió thổi đến, hàng mi dài chớp nhẹ rung chuyển, những sợi tóc đen rơi rớt bay nhè nhẹ, có nét mềm mại khi anh mỉm môi cười.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn, nắm tay trong túi áo đã siết thành một đoàn khác lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net