Chương 8: Số điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Studio Wang vừa hoàn thành buổi chụp quảng cáo thời trang, người mẫu nữ vừa kết thúc công việc liền rời khỏi vị trí bước theo người đang quay đi, phải gọi đến lần thứ ba thì vị nhiếp ảnh gia trẻ tuổi mới hay biết. Lúc Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn liền khiến cô khựng lại, vừa rồi đã thoáng quên mất việc mình cần nói khi nhìn thấy gương mặt điển trai đó. Là chỗ quen biết nên nói về việc bị sốc nhan sắc thì cô đã dần làm quen.

"Buổi chụp hình sắp tới chắc là phải hợp tác với cậu Nhất Bác nữa rồi."

"Để xem, việc này còn phải tùy vào giám đốc Cao. Chị vẫn chưa nghe quản lý của mình nói lại?"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa lau máy ảnh rồi cất gọn vào trong túi đeo. Câu nói của cậu làm cô người mẫu khó hiểu liền quay sang hỏi người quản lý.

Giám đốc Cao của công ty truyền thông C.L mà Vương Nhất Bác nhắc tới là người quyết định sau cùng, hoạt động tiếp theo với cô người mẫu này đã để cho một nhiếp ảnh khác phụ trách, là Lý Huân Tưởng, cũng là em họ của nữ giám đốc. Nhân viên trong Studio bàn tán với nhau về người họ Lý chỉ biết dựa vào cái bóng của chị họ, người này còn thể hiện sự đố kỵ ra mặt với Vương Nhất Bác, tuy nhiên sếp Vương của họ rõ là ở một tầng cao khác nên những chuyện cạnh tranh lông gà vỏ tỏi thế này vốn không ảnh hưởng gì đến cậu.

Vương Nhất Bác là nhiếp ảnh gia trẻ tuổi có tiếng trong giới, thường xuyên làm việc với người nổi tiếng, có phong cách riêng nổi trội trong môi trường làm việc chuyên nghiệp, giám đốc Cao còn phải nhún nhường vài phần. Cho nên việc cậu trở thành cái gai trong mắt của đối thủ cạnh tranh cũng là chuyện bình thường.

Vương Nhất Bác tài giỏi và thành đạt kèm theo đó là những đánh giá tốt đẹp trong mắt mọi người. Nói về tác phong làm việc thì quá hoàn hảo không có gì để bàn, có điều tính cách thì không được dễ chịu cho lắm.

Thẳng thắn và kiêu ngạo là những lời nhận xét từ truyền thông dành cho cậu, Vương Nhất Bác cũng không màng để vào tai. Bị người trong ngành cho là kiêu ngạo từ lúc cậu từ chối chụp ảnh cho một nam diễn viên hạng A, một ngôi sao nổi tiếng mà không một ai dám đắc tội. Studio Wang từ chối thẳng thừng vì lý do không thích, giám đốc Cao nghe thấy mà giật giật khoé mắt, bị doạ tim muốn thòng xuống đất.

Nhưng đâu cũng có lý do của nó, Vương Nhất Bác chướng mắt nhất là loại người không chung thủy, nam diễn viên nổi tiếng mà cậu từ chối lại là kiểu người đó, những scandal tình ái của người này lan truyền trên khắp các mặt báo, là một kẻ ngoại tình ruồng bỏ vợ con.

Thật giống như ba của cậu.

Mỗi lần nghĩ tới ba là lại nhớ về vụ việc năm cậu mười hai tuổi, nếu khi đó người ba mà cậu luôn yêu quý không phản bội mẹ của cậu thì có lẽ chuyện tồi tệ đó sẽ không xảy đến.

Dù khi đó ba của Vương Nhất Bác đã quay đầu từ bỏ ả nhân tình trở về với vợ con, nhưng cũng không ngăn nổi kẻ thứ ba bị phát điên vì tình kia, bắt cóc đứa trẻ mười hai tuổi rồi đánh đập. Vương Nhất Bác ghét cái gọi là gia đình, là người nhà mà ba mẹ của cậu đang miễn cưỡng vun vén.

Một người phụ nữ trong chiếc đầm đỏ treo cổ chết trước mắt một đứa trẻ, còn nở một nụ cười quái dị và buông lời nguyền rủa độc địa cho những người ở lại.

Rời khỏi phòng tranh lái xe về nhà, lúc đi ngang qua hàng quán sủi cảo, Vương Nhất Bác chợt điều khiển xe chậm lại. Cậu nhìn vào trong một lúc, nhớ tới cái người trên núi đang ở nhà của mình, lúc nào cũng nhắc tới mấy món làm khô và sủi cảo, đúng là người nhà quê chỉ cần mấy thứ bình dân như vậy mà mắt đã sáng rỡ lên rồi.

Đây là lần đầu Vương Nhất Bác mua đồ ăn ở quán lề đường mang về nhà cho ai đó.

Lúc nhận được phần sủi cảo nóng hổi, người rừng kia liền tròn mắt chộp lấy tay của cậu, đồng tử gắn pháo hoa hay sao mà cứ lóe sáng lên.

"Cảm ơn ngươi đã mua sủi cảo cho ta nha Nhất Bác."

"Tôi đâu có mua. Nhặt được giữa đường thôi."

Tiêu Chiến nheo mắt nhìn theo gương mặt đang nâng cao rồi quay đi, cái miệng xéo xắt hết biết. Miệng thì nói mấy lời khó nghe nhưng hành động lại không nhất quán với câu nói, anh luôn cảm nhận được ý tốt trong mỗi việc làm của người con trai dưới núi này.

Nói là không thích phiền phức rồi còn tỏ ra khó chịu với anh, nhưng lại đồng ý cho anh ở lại còn giúp anh tìm kiếm Quách Thừa. Thường hay cằn nhằn, nghiêm khắc với A Quẩy thế mà lại mua cho nó rất nhiều đồ ăn. Bảo là anh phải trả tiền cho tất cả khi ở lại đây, trong khi một đứa trẻ nhìn vào cũng biết làm sao anh có được số tiền lớn để trả lại trong thời gian ngắn như vậy. Vì còn khoảng hơn một tháng nữa là Vương Nhất Bác đi khỏi đây, anh nhớ là John đã nói em họ của hắn ta sắp đi nước ngoài sinh sống.

Nhắc đến đây, Tiêu Chiến chợt ngồi xuống như không có sức lực, chỉ là anh thấy buồn khi chưa trả được ơn giúp đỡ của Vương Nhất Bác mà người ta đã sắp đi rồi.

Không biết cục bột đi ra nước ngoài gì đó rồi có quay trở lại đây nữa hay không. Chắc là sau này sẽ không gặp lại nữa.

"Tiêu Chiến!"

Tiếng gọi lớn có phần cọc cằn của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến thôi lơ đãng, anh quay lại nhìn cục bột trắng trẻo đang cau có khó chịu mà hỏi anh.

"Anh phơi cái gì trên sân thượng vậy?"

"À, ta làm khô đó Nhất Bác. Thịt với cá trong tủ lạnh ta mang đi phơi khô, ăn ngon lắm."

"Anh lấy tất cả thịt bò đi phơi khô? Chỗ đó là thịt bò thượng hạng đó có biết không?"

"Vậy là nó đắt lắm sao? Thế thì miếng thịt bò đó có giá trị lắm, nếu mà mang đi đổi cho A Lực có khi được cả mấy thùng giấy."

Lẩm nhẩm xong mới biết mình hơi tùy tiện nên Tiêu Chiến thấy có lỗi một chút, nghĩ lại thì Vương Nhất Bác cũng không quá thích thịt làm khô như anh, nhưng mà cậu cũng từng đồng ý cho anh nên anh mới làm vậy. Anh bước lên bậc thang ngước nhìn Vương Nhất Bác đang đứng phía trên, hai tay nắm vào nhau, chớp chớp mắt tỏ ra áy náy.

"Ta xin lỗi vì đã mang hết thịt bò thượng hạng của ngươi đi làm thịt khô như vậy. Nếu ngươi không thích ăn thì không sao đâu, để đó ta ăn cho."

Chống hông nhìn xuống đôi mắt đang bắn pháo hoa kia, giờ thì Vương Nhất Bác đã nắm được cái chiêu trò của người trên núi này rồi. Rất hay dùng đôi mắt đó để thôi miên người khác, tưởng là người trên rừng rú vậy thôi chứ ăn nói cư xử cũng khéo léo, tinh ranh lắm. Nhìn vào con vẹt sắp thành tinh của anh ta cũng đủ biết, chủ tớ đều như nhau.

"Tôi ăn chứ, để tôi ăn thử xem thịt khô của anh ngon tới cỡ nào."

"Ta biết rồi. Ngươi bớt giận nha Nhất Bác. Ngươi đi làm về mệt, để ta nấu cháo trứng cho ngươi ăn với quẩy nha."

"... Tùy anh. Đi tắm xong tôi xuống ăn."

Vương Nhất Bác bước lên phòng, nhớ lại cái gương mặt vừa rồi làm cậu không thể nói nặng thêm gì nữa, có cảm giác mình mắng người liền trở thành kẻ xấu vậy.

Nhìn theo bóng dáng kia đến khi mất khuất, Tiêu Chiến mới buông xuống khóe môi mà thở dài. Anh bước về phía nhà bếp cùng lúc nói với A Quẩy đang hướng tới: "Tính cách của Tiêu Bột tệ quá đúng không A Quẩy?"

"Biết làm sao được vì chúng ta là người làm mà, phải nhìn sắc mặt của chủ nhà mà sống thôi."

A Quẩy không kêu lên hưởng ứng với Tiêu Chiến, anh chỉ thấy nó bay lên tầng trên, vừa rồi còn nghe thấy nó phát ra tiếng nghiến răng.

"Ngươi không được mổ vào chân của Nhất Bác đâu đó A Quẩy!"

Sau khi tắm xong, Vương Nhất Bác ngồi lại ghế sofa sấy khô tóc, nghe một cuộc gọi đến từ Vương Thiên An, chị gái của cậu.

"Giờ này chị rảnh rỗi gọi cho em à, hôm nay không có công việc phải xử lý sao?"

"Hôm nay chị nghỉ ở nhà, mẹ đã nấu rất nhiều món đó."

"Em thấy rồi, mẹ vừa chụp ảnh gửi cho em. Còn nói là đã dọn sẵn phòng của em, còn tới hơn một tháng nữa mà."

"Mà Nhất Bác, em thật sự muốn sang đây chứ? Gia đình chúng ta đến Pháp hai năm rồi nhưng đến bây giờ ba mới lên tiếng gọi em về nhà, tuy ba đổi ý nhưng chị cứ có cảm giác lo lắng, không biết là ba đã thật sự hiểu cho em hay chưa."

Vương Nhất Bác im lặng giây lát, việc ông ấy muốn cậu về nhà khiến cậu không biết nên vui vẻ hay hoài nghi, vì ba chưa bao giờ chấp nhận sự thật ấy.

Ông ấy chưa từng công nhận tính hướng của người con trai này. Hai năm trước, cả nhà đều được biết cậu không thích phụ nữ.

Vương Nhất Bác chỉ có cảm xúc với đàn ông.

Duy chỉ ba của cậu là không chấp nhận điều này, có lẽ vì thế nên giữa hai ba con không còn tiếng nói chung nữa. Nay ông ấy lại đánh tiếng muốn cậu quay về là chuyện khiến Vương Nhất Bác phải băn khoăn suốt một tháng qua.

Ông hiểu cho cậu rồi sao?

Hai năm trước Vương Nhất Bác chọn ở lại đây, cậu không thể sống trong một ngôi nhà với người ba luôn chối bỏ con người thật của cậu được nữa. Bây giờ có ý định sang Pháp chỉ vì mẹ của cậu đã quá mong mỏi, nếu bà không quá trông chờ thì bản thân sẽ vẫn luôn chần chừ về chuyện về nhà.

Sau cuộc gọi của Vương Thiên An, cả buổi tối Vương Nhất Bác luôn trăn trở khó đi vào giấc. Sáng hôm sau cậu không đến Studio mà lái xe đi đây đó hóng mát, cho đến gần trưa mới về nhà.

Giờ này thì một người một vẹt đã lăn ra ngủ trưa cả rồi, chủ thì nằm dưới sàn thô cứng, vẹt thì cuộn mình trên giường tận hưởng chăn nệm êm ái, thật khác thường.

Lúc về phòng của mình chưa kịp đóng cửa lại là Tiêu Chiến đã đẩy cửa bước vào, khiến Vương Nhất Bác giật mình: "Anh dậy khi nào vậy, tôi mới thấy anh còn đang ngủ say mà?"

"Lúc ngươi mở cửa cổng là ta đã nghe thấy rồi." Tiêu Chiến đi vào trong phòng của Vương Nhất Bác, rất là tự nhiên mà ngồi xuống ghế, nói: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi nên mới chạy qua đây."

"Về việc ngươi tìm Quách Thừa, đã có tin tức gì chưa Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống ghế, lắc đầu: "Còn chưa tròn một tháng, làm sao mà tìm thấy nhanh vậy được."

"Nếu bạn của anh còn ở trong phạm vi thành phố này thì việc tìm kiếm còn khả thi, nhưng nếu anh ta đi đến một nơi xa hơn nữa thì tôi không chắc sẽ sớm tìm thấy đâu."

Tiêu Chiến nhíu mày lo ngại: "Có khi nào ta sẽ không gặp được Thừa Thừa nữa không?"

Dựa ra ghế, Vương Nhất Bác cũng không muốn nói câu có thể sẽ như vậy. Người trước mặt cậu chắc sẽ tuyệt vọng luôn cho mà xem.

"Nhưng mà thời gian qua anh rời khỏi nhà như vậy liệu người nhà của anh có đi tìm anh không?"

"Đó cũng là điều làm ta đau đầu, ta sợ cha sẽ lo lắng. Cũng không có cách nào cho ông hay biết để có thể yên tâm. Nên là ta rất muốn nhanh chóng tìm được Quách Thừa để quay trở về."

Suy nghĩ một hồi chợt đứng bật dậy, Tiêu Chiến búng tay cái tách khi nghĩ đến một người mà anh có thể nhờ cậy. Anh loay hoay tìm giấy bút viết ra một dãy số rồi đưa đến cho Vương Nhất Bác xem.

"Đây có phải là số điện thoại không Nhất Bác? Ta nhớ rất rõ mấy con số này trên chiếc xe của A Lực, có khi nào là số điện thoại của hắn không?"

"Nếu đúng là người đó thì anh định sẽ làm gì?"

"A Lực thường chạy xe đến dưới chân núi vào mỗi đầu tháng để người dân xuống đổi đồ. Nếu có thể nhờ cậy A Lực nhắn cho người trong làng biết ta đang ở thành phố vậy thì cha ta sẽ không phải lo lắng nữa."

Nhìn dãy số, Vương Nhất Bác mở điện thoại thực hiện cuộc gọi, sau vài tiếng kết nối thì đầu dây bên kia đã có người bắt máy: "Tôi nghe đây. Ai vậy?"

"Anh có phải là A Lực không?"

"Là tôi đây. Anh muốn vận chuyển hàng hóa gì sao?"

Vừa nghe thấy giọng của người quen, Tiêu Chiến liền chộp lấy điện thoại, lên tiếng gấp gáp: "A Lực đó sao. Là ta đây, là Tiêu Chiến đây."

"Tiêu Chiến? Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại gọi điện thoại được vậy?"

"May quá. Chuyện dài dòng lắm để ta kể cho ngươi nghe."

Vương Nhất Bác ngồi nghe Tiêu Chiến huyên thuyên nói chuyện, kể lại không vấp câu nào, người tên A Lực cũng nhiệt tình giúp đỡ lắm. Trông thân thiết thật nhỉ.

Sau một lúc lâu cũng đã nói ra hết những vấn đề. Anh đã hỏi A Lực về chiếc xe đã đưa Quách Thừa đi, nhưng anh chàng cũng không rõ đó là xe của ai rồi hứa sẽ tìm hiểu ở chỗ đồng nghiệp. Anh nhờ A Lực giữ bí mật chỗ ở hiện tại của anh, chỉ cần cho trưởng làng biết anh đang ở thành phố là được, sau một thời gian anh sẽ cùng Quách Thừa trở về núi. Tiêu Chiến nói mấy câu tạm biệt với A Lực hẹn ngày sẽ gặp lại rồi mới trả điện thoại cho Vương Nhất Bác.

"Anh cũng phải nhớ số điện thoại của tôi đi, cần thiết."

"Ta biết rồi, ta sẽ ghi nhớ số của ngươi."

Tiêu Chiến mong đợi hỏi: "Có cách nào để tìm được người nhanh hơn không Nhất Bác?"

"Tôi đã đăng tin tìm người trên mọi phương tiện truyền thông rồi, vì cũng có vài chỗ quen biết nên người ta sẽ cố gắng tìm kiếm thôi. Bây giờ anh có nôn nóng cũng không làm được gì, cứ chờ đợi đi."

"Cảm ơn ngươi, Nhất Bác. Ta biết là ta đã làm phiền ngươi nhiều lắm, nên là ngươi muốn ta làm bất kỳ điều gì để đền đáp ta đều chấp nhận hết."

Nhìn vẻ trịnh trọng của người trước mặt, Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến cảm thấy mắc nợ cậu vì thế nên thời gian qua anh đã chăm chỉ làm việc nhà, cố gắng nấu ăn cho cậu. Làm tất cả mọi việc nhưng lại thấy chưa đủ, gần đây còn muốn đi tìm việc làm để trả nợ cho cậu. Ban đầu Vương Nhất Bác không có ý định giúp đỡ một người xa lạ vì cậu ghét những thứ phiền phức không đáng có. Nhưng với tình cảnh của Tiêu Chiến lúc đó mà bảo cậu bỏ mặc thì đúng là không có lương tâm. Cộng thêm, nếu mà hôm đó người rừng này không mơ thấy con vẹt xanh biến thành khổng lồ thì có lẽ mọi chuyện đã khác, chỉ có thể xuất phát từ sự đồng cảm của cậu mà thôi. Nghĩ tới thì quả thật rất vô tri, mơ thấy con vẹt khổng lồ muốn nuốt mình vào bụng sao? Ngớ ngẩn thật.

Dẫu sao thì ở chung một nhà nhưng không đem đến cho cậu cảm giác e ngại, đề phòng. Trước mắt cảm thấy anh ta là một người có nội tâm đơn thuần, không có gì nguy hiểm.

"Về chuyện anh muốn đi làm việc bên ngoài, chắc là không được rồi."

"Tại sao lại không được?"

"Còn hỏi tại sao? Anh từ trên núi xuống đây, trên người không có giấy tờ tùy thân gì cả, làm gì có ai muốn nhận anh vào làm."

"Cái đó thì ta có mà, chỉ tại lúc đó không thể mang theo bên người được. Nhưng mà John đã từng nói sẽ nhận ta vào phòng tranh của hắn đó."

Chân vắt chữ ngũ ngồi dựa lưng trên ghế, Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến ngồi chăm chú lắng nghe.

"Nếu anh muốn sinh sống ở thành phố này thì anh phải thay đổi tất cả, như vậy mới hòa nhập được. Còn không thì người khác sẽ chỉ nghĩ anh bị thần kinh."

"Ta phải thay đổi cái gì?"

"Sửa lại cách nói chuyện và bớt ngáo ngơ đi. Anh thấy ở đây có ai xưng hô ta - ngươi giống như anh không?"

"Cái này phải sửa đổi nữa sao? Trước giờ ta quen nói năng như vậy rồi."

"Anh tập nói giống như tôi là được, có hiểu được không?"

Nghiêng đầu nghĩ ngợi, Tiêu Chiến là kiểu người nhanh tiếp thu nên anh cũng hiểu được ngay mình nên xưng hô thế nào. Anh chồm tới chỗ Vương Nhất Bác, nói ra có hơi gượng gạo.

"Ta... À tôi, tôi nói như vậy được không Nhất Bác?"

"Tạm được. Vậy nếu bây giờ anh nói chuyện với John thì như nào?"

"John, tôi chào ngươi."

"Sai. Nói lại."

"Thì... John, tôi chào anh."

"Chuyện này khó quá để từ từ ta sửa đổi." Thấy không quen miệng chút nào, Tiêu Chiến nhăn mặt đứng dậy, anh nói mình phải đi uống nước vì khi nãy nói chuyện với A Lực khô cả họng rồi.

Vương Nhất Bác liền nói với người đang muốn đi: "Còn kiểu tóc của anh nữa, hãy cắt tóc đi."

Tiêu Chiến dừng bước quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, anh đưa tay sờ đầu, hỏi: "Tóc ta thì làm sao? Dân làng ai cũng khen tóc của ta đẹp cả, ngươi không thấy đẹp sao?"

Gương mặt kia chăm chú vào cậu, mắt to lông mi đen dày, sống mũi cao, đôi môi gọn gàng. Đâu có chỗ nào xấu? Mà khoan, Vương Nhất Bác nghĩ sai trọng tâm rồi, chợt tằng hắng: "Tóc tai không gọn gàng gì hết."

Thấy Vương Nhất Bác nói rồi liền bỏ ra ngoài, Tiêu Chiến cũng tò te theo sau: "Ngươi đi đâu đó?"

"Đi uống nước. Nói chuyện với anh cổ họng của tôi cũng khô khốc rồi."

"Mà ta không thể cắt tóc được."

"Lý do? Thích để tóc dài cho lãng tử à?"

"Trai ở làng ta có phong tục phải để tóc dài khi gần đến tuổi lấy vợ, và để vợ cắt tóc rồi cất giữ phần tóc đó. Điều đó mang ý nghĩa là vợ chồng phải gắn kết với nhau cả đời."

Cái phong tục gì quái đản vậy? Xém nữa là Vương Nhất Bác nói thành lời. Cả hai vừa đi xuống cầu thang vừa nói.

"Vậy là anh sắp có vợ?"

"Ở làng, ta đã quá tuổi có gia đình luôn rồi. Mặc dù ta chưa thấy ưng cô gái nào cả nhưng nếu cha sắp xếp thì ta sẽ nghe theo."

"Phải có tình yêu thì mới cưới nhau được chứ."

Nghe vậy, Tiêu Chiến chợt cúi mặt nhìn dấu bớt đỏ trong lòng bàn tay của mình, trong đầu miên man suy nghĩ về những người được gọi là ba mẹ ruột.

Nếu họ có tình yêu rồi đến với nhau, sinh ra anh lại mang đi vứt bỏ, vậy là họ không có tình yêu dành cho anh sao?

Có một suy nghĩ lướt qua trong đầu Tiêu Chiến, chỉ thoáng qua thôi.

Anh đến thành phố rồi liệu có thể nào gặp được ba mẹ ruột của mình không?
.

.
.
Rất nhanh Tiêu Chiến đã rời khỏi núi được một tháng, anh ở nhà của một người xa lạ trong suốt thời gian qua tại một thành phố rộng lớn, và nỗi trăn trở về việc lạc mất người anh em của mình không thể cho anh yên giấc.

Rời khỏi giường lúc năm giờ sáng, Tiêu Chiến ra khỏi nhà đi bộ quanh khu phố, giờ này người dưới núi vẫn còn đang ngủ, nếu là ở bản làng thì người dân đã rủ nhau ra rẫy đồi.

Đi quanh con phố với rất nhiều cây xanh cao lớn, ngước mắt nhìn bầu trời tĩnh mịch và những tòa nhà cao tầng, cúi đầu là cái bóng của mình phản chiếu dưới đèn đường, Tiêu Chiến dừng bước đứng yên ở một góc đường.

Lẽ ra giờ này anh đang chuẩn bị cỏ cho dê ăn, Quách Thừa cũng sẽ phụ anh một tay, sau đó cả hai đi xách nước từ suối lên đổ đầy hai cái thùng chứa lớn bên hông nhà. Nhưng giờ anh lại đi lang thang ở chốn xa lạ, nhìn cái bóng của mình cũng khác lạ quá, giờ thì anh không còn muốn giơ hai ngón tay để trên đầu giống khi nhìn xuống chiếc bóng phản chiếu dưới ngọn đèn dầu nữa, đó là cái trò mà Quách Thừa đã bày cho anh.

Chẳng biết anh đã đi được bao lâu rồi, chỉ khi thấy hơi mỏi chân mới ngồi xuống cái ghế chỗ khuôn viên nhiều cây cối, lúc này mới biết mặt trời đã lên. Trước mắt là con đường nhỏ, xa một chút là nhánh đường lớn hơn, tiếng còi xe kéo tới rồi mấy cái hộp đèn màu xanh đỏ thay nhau bật tắt, anh nhớ Vương Nhất Bác gọi nó là đèn giao thông.

Tiếng thở dài. Thành phố này lại bắt đầu ồn ào rồi.

Ngồi trên ghế nhìn người đi đường, Tiêu Chiến dõi mắt theo những người đàn ông có vóc dáng gầy gò, ảo não lên tiếng thật nhỏ: "Thừa, ngươi đang ở đâu vậy?"

Có khi nào bị người ta bắt đi lấy nội tạng rồi không?

Xui xẻo quá, không được nghĩ như vậy. Tiêu Chiến lắc mạnh đầu không để mình suy nghĩ lung tung nữa.

"Nhà cửa ở đây cao quá, không biết cái thành phố này rộng lớn như thế nào mà ta chẳng tìm thấy ngươi."

Ở gần Tiêu Chiến có một cái cây cao lớn, anh ngước nhìn nhánh cây cứng cáp rồi bắt đầu đi về phía đó, động tác nhanh nhẹn trèo lên ngọn cây cao. Sau đó hai mắt mở lớn hơn cả A Quẩy khi thấy đồ ăn, quan sát thành phố từ phía trên cao thế này làm anh thấy choáng ngợp.

Nơi này thật sự quá rộng lớn. Đằng sau những căn nhà là những dãy nhà cao hơn nữa. Cái nhăn mày, cảnh tượng trước mắt khiến cho anh ngột ngạt.

Mải ngắm nghía xa xăm, đến khi cúi đầu thì bên dưới đã rất đông người, Tiêu Chiến chẳng hiểu tại sao người ta cứ đứng bên dưới cái cây này rồi ngước nhìn lên, họ còn vẫy tay về phía anh chào hỏi.

Anh cũng vui vẻ huơ tay chào lại, người dưới núi cũng thân thiện quá chứ.

Nhưng có phải là họ chào quá nhiệt tình rồi không, anh đã chào hỏi lại rồi mà sao cứ ngoắc ngoắc tay với anh hoài vậy?

"Cậu kia mau xuống đi, đừng làm điều dại dột!"

Một người đàn ông vỗ vào sau cổ cho đỡ mỏi rồi thôi ngước nhìn lên ngọn cây, quay mặt nói với người bên cạnh: "Mau đi gọi bảo vệ khu phố đi! Cái cậu thanh niên kia chắc là tinh thần không ổn định rồi, bọn trẻ ngày nay hay bị áp lực công việc lắm."

"Mau xuống đây đi!"

Ồn ào quá nên Tiêu Chiến không nghe rõ dưới kia đang hô hào cái gì, sững lại một lúc thì anh biết có gì đó không đúng lắm, người ta kéo đến mỗi lúc mỗi đông. Bỗng dưng thấy hơi e ngại, nếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net