Chương 7: Vẹt chill

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nói A Quẩy đã bay theo bồ câu, Vương Nhất Bác nhớ tới đàn bồ câu thường xuất hiện ở công viên, có thể A Quẩy sẽ bay theo chúng đến đó, trước tiên nên đến công viên tìm thử. Cậu bắt một chiếc taxi rồi dẫn anh ngồi vào, hai bàn tay lúc này mới buông ra.

Người tài xế lớn tuổi quay đầu hỏi: "Hai cậu trai trẻ muốn đi đâu đây?"

"Nhờ chú đưa đến công viên."

"Nếu bay theo đàn bồ câu đó, A Quẩy rất có thể đang ở công viên." Vương Nhất Bác quay sang Tiêu Chiến, liền thấy anh ngồi đó chăm chú nhìn cậu: "Sao lại nhìn tôi?"

"Ta, ta nôn nóng muốn tìm A Quẩy." Tiêu Chiến nhanh chóng quay đi, chỉ là vừa rồi nhìn Vương Nhất Bác trong anh liền có loại cảm giác rất yên tâm. Cảm thấy người này có thể tin tưởng được.

Nhìn xuống đôi tay đang nắm vào nhau của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hất cằm hỏi: "Chỉ lạc mất con chim mà anh đã run rẩy đến vậy?"

"A Quẩy không chỉ là con chim, mà là người nhà của ta." Tiêu Chiến không thể thiếu con vẹt xanh tri kỷ được, nó là một phần lý do khiến anh như vậy, chỉ là lúc đó thật sự cảm thấy có chút hoang lạnh trong lòng. Anh cúi mắt nói thật nhỏ: "Có lẽ ta không thích hợp ở nơi này."

Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa xe: "Ở lại một thời gian nữa sẽ quen."

Tiêu Chiến tiu nghỉu: "Quen thế nào được trong khi suốt ngày chỉ ở nhà của ngươi, chỉ cần ra đường thì mọi thứ đều xa lạ với ta."

Nghĩ lại thì thời gian qua Vương Nhất Bác chỉ muốn người rừng này ở yên trong nhà, vì nghĩ một người trên núi như anh ra bên ngoài thể nào cũng gặp chuyện, người như cậu thì không muốn vướng vào những rắc rối.

"Sau này tôi sẽ đưa anh ra ngoài thường xuyên hơn."

"Thật sao? Nhưng chẳng phải ngươi luôn căn dặn ta đừng nên ra ngoài à?"

Vương Nhất Bác xéo xắt liếc mắt qua: "Lơ mơ như anh ở nhà riết đần ra."

Gương mặt đắc ý chờ đợi phản ứng cau có của Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác lại không được như ý khi lúc này anh chỉ đăm đăm nhìn cậu.

"Tự nhiên nhìn tôi?"

"Nhất Bác, có cái này lạ lắm."

"Nói rõ hơn đi."

Tiêu Chiến bỗng chụp lấy bàn tay của Vương Nhất Bác nắm chặt, làm cậu nhất thời không biết phải phản ứng như nào: "Người rừng, làm gì đó?"

Ánh mắt thêm đăm chiêu, Tiêu Chiến siết lấy bàn tay giơ lên: "Lạ thật, vừa rồi chỉ cần nắm lấy bàn tay của ngươi là ta liền cảm thấy an tâm, cảm giác rất an toàn."

"An toàn gì chứ." Vương Nhất Bác kéo tay về nhưng bị Tiêu Chiến ghì lại, cậu nhấn giọng: "Buông ra nhanh."

"Khoan đã, để ta cảm nhận thêm chút nữa." Tiêu Chiến hai tay ôm lấy bàn tay lớn ấy, tay của Vương Nhất Bác rất là ấm, anh vô tư áp lên bên má: "Lạ quá rồi, đúng là cảm giác này."

"Anh bệnh à. Tự nhiên ôm ấp?"

"Bệnh gì đâu, chỉ là ta muốn tâm trạng tốt hơn chút, bàn tay của ngươi rất kỳ lạ."

Chú tài xế suốt buổi luôn để ý qua gương chiếu hậu, ông nhún vai nói nhỏ chỉ đủ mình nghe: "Chắc tôi tàng hình rồi."

Lúc sau đi tới nơi, cả hai xuống xe sải bước nhanh vào trong công viên tìm kiếm vẹt xanh. Trông thấy đàn bồ câu đằng xa, Tiêu Chiến mừng rỡ kéo Vương Nhất Bác chạy đến đó, ra sức quan sát.

"A Quẩy nó không có trong số đó, nó đã đi đâu rồi sao?"

"Chúng ta thử tìm ở đài phun nước, anh hãy theo sát tôi."

"A Quẩy ngươi đâu rồi? A Quẩy!"

Tiêu Chiến chạy tìm khắp nơi ngay cả đài phun nước vừa đến cũng không nhìn thấy A Quẩy. Anh sốt ruột tách ra khỏi Vương Nhất Bác khiến cậu cũng vội vàng đuổi theo.

"Này người rừng. Đã nói theo sát tôi mà."

Vương Nhất Bác hì hục chạy theo Tiêu Chiến, anh chạy rất nhanh còn chạy liên tục khiến cậu phải dốc sức đuổi theo. Đã lạc con chim kia rồi, nếu để mất dấu anh nữa thì mọi chuyện chỉ thêm rắc rối. Cậu thầm nghĩ trai rừng núi ai cũng chạy khỏe như vậy?

Vừa đến gần Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền nhanh tay nắm lấy cổ áo của anh giữ chặt lại: "Không được chạy nữa, tôi nói anh không nghe thấy à?"

"Bỏ ta ra đi Nhất Bác, ta phải tìm được A Quẩy." Tiêu Chiến chống cự muốn hất tay kia ra khỏi mình.

"Anh quên hợp đồng rồi sao, Osin thì phải thế nào?" Vương Nhất Bác trừng mắt, cậu dùng khí thế của mình đè ép lên sự phản kháng của Tiêu Chiến.

Chợt khựng lại, Tiêu Chiến nhớ đến bản hợp đồng và công việc mới của mình, mới lơ đễnh trả lời: "Osin Tiêu Chiến phải nghe lời của chủ nhà Vương Nhất Bác."

"Vậy vừa rồi anh có làm đúng hợp đồng không?"

"Thì ta dừng lại rồi đây."

"Nếu anh còn một lần nữa không nghe tôi thì chuẩn bị chịu phạt đi."

"Ừ."

"Ừ mà mặt cọc vậy? Không được chạy nữa, đi theo sau tôi."

Bước theo sau Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lừ mắt nhìn, anh nhỏ tiếng nói: "Cái hợp đồng dở hơi của ngươi mà đem ra nói mãi, chẳng qua ta đồng ý là vì muốn trả ơn cho ngươi thôi. Tên Tiêu Bột nằm nệm yếu ớt."

"Thấy rồi." Vương Nhất Bác dừng lại khiến Tiêu Chiến không kịp phản ứng liền va đập trán vào sau đầu cậu, anh xoa trán mấy cái rồi bước lên trước: "Tìm thấy A Quẩy rồi sao, nó đâu?"

Trong đám đông đang bao quanh một nhóm nhạc đường phố, họ trầm trồ rồi cười nói tung hô cho loài vật thông minh trước mắt. Con vẹt xanh đuôi dài đang đậu trên cây Piano nhịp nhịp đầu phiêu theo nhạc, miệng còn kêu vài tiếng thể hiện phấn khích.

"A Quẩy!"

Vẹt xanh nhìn thấy Tiêu Chiến liền bay tới đậu lên vai anh mà không hề biết mình sắp no đòn rồi.

"A Quẩy ngươi hay lắm, về nhà ta sẽ cho ngươi một trận." Tiêu Chiến nói giọng tức giận nhưng hai tay ôm lấy A Quẩy liên tục vuốt ve: "Ta tưởng ngươi bỏ ta đi luôn rồi."

"Con chim hư hỏng này phải phạt nó nặng vào." Vương Nhất Bác bước đến cúi đầu đe dọa A Quẩy: "Để xem, tủ lạnh ở nhà còn nhiều giá đỗ chưa nhặt lắm."

A Quẩy nghiêng đầu nhìn rồi bất ngờ ngã xuống, nó nhắm mắt lại, cả cơ thể đơ cứng không phản ứng với những cái cù lét của Vương Nhất Bác.

Lại giả chết. Tiêu Chiến nhìn sang Vương Nhất Bác rồi bật cười ngắn đoạn, nụ cười đẹp đẽ tô điểm cho khung cảnh thêm tươi sáng.

Có người bất chợt nhìn thật lâu.

Đến lúc về nhà, đi ngang trạm chờ đang có xe bus đến, thấy vậy Vương Nhất Bác kéo luôn Tiêu Chiến lên xe, còn chỉ anh cách đi xe. Cả hai ngồi ở hàng ghế cuối trông mắt ra đường sá bên ngoài.

Vương Nhất Bác trở lại nhìn A Quẩy, cậu bóp đầu nó mà không thấy phản ứng mới thắc mắc hỏi Tiêu Chiến: "Vẫn còn giả chết à. Nhìn nó như đang bị đông đá vậy."

Chẳng còn lạ lẫm gì với khả năng của vẹt xanh, Tiêu Chiến gật đầu: "Nó giả chết lâu lắm, khi nào cảm thấy an toàn mới chịu mở mắt."

Vương Nhất Bác nhếch miệng cười cầm lấy A Quẩy chổng ngược nó xuống ghế: "Ghê gớm thật, như vậy mà nó vẫn không xả vai."

"Ngươi làm gì vậy, đưa A Quẩy đây." Tiêu Chiến ôm lấy A Quẩy tránh khỏi Vương Nhất Bác, tội nghiệp thằng nhỏ.

Quẩy quay cuồng trong mơ hồ, vậy mà vẫn nhất quyết không mở mắt, cũng cố gắng kìm lại tiếng nghiến răng.

Ngồi ở mấy hàng ghế trước có vài cô gái đang loay hoay nhìn xuống, bảo nhau rằng có hai anh chàng đẹp trai ngồi ở phía sau. Họ đẩy đưa qua lại rồi cử một người đi đến.

Cô gái mỉm cười thân thiện rồi đưa điện thoại đến trước Vương Nhất Bác: "Anh có thể quét mã Wechat không?"

Tiêu Chiến chẳng hiểu gì, liền ngó sang Vương Nhất Bác: "Cô gái này muốn quét cái gì vậy Nhất Bác?"

"Như anh thấy." Ghé gần tai Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lấp lửng đáp lại: "Sức hút của tôi là như vậy đó."

Nói cái gì vậy trời. Tiêu Chiến nhướn mắt lơ đi nơi khác. Lát sau quay lại thì cô gái kia đã buồn bã rời đi, anh mới đánh tiếng hỏi: "Ngươi không quét với người ta à?"

"Không thích."

"Sao không thích?"

"Không thích thì không quét, hỏi nhiều."

"Phải thích mới chịu quét người ta à?"

"Ừ."

"Vậy có thích ta không?"

Vương Nhất Bác hơi mở lớn mắt nhìn sang Tiêu Chiến, người này lại bắt đầu nói năng lạ lùng rồi.

"Ngươi có thích ta không Nhất Bác? Để ta biết, khi nào có điện thoại ta sẽ quét với ngươi."

Cậu bảo không rồi quay đi. Anh cười cong mắt: "Ta thế nào cũng sẽ quét ngươi."

Về đến nhà phải một lúc lâu A Quẩy mới chịu mở mắt, nó nhìn xung quanh không thấy ai mới an tâm bật dậy, nhưng đống giá đỗ bên cạnh làm nó chao đảo hai chân.

Vương Nhất Bác bước vào bếp lấy chai nước sẵn lên tiếng: "Tỉnh rồi thì nhặt hết mớ giá đỗ đó đi, cọng tươi cọng héo để riêng ra."

Cậu thầm nghĩ, nếu con chim này còn biết phân biệt cả cọng tươi và cọng héo thì có lẽ nó sắp biến thành người luôn rồi.

"Chiến Chiến!" A Quẩy ra sức cầu cứu Tiêu Chiến, chẳng thấy anh xuất hiện chỉ có tiếng của anh vọng vào.

"Ngươi nhặt hết đống đó đi, để xem sau này còn dám bay lung tung nữa không!"

A Quẩy lầm lũi lựa từng cọng giá, nó thụt cổ lại, thỉnh thoảng lại có tiếng nghiến răng.
.

.
.
Đêm khuya khoắt phủ xuống tĩnh lặng, Tiêu Chiến bị tiếng sấm chớp bên ngoài đánh thức, trời đang mưa rất to.

Vẹt A Quẩy từ trên giường nhảy xuống, nó nghe được gì đó nên không ngừng kêu réo Tiêu Chiến: "Chiến!"

"Chuyện gì vậy A Quẩy?" Anh nghe thấy tiếng nói thảng thốt ở phòng bên, liền nhíu mày: "Là Nhất Bác?"

Tiêu Chiến ngồi dậy từ sàn nhà rồi nhanh chóng qua phòng của Vương Nhất Bác. Anh mở cửa bước vào, người trên giường đang không ngừng kêu ai đó đừng đến gần, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Vương Nhất Bác nhíu chặt đầu mày, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, miệng vẫn duy trì câu nói khẩn cầu rồi chuyển sang kinh sợ.

"Nhất Bác ngươi bị sao đó? Nhất Bác!"

Nắm lấy cánh tay ấy giữ lại, Tiêu Chiến lay người trên giường tỉnh dậy nhưng không hiệu quả lắm, anh liền dùng tay bóp mũi Vương Nhất Bác, thể nào cũng phải dậy: "Là ta đây Nhất Bác, ngươi sao vậy?"

Mi mắt mở lớn, Vương Nhất Bác bật ngồi dậy không ngừng thở dốc. Sấm chớp vang một tiếng lớn, cậu cúi đầu dùng tay siết chặt ga giường, vẫn chưa nhận ra đang có người bên cạnh.

Thanh âm hãi hùng bên ngoài vẫn không ngừng đánh vào ống tai, người trên giường chưa thể nào bình tĩnh khi nghe thấy. Tiêu Chiến chợt lo ngại, anh nâng tay bịt hai bên tai của Vương Nhất Bác lại, ngăn cách với thời tiết giận dữ ở ngoài kia.

"Không sao rồi Nhất Bác, sẽ không nghe thấy nữa."

Mọi thứ dần được xoa dịu, Vương Nhất Bác lúc này mới cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Tiêu Chiến. Cậu chậm rãi ngước mắt nhìn anh, hơi thở cố lấy lại bình ổn. Trong màn đêm hắt chút ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, gương mặt ở đối diện lại phi thường sáng rõ, từng đường nét thật tỏ tường trong mắt cậu.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn Tiêu Chiến, hít một hơi sâu: "Đừng bỏ tay ra."

"Đừng sợ." Tiêu Chiến nhu hòa giữ chặt hai tay: "Có ta ngồi ở đây rồi."

Trôi qua một lúc lâu, ngoài trời vẫn đang mưa rả rích, Vương Nhất Bác không còn nghe thấy tiếng sấm rầm rộ trên đầu nữa, cậu ngẩng mặt nhìn đến Tiêu Chiến ở đối diện. Đôi mắt sáng ấy đang chăm chú nhìn tới, giọng nói đó khi nãy đã trấn an cậu một cách dễ dàng.

Là cái người trên núi đây mà.

Lùi người lại, Vương Nhất Bác đưa tay vuốt mặt, chậc lưỡi, ngập ngừng nói: "Sao anh biết mà chạy qua đây?"

Tiêu Chiến buông tay xuống rồi ngồi ngay ngắn trên giường, mới đáp: "Ngươi la thất thanh như dê đực bị thiến vậy. Sao mà không nghe thấy cho được."

Tính ra Vương Nhất Bác còn đang định cảm động luôn cơ đấy.

Cậu ngồi dựa lưng lên thành giường nhìn con vẹt xanh nhảy xuống khỏi vai anh rồi đi bộ trên giường, đến chỗ cậu xong lại đi sang chỗ khác, bước đi vòng tròn trên nệm mà kêu vài tiếng nghe như đang cười: "Ỏ ỏ!"

"Ỏ ỏ!"

"Sao đột nhiên A Quẩy nó vui vậy?" Tiêu Chiến thắc mắc rồi ôm lấy vẹt xanh thả xuống sàn, anh biết hành động nó vừa làm chỉ khi nó thấy vui thôi: "A Quẩy không được cười nữa."

"Con vẹt của anh nó đang chọc quê tôi đó hả?" Vương Nhất Bác bậm môi nhìn con chim xanh đang ung dung bước ra khỏi cửa, nó vẫn kêu mấy tiếng ỏ ỏ trông ghẹo gan hết sức.

"Không phải đâu Nhất Bác, chắc là nó thấy vui vì ngươi không còn kêu la giống dê đực bị thiến nữa đó. Loài vẹt thường thông minh lắm."

"Nó thông minh vậy sao anh không dạy nó cười "ha ha" luôn đi. Lại còn ỏ ỏ nữa chứ."

"Nó mà cười ha ha chắc dê đực cũng đẻ con được đó."

Tiêu Chiến vừa nói vừa cười xí xóa chuyện của A Quẩy. Anh nhích lại gần Vương Nhất Bác định đưa tay lên sờ trán của cậu xem có bị nóng không, nhưng người ta lại né ra nên là anh chỉ hỏi: "Nhưng mà Nhất Bác, ngươi sợ sấm chớp lắm sao?"

Vương Nhất Bác nghe hỏi thì không trả lời ngay, cậu nằm xuống kéo chăn đắp lên người xong mới nói: "Không sợ."

Tiêu Chiến khó hiểu: "Vậy sao vừa rồi ngươi còn muốn che tai lại?"

"Chỉ là tôi ghét giấc mơ đó."

Mỗi khi mơ thấy nó thì ngoài trời cũng đang nổi sấm chớp, và cơn mưa trút xuống cũng giống hệt như cái năm đó.

Thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị đi ngủ nên Tiêu Chiến không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói một câu trước khi đứng dậy đi ra ngoài: "Để tỏi lên đầu giường thì ngươi sẽ không bị bóng đè nữa."

"Tôi không có bị bóng đè. Ok?"

"Ồ, vậy à."

Anh cũng muốn biết Vương Nhất Bác đã gặp phải vấn đề gì, nhưng có vẻ người ta không muốn nói cho anh biết. Cũng đúng, cả hai đâu có thân thiết gì. Anh chỉ ở lại một tháng là sẽ đi, nếu mà hỏi han quá sâu thì lại bị coi là đang quá phận nhỉ?

"Mà này người rừng..."

Vương Nhất Bác bỗng lên tiếng: "Cái hôm mà anh mới xuất hiện ở nhà của tôi ấy. Lúc ngủ anh có mớ mấy câu đại loại như là "đừng tới đây" rồi "xin đừng giết ta". Nhớ không?"

Bước đi gần tới cửa chợt dừng lại khi câu hỏi có chút khó hiểu đang chờ anh trả lời: "Ta có như vậy à? Nhưng nếu ta mớ thì làm sao ta biết được?"

Có tiếng chậc lưỡi: "Thì, ý là tôi thấy thắc mắc vậy thôi. Nhìn anh giống như gặp ác mộng, như là bị ai đuổi giết vậy đó."

Tôi đã nghĩ là anh cũng giống tôi.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn đôi mắt đang hướng tới dưới màu vàng nhạt nhòa của đèn ngủ, nhún vai: "Chắc là ta lại mơ thấy A Quẩy biến thành khổng lồ rồi muốn nuốt ta vào bụng. Ta thường hay mơ thấy vậy lắm."

Đóng cửa lại, chưa kịp nghe được câu nói của người nằm trên giường, nhưng Tiêu Chiến biết được đôi mắt của Vương Nhất Bác đang mở to và cau lại đầu mày.

Nhìn sắc mặt tệ quá mong là đêm nay hắn sẽ không bị bóng đè nữa.

Tới lúc trở về phòng nhưng lại không nhìn thấy con vẹt đâu, Tiêu Chiến còn đi vào nhà vệ sinh tìm kiếm nhưng anh đâu biết A Quẩy nó đã đi ra ngoài trước khi anh trở lại rồi.

Con vẹt xanh thời gian gần đây được ăn uống đầy đủ hơn lúc ở núi nên thân hình có chút múp míp, nó đang đứng trước cửa phòng của chủ nhà, gõ cái mỏ vào cửa vài cái rồi bắt đầu kêu, âm thanh kéo dài: "Ỏ!"

"Ỏ ỏ..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net