22. TRU TIÊN VÀ TƯƠNG TƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia nhập đoàn Tru Tiên vào tháng 11 lạnh giá. Thật sự nếu không kể thì thôi, mà đã kể thì bộ phim Tiêu Chiến mướn nhận có sự "đối đãi" trái ngược với Trần Tình Lệnh mà. Sau đây là sự so sánh mà Tiêu Chiến (âm thầm) kể ra.

*Đạo diễn
- Trần Tình Lệnh: Ánh mắt chan chứa tình huynh đệ lên... Là huynh đệ này chứ không phải huynh đệ kia.
- Tru Tiên: Coi nữ chính là vợ cậu đi.

*Vóc dáng
- Trần Tình Lệnh: Phải thật gầy để khi lên đồ có 'tiên khí'.
- Tru Tiên: Phải có da có thịt không lại bảo đoàn phim ngược đãi nam chính. Tru Tiên không phải Tu Tiên, phải có thịt... Có thịt... Không phải có mỡ.

*Trang phục
- Trần Tình Lệnh: Đẹp.
- Tru Tiên: Đẹp. Độc lạ. Nhiều bộ không hiểu stylist nghĩ gì trong đầu nữa. Đã có lần Tiêu Chiến 'dũng cảm' tìm đến đạo diễn để phàn nàn phục trang của nam chính - Một thiết kế gia như anh không thể chịu đựng được.

*Kịch bản
- Trần Tình Lệnh: Dài
- Tru Tiên: Dài

*Bạn diễn
- Trần Tình Lệnh: Cool guy

- Tru Tiên: Mỹ nữ

*Sao tác CP ngoài đời
- Trần Tình Lệnh: Phim giả, tình thật
- Tru Tiên: Tình chị em trong sáng. Hội Tiêu Chiến và chị em bạn dì.

Đoàn phim thúc giục ăn uống đến mức Tiêu Chiến nhìn cơm của mình nhiều gấp 3 lần so với cơm của Lý Thấm, Mạnh Mỹ Kỳ thậm chí 2 nữ chính rất 'siêng năng chia sẻ' những món có calo cao cho anh.

"Anh đi anh". Mạnh Mỹ Kỳ nhìn phần cơm đã thành ngọn núi nhỏ của anh mà cố nhịn cười. "Không ăn thì không có sức mà bế bọn em đâu".

"Quá nhiều rồi". Tiêu Chiến há miệng to hết cỡ nhét thìa cơm đầy ắp vào miệng. "Thấm tỷ à. Giúp em với".

"Hừ. Cậu biết tôi ăn kiêng rồi tự bày ra dáng vẻ tốt bụng cho ai xem". Lý Thấm nhìn đĩa salat mà ngao ngán. "Xong bộ phim này tôi nhất định đi Trùng Khánh với cậu".

"Ủa. Hai người sao tác CP đến mức về nhà nhau rồi à?". Mạnh Mỹ Kỳ nhìn cả hai rất ẩn ý.

"Về ra mắt gì... Kỳ Kỳ, em không biết đâu, có kẻ hôm trước to mồm bảo dẫn tỷ đi khắp Trùng Khánh ăn lẩu đấy...". Cô lườm nguýt Tiêu Chiến. "Ấy thế mà kho thành chị em thân thiết... Haizzz". Chiếc dĩa trên tay Lý Thấm không ngừng chọc quả cà chua bi. "Tình chị em có chắc bền lâu".

"Ấy... Ấy... Thấm tỷ a... Hợp tác với nhau đến lần 3 rồi. Cơ duyên cũng nhiều a...".

"Cậu còn dám nói à?". Lý Thấm nhìn dáng vẻ vội vàng thanh minh kia không khỏi thích thú. "Là ai hứa... Hừ... Nam nhân...".

"Cả hai hẹn chung mà không cho em theo". Mạnh Mỹ Kỳ chu môi vờ giận. "Người tội nghiệp nhất là em nè".

"Tiểu Tam... À nhầm... Kỳ Kỳ à, em có thấy nam chính hẹn cùng lúc 2 nữ chính đi ăn bao giờ không?". Lý Thấm le lưỡi ghẹo bạn diễn.

"Gì thế?". Mạnh Mỹ Kỳ dùng ngón tay xoa xoa lỗ tai. "Nếu em không nghe lầm... Lý Thấm, chị nói ai là Tiểu Tam...". Cô bặm môi tiến về phía cô gái trong bộ trang phục trắng ngời ngời tiên khí.

"Hầy, hiểu lầm... Hiểu lầm". Lý Thấm cười ha hả phá vỡ hình tượng lạnh lùng mọi khi.

"Đừng tưởng trên phim chị là Lục Tuyết Kỳ mà em sợ. Em còn là Bích Dao - con gái yêu của ma giáo nhé". Mạnh Mỹ Kỳ tiến tới cù cù vào eo Lý Thấm.

"Haha... Ăn gian". Lý Thấm vội bỏ chạy trước cô gái đầy sức sống kia.

Nhìn hai cô gái vui đùa trước mắt, Tiêu Chiến bất giác mỉm cười. Hình ảnh mùa hè năm nay lại ùa về trong anh, thiếu niên mặc y phục trắng ngời ngời tiên khí, gương mặt đẹp tựa tượng tạc, khắp người toát ra khí thế thoát tục mà không phải ai cũng có. Cậu ấy đến bên anh gọi ngọt ngào 'Chiến ca' hoặc 'Thỏ thỏ à' rồi nở nụ cười chân thực nhất - nụ cười dành duy nhất cho Tiêu Chiến. Lúc ấy, cậu không còn là Lam Vong Cơ mà trở thành Vương Nhất Bác - người Tiêu Chiến yêu nhất. Trên phim trường, mỗi khi cảnh quay xong, anh và cậu đều chọc phá nhau, phá tan hình tượng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ. Mùa hè nóng nực đó đã thắp nên mối tình chảy bỏng không kém giữa hai nam chủ. Chỉ tiếc tất cả đều là quá khứ.

"Á... Anh Tiêu Chiến... Cẩn...". Mạnh Mỹ Kỳ không để ý vấp chân rồi ngã luôn vào Tiêu Chiến. Tiếc là sự việc không như trên phim, nữ chính ngã vào lòng nam chính họ nhìn nhau bằng ánh mắt đắm đuối rồi... Đoàng... Tiếng sét ái tình. Sự việc này diễn ra khi Tiêu Chiến mải nghĩ vẩn vơ, anh mất thăng bằng liền bị xô ngã. Mạnh Mỹ Kỳ tuy gầy cũng là cô gái trên dưới 45 cân ngã bổ vào anh. Tiêu Chiến trở thành tấm đệm thịt cho cô ngã vào, tay anh ôm lấy đầu cô - chuẩn làm theo bản năng che chở phái yếu, còn bản thân chịu cú đau điếng.

"Tiêu Chiến, anh sao không?". Mạnh Mỹ Kỳ vội đứng dậy. Không ngừng hỏi thăm đối phương.

"Tiêu Chiến, đau ở đâu không?". Lý Thấm thấy trò đùa của cô và Mạnh Mỹ Kỳ đã đi hơi xa rồi.

"Không. Không sao". Anh được staff đỡ đứng dậy. Việc này cũng dọa vài người trong đoàn. Dù sao Tiêu Chiến là nam chính, anh có mệnh hệ gì, chắc bọn họ mất chén cơm quá.

"Không sao thật chứ?". Mạnh Mỹ Kỳ tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng cũng là một cô gái dễ khóc, mắt cô đã đỏ hoe rồi.

"Không sao. Nam chính mà". Tiêu Chiến cười hì hì, tay không ngừng làm động tác đánh quyền. "Khỏe nha".

Một màn này kinh động đến Tiểu Biện. Giờ đây, cậu trở thành quản lý của Tiêu Chiến chứ không phải trợ lý nữa. Đúng câu năng lực cành cao, trách nhiệm càng lớn, cậu trách Tiêu Chiến suốt buổi chiều.

"Được rồi. Xin lỗi em". Tiêu Chiến lấy đồ chườm đặt lên lưng.

"Hừ... Xin lỗi". Tiểu Biện nhìn tấm lưng có vết bầm tím của Tiêu Chiến mà đau xót. "Anh dại gái lắm, Tiêu Chiến. Đỡ người ta để ngã lên đạo cụ, lưng tím thế kia mà còn nói không sao. Ảnh đế tương lai à, em bị anh lừa thảm quá".

"Đấy không phải dại gái". Tiêu Chiến hơi nhăn mày khi đặt túi chườm. "Chẳng lẽ anh lại đi kêu đau rồi bắt con gái nhà người ta đền à?".

"Xưa ở đoàn Trần Tình Lệnh, mới đau xíu mà anh đã tìm Vương...". Biết lỡ mồm, Tiểu Biện vội đưa tay lên miệng che lại.

"Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc". Tiêu Chiến lim dim mắt, trong đầu không ngừng lại ký ức về Trần Tình Lệnh.

"Ừm. Em xin lỗi". Nhìn thân ảnh vừa lạ vừa quen trên ghế, Tiểu Biện gán ngẩm lắc đầu. Cậu vẫn nhớ hôm sinh nhật Tiêu Chiến vừa rồi, khi đến nơi tổ chức sinh nhật cho anh thì bị anh lẫn Vương Nhất Bác dọa sợ hãi. Hai người mặt không biểu tình cộng thêm bầu không khí lạnh lùng đến đáng sợ này... Chậc... Rõ ràng lúc sinh nhật còn vui như thế, cậu đưa bố mẹ Tiêu Chiến về khách sạn thì đã thành thảm cảnh này. Vương Nhất Bác gật đầu chào Tiểu Biện rồi rời đi nhanh chóng. Trên xe về nơi nghỉ ngơi, Tiêu Chiến bắt buộc Tiểu Biện không được nhắc tới 3 chữ Vương Nhất Bác trước mặt anh nữa. Còn nhắc tới thì đuổi việc. Tiểu Biện ậm ừ nhưng cậu rất thắc mắc về môi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác... Chúng... Haixxx... Đều sưng và hơi rách. Không phải cậu là kẻ tò mò, rình mò đời tư người khác mà khi ở đoàn phim, môi Tiêu Chiến và môi Vương Nhất Bác luôn trong tình trạng 'nẻ giữa mùa hè'. Cậu và A Ly chính vì thường xuyên ra tiệm thuốc mà chuyển từ thù thành bạn. Nguyên nhân ư? Kẻ ngu cũng biết. Giờ khung cảnh quen thuộc lặp lại... Không còn gì để nói.

"Lấy cho anh ly nước chanh ấm, cho thêm mật ong". Tiêu Chiến lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Tiểu Biện.

"Vâng anh". Hiện tại giữa tháng 11, vì yêu cầu tăng cân của đạo diễn lẫn nhu cầu làm đẹp. Nước chanh ấm luôn là bạn đồng hành của Tiêu Chiến thay cho trà xanh. Nửa trái chanh, 3 phần nước lạnh 1 phần nước nóng, 1 thìa đường, nửa thìa mật ong rồi quấy đều là ra ly nước đúng yêu cầu của Tiêu Chiến. "Đây, ông chủ của em".

"Chậc. Ngọt quá". Tiêu Chiến uống một ngụm rồi biểu cảm ghét bỏ lộ rõ.

"Hả? Pha như mọi khi, đúng ý anh". Tiểu Biện nhận lại ly nước rồi nếm một ngụm nhỏ. "Đâu có ngọt đâu? Chua chua ngọt ngọt".

"Pha ly khác. Cho thêm trái chanh vào. Dạo anh thấy khô miệng lắm". Tiêu Chiến đấm nhẹ lưng. "Lại còn mỏi lưng nữa chứ".

"Vâng". Cậu quản lý ngoan ngoãn đi pha lại ly nước.

"Không. Vẫn ngọt. Lần này không cho đường nữa. Thêm chanh vào". Tiêu Chiến ghét bỏ đưa cốc cho quản lý.

Lại một cốc nước đưa tới.

"Lần này quá chua. Không có vị đường. Cho 2 quả chanh đi". Mà cậu không pha được... Anh đau lưng... Không là anh tự pha rồi". Tiêu Chiến hơi nhăn mặt rồi đấm thùm thụp vào sau lưng.

"Anh". Tiểu Biện nhìn Tiêu Chiến không biết nói sao. Quả thực ông chủ của cậu lần này rất rất giống một hình ảnh mà cậu thấy cách đây vài năm.

"Hửm".

"À... Không... Không có gì". Tiểu Biện vội quay đi, cậu lắc lắc đầu xua đi suy nghĩ trong đầu nhưng với suy nghĩ táo bạo này, cậu muốn thử một lần. Ly nước chanh ấm một lần nữa mang đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Pha không ngon lần này nữa". Tiêu Chiến nghiêm trọng vấn đề. "Trừ lương nhé". Rồi anh đưa lên nhấp một ngụm nhỏ. Biểu cảm kinh ngạc lộ rõ. "Ngon quá, cậu pha thế nào vậy?".

"Anh thấy ngon ư?".

"Rất ngon. Pha thêm ly nữa". Tiêu Chiến uống một hơi rồi đưa cốc cho quản lý.

"Vâng".

Cốc thứ hai được uống sạch, anh nằm như chú mèo lười trên sofa. Tiểu Biện nhìn chiếc cốc rồi nhìn Tiêu Chiến. Ánh mắt ngưng trọng.
"Anh". Cậu ngập ngừng rồi nói. "Anh dạo rất kén ăn đó".

"Ừm".

"Ăn rất ít nhưng lại có da có thịt hơn nhỉ?".

"Ừm". Tiêu Chiến uể oải đáp.

"Anh biết nãy cốc nước em pha theo công thức nào không?".

"Sao vậy?". Tiêu Chiến chống tay ngồi dậy, hứng thú nhìn quản lý. "Định thôi việc để mở quán nước hả? Đừng thấy anh khen mà sinh kiêu".

"Không". Tiểu Biện lắc đầu. "Đấy là công thức em pha nước cho chị gái đó".

"Ồ. Chị gái cậu thật biết thưởng thức". Tiêu Chiến lim dim tận hưởng dư vị còn lại của ly nước vừa rồi.

"Cái vẻ mặt thích thú đó của anh là gì? Em lo lắm ấy". Cậu tức đến phồng má. "Còn cười. Đó là công thức pha nước chanh khi chị em mang bầu đó".

"Haha". Tiêu Chiến cười vật ra rồi ôm bụng. "Em tấu hài quá. Anh là nam".

"Cái đó em biết thừa. Anh nói kiểu như em chưa từng thấy anh thay đồ".

"Thế vẻ mặt còn nghi ngờ nhân sinh của em là sao".

"May sao anh không ói nghén hoặc to bụng. Anh thử là 1 nữ minh tinh xem. Dấu hiệu của anh... Hừ 99,99999% là có thai".

"Haha". Tiêu Chiến cười lớn. "Thế anh là 0,000001% còn lại rồi".

"Em hỏi vậy để biết khẩu vị anh thay đổi giống chị gái em. Em sẽ về hỏi mấy món chị ấy thích rồi vỗ béo anh".

"Haha... Tiểu Biện, em muốn anh trèo hot search: Tiêu Chiến ăn thức ăn của bà bầu hay từ khóa Tiêu Chiến có thể đang chăm sóc người vợ (tình nhân) đang mang thai".

"Em không đùa".

"Haha... Thôi... Anh không đùa nữa. Cảm ơn em á. Giờ nhìn xem...". Tiêu Chiến vén áo để lộ bụng. "Có 1 sinh linh tên mỡ ở đây nè". Tay anh còn vỗ nhẹ phần gồ lên. "Con yêu của ta".

"Trời, anh Chiến... Em chưa từng thấy anh 6 múi bao giờ". Tiểu Biện bĩu môi. "Anh không cần món ăn thì thôi. Cho gầy đét".

"Hừ. Quản lý mà nói người trả lương của mình thế à! Em tin anh trừ lương không?". Tiêu Chiến nhe răng dọa.

"Hừ... Tưởng em sợ. Trừ lương thì hết nước chanh uống. Công thức gia truyền nhà em. Muốn tự pha ư? Haha...".

"Giỏi lắm. Trần Tiểu Biện".

"Ông chủ Tiêu quá khen". Tiểu Biện cười sáng lạn.
::::::
;;;;

Quả thật càng về sau Tiêu Chiến càng không nuốt nổi đồ ăn của đoàn phim. Anh thường viện cớ lịch trình riêng rồi đem thức ăn về phòng riêng tại đoàn phim, sau đó, lén đổ chỗ thức ăn không ăn được đi. Có lần vì chiều ý nữ phụ Eren, Tiêu Chiến ăn xúc xích bò tự làm của cô ấy. Kết quả, anh cố nhịn và diễn rất thật cho đến khi về phòng thì nôn hết tất cả đồ ăn. Mùi bò... Rõ ràng ngày xưa anh rất thích mà giờ đây ngửi thấy đã nôn chứ nói gì ăn.

Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Không chỉ bò mà giờ đây, cá, thịt lợn hoặc bất cứ thứ gì liên quan đến thịt... Tiêu Chiến vẫn cố ăn, vẫn cố diễn xuất và sau đó vẫn ói ra tất cả.

Đạo diễn thấy Tiêu Chiến mệt mỏi nhưng có da thịt hơn thì mừng lắm. Ông kêu nhà bếp, riêng phần thức ăn của Tiêu Chiến thì lượng thịt phải gấp rưỡi diễn viên khác. Ông muốn có một Tiểu Phàm hoàn mỹ.

Và chỉ có Tiêu Chiến là vất vả nhất. Phải diễn từ phim cho tới ngoài đời thực.
::::::
::::

Về phía Vương Nhất Bác. Cậu nhận rất rất rất nhiều hợp đồng đến mức quản lý Triệu lẫn 3 vị trợ lý phải than trời trách đất. Giờ đây, nhà của Vương Nhất Bác là máy bay, ô tô. Quản lý phải căng não xếp lịch trình vì Vương Nhất Bác nhận từ quảng cáo game, show thực tế, chụp tạp chí, đua xe... Đã vậy, những khoảng thời gian trống do quản lý kỳ công sắp xếp cho cậu nghỉ ngơi thì cậu đưa luôn học trượt ván với jojo vào.
"Em làm vậy có ý gì?". Quản lý Triệu tức nổi gân xanh.

"Ý gì? Tuổi trẻ phải tận dụng thôi". Vương Nhất Bác xoay người thực hiện một cú đá đẹp mắt. Rồi cúi người cảm ơn thầy giáo. Hiện tại, Vương Nhất Bác đang ở Triệu gia tham gia vào khóa rèn luyện karate 1-1 mà cậu đăng ký.

"Em định tự sát sao? Đại thiếu". Quản lý Triệu Sênh nhận từ Vương Nhất Bác bộ áo luyện tập rồi ra đòn hiểm hóc với thiếu gia nhà mình. "Đỡ".

"Hiểm hóc nhưng trình độ 10 năm của em không làm anh thất vọng chứ?". Vương Nhất Bác dễ dàng tránh đòn rồi vung chân tới quản lý. "Đai đen của em không phải để trưng bày đúng không?". Một cú xoay người và lối đánh trực diện đến yết hầu Triệu Sênh.

"Trả lời câu hỏi ban nãy". Hắn né đòn rồi chuyển sang lối võ cổ truyền ghì tay Vương Nhất Bác lại. "Em làm như thế là ý gì? Muốn tự sát".

"Không"

"Thế sao lại làm ra một đống lịch trình như vậy?". Triệu Sênh nắm chặt tay Vương Nhất Bác không để cậu có cơ hội vùng ra mặt khác né tránh đòn hiểm từ chân cậu. "1 ngày, em ngủ 5 tiếng. Không muốn sống".

"Không phải anh lợi dụng chênh lệch múi giờ để cân bằng giờ ngủ cho em sao?". Vương Nhất Bác cười khẽ rồi móc chân vật ngược Triệu Sênh xuống sàn.

"Hừ. Dù chênh thì em liền lấy việc luyện tập vào chỗ đó. Ngoài trượt ván với tư cách Vương Nhất Bác...". Hắn vật lại Vương Nhất Bác. Dù cậu có thiên bẩm trong vận động thì sao bì được với kẻ thâm niên như Triệu Sênh. "Hừ, Triệu Dịch Phong, em dùng danh nghĩa Đại thiếu gia đi đăng ký những gì hả? Karate, bắn súng... Chưa hết lại còn thăm gia mấy cái tiệc hào môn mà trước đây bản thân ghét chứ".

"Triệu Dịch Phong hay Vương Nhất Bác đều là em. Em muốn thực hiện cả hai. Vừa là idol, vừa là thiếu gia hào môn". Vương Nhất Bác cố gắng vùng vẫy nhưng cánh tay như sắt nung của quản lý Triệu là gọng kìm giữ cậu không nhúc nhích nổi.

"Vậy em không thương những người phục vụ em sao? Anh thì không nói làm gì? Còn A Ly thì sao... Cứ sểnh chút là nó ngủ ngay ra đấy... Là vì ai hả?".

"Thì thuê thêm người. Trợ lý không theo kịp lịch trình thì thuê thêm. Giờ 3 không đủ thì 6, 9 hoặc 30 người. Cả anh nữa, anh mệt với cái quản lý này thì tôi cũng có thể thuê 10, 15, 20 Triệu Sênh về làm cho tôi. Anh biết thừa mà... Triệu Dịch Phong cái gì cũng có thể thiếu nhưng thứ không thiếu nhất... Là tiền". Vương Nhất Bác cười phá lên nhưng ánh mắt tràn ngập bi thương không thành lời.

"Đồ ngốc. Cậu bị sao vậy hả?". Triệu Sênh lay người Vương Nhất Bác. "Cậu có nghĩ đến gia đình không hả?". Bàn tay Triệu Sênh giơ lên. Quả thật nhìn Vương Nhất Bác lớn lên từ năm 10 tuổi đến giờ. Hắn luôn coi Vương Nhất Bác là tiểu đệ vậy mà giờ đây tên này lại không thèm sống nữa. Hắn muốn tát tỉnh tên đầu đất này.

"Thất tình". Vương Nhất Bác thở hắt ra rồi nhắm mắt lại. Cậu chờ đợi cái tát nhưng người cậu đột nhiên nhẹ nhõm, sức nặng trên cổ giảm dần.

"Chỉ vì thất tình ư? Là Tiêu Chiến à?". Triệu Sênh nhớ đến chàng trai đã gặp vài lần khi ghé thăm Vương Nhất Bác. Lúc ở đoàn phim vì việc Vương Nhất Bác vướng vào lùm xùm tình ái với Kỹ Mỹ Hợp cộng thêm YueHua nhận ra đôi chút thân thế thực của Vương Nhất Bác nên hắn không thể bên cậu. Nếu hắn ở đoàn phim, 10 Tiêu Chiến cũng đừng hòng có được Vương Nhất Bác.

"Là anh ấy. Yêu anh ấy. Tôi hết thuốc chữa rồi". Vương Nhất Bác ngồi dậy, ánh mắt nhìn xa xăm. "Chỉ cần ngơi nghỉ một chút là anh ấy lại hiện về trong tâm trí. Tiêu Chiến là thần của tôi cũng là quỷ của tôi. Tình cảm lạnh nhạt của Tiêu Chiến với tôi như con dao cùn vậy. Chỉ cần tôi ngừng nghỉ công việc, nó sẽ cứa đi cứa lại trái tim này". Tay Vương Nhất Bác đặt lên ngực trái. "Nó vẫn đây nhưng thực ra nó đã ở bên Tiêu Chiến rồi".

"Cậu quá lụy đó. Cậu nhớ đến gia đình đi". Triệu Sênh nhìn vào thanh niên trước mặt. Kẻ đang thành công trước mắt hắn, kẻ kế thừa của Triệu gia danh tiếng. Được làm người Triệu gia một lần là niềm khao khát của bao người. Vậy mà, người này... Hừ... Nực cười thật... Là kẻ thành công trong danh vọng nhưng cũng là kẻ hèn kém, thất bại trong tình yêu.

"Nếu không có gia đình. Hiện tại, tôi đã nằm dưới 3 tầng đất lạnh kia rồi". Cậu cười lớn. "Gia đình là thứ duy nhất níu kéo tôi ở đây".

"Hủy bớt lịch trình đi". Triệu Sênh cởi áo luyện tập rồi nhàn nhạt. "Cậu phải sống chứ Vương Nhất Bác. Sống để thấy người cậu yêu vào lễ đường. Tuy cả hai không đến được với nhau nhưng thấy đối phương hạnh phúc thì cậu sẽ thanh thản hơn".

"Tôi không cao thượng được thế? Bất cứ kẻ nào bên Tiêu Chiến. Tôi đều muốn... Giết". Vương Nhất Bác thấy cay xè mắt. Không biết đó là nước mắt hay mồ hôi rơi vào nữa. "Thậm chí đã có lần tôi nghĩ, tôi dùng tiền bạc xây một mật thất dưới lòng đất. Đem Tiêu Chiến tới đó, giấu đi. Chắc chắn anh ấy không chịu theo đâu, phải bắt cóc... Haha... Bắt cóc, đem về, giấu đi".

"Thiếu gia, đôi khi nhớ một người thật nhiều là cách để quên đi người ấy". Triệu Sênh đặt tay lên vai Vương Nhất Bác. "Cứ nghe tôi một lần. Nhớ thật nhiều rồi thời gian sau nghĩ lại, cậu sẽ thấy... À... Hóa ra khi đó mình đã cuồng nhiệt như thế".

"Thật ra tôi đã muốn buông bỏ nhưng... Nhưng... Tiêu Chiến là cái gì đó...". Vương Nhất Bác vùi sâu vào bàn tay.

"Thời gian sẽ chữa lành tất cả thôi. Ông trời sẽ giúp cậu".

:;;::::
;;;;

24-12-18 (các member có thể đọc phiên ngoại 1 vì mốc thời gian có liên quan á).

Vương Nhất Bác làm theo lời Triệu Sênh. Quả thật cậu không còn đau khi nhớ đến Tiêu Chiến nữa nhưng nó chuyển từ khoa khát chiếm hữu sang si mê hình bóng. Đúng thật hết thuốc chữa.

Hôm nay là Noel, một ngày lễ gia đình, một ngày đặc biệt để tụ tập, quây quần bên nhau và tạo những kỷ niệm chung, duy trì tình cảm giữa mọi người trong gia đình. Trung Quốc du nhập văn hóa nơi nơi vậy nên ngày này là một dịp lễ lớn. Dưới làn tuyết bay nhè nhẹ, mọi người vội vã chạy về bên gia đình, có người thì cầm tay lạnh của người yêu đút vào túi áo mình ủ ấm sẵn, có người đứng đợi lấy bánh trong tủ, có người càu nhàu vì đợi mãi phần gà tây mà chủ quán chưa mang ra...

Vương Nhất Bác hôm nay đã nói dối. Cậu nói với chương trình là mình ăn tối bên gia đình. Ngược lại nói dối bố mẹ là mình quay show. Thực tế, cậu trở về ngôi nhà trọ năm xưa của mình. Thời chưa nổi tiếng, khi cùng UNIQ trở về, Vương Nhất Bác từ chối sự giúp đỡ của gia tộc. Tự kiếm tiền, tự thuê nhà trọ... Tận hưởng cảm giác giữa hào môn và người bình thường. Nói ra không ai tin Triệu Dịch Phong thiếu gia hay idol Vương Nhất Bác từng ở căn nhà trọ sâu trong ngõ - nơi định vị GPS không có tác dụng; không ai tin cậu từng ăn mỳ tôm lẫn bánh mỳ suốt thời gian dài bị ngó lơ.

----
Kỷ niệm khó quên nhất là khi bị phong sát từ YueHua, năm đó Vương Nhất Bác 18 tuổi, hôm đó trời vừa đổ một trận mưa lớn rồi chuyển sang lất phất mưa sương. Vương Nhất Bác cầm ô chạy về trọ, cậu hí hửng vì mua được phần bánh đã gần hết hạn, đã vậy còn được khuyến mãi hộp bơ nhạt. Dòng người trên phố thưa thớt vì mưa, ai ai cũng tìm cho mình được nơi dừng chân mong muốn. Còn Vương Nhất Bác chỉ có căn phòng và cây guitar làm bạn.

~Meo. Tiếng kêu làm thiếu niên dừng chân. Tại thùng rác bốc mùi thối rữa, ẩm mốc có một hộp cát - tông nhỏ méo mó và ướt đẫm nước. Tiếng kêu yếu ớt trong màn mưa như một giai điệu thê lương.

"Chào em". Vương Nhất Bác mở hộp. Bên trong là chú mèo lông trắng vàng nhưng bết dính vì nước mưa. "Em cô đơn lắm à"

~Meo.

"Anh cũng vậy! Rất cô đơn". Vương Nhất Bác lấy trong túi bánh ra một cây xúc xích ăn liền nhỏ. "Hì. May thay anh mua đó".

~Meo.

"Em ăn từ từ thôi. Anh còn 2 cái nữa". Không hiểu sao Vương Nhất Bác lôi điện thoại ra chụp rồi đăng lên trang cá nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net