4.SỢ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại bãi đất rộng lớn phủ đầy cỏ lau nọ, tầm chục đứa trẻ đang ngồi thở dốc. Nói đúng hơn là 7 nam thiếu niên 14-16 tuổi và một cậu nhóc tầm 7-8 tuổi. Chúng ngồi thành một vòng tròn bên đống lửa và đều mang gương mặt lem luốc, chỉ có đôi mắt vẫn ngời lên tia sáng của sự thuần khiết.

"Lương thực chúng ta tích lũy sắp hết rồi. Mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy căn nhà hay ánh điện nào cả. Mọi người có giải pháp gì không?". Thiếu niên có vẻ lớn tuổi nhất lên tiếng.

"..." Đáp lại chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.

"Sao? Sao không ai phản ứng? Cái bây giờ chúng ta cần là tìm ra biện pháp. Mấy người không ý kiến gì. Chẳng lẽ cứ đi luẩn quẩn quanh đây chịu chết đói hay đợi bọn họ đuổi kịp và khiêng chúng ta về nơi đáng sợ đó". Thiếu niên mất kiên nhẫn liền lớn tiếng bực dọc.

"Vinh An ca, em nghĩ...". Âm thanh rụt rè vang lên.

"Tiểu Du... Nói... Sao chú em như rùa rụt cổ thế!? Anh lớn tuổi nhất ở đây. Có gì cứ nói, có một ý kiến còn hơn tất cả im lặng không nói gì!". Vinh An vỗ ngực quả quyết.

"Hay là... Ừm... Hay là...". Tiểu Du len lén nhìn về phía Tiêu Chiến. Thấy Tiêu Chiến đang vỗ về, lo lắng cho cậu bé đang yên giấc trong lòng anh. Được ánh mắt của Vinh An cổ vũ, hắn nuốt ực miếng nước bọt và từng chữ run run bật ra từ môi Tiểu Du. "Ý em là chúng ta bỏ lại Vương Nhất Bác. Rồi chúng ta...".

"Tiểu Du....". Tiêu Chiến nghiến răng, đôi mắt chuyển sang màu đỏ, ánh nhìn gắt gao ghim lên người Tiểu Du, giọng của anh gằn lên giận dữ. "Sao cậu có thể thốt ra câu đó hả? Chúng ta thoát được nơi địa ngục đó là nhờ Nhất Bác đấy!".

Tiểu Du ngồi ngay phía đối diện Tiêu Chiến nên hắn giật nảy người mà cúi đầu ôm lấy chân, vai không ngừng run rẩy. "Tiêu Chiến, em nói thật lòng đấy. Chúng ta có thể chạy xa hơn nếu không có cậu ta".

"Tiểu Du nói đúng đấy...". Bầu không khí im lặng bị phá vỡ bởi những tiếng nhao nhao của mấy thiếu niên khác. "Tiêu Chiến, bỏ lại Vương Nhất Bác đi. Chúng ta nên nghĩ cho số đông". "Không thể vì một cá nhân mà cả đám cùng nhau chết". "Bỏ lại nó đi, rồi khi chúng ta gặp cảnh sát trong thời gian sớm nhất thì sẽ cứu được nhiều người hơn. Thậm chí, nếu nhanh chóng hơn nữa. Chúng ta có thể quay lại đây kịp thời để cứu Vương Nhất Bác".

Tiêu Chiến hốt hoảng nhìn xuống thân ảnh đang yên vị trong lòng mình, cậu bé vẫn đang thiếp đi vì cơn sốt cao hành hạ, anh vội dùng tay áp chặt lên hai tai của Nhất Bác như không muốn để những lời nói ác ý đó lọt vào tai cậu. "Tiểu Du, Vinh An ca... Và cả mọi người nữa. Hãy nhớ lại đi... 5 ngày trước chính Nhất Bác không ngại nguy hiểm tìm kiếm bản đồ và liều mạng trèo lên mở lối thông gió cho chúng ta có đường thoát thân. Cũng chính em ấy cung cấp lương thực cho chúng ta trong đợt chạy trốn này... Mà giờ đây... Mấy người có thể nói bỏ là bỏ em ấy được sao?!". Tiêu Chiến dằn lửa giận trong lòng mà nghiến răng thốt ra từng từ. Cả đám đã từng thề thốt khi mới chạy thoát là 'Vào sinh ra tử, sống chết có nhau'. Thề thốt làm gì khi hành động trái ngược với lời thề. Mới có chút thử thách đã vội vàng vứt bỏ đồng đội không thương tiếc chứ. Anh hận bản thân lúc này không thể vùng lên giáng cho những kẻ kia mỗi người một đấm.

"Cậu thì khác gì chúng tôi... Tiêu Chiến... Cậu giả vờ giả vịt ít thôi. Bỏ cái mác thanh cao đó đi. Cậu ta bị thương khi cứu cậu khỏi tên vệ sĩ. Cậu bị hành động đó cảm động nên cậu mới yêu thương, chăm sóc cậu ta thôi. Chứ tôi, Tiểu Du hay một ai trong chúng tôi bị thương, tôi tin cậu sẽ bỏ lại chúng tôi thôi". Kẻ vừa lên tiếng là Lục Quyết- bằng tuổi Tiêu Chiến. Nhưng Lục Quyết là con nhà có gia thế, mấy ngày chạy trốn không ngừng nghỉ làm cậu ta sinh lòng so sánh, thà ở trong cái khu nghiên cứu đó. Ở đấy, được ăn no ngủ kĩ còn hơn là nghe lời xúi bẩy, liền chạy trốn với đám này. Giờ lại thấy cả đám chậm lại vì một thằng nhóc 8 tuổi, lương thực và nước uống thì không còn nhiều... Khiến bao nhiêu dồn nén trong lòng Lục Quyết được dịp xả giận.

Vương Nhất Bác sốt lên xuống liên tục đã 2 ngày nay. Hiện tại, tuy đã hạ sốt nhưng nhiệt độ cơ thể Vương Nhất Bác vẫn còn đang nóng nhẹ. Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt anh rơi xuống gò má phiếm hồng của cậu. Bàn tay anh vẫn bịt tai cậu nhóc nhưng khóe môi dần nhếch lên, anh cười chua xót. Tiếng nói mang bốn phần oán trách và sáu phần bi ai cất lên. "Tôi, Nhất Bác sẽ ở đây. Mọi người chạy trước đi. Có gì xảy ra thì tôi với em ấy sẽ tự chịu trách nhiệm". Lau vội nước mắt, Tiêu Chiến cố gắng kìm nén chất giọng run run, từ sâu đáy lòng anh tự nhủ phải kiên cường. "Lục Quyết, cậu nói cũng có phần đúng. Tôi chăm sóc Nhất Bác vì tôi mắc nợ em ấy ơn cứu trợ nhưng nếu đổi lại là các cậu bị thương, tôi cũng sẽ ở lại thôi". Câu nói này bật ra, triệt để khiến cả đám rơi vào trầm mặc.

Mãi không thuyết phục được Tiêu Chiến bỏ mặc Vương Nhất Bác, cả đám nghe theo lời Vinh An, tiếp tục bước tiếp. Chúng để lại cho anh và cậu mấy mẩu lương khô và ba chai nước. Tiêu Chiến nhìn theo những bóng lưng dần khuất sau hàng lau um tùm. Anh không hề tức giận với hành động này, đúng như họ nói, thà hy sinh một người còn hơn để cả đám phải chết nhưng Nhất Bác là vì anh mới ra nông nỗi này. Anh mà bỏ cậu lại, cuộc đời còn lại của anh sẽ sống trong day dứt. Thà rằng ở đây, nếu may mắn thì khi bọn họ trở lại anh và cậu sẽ được cứu sống. Cùng lắm, trường hợp tồi tệ nhất xảy ra thì bên cạnh anh cũng có cậu làm bạn xuống suối vàng, sẽ không cô đơn. Tiêu Chiến tự tát lên mặt một cái, đúng là ngu ngốc, phải tin tưởng bọn Vinh An chứ!

Tay Tiêu Chiến gỡ nhẹ lớp vải cuốn trên chân Vương Nhất Bác. Đến giờ rửa vết thương rồi. Ba chai nước này anh sẽ không động vào, chúng là thứ để rửa vết thương cho cậu. Còn anh khát thì đã có những mầm lau non ngậm sương bên cạnh rồi. Lát rửa vết thương cho Nhất Bác xong, Tiêu Chiến sẽ đi hứng sương vào những vỏ chai rỗng. Đang mỉm cười tự đắc về sự thông minh, nhanh trí của mình thì nụ cười của Tiêu Chiến bỗng tắt vì vết thương trên chân Vương Nhất Bác đã lan rộng ra và có vẻ xuất huyết nặng hơn. Nếu không lầm, ngoài mùi tanh nồng của máu thì Tiêu Chiến còn ngửi thấy mùi hôi hôi của thịt rữa. Tự trấn an bản thân, anh nhanh chóng rửa vết thương và băng lại cho cậu.

Bầu trời của mùa thu rất đẹp, phủ đầy sao. Vương Nhất Bác tỉnh lại nhưng vẫn trong tình trạng mơ hồ.

"Ừm. Chiến ca... Mọi người đâu rồi".

"Em tỉnh rồi sao? Mọi người phát hiện ra đường đi mới, họ đi dò xét trước... Ừm... Lát nữa họ sẽ quay lại". Tiêu Chiến rất gian nan để nói, ánh mắt anh cũng tránh nhìn vào cậu vì anh sợ sẽ bị lộ tẩy lời nói dối trắng trợn này.

"Em thấy em giống ngôi sao trên trời. Anh có thấy em giống không, Chiến ca?". Vương Nhất Bác mệt mỏi dựa đầu lên vai Tiêu Chiến.

"Ừm. Giống lắm". Tiêu Chiến đặt tay lên trán cậu. Vương Nhất Bác đã hạ sốt, điều này làm anh thở phào nhẹ nhõm.

"Em muốn sau này em sẽ trở thành một ngôi sao". Vương Nhất Bác vừa nhắm mắt vừa nói. "Chiến ca, anh có thích làm ngôi sao không?". Không kịp nghe thấy câu trả lời của Tiêu Chiến, một lần nữa cậu lại thiếp đi và vương lại trong trí nhớ mơ màng của Vương Nhất Bác là ánh mắt hốt hoảng của Tiêu Chiến.

Trời càng về đêm thì sương càng dày đặc, lạnh lẽo. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác chợt rùng mình vì lạnh, anh vội vàng cởi áo khoác ngoài đắp cho anh và cậu. Thêm vào đó cũng dùng hai tay ôm lấy Nhất Bác, muốn dùng nhiệt độ cơ thể để ủ ấm cho cả hai dưới tiết trời lạnh này.

"Vương Nhất Bác. Em đừng sợ. Có anh đây rồi". Gương mặt lem luốc của anh nở nụ cười tỏa nắng với cậu nhóc đang cuộn người ôm lấy hai chân.

"Chiến ca.... Em...". Giọng Vương Nhất Bác run rẩy.

"Đừng sợ". Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vào lòng, giọng nói đầy ôn nhu. "Anh bảo vệ em".


Chúc 2 anh năm mới vui vẻ và hạnh phúc bên nhau. Bjyx là thật😘😘😘.

Giữ vững sơ tâm
Ngày ngày càng tốt

24-1-20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net