PN1: NOEL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                   ****24-12-18****
     Cho đến hiện tại, tất cả mọi thứ đang diễn ra đều làm Tiêu Chiến mơ mơ hồ hồ nhưng anh dám chắc chắn một điều: 'Anh không còn là chính mình nữa'. Cơ thể này, hình như không muốn nghe lời anh rồi. Đột nhiên, hai hàng lông mày của Tiêu Chiến nhíu chặt lại vì cảm giác bất an, nôn nao xen lẫn lo lắng bắt đầu xâm chiếm tâm trí anh... Cái cảm giác chết tiệt này...
     Gần tháng nay, Tiêu Chiến đã quá quen thuộc với tình huống này- Sự bất an chỉ là màn dạo đầu cho những thứ khủng khiếp phía sau. Dạ dày Tiêu Chiến bắt đầu co thắt như muốn tống khứ bữa tối ra hết bên ngoài. Anh vội chạy vào nhà tắm. Hai tay chống trên bồn rửa mặt, đầu cúi thấp xuống. ~Ọe...
    Tiêu Chiến lót dạ buổi tối bằng vài lát bánh mì kèm miếng bò nướng. Nhưng chúng đã theo từng lần ọe ọe của anh mà ra ngoài.Vì quá đau đớn, từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra làm bết dính mái tóc rồi lăn từ tóc xuống gương mặt nam tính. Dạ dày của Tiêu Chiến bắt đầu giảm dần tần số co thắt khi anh không nôn được thêm gì nữa.

   Chắc do đóng Tru Tiên không ăn uống đầy đủ nên bị đau dạ dày rồi. Cho dù Tiêu Chiến đã cố gắng béo lên như lời đạo diễn nhưng căn bệnh này lại đeo bám khiến tiến độ quay bị chậm. Đợi sau dịp Noel này, phải dành thời gian chạy chữa thôi. Không thể để vì một cá nhân mà ảnh hưởng đến cả tổ phim và đoàn đội được.

   Đột nhiên trong đầu anh xoẹt qua một thân ảnh áo trắng nhìn anh với đôi mắt vui vẻ. Giọng trầm trầm gọi anh: "Chiến ca, lại đây. Có đồ ngon".

"Được... Anh muốn ăn". Tiêu Chiến mặc kệ trợ lý đang chải lại bộ tóc cho mình mà ton ton chạy đến chỗ cậu.

"Các bạn biết không, trong đoàn phim anh không ăn vặt đâu! 😁". Cậu thiếu niên nhìn anh. Vừa cười vừa dùng giọng Trùng Khánh nhại lại.

"Em lại bắt đầu đấy hả?😡". Tiêu Chiến bĩu môi. "Ông đây không thèm ăn. Ông là trùm cuối của Trần Tình Lệnh. Phải đẹp nhất. Phải ngầu nhất. Quyết giữ dáng. Cậu mang đi đi. Tôi không quen biết cậu. Tôi mà ăn đồ của cậu... Quyết không mang họ Tiêu mà đổi sang họ Vương".

"Aidooo~ Chiến ca". Thiếu niên đạt được ý đồ liền chạy lại dỗ dành kẻ đang phồng má, tai đỏ lựng rất đáng yêu kia. "Là em sai rồi. Em xin lỗi". Kèm theo đó là combo đấm đá vào lưng Tiêu Chiến.

"Em xin lỗi kiểu gì ấy 😞😔? Mỗi ngày đều khuyên em nên lương thiện một chút". Tiêu Chiến nhăn trán đưa tay lên thổi thổi. "Đau lắm ấy".

"Ui~ Em thương...". Rồi sau mỗi câu em thương thì Vương Nhất Bác lại khuyến mãi thêm một lần đánh Tiêu Chiến. "Ăn một miếng khoai tây chiên đi. Vị rong biển. Em mua một túi to luôn. Còn có cả socolla nữa😁". Cậu thấy anh không phản ứng thì bắt đầu cuống lên "Em xin lỗi".

"Đưa túi khoai đây. Hôm nay cậu đánh anh 14 lần. Anh đếm kĩ rồi". Tiêu Chiến nhếch miệng khi thấy đối phương lọt bẫy. "Anh đang nói mà em lại đánh anh à". "14+6. 30:)) thanh socolla. Mua hoặc chuyển tiền đều được".

"Vô lý... 14+6. 20 chứ". Mặt cậu nghệt ra.

"Bạn nhỏ à... Làm ăn phải có lãi". Tiêu Chiến cười lớn, một tay ôm ghì lấy Vương Nhất Bác còn tay kia nhanh nhảu bốc khoai tây từ túi. "Ngon nè! Nhưng hơi mặn. Sau mua vị dưa leo nhé. Anh thích vị ấy".

"Vương Chiến".

"Hử. Em nói gì? Nói nhỏ quá... Không nghe được?!". Tiêu Chiến vừa nhai vừa liếc qua cậu.

"Anh thua rồi". Cậu vội đi để giấu giếm vành tai và vùng cổ đỏ lựng. Để lại một Tiêu Chiến đang ngơ ngác.

  Những tưởng những lần bông đùa sẽ làm cả hai thành huynh đệ tốt nhưng sự thật chứng minh... Tiêu Chiến ở mùa hè 2018 đã thu hoạch được một Vương Nhất Bác.

   Mùa hè 2018 cho anh gặp được bạn nhỏ- Người luôn luôn quan tâm, lo lắng cho anh nhưng anh đã giáng cho cậu ấy trái đắng của tình đầu. Nhất kiến chung tình ư? Quá là nguy hiểm để anh bắt đầu mối quan hệ còn cao hơn tình huynh đệ. Không phải anh không có cảm xúc với cậu mà là anh sợ. Sợ mai kia cậu nhận ra với anh chỉ là tình cảm nông nổi lúc trẻ. Sợ cậu khi gặp một ai đó- Nhất là nữ nhân- Cậu cảm thấy thú vị... Liệu khi đó cậu sẽ chọn ai và người đau khổ nhất trong chuyện này là ai? Anh sợ rằng cậu yêu anh do sao tác CP- Do bạn nhỏ đã đắm chìm trong vai diễn Lam nhị ca ca của Ngụy Anh nên yêu luôn người đóng vai là Tiêu Chiến. Nên anh phải bóp chết tất cả hy vọng từ bạn nhỏ.
     Anh muốn dứt điểm nên phũ phàng với cậu. Không cần cậu giải thích, không cần cậu chứng minh tình yêu. Cứ lạnh nhạt là được rồi. Lúc đầu, Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác sẽ bỏ cuộc và lại làm anh em tốt với anh. Nhưng Tiêu Chiến lầm to rồi, cậu luôn luôn tìm cách để gặp anh, mua đồ gửi đến. Trên phim trường thì chạy loạn lên để tìm anh. Nhưng khi Tiêu Chiến đánh nước cờ cuối cùng thì Vương Nhất Bác đã hoàn toàn nhụt chí. Tiêu Chiến mãi nhớ ánh mắt đó... Ánh mắt nhìn anh vô vọng và làm cho Tiêu Chiến lạnh gáy. Nó sẽ ám ảnh anh cả đời.

   Bước từ phòng tắm ra. Tiêu Chiến khoác thêm lớp áo ấm và nhìn tuyết rơi bên khung cửa sổ. Anh biết trái tim anh đang muốn nói

   "Đêm Noel lạnh lẽo này. Vương Nhất Bác, em có mạnh khỏe không?'

****24-12-19****

    Cuộc sống hiện đại thôi thúc sự hòa nhập văn hóa Đông- Tây của đất nước. Trung Quốc từ lâu đã coi Noel là một ngày lễ quan trọng trong năm. Tại Bắc Kinh, ngày Giáng sinh, phố phường ngập trong ánh đèn hoa lệ, từng căn nhà trang trí đẹp mắt, những đôi tình nhân tay trong tay dạo phố, trẻ con cũng háo hức chờ đợi những món quà từ ông già Noel.

     Không khí này cũng lan tỏa đến FR Center- khu vực dành riêng cho người giàu có, người nổi tiếng hay nói đơn giản, đây là nơi giới thượng lưu ở. Khu vực với độ bảo mật đời tư tuyệt đối cho những công dân sinh sống ở đây. Trung tâm của FR Center, trong một biệt thự đầy đủ tiện nghi, một thanh niên đang hướng đôi mắt lơ đễnh qua khung cửa kính nhìn tuyết rơi. Tuy đường phố FR Center đang nhộn nhịp tưng bừng và tại sảnh chính biệt thự đã bày sẵn cây thông, lò sưởi, đồ ăn... Thêm vào đó là điệu jazz dịu dàng, du dương... Nhưng chủ nhân trẻ của biệt thự lại mang gương mặt như ai thiếu nợ hắn, khiến đám người giúp việc lẫn quản gia không dám hỏi thăm.

   Tiếng bản nhạc Vô Ky vang lên kéo Vương Nhất Bác ra khỏi cơn bực bội. Cậu đã dùng bản Vô Ky được hòa âm giữa sáo và đàn để làm chuông báo cho bảo bảo nhà mình. Chỉ cần bé thức là nhạc sẽ vang lên. Hôm nay, cậu đặc biệt nổi nóng nhưng khi nhìn vào giường nhỏ có hai gương mặt tựa tựa nhau thì tâm trạng cậu nhẹ đi không ít. Vương Nhất Bác nhanh chóng đến bế con mình. Cậu bế bé ra phòng khách để không ảnh hưởng đến người còn lại. Bé đang khóc oa oa nhưng khi thấy người bế là appa của mình thì nhanh chóng nín khóc nhưng vẫn cố gắng nấc cụt vài cái để tỏ rõ sự ủy khuất của bản thân.

  Vương Nhất Bác nhìn bé đầy yêu thương và hôn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ phía đuôi mắt trái.
"Con... Dứa Nhỏ... Appa yêu con". Rồi cậu cực kì thuần thục lấy bình sữa trong ngăn ủ ấm ra và cho bé mút. "Con ngủ có 10 phút mà dậy. Nghe vú nuôi nói con hôm nay không chịu bú sữa. Bây giờ đói phải không?". Tiếng mút chùn chụt vang lên thay cho câu trả lời của bé làm Vương Nhất Bác phì cười. "Tiểu yêu tinh, lớn chút nữa xem appa chừng trị con vì tội lười ăn như nào!".

   Sau khi bú hết bình sữa. Dứa Nhỏ nằm ngoan ngoãn trong lòng Vương Nhất Bác, mặc kệ cho appa muốn sờ mó hay mân mê mình.

   Ký ức Noel 2018 ùa về cộng thêm vẻ mặt ngây ngô và tiếng u a... của Dứa Nhỏ đánh đổ phòng tuyến cuối cùng của Vương Nhất Bác. Cậu ngắm nhìn bản sao thu nhỏ của anh trong tay. Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt của bé làm cậu hốt hoảng, vội vàng đưa ngón tay lên quẹt đi như muốn phi tang dấu vết. Trong vô thức cậu đã khóc ư? Cậu yêu anh đến u mê rồi... 'Vương Nhất Bác ạ, mày hết thuốc chữa rồi'... Âm thầm phỉ nhổ bản thân một hồi nhưng cậu nhớ anh, mong anh, yêu anh là thật.

"Dứa Nhỏ, sao con giống anh ấy vậy?! Làm appa nhìn con lại nhớ anh ấy". Vương Nhất Bác cúi xuống cọ nhẹ mũi vào gương mặt bụ bẫm của bé.

"U... Oa... A... Um". Dứa Nhỏ u a những từ vô nghĩa và đưa bàn tay mập mạp sờ sờ sống mũi appa của bé.

"Đây là an ủi appa sao?! Hiếu thuận quá". Cậu cọ cọ sống mũi và hôn nhẹ lên bàn tay bé nhỏ. "Xin lỗi nhé... Dứa Nhỏ, Noel năm ngoái là appa ngu ngốc, appa không ở bên con... Năm nay là Noel đầu tiên kể từ khi con chào đời mà appa cũng không cho con một gia đình trọn vẹn... Là appa có lỗi với con". Càng nói, càng nghĩ thì cậu càng cảm thấy mình vô dụng. Vương Nhất Bác ôm chặt Dứa Nhỏ, giọng điệu đã nghẹn ngào: "Chiến ca, xin lỗi... Còn có điều này... Đệ đệ yêu anh".

P/S: Lúc đầu, Au định dùng tên tiếng Hán Việt của quả dứa (thơm) là Ba La để gọi tên của baby nhà Nhất Chiến nhưng sợ các bạn khó hiểu nên mình chuyển từ Tiểu Ba La sang Dứa Nhỏ.

Một lần nữa. Chúc anh Chiến và sư tử nhỏ Vương Nhất Bác giáng sinh an lành. Mong cả hai luôn bình an và hạnh phúc 🎉🎉🎊🎊

End. Pn1
24-12-19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net