11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tiêu Chiến chạy vào tới bệnh viện, cha anh đang ngủ trên chiếc giường đơn bạc. Bệnh viện này chỉ ở tầm trung, chi phí không đắt đỏ gì lắm, phòng bệnh cũng cũ kĩ chật chội, một phòng có chứa tới ba bốn người.

Tiêu Chiến nhìn những nếp nhăn trong giấc ngủ vẫn xô lại mệt mỏi trên khuôn mặt ông, tự cảm thấy bản thân chưa bao giờ bất lực như vậy. Anh ngồi xuống cạnh cha, cầm lên bàn tay gân guốc khô gầy.

- Oa. Chiến Chiến về rồi nha!

Thấy động tĩnh, cha Tiêu mở mắt, có lẽ ngủ chưa sâu lắm. Nhìn thấy con trai mình, mắt ông sáng lấp lánh, giống như nhìn thấy vì sao sáng nhất cuộc đời mình đang ngồi trước mặt.

- Cha!

Một tiếng này rồi im lặng, anh cũng không biết nói gì tiếp theo, bàn tay siết tay cha anh thêm một chút.

- Vẻ mặt này là sao vậy chứ? Cha vẫn còn khỏe lắm đấy nhé.

- Dạ.

- Còn có thể ngồi dậy chạy tới ba vòng sân.

- Dạ.

- Chiến Chiến lớn như vậy còn khóc nhè kìa.

Tiêu Chiến quệt vội nước mắt, phụng phịu không chịu đáp lời, giờ anh mới nhận ra anh vậy mà đối cha mình bày ra cái mặt bĩu môi bĩu mỏ.

- Bác sĩ nói vài ngày nữa được về rồi. Chiến Chiến đừng lo nữa.

- Nhưng cha chưa bao giờ phải vào viện.

- Nhưng vẫn là vài ngày nữa được về.

- Nhưng vẫn là phải vào viện.

Cha Tiêu bất lực không nhìn oa nhi của mình, vì cái gì người đã không khỏe còn phải đôi co với thằng nhóc không chịu lớn này chứ? Ông đẩy đẩy con trai mình, ý bảo nhường chỗ cho các bác sĩ lấy máu kiểm tra và tiêm thuốc.

--------------

Tiêu Chiến nằm trong bệnh viện cùng cha vài ngày, bệnh viện rất nhỏ, không có chỗ cho người nhà bệnh nhân, có chỗ mà nằm cũng là tốt lắm rồi. Anh không ngại vất vả, nhưng cha anh lại khác, ông thỉnh thoảng len lén nhìn anh, không biết thương con trai nằm sàn nằm đất mà buồn hay còn vì lí do gì khác. Đôi lúc ông mở miệng định nói gì đó, nhưng chần chừ một lúc lại thôi.

- Thiếu gia... ừm... Thiếu gia khi nào thì về?

- Con không biết, chắc khoảng một tháng.

- Con về thế này công việc có ảnh hưởng gì không?

- Chắc không. Còn người làm ở đó. Hải Đường thiếu gia cũng ghé qua.

Tiêu Chiến lơ đãng trả lời, vờ giặt cái khăn vào chậu nước nóng chăm chú tới quên trời quên đất. Im lặng một lúc lại chẳng thấy cha mình nói thêm gì, anh không để ý nữa, tỉ mẩn lau lau cánh tay cho ông.

Cha Tiêu thở dài. Lẳng lặng lấy ra hai đồng bạc bảo Tiêu Chiến đi mua cơm, hôm nay mẹ anh không đến đưa cơm được.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn rời đi.

Giờ Tiêu Chiến mới nhận ra anh rất ít khi xa Vương Nhất Bác, kể từ năm mười bảy tuổi ngô nghê tới tận bây giờ, cậu chủ ở đâu anh ở đó, anh cũng chưa từng muốn rời đi.

Cho tới tận lúc này.

Đã khác.

Anh thấy bản thân thật giống như con mèo đi lạc, gặp được chủ nhân rồi thì dính lấy, anh không tiếp xúc bên ngoài nhiều, nhưng anh nghĩ rằng cho dù có thế nào, có gặp bao nhiêu người thì cũng không ai đẹp bằng Vương Nhất Bác, không ai tài giỏi hơn Vương Nhất Bác. Nhưng Tiêu Chiến quên mất, anh không phải một con mèo. Không con mèo nào nhớ nhung cậu chủ đến vậy, không con mèo nào nhìn cậu chủ bên người khác lại đau đớn đến vậy. Một người, hai người, nhiều người... Cậu chủ có để tâm đến anh dù chỉ là một chút hay không?

Tiếng gọi của người giao cơm đánh thức Tiêu Chiến , anh ta gõ gõ cái muôi rất lớn vào cửa kính, giọng nói rề rà hỏi Tiêu Chiến muốn ăn gì. Tiêu Chiến nhìn khay cà tím khiêu khích còn đầy trong tủ, lại nhìn những khay đồ ăn khác hầu như không còn gì, chần chừ một lúc lâu.

- Lấy cho cậu ấy phần này đi.

Giọng nói này nhàn nhạt, có lẽ vì nhạt quá mà anh quay lên nhìn người kia, áo blouse, đôi mắt rất buồn. Không để Tiêu Chiến từ chối, anh ta đặt phần cơm đang cầm trên tay đưa cho anh.

Bệnh viện này có hai quầy ăn, một quầy cho người không có tiền, một quầy cho bác sĩ và người có nhiều tiền hơn người không có tiền một chút. Đã nói ở đây, không có ai giàu cả. Quầy ăn Tiêu Chiến mua còn mỗi cà tím, nhưng quầy ăn của vị áo blouse kia lại phong phú hơn nhiều.

Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng từ chối, trả tiền, nói cảm ơn rồi đi mất.

Vài ngày sau cha anh được xuất viện.

Cứ vài ngày một lần, có một bác sĩ đến tái khám cho cha anh. Cả nhà anh khi đó đều xuýt xoa, bệnh viện gì mà kì quặc, còn có chế độ đấy sao? Thăm khám bệnh nhân tại nhà, còn không lấy thêm tiền. Vị bác sĩ kia cũng rất chăm chỉ, tới rất đúng giờ.

Tiêu Chiến không như ba mẹ, anh lại sợ người ta thấy ba anh không khỏe nên mới đặc biệt theo dõi, anh cũng lo lắng không dám rời đi. Công việc chỗ cậu chủ anh cũng không bận tâm nữa, tới hôm nay đã qua hai tuần, có lẽ cậu chủ sống rất tốt, không có anh người làm ở nhà họ Vương cũng không thiếu, cậu chủ thế nào không tới lượt anh lo.

Hơn nữa, anh cũng muốn thôi việc. Anh nhận ra rồi, không có thứ gì ràng buộc anh cả đời được. Anh không có nhiệm vụ tươi cười cúi mình chào hỏi tình nhân của người anh yêu, anh không chịu được và anh không muốn chịu đựng thêm nữa.

Rồi cậu chủ sẽ kết hôn, không người này thì người khác, vĩnh viễn chẳng thể là anh. Vậy thì anh chịu đựng vì cái gì?

"Chiến oa nhi, cậu chủ nhỏ có tên là Vương Nhất Bác"

Anh vẫn còn nhớ hi vọng hấp háy trong đôi mắt cha, từ bỏ tất cả, hóa ra việc này lại khó đối mặt nhất.

Tiêu Chiến tiễn vị bác sĩ trẻ ra cổng, từ khu người làm phía đông nhìn sang, biệt thự trung tâm xa tới trở nên bé lại, từ đây anh có thể thấy cửa sổ phòng Vương Nhất Bác, thấy được ban công đầy gió cậu hay ngồi. Cậu chủ không ở nhà, đèn đóm trong phòng vẫn thắp lên sáng trưng, trong ánh vàng nhạt nhòa, Tiêu Chiến hình dung thân ảnh mảnh khảnh đứng ngược sáng bên rèm cửa, trong trẻo, lấp lánh.

Khóe miệng anh cong thành một nụ cười.

Sau này nếu không làm cho cậu chủ nữa, anh vẫn có thể đứng đây, nhìn thân ảnh đẹp đẽ đó lặng lẽ như vậy chứ?

Chẳng mấy chốc ra được cổng chính, Tiêu Chiến hơi cúi người chào bác sĩ kia, trông cậu ta khá trẻ, có lẽ chỉ bằng tuổi anh.

- Bác sĩ, về cẩn thận.

- Lâm Ngôn Hi. Có thể gọi là Ngôn Hi. Đều được.

- Thì ra là bác sĩ Lâm. Tôi là...

- Tiêu Chiến.

Lâm Ngôn Hi biết mình thất thố, tai vì vậy ửng lên một tầng hồng, khuôn mặt lạnh nhạt với đôi tai chuyển màu hình như không ăn nhập với nhau. Cuối cùng cắn cắn môi, ủy khuất liếc đi chỗ khác, qua loa chào Tiêu Chiến rồi ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net