21. Người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác xuất hiện trong cuộc đời Tiêu Chiến giống như một duyên phận. Họ gặp nhau lần đầu tiên trong hoàn cảnh kẻ gây tai nạn và người bị tai nạn. Cậu ở bên nhắng nhít trêu chọc anh, đều đặn mỗi ngày sẽ pha Latte vị anh thích, cùng nhau đi trên con xe phân khối lớn mà ở đó có cả tiếng cười xen lẫn tiếng hét. Họ ở bên cạnh nhau vài tháng, nhớ được hết những thói quen của nhau kể cả những thói quen nhỏ nhặt nhất. Vào đêm đầu tiên, Tiêu Chiến nghiêng đầu lặng lẽ nhìn cậu con trai cũng đang nhìn anh với ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhất. Anh không đếm được ngày đó mình đã uống hết bao nhiêu, nhưng anh nhớ cái cảm giác ấm áp được bao bọc trên tấm lưng rộng của cậu.

Vương Nhất Bác là một chàng trai tốt, Tiêu Chiến đã nghĩ rất nhiều. Có bao nhiêu người trên đời này có thể đối xử với anh tốt như thế? Hoặc đem lại cho anh cảm giác an toàn khi ở bên cạnh. Lúc đó Tiêu Chiến không phân biệt được, những ngày vui vẻ bình yên trôi qua. Đôi lúc anh còn nghĩ rằng bọn họ đang thực sự hẹn hò. Vương Nhất Bác không giỏi nói những lời hoa mỹ, lại càng không biết thể hiện cảm xúc. Nhưng cậu lại chứng minh bằng hành động cho anh thấy, rằng cậu yêu anh là thật.

Vương Nhất Bác ở trong bệnh viện nhàm chán suốt một tuần. Cho tới khi thu dọn đồ đạc, Tiêu Chiến đột nhiên nói muốn cậu cùng anh về nhà thăm bố mẹ, suýt chút nữa Nhất Bác đã buông rơi hết chồng chăn gối xuống để nhảy lên ôm chặt lấy anh. Tiêu Chiến nhéo má rồi cười với cậu, anh đương nhiên biết Nhất Bác muốn chính thức gặp gia đình bởi trong mấy ngày đầu tiên quen nhau, cậu đã có suy nghĩ muốn cùng anh về chung một nhà.

Một tháng sau đêm mùa đông đó, trời thực sự đã ấm dần lên. Tiêu Chiến ăn mặc giản dị cùng Nhất Bác đi siêu thị, hai người chỉ sử dụng xe buýt công cộng để đi lại. Nhất Bác ngồi tựa đầu lên vai anh, cứ lo lắng nhìn qua lớp cửa kính rồi lại thở dài. Tiêu Chiến chăm chăm nhìn về phía trước, tay le lỏi qua mấy sợi tóc mềm mà vuốt ve, cậu ở bên anh tuyệt đối mang dáng vẻ được cưng chiều. Anh nói:

"Em đừng nghĩ gì, họ không ăn thịt em đâu."

"Em không nghĩ gì hết."

Nói là vậy, nhưng chân tay Nhất Bác cứ run run lên từng đợt khiến anh bật cười. Chỉ cần tưởng tượng  Vương Nhất Bác nhe rằng cười, đứng khép nép trước cửa nhà anh, hai tay run run đầy cung kính dâng lên chai rượu hồng sâm cùng mấy viên ngọc trai thôi là đã thấy ánh mắt híp lại  cười quên lối về. Về nhà, anh mở cửa bước vào, đến khi cánh cửa đóng lại, Nhất Bác đứng lóng ngóng tay xách nách mang mấy túi quà lớn bé, giọng thì thầm:

"Anh, thế này có sợ thiếu không?"

Tiêu Chiến còn chẳng biết nói gì tiếp theo, rõ ràng buổi chiều nay chỉ định mua một chút hoa quả rồi về, không nghĩ rằng tới lúc thanh toán lại thành ra mua cả đống thứ như vậy. Anh ngẩn ngơ ngó nghiêng vào trong nhà, vừa bước vào phòng khách, bố mẹ Tiêu đã nghiêm nghị đứng đợi ở đó từ lâu. Ông Tiêu sốt ruột đứng khoanh tay trước ngực, Bà Tiêu thì niềm nở cười tươi rói vẫy tay hướng về phía Nhất Bác, giọng vui mừng:

"Tiêu Tán làm bố mẹ đợi hơi lâu rồi đấy. Con rể đâu mau ra đây mẹ ngắm một chút."

"Bà này! Sao lại nói huỵch toẹt ra như thế, câu này có nằm trong kế hoạch đâu?"

"..."

Lần đầu tiên Tiêu Chiến đưa Nhất Bác về ra mắt, cũng chính là lấy cớ xác nhận một mối quan hệ. Ông bà Tiêu vui mừng còn không hết, bởi ông bà cùng cậu con trai đi xe motor hầm hố cuối cùng cũng có buổi gặp mặt chính thức. Mẹ Tiêu rất ưng Nhất Bác, bà thích sự tự nhiên, lại đặc biệt thích ánh mắt dịu dàng của Tiêu Chiến dành cho cậu. Bà vừa cười vừa kéo tay Nhất Bác không chút gượng gạo, như thể đã thân quen từ rất lâu vừa ấn cả hai ngồi xuống bàn ăn cơm. Bữa cơm đầu tiên này Nhất Bác bị gia đình nhà Tiêu đem ra thẩm vấn. Bố Tiêu lên tiếng trước, ông ghé ly rượu về phía Nhất Bác, giọng hẳn rất khó hiểu:

"Cậu với Tiêu Tán nhà tôi quen nhau bao nhiêu lâu?"

Nhất Bác lúc này hai tay đang lóng ngóng bóc tôm liền không biết để đâu cho vừa, tay trái nhét một nửa con tôm vào miệng Tiêu Chiến, tay phải nhặt khăn lên lau qua loa rồi rất nhanh kính bố Tiêu một ly. Mắt còn nháy nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Chiến, điều này có thể hiểu là em-nói-thật-nhé? Tiêu Chiến vừa nhai vừa gật đầu, còn không quên mím môi cười một cái.

Cậu dạ dạ vâng vâng trả lời sang tháng tới là tròn nửa năm. Ông Tiêu dò xét một lượt, nhẩm đi nhẩm lại trong đầu số quà sáng treo trên cổng nhà mình cũng tính sơ sơ được hơn một trăm bữa, thầm nghĩ cậu con trai trẻ tuổi nhiệt huyết này không có vấn đề về thần kinh, lẳng lặng đồng ý.

Mẹ Tiêu thì chẳng nói nhiều, mỗi lần Vương Nhất Bác lên tiếng đều huých khuỷu tay con trai mình mà cảm thán:

"Cậu ấy đẹp trai nhỉ, tại sao đẹp trai thế mà lại đi yêu con. Dạo này con có chăm tắm không?"

"Mẹ!"

Bố Tiêu đặt chai rượu nếp xuống bàn, rượu chỉ có màu trắng đục như nước gạo, Nhất Bác đã nhanh chóng rót đầy ly kính ông. Cậu luống cuống nhe răng cười, mẹ Tiêu thì đã cười tươi hết cỡ.

"Thưa hai bác, con còn có chuyện muốn nói."

"Gọi ta là bố!"

"Dạ thưa bố, con... bố? hả??"

Bố Tiêu nhướn mày nhìn cậu, còn Tiêu Chiến vẫn nắm lấy tay Nhất Bác. Không biết có chuyện gì đáng cười mà anh cứ nhìn cậu với biểu tình dữ dội như vậy. Nhất Bác sau khi gắp một gắp lớn thức ăn vào bát mọi người, cậu mới vụng về lên tiếng:

"Tiêu Chiến anh ấy rất tốt ạ. Xin bố mẹ cứ yên tâm giao anh ấy lại cho con."

Ông Tiêu suýt nữa sặc nước, tuổi trẻ đúng là rất nhiệt huyết, đánh nhanh thắng nhanh. Nhất Bác đã toát hết mồ hôi hột, Tiêu Chiến vẫn nín cười thản nhiên đẩy bát canh bò về phía cậu.

"Nhất Bác cũng làm thiết kế hả con?"

Nhất Bác đưa muỗng lên lại đặt xuống nhăn mặt vì cay, vội vàng gật đầu:

"Dạ gần như vậy, con làm ở... ờm... phòng ban biên tập ý tưởng ạ."

"Thế hai đứa làm sao quen nhau?"

Cậu hé miệng cười tươi rói rồi lại im bặt, mặt đỏ như trái gấc. Chẳng nhẽ lại kể là vì con đi xe không may đâm phải anh chàng đẹp trai nào đó lúc lượn đường phố? Nhìn biểu tình khó nói của Nhất Bác, Tiêu Chiến ung dung nói:

"Nhất Bác là khách hàng của con. Cậu ấy thuê thiết kế logo."

"ahaha... đúng thế...ạ."

Cô em gái Tiêu Mỹ Hân cả buổi cứ thấp thỏm, đứng lên lại ngồi xuống, cuối cùng lại chỉ rướn người qua bàn ăn dúi vào tay Nhất Bác hai tờ một trăm tệ, con bé nói:

"Đồ ăn ăn rồi không lấy lại được, nhưng em vẫn còn giữ hai trăm tệ anh đưa. Anh trả lại anh trai cho em được không?"

Nhất Bác nghe xong tâm trạng rơi tận đáy vực, khuôn mặt hiện lên ti tỉ dấu hỏi chấm to đùng.

"Hả? Em nói cái gì cơ?"

"Anh trai em tuy đẹp trai tài giỏi nhưng bản tính thực ra rất ngốc, em không yên tâm để anh ấy rời xa tầm mắt của mình, cũng không chỉ  vì hai trăm tệ cùng mấy gói khoai tây chiên mà bán rẻ anh ấy được."

Tiêu Chiến nín cười đến đau bụng, anh cắn răng chặn không để một tiếng cười lọt ra. Biểu cảm trên mặt Nhất Bác đã đen hết cỡ. Cậu chưa bao giờ cảm lại thấy nghẹn lời như thế, hết bố mẹ rồi đến em gái, những người trong gia đình Tiêu Chiến thật biết cách làm cho Nhất Bác muốn giơ tay xin hàng.

Vương Nhất Bác đã trải qua bữa tối đầu tiên tại nhà bạn trai như thế.

-----

Dọn dẹp xong xuôi, đương nhiên bố mẹ Tiêu không để Nhất Bác đi. Tiêu Chiến kéo cậu lên phòng anh, Nhất Bác ủ rũ co người lăn lộn trên giường với đôi mắt mở to như cún con. Cậu đột nhiên lên tiếng:

"Anh này!"

"Ừm?"

Nhất Bác kéo tấm chăn trùm lên đầu làm loạn thu hút sự chú ý của Tiêu Chiến về phía mình, cậu nói:

"Bố mẹ sẽ thích em chứ?"

Tiêu Chiến cười khổ, bay nãy còn một dạ hai vâng, lắp ba lắp bắp xưng con gọi bác mà bây giờ đã mặt dày gọi bố mẹ. Anh gõ nhẹ lên trán cậu.

"Bố mẹ thích em từ ngày đầu tiên em mang motor đến náo loạn khu phố nhà anh rồi."

"Vậy chúng mình kết hôn đi."

Vương Nhất Bác vu vơ nói, còn Tiêu Chiến thì đã cạn lời từ lâu.

Cậu vẫn lăn qua lăn lại trên giường, Tiêu Chiến phải ấn cậu ngồi yên một chỗ. Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi nhìn anh rất lâu. Một lúc sau lại nhoẻn miệng cười, rướn người lên hôn anh mội cái rồi tiếp tục dụi má mình vào má anh, tới khi đỏ ửng lên mới chậm rãi dời ra, nhẹ nhàng hỏi:

"Em yêu Tiêu Chiến lắm, Tiêu Chiến có yêu em không?"

"Còn khướt!"

"Hửm?"

"..."

"Anh..."

"Có! Anh yêu em."

Vương Nhất Bác gật đầu hài lòng, thả lỏng chiếc dao đồ chơi màu hồng còn đang chọc vào eo anh, đưa tay siết chặt, vững vàng ôm lấy. Tiêu Chiến cười khổ, yêu đương với Vương Nhất Bác trẻ con thật sự rất buồn cười, vì anh lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình bị đe dọa.

"Ấu trĩ quá."

Ngay lập tức, Tiêu Chiến đá Vương-trẻ-con sang một bên rồi chùm chăn lại, không để cho cậu nghịch ngợm phá bĩnh nữa.

-----

Kể từ buổi tối ngày hôm đó, bố mẹ của Tiêu Chiến, sau này cũng là bố mẹ của Vương Nhất Bác tuyên bố cưng cậu con trai này hơn cả con trai ruột thừa.

Ngày Tiêu Chiến đi làm, Nhất Bác hớn hở nói với mọi người ở Akilab cùng mấy anh chàng cởi trần trong hội đua xe rằng hai người đang yêu nhau. Dĩ nhiên chẳng ai lấy làm ngạc nhiên, bởi vì họ thừa biết sẽ có ngày này. Quách Thừa cùng Tống Thừa Ân quen nhau từ trước vui vẻ chúc mừng còn Hoàng Minh Hạo đã xúc động khóc lóc đến mấy lần.

Nhất Bác theo anh đi làm, buổi tối ôm gối lên giường anh ngủ, hôm sau thức dậy lại chạy về cửa hàng tiện lợi phía đối diện làm việc, pha cà phê cho anh rồi bưng sang. Tiêu Chiến vẫn nhận mọi loại thiết kế chỉnh sửa, có hôm còn mở lớp dạy học đơn giản, còn Nhất Bác chạy loạn đi nhận bản thảo về cho anh. Buổi chiều tan làm, hai người họ kéo nhau đi ăn tối, đêm về còn vi vu trên chiếc motor mượn của Luizy mãi không chịu trả.

Lúc yêu đương Nhất Bác trở nên trẻ con hơn bình thường, Tiêu Chiến đôi khi cảm thấy vậy bởi vì cậu thường xuyên nhào tới ôm chặt cứng anh khi làm việc, làm loạn cả lên chỉ vì muốn được hôn. Tiêu Chiến không thể đẩy cậu ra, nhưng anh cũng rất biết cách chiều theo cậu niên hạ dính người. Anh rất thích cảm giác đó, không muốn cậu rời đi.

Trong một lần tô tô vẽ vẽ trên tablet, Vương Nhất Bác vẫn ngồi kè kè chống cằm bên cạnh Tiêu Chiến. Dĩ nhiên Tiêu Chiến chẳng thể tập trung mà trong đầu toàn nghĩ đến vẻ mặt ngây ngốc đăm chiêu của cậu, anh mới thở dài mà kêu lên:

"Vương Nhất Bác! Bệnh dính người của em lại tái phát rồi. Anh còn phải làm việc, Vương lão sư tha cho anh đi."

Tức thì, Vương Nhất Bác gỡ vòng tay mình khỏi eo anh ra, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, rất lâu sau cũng không hề lên tiếng. Tiêu Chiến không thấy tiếng động gì lại càng khó chịu, anh xoay ghế tựa đẩy mình về phía Nhất Bác, đưa tay xoa đầu cậu.

"Em này."

Nhất Bác im lặng, cậu ngẩng đầu lên rồi rất nhanh chóng cúi xuống.

Tiêu Chiến khẽ thở dài, cười trừ:

"Cún con giận anh hả?"

Nhất Bác nhổm dậy ôm chầm lấy Tiêu Chiến, tham lam hít lấy hơi ấm từ trong cổ áo rồi lại đặt lên môi anh một nụ hôn. Cậu hôn lên trán, chóp mũi thẳng, vào má, đến cần cổ trắng nõn và xương quai xanh cũng không bỏ qua. Nhất Bác thích dụi má mình và má anh, rất nhiều lần, khiến Tiêu Chiến luôn có cảm giác mình đang nuôi một con mèo lớn. Tiêu Chiến chẳng bao giờ từ chối những nụ hôn đó, miệng lưỡi Nhất Bác đều rất ngọt. Anh vẫn nhớ như in cảm giác nhột nhạt khắp người vì cậu cứ lần mò trong mấy lớp áo của mình mà hôn.

Tiêu Chiến vẫn luôn tự hào vì mình cao hơn Nhất Bác, nhưng tự hào vì chiều cao cũng không giúp ích gì. Cậu là dân thể thao khỏe khoắn, chân dài vai rộng lưng thẳng tắp, ít nhất là có bàn tay rất to, có thể dễ dàng nắm trọn một nắm tay của anh. Nhất Bác sẽ chẳng bao giờ từ bỏ cơ hội ôm Tiêu Chiến. Lúc anh mặc áo sơ mi, cậu sẽ lặng lẽ ở đó ôm eo, ôm chân rồi kể mấy chuyện trên trời dưới biển. Tiêu Chiến bị nhột, anh đá mấy cái vào người cậu, sau lại bất lực chịu thua để Nhất Bác ôm chặt cứng mình như mấy chú di sản ngốc nghếch.

Tiêu Chiến đưa hai tay ôm lấy mặt  Nhất Bác, nếu có phải trải qua mấy việc thủ tục ôm ấp hôn nhiều như thế này mới gọi là yêu đương, anh sợ có lẽ mình sẽ yêu đến chết.

Từ đó Vương Nhất Bác có một kết luật rằng, Tiêu Chiến là virus hôn môi của cậu, còn Nhất Bác là virus yêu đương của anh.

--

: v ; beta lại cho nhanh còn viết truyện mới (mới kiểu ngâm dấm cả một năm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net