1 - Thành tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÀY MAI SẼ ĐẾN NHƯ NÓ ĐÃ TỪNG

Thanh Thiếu Bạch




Chap 1 – Thành tây

Cách trung tâm thành phố Trùng Khánh 5km về hướng tây có một con đường với hai hàng cây bằng lăng lâu năm. Dọc bên ngoài hàng rào người ta đồng cây hoa mắt nai, thân cây một màu tím cao ngang tầm khuỷu chân của cô bé 15 tuổi. Trên con đường này mọi thứ đều được đồng bộ, hàng rào nhà ai được thiết kế theo kiểu những khung gỗ xếp song song với nhau, sơn phủ một màu trắng tinh tươm. Hè đến, hoa bằng lăng nở rộ nhuộm tím cả khoảng trời. Người ta thường nói, người dân trên con đường này đều yêu màu tím đến lạ lùng.

Nhà riêng của Tiêu Chiến nằm ở con đường phía tây thành phố, nơi có nhiều tiệm tranh  và tiệm họa cụ, căn nhà hai tầng bài trí đơn giản, thỉnh thoảng nhìn dưới đất sẽ có vài bức tranh nằm la liệt, tựa bên tường cũng có nhiều giá vẽ tranh cùng vài bức tranh đang dang dở. Tiêu Chiến là người sống theo cảm xúc, khi có linh cảm về thứ gì đó, anh sẽ bày ra một trang giấy mới, lập tức vẽ nên những gì anh có trong đầu, đến khi không vẽ được nổi nữa, thì lại tạm ngưng.

Tiêu Chiến sắp bước vào năm tư đại học, chuyên ngành mỹ thuật công nghiệp, sắp trở thành đàn anh lớn nhất trường rồi. Khoảng thời gian này anh thường xuyên không ra khỏi nhà, với Tiêu Chiến, nghỉ hè chính là lúc anh được tự do biến thành một trạch nam, thoải mái sáng tạo nên những bức tranh của riêng mình.

Hàng xóm mới chuyển đến căn hộ bên trái của Tiêu Chiến thường xuyên thức tới rạng sáng, Tiêu Chiến biết điều đó là vì anh cũng như vậy, dân mĩ thuật như anh chẳng có ai không thức đêm.

Căn hộ số 9 ban ngày không mở cửa, không hề thấy một ai bước ra khỏi cửa, ban đêm lại không thích bật đèn, vẫn luôn để một ánh đèn bàn le lói trong căn phòng ngủ ở tầng dưới. Từ góc làm việc của Tiêu Chiến nhìn sang đúng là chỉ thấy được ánh sáng le lói ấy. Căn nhà bên đó được sơn một màu vàng rất tươi, trên hàng rào ngăn cách với nhà Tiêu Chiến còn có một dây leo mà anh không biết tên, một dây leo mới chỉ có lá chứ chưa ra hoa, dây leo vòng qua bám cả bên nhà anh, thế nhưng mới chỉ bám được một nửa hàng rào.

Thỉnh thoảng vào ban ngày Tiêu Chiến sẽ nghe thấy một vài bản nhạc nào đó, hình như là nhạc Hàn Quốc, nhìn sang nhà bên cạnh vẫn thấy đóng cửa, vậy mà tiếng nhạc vang tới tận nhà anh, rốt cuộc là mở to đến mức nào chứ?

Vu Niệm đã đi chợ từ sáng sớm, sau khi từ bỏ việc lôi Tiêu Chiến dậy và đi cùng.

"Đi mình đi, hai thằng con trai cùng đi chợ, bộ yêu nhau hay gì?"

Nghe Tiêu Chiến nói thế, Vu Niệm cũng hết cách, đá một cái vào mông anh rồi xách túi bỏ đi, đã hơn một tháng rồi anh không chịu bước ra khỏi nhà, và dự là sẽ lâu hơn thế nữa.

Tiêu Chiến không bao giờ dậy sớm, thức đến 3 giờ sáng mà bảo anh dậy sớm là chuyện không thể, thay vào đó, không cần báo thức thì anh vẫn luôn thức dậy đúng giờ cơm trưa. Có lần mẹ Tiêu Chiến đến vào lúc Vu Niệm không có ở nhà, anh để bà đợi ngoài cửa từ sáng đến trưa, có gọi bao nhiêu tiếng vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Tiêu Chiến học chuyên ngành mỹ thuật công nghiệp, sau khi ra trường dự định sẽ kế thừa cửa tiệm nội thất của gia đình, tự thân thiết kế cho ra các sản phẩm mới, mang phong cách của anh, cố gắng làm một ông chủ trẻ tuổi là hướng đi mà ba mẹ đã vạch sẵn cho anh.

Thế nhưng hiện tại treo trong căn phòng của Tiêu Chiến đa số là những bức tranh màu nước mà anh vẽ khi những buổi chiều xách giá vẽ đi  lang thang dọc con đường màu tím, cùng nhiều bức vẽ chưa được hoàn thành. Tiêu Chiến không có ý định ép bản thân phải vẽ ra được hoàn chỉnh những bức vẽ đó, những thứ cảm xúc đến nhất thời không dễ dàng tìm được, nếu như không tìm lại được lần nữa, thì thà cứ để cho những sự dang dở tiếp tục.

Nếu sau này thành ông chủ thật, có lẽ anh sẽ mở một phòng tranh, đặt tất cả các tác phẩm của mình từ lúc mới tập tành biết vẽ, cho tới khi anh không còn hứng thú vẽ vời nữa.

Gần 9 giờ, Vu Niệm đi chợ về, cậu chợ hải sản mua ít mực ống tươi, về tới nhà thấy Tiêu Chiến vẫn đang ngủ, nhưng mà là ngủ trên sô pha, dép đi trong nhà thì mỗi nơi mỗi chiếc. Vu Niệm cau mày, vào năm học còn phải đi học buổi sáng, Tiêu Chiến cứ ngủ ngày thế này làm sao đi học được.

"Mày mau dậy, mặt trời lên tới mông rồi đấy, nhà hàng xóm đã bắt đầu mở nhạc ầm ầm rồi kìa, còn mày thì cứ mãi ngủ."

Nhà hàng xóm mở nhạc rồi sao? Anh vẫn nhắm mắt nhưng lại chăm chú lắng nghe, hình như là một bản nhạc của Frank Sinatra, người nhà bên đó hôm nay không nghe nhạc hiphop hay nhạc Hàn Quốc gì nữa à, hôm nay lại có hứng mở nhạc jazz cơ đấy.

Tiêu Chiến ngồi dậy, đầu tóc mù xù như tổ quạ, có vài cọng tóc đã dài đến mức đâm vào mắt, anh vuốt mái tóc ngược ra sau, sau đó bắt đầu thu dọn những bức tranh nằm bừa trên mặt đất.

- Một espresso đá -

Vu Niệm thường đạp xe đạp trên con đường màu tím, đến khúc cua chỗ cửa hàng họa cụ của Châu Nghệ Hiên thì theo thói quen đạp xe vào hẳn trong nhà, cậu dựng xe ngay bên cánh cửa lớn duy nhất của cửa hàng, thản nhiên vào trong. Châu Nghệ Hiên nhiều lần la mắng không cho Vu Niệm tiếp tục cái thói quen dựng xe bừa bãi, lần nào sau khi cậu ta đi về, cậu đều phải lau sạch vết bẩn dưới sàn.

Cửa hàng họa cụ Mimosa của Châu Nghệ Hiên nằm ở một khúc cua ngay giữa con đường màu tím, nơi từng tấc đất ở đây đều đáng giá. Người ta thường nói những người buôn bán họa cụ mà không hề vẽ tranh như cậu thì chẳng có chút nghệ thuật nào trong máu, nhưng Châu Nghệ Hiên không mấy quan tâm, nghệ thuật đối với cậu, không chỉ là để phô bày.

Tiêu Chiến cũng hay đến đây, anh ít khi ra khỏi nhà, thông thường chỉ ra ngoài khi cà phê đã hết, khi Vu Niệm không chịu nấu ăn, và khi anh cần vay tiền, lẫn vay ý tưởng. Châu Nghệ Hiên không vẽ tranh, không đồng nghĩa là cậu không biết vẽ, hơn nữa cậu còn có rất nhiều ý tưởng, thỉnh thoảng khi nhìn tranh của Tiêu Chiến sẽ cho vài câu nhận xét hay góp ý rất hữu ích. Ít ra từ trước đến nay, Tiêu Chiến chưa gặp người nào khác ngoài Châu Nghệ Hiên dám nói cây cầu đá mà anh vẽ là một cái lược ngà, lại còn rất quả quyết hỏi anh đưa lược ngà vào bối cảnh non nước hữu tình làm gì?

Tầng 2 phía trên cửa hàng họa cụ là một tiệm cà phê nho nhỏ, nơi Tiêu Chiến hay mua cà phê, loại cà phê đã được rang xay và đóng gói cẩn thận, thỉnh thoảng anh cũng sẽ ngồi lại đây thưởng thức cà phê do đích thân chủ quán pha. Tiệm cà phê này khác với tất cả các tiệm cà phê khác trên con đường phía tây thành phố này, nơi đây chủ yếu bán cà phê rang xay cho khách đem về, chỉ có vài chiếc bàn nhỏ phục vụ khách tại chỗ. Nhưng tuyệt nhiên chủ tiệm sẽ không bán cà phê đã pha cho những ai muốn đem đi, có vài lần Tiêu Chiến phải năn nỉ với lý do là anh vừa đi bộ về nhà vừa uống thì mới được đồng ý.

Buổi chiều sau khi hoàn thành xong một bản thiết kế logo cho một tiệm kim hoàn, Tiêu Chiến tranh thủ đi mua thêm ít cà phê về để trong nhà.  Anh bước lên cầu thang nhìn ngó một lúc, rồi lại xuống tầng 1 hỏi Châu Nghệ Hiên, có phải tiệm cà phê phía trên đổi chủ rồi không?

"Không phải đổi chủ, mà là thêm một chủ."

Tiệm cà phê vốn dĩ có một cánh cửa kính được thiết kế theo phong cách Nhật Bản đã được thay bằng cánh cửa gỗ được trang trí bằng những hình thù kì dị, hai bên cánh cửa có vài cánh quạt cũ mèm được sắp xếp rất nghệ thuật, ngay chính giữa cánh cửa là một quả bí ngô to đùng, trông chẳng khác nào ngôi nhà Halloween.

Tiêu Chiến đưa tay chạm vào cuống quả bí ngô, mở cửa bước vào trong. Những chiếc máy xay cà phê vẫn hoạt động không ngừng ở trong một góc của tiệm, bàn ghế đã được thay đổi dần kiểu dáng, một vài chiếc ghế kiểu cổ điển đã xuất hiện, những chiếc sofa thì vẫn được giữ lại để những trưng bày những bức tranh trừu tượng chứ không phải để ngồi.

"Anh muốn dùng gì?"

Một cậu trai tóc vàng tiến đến hỏi anh. Cậu bé cao khoảng chừng chưa đến tai anh, khuôn mặt non nớt không hề có ý cười, đôi mắt phượng đang cố gắng mở to nhìn vị khách trước mặt. Tiêu Chiến đoán có vẻ cậu chàng đang cảm thấy mệt mỏi lắm, bằng chứng là chiếc tạp dề dính đầy bụi bẩn và sơn nước, mái tóc vàng hoe đang bù xù phất phơ trước trán còn dính một vệt sơn đỏ chóe dường như đã khô cứng.

"Một espresso đá."

"À này" – Tiêu Chiến gọi giật ngược lại khi cậu bé vừa quay người đi – "Tóc cậu dính bẩn rồi."

Cậu bé đưa tay lên vuốt vuốt vài cọng tóc lòa xòa trước trán, một lúc vẫn không phát hiện ra vệt sơn đã khô cứng trên tóc. Tiêu Chiến đưa tay lên định chạm vào mái tóc cậu, thì cậu lại nhanh hơn một bước liền xoay người né tránh, để lại từng ngón tay anh lơ lửng trong không trung.

"Xem ra anh thích uống cà phê không đường?"

Không thèm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Chiến, tóc vàng hoe đi về phía quầy pha chế bắt đầu pha cà phê. Tiêu Chiến để ý thấy quầy pha chế cũng đã được sơn sửa lại, bề ngoài của quầy được phết những vệt sơn chồng chéo lên nhau, có cái giống hình tia sét, có dấu bàn tay, có từng mảng sơn được hắt tùy tiện lên tạo thành một mớ hỗn độn.

"Này cậu bé, quầy pha chế là do cậu sơn đấy à?"

"Tôi có tên, không phải cậu bé của anh."

"Thế cậu tên gì?"

"Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến gật đầu rồi đi dạo quanh tiệm cà phê, mới hôm kia anh còn đến đây, mọi thứ vẫn còn ngăn nắp và thanh lịch, vậy mà hôm nay đã mang một phong cách mới, một phong cách hoàn toàn khó hiểu.

Tiêu Chiến hay đến đây chủ yếu là mua cà phê, khi nào thời tiết thoải mái sẽ ngồi lại uống một tách espresso đá, mà vị trí đối diện quầy pha chế nơi anh hay ngồi, vài tấm cửa kính đã bị vẽ lên những vệt sơn nguệch ngoạc đầy màu sắc. Không hiểu cậu ta thấy những vệt sơn này hay ho ở chỗ nào mà vẽ bậy lên hết cả cửa tiệm, tùy tiện phết vài cái thì thấy đẹp rồi ư?

"Mời dùng." - Vương Nhất Bác dáng người gầy nhom, mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng cùng với quần short đen, mái tóc vàng hoe dài qua tai đã được buộc lên gọn gàng, cậu nhẹ nhàng đặt cà phê xuống bàn rồi lại đi làm tiếp công việc của mình.

"Cửa tiệm ngoài kia là cậu thuê người vẽ à? Ý tôi là cánh cửa có quả bí ngô."

"Tôi vẽ đấy."

"Thế mấy vệt sơn trên quầy pha chế, trên cửa kính này là ai vẽ?"

"Tôi."

Tiêu Chiến ngạc nhiên lắm, nếu đã vẽ được quả bí ngô đẹp như vậy, sắp xếp được những cánh quạt một cách nghệ thuật như thế mà tại sao bên trong cửa tiệm thì lại tùy tiện như vậy.

Như hiểu được Tiêu Chiến đang nghĩ gì, Vương Nhất Bác khẽ nói:

"Anh có hiểu thế nào là nghệ thuật không?"

Không, sinh viên chuyên ngành mỹ thuật công nghiệp như anh làm sao hiểu được nghệ thuật kỳ dị của ông trẻ trước mặt đây chứ.

"Nhưng rõ ràng là cánh cửa ngoài kia đẹp hơn mấy vệt sơn thế này nhiều."

Cậu bé tóc vàng hoe từ chối trả lời, liếc Tiêu Chiến một cái chán nản rồi quay người bước đi.

Tiêu Chiến thấy bản thân mình quê độ ghê gớm, đành ngồi chống cằm nhìn ngắm đường phố, xuyên qua tấm cửa kính đã bị vẽ đầy những nét sơn nguệch ngoạc.

Ngoài ban công, Vương Nhất Bác đang sắp xếp lại những chậu mẫu đơn ở trên giàn, trước đây nơi đó là những chậu xương rồng rất dễ chăm sóc, có vài cây đã có hoa, bây giờ đã được thay thế toàn bộ thành hoa mẫu đơn đủ màu sắc, nhưng tuyệt nhiên không có hoa màu trắng.

Xương rồng gai góc ít hoa không phải là sở thích của Nhất Bác, đã thế mỗi lần ra ban công trồng cây đều bị gai xương rồng đâm vào tay, cho nên cậu quyết định đem tất cả xương rồng thay bằng hoa mẫu đơn mà cậu yêu thích.

"Nếu cậu muốn, tôi có thể đến vẽ tường cho cậu, mấy vệt sơn này thật sự không đẹp tý nào đâu." – Vương Nhất Bác đang cho thêm đất vào một chậu hoa mẫu đơn màu đỏ, Tiêu Chiến cầm tách cà phê đi ra ngoài ban công, anh ngồi xổm xuống cho vừa tầm với tóc vàng hoe.

"Coi bộ anh rất rảnh nhỉ?" – Cậu vẫn tiếp tục công việc mà không thèm ngước lên nhìn Tiêu Chiến.

"Không muốn thì thôi."

Năm lần bảy lượt bắt chuyện đều bị từ chối, Tiêu Chiến bình thường mặt dày nhưng không dày đến nỗi lại tiếp tục quấy rầy Vương Nhất Bác khó tính. Anh vào trong để tách cà phê lên quầy, cầm gói cà phê mình đã mua rồi lại bước ra ngoài.

"Tôi về nhé."

Tiêu Chiến lúc đầu không định ngồi lại uống cà phê, bản vẽ ở nhà còn đang dang dở, màu vẽ bây giờ chắc cũng đã khô hết, anh nên về nhà rồi. Anh quay người bước đến cầu thang, không ngờ lại nghe một tiếng "Ừ" nho nhỏ phát ra từ phía góc ban công, Tiêu Chiến vui vẻ đưa tay lên vẫy vẫy, sau đó rảo bước về nhà.

- Lời đề nghị của Sungjoo -

Căn nhà số 9 dạo này không nghe thấy một tiếng động, không còn mở những bản nhạc Hàn Quốc xập xình, cũng không có ánh đèn le lói bên cửa sổ vào buổi đêm. Tiêu Chiến để ý thấy dây leo đã bám kín hết cả hàng rào, hình như đây là giống hoa tigon cho hoa màu hồng quanh năm, lác đác trên hàng rào đã điểm thưa thớt một vài bông hoa nhỏ xíu.

Chủ nhân nhà bên đó hình như rất yêu cây cảnh, trong sân vườn để rất nhiều chậu hoa nhiều màu sắc, đủ các loại hoa mà Tiêu Chiến còn không biết tên, gần hàng rào còn làm một khung sắt như cái ô để cây hoa hồng leo có thể leo lên, bên cạnh là một cái xích đu màu trắng. Quan sát đã mấy ngày nhưng anh vẫn chưa thấy mặt chủ ngôi nhà, chỉ là mỗi sáng thức dậy đều thấy sân vườn ướt đẫm nước, cây cối trong sân đều được chăm sóc tốt.

Hôm nay Sungjoo, chủ quán cà phê nơi anh thường hay lui tới, chính là quán cà phê bị tàn phá bởi cậu trai tóc vàng hoe hẹn anh đến bàn chuyện, nghe nói là muốn nhờ anh dạy vẽ cho đứa em. Tiêu Chiến định từ chối, sinh viên năm tư như anh không có mấy thời gian rảnh, chưa kể người ở Trung Quốc nhưng lại sinh hoạt theo giờ Mỹ như anh.

Đặt tay lên cuống quả bí ngô, Tiêu Chiến mở cửa bước vào, không gian tràn ngập mùi ca phê rang xay khiến anh cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Cậu trai tóc vàng hoe đang nằm ườn người trên chiếc sô pha màu tím, chiếc khăn trải bàn thổ cẩm vắt ngang qua người, chính xác là cậu đang ngủ.

Sungjoo từ phía sau quầy pha chế đem cho Tiêu Chiến một tách cà phê, sau đó vừa ngồi xuống sô pha vừa vỗ bộp bộp lên người Vương Nhất Bác.

"Dậy đi, sư phụ tới rồi."

"Ơ này, cậu bảo tôi dạy vẽ cho cậu ta á?" – Tiêu Chiến vừa yên vị xuống chiếc ghế phía đối diện, anh há hốc miệng ra chiều ngạc nhiên lắm.

"Ừ, đây là đứa em tôi kể với cậu đấy."

Vương Nhất Bác dịu mắt ngồi dậy, mặt nhăn nhó như mếu mặc kệ cho chiếc khăn trải bàn rơi xuống đất, cậu ngồi một lúc nhưng vẫn còn buồn ngủ lắm, vẫn không thèm mở mắt ra nhìn anh cậu và Tiêu Chiến.

"Cái thằng này, mau chào anh Chiến đi."

"Ờ chào." – Vương Nhất Bác vẫn dụi mắt, nói xong liền đứng dậy muốn đi vào trong nhà, lại bị Sungjoo đánh một phát vào bắp chân khiến cậu phát ra vài âm thanh càu nhàu trong cổ họng.

Tiêu Chiến uống một ngụm cà phê, anh nhận ra đây là cà phê do Sungjoo pha, có cho một ít đường. Trong đầu đang suy nghĩ có nên đồng ý lời mời của Sungjoo hay không.

"Mẹ tôi là người Trung Quốc, Nhất Bác là em họ tôi, thằng bé mới chuyển đến đây được vài tháng thôi. Tôi sợ nó mới đến không có bạn bè, lại thấy nó thích vẽ vời nên mới nhờ cậu kèm cặp, coi như nhờ cậu vừa làm thầy vừa làm bạn, giúp đỡ thằng bé."

"Nhưng mà có vẻ phong cách nghệ thuật của em anh khác tôi xa."

"Không quan trọng, chỉ cần nó chịu học là được rồi."

Tiêu Chiến mỉm cười, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác bước ra từ cánh cửa WC, khuôn mặt ướt đẫm không vội lau đã ngồi xuống một cái ghế gần đó, tựa người xuống bàn tiếp tục ngủ.

"Thế tôi dạy học ở đâu đây?"

"Nhà cậu hay nhà nó đều được, bất cứ khi nào cậu rảnh đều có thể gọi nó đến học. Thật ra công việc ở tiệm cà phê này không nhiều nên tôi cũng không cần nó lắm, để nó đi học cũng tốt."

Tiêu Chiến cảm thấy rằng Sungjoo muốn để Vương Nhất Bác đi học càng lâu càng tốt, cũng phải, nếu để cậu ở tiệm cà phê này, hết trồng cây lại sơn phết, có khi tiệm cà phê lại càng màu mè hơn cửa hàng họa cụ ở tầng dưới cũng nên.

"Vậy học ở nhà cậu ta đi."

"Ừ. Hôm qua nó thử một công thức pha cà phê mới nên ngủ muộn, gần trưa rồi mà vẫn còn vật vờ như thế đấy." – Sungjoo chỉ về phía Nhất Bác đang sắp ngã ra đất.

"Anh mặc kệ cậu ấy à?" – Tiêu Chiến chỉ chỉ, ý anh là việc tóc vàng hoe đang chực chờ ngã xuống đất.

"Ừ, kệ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net