2 - Căn nhà số 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÀY MAI SẼ ĐẾN NHƯ NÓ ĐÃ TỪNG!

Thanh Thiếu Bạch

Chap 2 – Căn nhà số 9

Sáng sớm thứ bảy, Tiêu Chiến lò dò tìm chiếc dép bị đá lọt xuống gầm giường vào tối qua, một tay gãi đầu, một tay cầm chiếc áo thun màu xanh dương vắt lên vai, miệng kêu gào hối thúc Vu Niệm pha cà phê, bản thân thì chậm chạp bước đến WC.

"Tự pha đi, lúc nào cũng là tao pha, mày tự làm một lần xem nào." – Sáng nào Vu Niệm cũng phải pha cà phê cho cả hai, dù rằng cậu ít uống cà phê, thế nhưng Tiêu Chiến uống cà phê như nốc nước lã lại cứ đẩy nhiệm vụ pha cà phê cho cậu. Bình thường thì chả sao, có gì uống nấy, thế mà mấy ngày nay lại có chuyện chê cậu pha cà phê dở, Vu Niệm chán chả thèm pha nữa.

"Pha đi lẹ lên, lát tao còn phải đi làm." – Hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Chiến đi dạy vẽ cho cậu trai tóc vàng hoe, vì vậy anh đặc biệt dậy sớm hơn mọi ngày một chút.

"Đi dạy thêm á? Hôm nay bắt đầu rồi sao?"

"Ờ."

Vu Niệm có nghe Tiêu Chiến kể về cậu học trò mới của anh, nghe bảo mới từ Lạc Dương chuyển đến nơi đây, là một người có phong cách nghệ thuật rất khác biệt. Nể tình Tiêu Chiến phải đi làm sớm, Vu Niệm lại đi pha cà phê cho anh.

"Số 9? Nhà số 9 không phải ở gần đây sao? Vu Niệm, nhà mình số mấy?" – Rửa mặt xong, Tiêu Chiến phát hiện Sungjoo đã gửi địa chỉ nhà Vương Nhất Bác cho anh.

"Số 7."

"Vậy là cậu nhóc này ở ngay bên cạnh nhà mình, là cái nhà suốt ngày đóng cửa đó hả?" – Chính là cái nhà thường xuyên chỉ để một ánh đèn le lói vào ban đêm, mở nhạc lúc thì hiphop lúc thì jazz.

"Hình như vậy á."

"Trùng hợp vậy sao?"

"Thế thì khỏe rồi, mày bước hai bước là tới nơi luôn." – Vu Niệm vác balo trên vai, cậu phải ra dạo phố để tìm ý tưởng – "Lát đi nhớ đóng cửa nhá."

Tưởng nhà Nhất Bác ở đâu xa lắm nên Tiêu Chiến cố tình dậy sớm, nếu mà ở ngay bên cạnh, anh cứ ở nhà ăn sáng xong rồi hẵng đi.

Tiêu Chiến lúc này đã đứng trước cửa nhà Vương Nhất Bác được 5 phút, nhấn chuông inh ỏi. Đúng 8 giờ sáng Vương Nhất Bác mới ra mở cửa, nhìn cũng không thèm nhìn, vừa mở cửa xong cậu liền quay người đi vào nhà, mặc kệ Tiêu Chiến đứng đó nhìn trân trân.

Đây là thái độ đón tiếp thầy giáo gì đây chứ?

Nhà Vương Nhất Bác mang phong cách gần gũi với thiên nhiên, nhẹ nhàng dễ chịu, khác hẳn với khuôn mặt cứ tỏ ra ghét bỏ của cậu. Ngoài sân có rất nhiều chậu hoa mẫu đơn nhiều màu, Tiêu Chiến vòng qua bên hông nhà để xem cây hoa hồng leo gần xích đu, nơi đã xuất hiện trong một bức tốc họa của anh. Cây cối trong vườn đều được chăm sóc tỉ mẩn, bây giờ đang là cuối hè, rất nhiều chậu hoa đều đã trổ hoa, thoạt nhìn cảm thấy rất dễ chịu.

Tiêu Chiến phát hiện ra màu sơn tường trùng với màu tóc của Vương Nhất Bác, vàng hoe. Trái hẳn phong cách ở tiệm cà phê, trong nhà của cậu mang lại cảm giác đơn giản thoải mái, đồ đạc cũng không có gì nhiều, không có những bức tranh đa màu sắc như ở nhà Tiêu Chiến, thay vào đó là hai chiếc kệ sách dùng để đặt bóng rổ cùng một số dụng cụ thể thao.

"Cậu uống rượu sao?" – Tiêu Chiến chỉ vào tủ rượu vang ở ngay phòng khách.

"Thì sao?"

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đủ tuổi uống rượu chưa?" – Mặt Vương Nhất Bác vẫn còn non lắm, Tiêu Chiến chắc chắn cậu chưa qua 18 tuổi, vậy mà trong nhà lại có tủ rượu to thế này. Sungjoo đã nói với anh rằng Nhất Bác sống một mình, vì vậy loại trừ khả năng tủ rượu này là của người khác.

"15." – Vương Nhất Bác từ đầu đến giờ vẫn để mặc Tiêu Chiến ngó tới ngó lui trong nhà mình, bản thân cậu thì vừa vào nhà liền nằm dài lên sô pha, bộ dạng rất lười biếng.

"15 tuổi không nên uống rượu đâu cậu bé ạ."

"Mặc tôi." – Tóc vàng hoe bất chợt cau mày, ngồi thẳng dậy – "Anh biết là tôi không muốn học đúng không?"

"Vậy sao? Tôi không biết." – Tiêu Chiến cười cười, nhìn thái độ của cậu, anh đã sớm phát hiện ra.

"Hôm trước khi anh đề nghị đến tiệm cà phê vẽ tường, tôi đã từ chối anh rồi."

"Cái đó thì tôi biết, nhưng mà việc đó thì có liên hệ gì đây?" – Anh chống hai tay lên thành ghế đối diện sô pha, nhìn thẳng vào Nhất Bác, ánh mắt vẫn mang theo ý cười.

"Anh đừng xen vào việc của tôi."

"Tôi cũng không rảnh xen vào việc của cậu." – Tiêu Chiến lầm bầm, giọng nói khá nhỏ để Nhất Bác có thể nghe thấy.

"Anh nói gì cơ?" – Vương Nhất Bác lại cau mày, gương mặt trẻ con cùng mái tóc vàng hoe kia không hợp với biểu cảm cau có một chút nào.

"Không gì, tôi đã nhận lời rồi thì sẽ thực hiện. Nào, bắt đầu học đi."

"Anh sẽ từ bỏ sớm thôi." – Vương Nhất Bác hờ hững nói.

Tiêu Chiến mỉm cười đi theo Nhất Bác, nói không chừng đây là một cậu bé bướng bỉnh, vậy thì công việc của anh ở đây có lẽ cũng không dễ dàng rồi.

- Nhà tôi ở kế bên -

"Tôi đã nói rồi, nếu cậu cứ phết từng vệt màu một cách vô tội vạ, thì thứ cậu nhận được chỉ là một mớ giấy ngổn ngang trông thật chướng mắt thôi..."

Chưa để cho Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác đã đưa tay lên ra dấu hiệu im lặng, đang trong thời gian vẽ vời của cậu, điều tối kị nhất chính là có ai đó cứ ra rả làm ồn bên cạnh.

"Này, tôi là thầy cậu đấy nhé."

"Là thầy thì nên biết rằng học trò đang tự do sáng tác chứ, đúng không? Và tôi nghĩ rằng anh cần phải thể hiện sự tôn trọng bằng cách làm theo đề nghị của tôi." – Vương Nhất Bác vẫn tập trung phết từng nét cọ một, chồng lấp lên nhau, không hẳn là không có quy luật gì, nhưng việc để màu tím chồng lên màu vàng, rồi bên cạnh đó là vệt màu đen khiến Tiêu Chiến cảm thấy thật nhức mắt.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cười thầm vì cậu trai cuối cùng cũng tự nhận mình là học trò, anh không chắc có thể dạy được gì cho cậu ấy, với cái tính bướng bỉnh như thế này.

"Đề nghị gì cơ?"

"Im lặng, tôi cần anh im lặng tuyệt đối. Anh đừng có nói rằng không thấy tôi đưa tay lên ra hiệu với anh đấy nhé."

Tiêu Chiến biết mục đích Sungjoo mời anh dạy vẽ chính là để kìm chân cậu ta, tránh để cho cậu ấy cứ chạy đến quán cà phê hay một nơi nào khác mà phá phách, tuy anh phải khen rằng cánh cửa có quả bí ngô thật sự đẹp, mà dàn hoa mẫu đơn nhiều màu sắc cũng khiến anh khá thích thú.

Anh cũng chỉ có thể làm công việc này trong khoảng một tháng nữa thôi, trước khi anh chính thức trở thành sinh viên năm cuối khoa mỹ thuật công nghiệp, dám cá rằng nhà trường đã lên kế hoạch sẵn để sinh viên bận bù đầu cho đến tận lúc ra trường.

Để mặc Vương Nhất Bác tiếp tục vẽ vời, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi dạo quanh phòng tranh của cậu, rất khó để nói rằng cậu không có khiếu vẽ vời, hoặc có thể nói là, cậu vẽ tốt là đằng khác, tuy rằng phong cách khác hẳn với anh. Tiêu Chiến nhận ra một vài bức tranh quen thuộc, chính là cánh cửa có quả bí ngô ở cửa tiệm cà phê mà anh hay lui tới, cậu đã phải vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần mới ra được thành quả mà anh cho là tốt nhất, đây cũng là tác phẩm mà anh ưng ý nhất từ nãy đến giờ.

Không gian đặc biệt yên tĩnh hoà lẫn mùi màu vẽ khiến Tiêu Chiến buồn tay buồn chân, anh để ý trong phòng này có một ô cửa sổ không có rèm, một ô cửa sổ hiếm hoi mang hơi thở những năm xưa cũ với khung sắt uốn lượn hình hoa ly, các phiến kính nhiều màu được ráp lại với nhau giống như trong các bộ phim ở trời Âu những năm 1990, một phong cách đối lập hoàn toàn với Vương Nhất Bác.

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Chiến bỗng cảm thấy chột dạ, anh vẫn giữ im lặng trước lời hỏi như buộc tội của cậu.

"Trước đây ở nơi đó bố tôi cho gắn một bức tranh, lớn lắm, tranh vẽ một người phụ nữ đang nhìn về phía xa xăm, sau rồi ông cũng phải gỡ bức tranh xuống bởi vì phát hiện ra tôi cũng hay đứng ở chỗ anh đang đứng mà nhìn ra xa xăm." – Nói tới đây Vương Nhất Bác bật cười – "Mà ông ấy không biết là, không có bức tranh đó thì tôi cũng sẽ đứng nhìn như vậy."

Lần đầu tiên Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cười, khuôn mặt non nớt lúc này không hề cau có, cậu không nhìn anh nhưng sự thoải mái trong lời nói cũng đủ để anh cảm thấy vui lây.

"Cậu vừa mới chuyển đến đây thôi mà?"

"Ông ấy chuyển bức tranh đi ngay ngày hôm sau."

Vương Nhất Bác vẫn cứ vẽ những vệt màu cho đến khi chắc chắn rằng đã kín trang giấy, đột nhiên cậu khựng lại, tay vẫn giữ nguyên tư thế còn mắt thì nhìn Tiêu Chiến như không thể tin được – "Tại sao anh biết tôi mới chuyển đến?"

Tiêu Chiến cười hề hề như bị bắt quả tang, thật ra thì đây cũng là tình cảnh chẳng khác nào bị bắt quả tang là mấy.

"Nhà tôi ở kế bên."

"..."

"Cũng không có gì, chỉ là chủ cũ của căn nhà này không mở nhạc bao giờ." – Tiêu Chiến chỉ chỉ sang ngôi nhà của mình – "Từ khi cậu đến, không sáng nào tôi được ngủ yên."

Lại trông thấy ánh mắt sắc lẹm của Vương Nhất Bác, anh vội vàng chữa cháy – "À ý tôi là, ngoại trừ nhạc quá to và đổi nhạc xoành xoạch ra, thì gu nhạc của cậu cũng không tệ."

Càng chữa càng cháy.

Cái gọi là gu nhạc không tệ mà Tiêu Chiến nói đến ở đây là nhạc jazz mà Nhất Bác vẫn hay nghe, có một số bài khi nghe có thể giúp anh ngủ ngon thêm chút, rồi vài phút sau đó cậu lại đổi sang thể loại hiphop giật đùng đùng khiến anh lần nữa tỉnh ngủ. Điều lạ nhất là, một cậu trai 15 tuổi lại thích nghe hai thể loại nhạc trái ngược nhau đến vậy.

"Tôi nghe bất cứ bài nhạc nào mà tôi thấy hay, và nếu ảnh hưởng đến anh thì cho tôi xin lỗi."

Lần thứ 2 trong ngày, Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cảm thấy ngạc nhiên, anh quay lại nhìn trước khi gương mặt thản nhiên kia tiếp tục nói câu tiếp theo.

"Mà dù thế thì tôi vẫn sẽ mở nhạc to như vậy."

Cái chứng bướng bỉnh này không phải ngày một ngày hai mà sửa đổi được đâu, có khi là, cả đời.

"Rồi mắc mớ gì cậu đứng đây nhìn xa xăm làm gì? Lúc đó làm gì có ô cửa nào như bây giờ? "

"Nếu bố tôi không muốn thấy tôi như thế nữa thì chỉ có cách là gỡ bức tranh xuống thôi, ngày hôm sau tôi thấy ông ấy chuyển nó đi đâu đó, có thể là đến phòng tranh của anh họ tôi." – Thật lạ khi thấy Vương Nhất Bác nói nhiều như vậy – "Anh không biết được trong nhà tôi có bao nhiêu ô cửa như vậy đâu."

Con người thích đi đường vòng, Tiêu Chiến không muốn nói thẳng toẹt với cậu rằng có một cách nhanh hơn để bố cậu gỡ tranh xuống đó là cứ việc nói thẳng với ông, thay vì đứng đó mà giả khùng giả điên. Mà trong một phút nào đó, chính anh cũng không biết rằng cậu là giả khùng giả điên, hay là điên khùng thật.

Vu Niệm vừa nhắn tin hỏi anh có về nhà ăn cơm không, tiện thể nói luôn là dù có về thì Tiêu Chiến cũng là người phải nấu vì cậu lại bận chạy deadline rồi, thở dài trả lời rằng lát sẽ mua cơm hộp về cho cậu sau, anh biết thừa đó chỉ là cách Vu Niệm nhờ anh lo bữa trưa cho mình.

Quay sang Vương Nhất Bác, người vẫn đang tập trung vào bức tranh dở dang – "Cậu không để tôi dạy cậu vẽ thì tôi phải làm gì bây giờ? Đằng nào tôi sẽ nhận tiền lương của Sungjoo anh cậu thì cũng phải làm gì đó chứ."

"Anh có đói bụng không?"

Nhận được câu trả lời không ngờ tới, Tiêu Chiến cau mày rồi tiếp tục nhìn ra dàn hoa tigon bên ngoài cửa sổ, dàn hoa um tùm từng khiến Vu Niệm run rẩy lo sợ khi phải đi ra ngoài sân một mình vào ban đêm vì sợ có rắn.

"Tôi cần một mì xào nhé, cà phê và máy pha ở trong nhà bếp, anh cứ ra khỏi cửa rồi rẽ phải là tới."

Tiêu Chiến không hiểu lắm, anh đến đây để làm thầy giáo hay là làm giúp việc? Cớ sao anh lại phải đứng đây xào mì cho cậu ta rồi?

Là gì thì là, anh tự nhủ trong lòng rằng mình nên làm chút gì đó để nhận lương cho xứng đáng, thế là anh pha hẳn cả một bình cà phê rồi bưng vào phòng tranh cùng với đĩa mì còn khói nghi ngút.

Theo thói quen uống từng ngụm cà phê lớn hơn bất kỳ ai, Tiêu Chiến nhìn bức tranh đã dần hoàn thiện trên giá vẽ, vài tiếng trước nó vẫn còn là từng vệt màu được phết một cách vô tội vạ, bây giờ đã nhìn ra được là một bức tranh biển và hoàng hôn, hoàng hôn màu tím rịm.

Cũng ra gì phết.

Ba tiếng dạy học trôi qua mà không cần phải dạy bất cứ điều gì, Tiêu Chiến uể oải đứng dậy vươn vai, bụng dạ kêu réo biểu tình làm anh chợt nhớ ra phải về mua cơm cho bản thân và cả Vu Niệm. Con đường màu tím làm anh nghĩ đến bức tranh mà Vương Nhất Bác vừa vẽ, tự hỏi có phải vì sắc tím cho nên cậu mới đến nơi này, nhưng sau đó ngay lập tức anh gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, thế giới của Vương Nhất Bác là đầy màu sắc, không riêng gì sắc tím.

Khoảng thời gian mùa hè trôi qua nhanh chóng, thi thoảng hết màu vẽ Tiêu Chiến lại đến Mimosa để khuân về một mớ, tiện thể lại mua về vài gói cà phê ở chỗ Sungjoo, tần số anh mua cà phê nhiều đến nỗi Sungjoo phải hỏi rằng có phải anh uống cà phê thay nước hay không, mà nếu không thì chỉ có thể là đem về bón cây mới phải mua nhiều đến vậy.

Tiêu Chiến mỗi lần nghe vậy đều khịt mũi trả lời – "Anh biết không, sinh viên mỹ thuật không có cà phê thì khó sống lắm."

Tiêu Chiến trong mùa hè vẫn giữ thói quen thức khuya như vậy, vẫn đi chụp ảnh làm tư liệu và vẽ tranh đều đều, nhiều lúc anh nghĩ thật may vì anh còn có thể ra tranh, chứ như Vu Niệm hay Hạ Chi Quang mỗi ngày đều chạy ra ban công hít khí trời để tìm cảm hứng vẫn không thể vẽ nổi bức tranh nào thì thật thảm.

Vương Nhất Bác dạo này không còn thức khuya đến rạng sáng như trước, Tiêu Chiến biết vậy vì thỉnh thoảng anh vẫn nhìn sang căn nhà bên cạnh. Mỗi ngày lên lớp tinh thần của cậu cũng tốt lắm, cũng không còn bài xích những ý kiến đóng góp của anh nữa, tuy nhiên thì nghe vậy nhưng vẫn cứ để ngoài tai.

Mang tiếng là đi dạy và nhận lương đều đều, nhưng học trò chả chịu nhận sự dạy dỗ tẹo nào khiến anh cũng có chút áy náy lương tâm, thế là Tiêu Chiến quyết định phải làm gì đó cho cậu xem như là bù đắp. Mà anh nghĩ, Vương-màu-mè chắc hẳn sẽ thích những thứ thật màu mè, thế là anh đặt một tấm rèm cửa màu trắng, đem về tự tay sơn vẽ thật màu mè theo phong cách của Vương Nhất Bác, theo kiểu bảng màu có những gì thì cứ đắp hết lên trên đó, đảm bảo cậu sẽ rất thích, Tiêu Chiến nghĩ vậy.

Ngày mang nó đến cho cậu trời có đổ mưa đôi chút, Tiêu Chiến cố gắng chờ trời tạnh mưa rồi mới đem sang, vì chủ quan nghĩ rằng nhà anh và nhà cậu chỉ cách nhau một cái hàng rào nên anh cứ thế đem sang mà không để nó trong một cái túi nào. Đoạn đường tuy ngắn nhưng tất nhiên Tiêu Chiến không thể nào tránh khỏi những tán cây bằng lăng ướt đẫm nước sau cơn mưa tuy nhẹ hạt, chỉ một cơn gió cũng đủ phá tan công sức và thành ý của anh dành cho Nhất Bác.

Lúc treo tấm rèm đầy màu sắc đốp chát nhau bị những vết mưa làm cho loang lổ lên chiếc cửa sổ trong phòng tranh, Vương Nhất Bác thở dài chán nản mà nói – "Anh có biết tại sao bất kỳ ô cửa sổ nhiều màu nào trong căn nhà này đều không được treo rèm không? Bởi vì không có một chiếc rèm nào có thể đẹp và phù hợp với những ô cửa đó được."

Trong lòng Tiêu Chiến thầm la hét, cậu nói thế nhưng vẫn treo chiếc rèm của anh lên còn gì, nghĩa là nó thật sự đẹp, phải không?

"Cái này là xấu nhất." – Vương Nhất Bác tay chỉ chỉ vào chiếc rèm, trề môi chê bai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net