Chương 3. Thích khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống, len lỏi qua khe cửa sổ. Mặt hồ lung linh không chút lay động, thời tiết thanh mát dễ chịu.

Tiêu Chiến nhân cơ hội trời sơ hạ còn chưa quá nóng gắt mà đưa Vương Nhất Bác ra ngoài chơi. Tất nhiên Vương Nhất Bác ban đầu sẽ cự tuyệt, y là người rất có thể diện, từ khi bị phế hai chân thì không còn muốn xuất đầu lộ diện nữa. Nhưng Tiêu Chiến thì khác, hắn cảm thấy bộ dạng nào cũng giống nhau, đều là con người. Bởi vậy mới hết sức năn nỉ Vương Nhất Bác ra ngoài, mà y cũng không thể tiếp tục cự tuyệt được nữa.

Phố đông tấp nập người mua kẻ bán, khắp nơi đều là đồ chơi thú vị, hoặc là thức ăn, hoặc là trà lâu vang lên mấy tiếng kể chuyện.

Vương Nhất Bác sớm đã từ chức, hoàng đế tiếc nuối người tài nên vẫn giữ y ở lại kinh thành, xây cho một phủ ở, có kẻ hầu người hạ như thường, y muốn gì cũng sẽ được nấy. Ra ngoài dạo chơi cũng vậy, chỉ cần y muốn là sẽ có hạ nhân đi theo, nhưng con người một khi đã rơi vào vũng bùn thì rất lâu sau cũng chẳng thể vực dậy được tinh thần. Đã quá lâu, y không còn được ngắm nhìn quang cảnh thế gian rồi, đương nhiên cũng có chút kinh ngạc.

"Thích cái kia không?" Đột nhiên, Tiêu Chiến cất lời, chỉ vào xâu kẹo hồ lô.

Vương Nhất Bác không có nhã hứng với thứ này, nhưng nếu Tiêu Chiến đã hỏi thì chắc rằng hắn rất thích thứ đó, nhẹ giọng trả lời: "Thích"

"Vậy ta đi mua!" Tiêu Chiến hào hứng đẩy y tới nơi bán, lựa được hai xiên kẹo hồ lô hấp dẫn. Vương Nhất Bác định lấy túi tiền ra để trả, nào ngờ tìm không thấy, ngước lên nhìn thì đã thấy Tiêu Chiến cầm túi tiền của mình rồi.

Sau đó, mỗi người cầm một xiên kẹo, Vương Nhất Bác lại không ăn, chờ Tiêu Chiến ăn hết rồi thì lại đưa của mình cho hắn.

"Đại nhân sao lại tốt với ta như vậy, nếu ta càng làm càn thì phải làm sao?" Tiêu Chiến cười cười, một tay cầm kẹo, tay kia đẩy xe lăn. Hắn vốn biết y trước nay luôn chiều chuộng mình, nhưng vẫn muốn thăm dò thử xem.

"Còn nhớ lời hôm qua ngươi nói không?" Vương Nhất Bác nghiêm túc đáp lời, dẫu biết là đùa giỡn nhưng giờ Tiêu Chiến lại cảm thấy có chút khó xử.

Là người yêu, thì phải tin tưởng lẫn nhau.

Tiêu Chiến nhớ rõ như in, không phải là lời nói dỗ dành, mà hắn thực sự đã động tình.

"Nhớ chứ, A Bác" Tiêu Chiến nhẹ giọng trả lời.

A Bác, hai từ này, đã lâu không còn được nghe rồi...

Vương Nhất Bác nhất thời đơ người, ngoài phụ mẫu quá cố, chỉ có Tiêu Chiến mới gọi y bằng cái tên này. Không phải vì y quá mức độc đoán khiến người khác không thể tiếp xúc, mà chỉ là không ai dám coi một kẻ phế nhân một cách thân mật để rồi rước họa vào thân mà thôi.

Phụ mẫu trước đây của y, cũng là tướng quân oanh liệt, đánh đâu thắng đó. Chỉ đáng tiếc, qua đời khi tuổi còn trẻ, để lại đứa con trai duy nhất vừa mới lên ba. Vương Nhất Bác cũng từng có bằng hữu thân thiết, nhưng họ đều lần lượt bị sát hại, người ta nói y khắc chết cha mẹ, đến cả bằng hữu cũng không tha. Bởi vậy, chẳng ai sẽ muốn tiếp xúc với y cả.

Rất lâu sau vẫn chẳng thấy đối phương đáp lời, Tiêu Chiến liền gọi lớn một tiếng A Bác nữa.

Lúc này Vương Nhất Bác mới hoàn hồn trở lại, khẽ đáp lời: "A Chiến, ta ở đây"

Tiêu Chiến nở một nụ cười thật tươi, ngỡ như ánh nắng ấm áp còn không bằng một phần của nụ cười ấy.

"Aaa, chạy đi!"

Khi mà hai người còn đắm chìm trong không gian riêng của mình, thì lại bị một tiếng hét thất thanh thu hút sự chú ý.

Một đám hắc y nhân che mặt bay xuống, trên tay mỗi người là đao kiếm sắc bén như muốn chém nát từng người một thành trăm mảnh. Người người hoảng hốt chạy tán loạn, đồ hàng lập tức bị đổ nát.

Tiêu Chiến hôm nay ra ngoài không đem vũ khí, thầm nghĩ toang rồi. Đột nhiên có một tên cầm kiếm lao tới như muốn đâm chết Vương Nhất Bác, tình huống nguy cấp không thể chống cự, Tiêu Chiến liền lấy thân mình đỡ cho y một nhát.

"A Chiến!!"

Trước bị cơn đau xâm chiếm, hắn nhìn thấy ánh mắt của tên hắc y có phần hoảng hốt, lực tay cũng kiềm chế lại rồi lập tức rút kiếm ra. Chỉ tiếc rằng, trong kiếm dường như có tẩm độc, Tiêu Chiến dần dần trở nên mơ hồ.

"A CHIẾN!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC