Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo bối của em, Anh Chiến của em sinh nhật an yên ♡. Chúc anh một đời hạnh phúc a ~

_________________________________________

" Tôi sẽ không tha thứ cho chú.. " _ Tiêu Chiến

Anh hằn giọng với chú, chứng tỏ trong lòng của bản thân đang có lửa giận, khó có thể dập tắt được. Vương Nhất Bác quay đầu đi, đừng làm như thế nữa, nếu không chú sẽ không thể tự tha thứ cho chính mình.

Ống kim tiêm được thô bảo rút ra, chú thẳng tay vứt bỏ nó đi.

" Tiêu Chiến của tôi, em có cảm nhận được nó hay không? " _ Vương Nhất Bác

Đôi bàn tay run rẩy, lanh ngắt không một chút của chú, khẽ áp vào hai bên gò má của anh. Đôi mắt của chú lúc càng đỏ, càng ứa ra nhiều nước mắt hơn. Đành lòng chịu đựng cảm giác đau thấu tâm can, nhìn người dưới thân mình, sắc mặt đã sớm chuyển màu lúc xanh, lúc tím.

Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, anh có cảm nhận được hay không? Chính nó là cái cảm giác khó chịu, đến đau đớn của chú đấy, anh đã cảm nhận được hay chưa? Mỗi lúc chú vì anh mà tổn thương, đã tự tiêm thứ thuốc quái quỷ này vào cơ thế mình, rồi một mình cảm nhận nó. Khó chịu lắm, chẳng ai có thể giải thoát được cho chú cả. Thật biến thái và bệnh hoạn có phải không, nhưng không ai có thể hiểu được cảm giác của nó mang đến. Bây giờ cho anh cảm nhận, anh có còn muốn rời xa chú nữa hay không...

" Chết tiệt.. " _ Tiêu Chiến

Đôi môi run rẩy, khó khăn lắm chỉ có thể bật phát ra một câu chửi bậy. Tiêu Chiến không thể thua Vương Nhất Bác được, lúc này càng không thể được.

Vương Nhất Bác miễn cưỡng bật cười, đoạn đưa tay lau đi những vệt mồ hôi lạnh, đang chảy trên vầng trán của anh.

" Thế nào, em đã cần tôi hay chưa? " _ Vương Nhất Bác

Xin anh hãy nói cần chú, để Vương Nhất Bác có thể giúp anh. Đừng như chú, tự cam chịu để cảm nhận nó, khó chịu lắm, đau đớn lắm Tiêu Chiến à.

" Chú đi đi.. " _ Tiêu Chiến

Khóe môi Vương Nhất Bác giật giật, thật sự khômg thể miễn cưỡng nở nụ cười nữa. Tại sao lại không cần đến chú, tại sao không thể nói cần chứ. Khó khăn để nói ra lắm hay sao...

Hai bàn tay run rẩy của chú trượt xuống, siếc chặt lấy bã vai anh, Tiêu Chiến đổ mồ hôi lúc càng nhiều, sắc mặt bất ổn bộc lộ hẳn.

" Em mau nói cần tôi, mau nói! " _ Vương Nhất Bác

Chú nói như gầm lên, vẻ mặt hụt hẫng đến đau lòng, không cách nào giấu đi, thể hiện ra trước mặt anh. Rõ ràng đến như thế, vẫn không thể thương hại một chút hay sao, Tiêu Chiến à...

" Chú đi đi.. " _ Tiêu Chiến

Một lần nữa, Tiêu Chiến lập lại lời nói lúc nảy của mình, nhưng giọng nói lại có phần nhỏ đi.

Lần này không phải là tay nữa, cả thân thể Vương Nhất Bác đều run rẩy. Ngồi lùi xuống đùi của anh, chú nhanh chóng đưa tay mở khóa quần của anh. Không kéo cả quần đi, chỉ vén quần nhỏ xuống một chút.

Cầm lấy hạ thân của anh, tay của chú bắt đầu động, cứ như thế mà sốc, càng lúc càng nhanh hơn.

Tiêu Chiến khó chịu, ngửa đầu ra phía cắn môi chịu đựng, dù là không làm, nhưng anh tuyệt đối không muốn, bật phát ra tiếng rên rỉ nào.

Mãi một lúc...

Anh mới phát tiết, mang hết bao nhiêu sự khó chịu bên trong đi, cơ thể được thả lỏng hơn một phần nào. Anh thở gấp, cố gắng giữ lại bình tĩnh.

Tiêu Chiến phát tiết ra đầy tay của Vương Nhất Bác, nhưng chú vẫn không để ý đến. Chỉ quay mặt đi, đoạn đưa tay kéo chăn lên, che đi hạ thân của anh. Sau đó lập tức đứng thẳng người dậy, không nói một lời nào, mà rời khỏi căn phòng.

Vẫn chưa giữ được bình tĩnh, nên anh vẫn không để ý đến Vương Nhất Bác, cứ như thế mà để chú rời đi.

---

Vương Nhất Bác vừa rời khỏi căn phòng, liền đứng khựng lại ở bàn làm việc, đưa bàn tay dính đầy tinh hoa của anh lên. Mày cau chặt lại, đoạn với tay lấy khăn giấy, lau đi chúng. Lau mạnh đến mức, để móng tay mình cào trúng, ứa một búng máu, mới chịu dừng lại.

Nhìn nó một lúc lâu, rồi lại siếc chặt lòng bàn tay. Lại khóc, một lần nữa bật khóc, nhưng người bên trong có nghe được nỗi lòng của chú hay không. Vương Nhất Bác mặc kệ nước mắt vô thức rơi, cứ siếc tay ngày càng chặt. Cho đến khi máu từ trong tay chảy thành một vũng, vẫn không muốn dừng lại...

Tự làm đau bản thân mình, thì ai tiếc thương cho chú. Người đầu tiên nói không chính là Tiêu Chiến, bởi vì anh không thể chấp nhận việc này.

" Tiêu Chiến.. " _ Vương Nhất Bác

Có lẽ như Vương Nhất Bác đã quá sai lầm, khi làm nhưng việc này. Chính bản thân tự đẩy anh ra, ngày càng xa mình hơn, nhưng lại cố chấp giữ anh bên cạnh.

" Tôi sai rồi.. " _ Vương Nhất Bác

Máu chảy thành một vũng xuống sàn nhà, giọt cũ đông lại, có giọt mới thấm ướt một lần nữa. Vương Nhất Bác rũ mắt, nhìn màu sắc đỏ sẫm đó, mà tim thắt lại ngày càng chặt hơn.

---

Sau khi định hình lại tinh thần ổn định, Tiêu Chiến mới thở nhẹ một hơi nhẹ nhõm. Đoạn ngước mắt lên nhìn, hai tay đang bị khóa vào thành giường, rồi lại bất lực thở hắt một hơi. Bây giờ anh muốn cài khóa quần, cũng không thể làm được.

Khóa tay anh như thế này, thế chú có ý định bỏ đói anh hay không?

---

Đến tận tối...

Vương Nhất Bác mới quay trở lại căn phòng kín đó, trên tay mang theo khay thức ăn, còn nóng hổi và thơm phức.

Thấy người nằm trên giường vẫn còn nhắm mắt, chú nghĩ rằng anh đã ngủ, nên đặt khay thức ăn xuống bàn. Đi đến gần, cúi người xuống cẩn thận mở khóa còng tay cho anh.

Nghe được tiếng động và cảm giác được ai đó chạm vào mình, Tiêu Chiến lập tức mở mắt. Đôi mắt mệt mỏi, khẽ ngước nhìn chú, không lâu sau đó liền quay đi.

Sau khi còng tay được mở, Tiêu Chiến lập tức rút lại, khiến tay Vương Nhất Bác khựng lại giữa không trung một chút. Chú rũ mắt, cất chiếc còng tay vào trong hộc tủ đầu giường, đoạn khóa lại.

" Em ăn cơm đi " _ Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến liếc nhìn khay thức ăn, vô tình nhìn thấy được, bàn tay đang được băng bó của chú.

Vương Nhất Bác thấy được, lập tức giấu ra phía sau lưng.

" Đồ ăn còn nóng, em mau ăn đi " _ Vương Nhất Bác.

Nói dứt lời này, Vương Nhất Bác không nói thêm một lời nào nữa, liền quay lưng bỏ đi, lúc quay lại cũng nhanh chóng giấu tay ra phía trước. Tiêu Chiến cũng tò mò, chẳng phải lúc trưa còn dùng bàn tay đó giúp anh, sao bây giờ lại bị thương rồi. Chỉ là một chút suy nghĩ thoáng qua thôi, nên cũng nhanh chóng mất đi, ngay sau đó thôi.

Tiêu Chiến à, xem ra anh quá vô tình rồi... Bao nhiêu năm qua, vẫn không thể nể tình chú cháu được hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net