Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian Vương Nhất Bác nhốt Tiêu Chiến, ở trong căn phòng này, cũng đã hơn ba ngày.

Lần đầu tiên trong đời, Vương Nhất Bác chấp nhận nói dối. Ba mẹ của anh đã dùng mọi cách để liên lạc, nhưng thật sự chẳng thể tìm được anh, chỉ biết nghe chú nói rằng, anh đang đi du lịch xa và quên báo trước. Lão Vương sau khi nghe tin anh đi, cũng lo lắng vô cùng, dù sao cũng là cháu đích tôn, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, thì biết làm thế nào.

Vương Nhất Bác nói, sẽ yêu cầu anh gọi về thông báo cho mọi người một tiếng, để tránh chuyện này làm lớn.

Trong căn phòng...

Chú bước đến gần, đứng đối mặt với Tiêu Chiến, đưa điện thoại của mình ra trước mặt anh.

" Mau gọi cho ba mẹ của em, nói rằng mình đang đi chơi xa " _ Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến nhếch môi một cái, thật nực cười, anh đang ở trong chính căn nhà của mình, nhưng lại phải nói dối, rằng mình đã đi một nơi nào đó. Vương Nhất Bác, có giỏi thì thả anh đi, đừng lôi anh vào những trò đùa này.

" Tại sao? " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác rũ mắt, đoạn đưa tay bấm vào dãy số được lưu với cái tên ' Mẹ '. Chú đã lắp thẻ số điện thoại của anh, vào máy của mình.

" Tốt nhất em đừng nói gì ngoài việc đó " _ Vương Nhất Bác

Tại sao phải nghe theo chú, anh không thích nói dối, càng rất muốn báo cho ba mẹ biết mình đang ở đây, để mọi người biết được chú đã làm gì anh. Nếu như Tiêu Chiến nộp đơn kiện, thì ít nhất cũng phải mất bao nhiêu năm tù, Vương Nhất Bác có từng nghĩ đến điều đó hay không?

" Tôi sẽ nói, việc chú nhốt tôi ở đây " _ Tiêu Chiến

Chiếc điện thoại trong tay Vương Nhất Bác bỗng chốc bị siết chặt, ngón tay bấu chặt vào màn hình phẳng, như thể là muốn bóp nát nó đi. Tiêu Chiến, không ngờ lại ngang bướng hơn ngoài suy nghĩ của chú.

" Em thử xem? " _ Vương Nhất Bác

" Tôi dám đấy, đợi đến khi tôi ra được khỏi đây. Thì tôi sẽ kiện chú.. " _ Tiêu Chiến

Ánh mắt kiên định của anh nhìn chăm chăm vào chú, dây tơ máu trong mắt, dần dần nổi lên, anh đang rất tức giận.

Hai bàn tay càng siết chặt hơn, Tiêu Chiến muốn kiện Vương Nhất Bác. Được! Chú chấp nhận đi tù vì anh, nhưng anh nghĩ mình có thể đơn giản thoát ra khỏi đây sao.

Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, nếu anh dám trốn, chú sẽ mang anh đi một nơi khác xa hơn nữa,...

" Em nói lại..! " _ Vương Nhất Bác

" Tôi sẽ nộp đơn, kiện chú! " _ Tiêu Chiến

Anh không sợ hãi, mạnh dạng lập lại một lần nữa, to rõ hơn cho chú nghe.

Vương Nhất Bác đưa tay đẩy ngã anh xuống giường, nhanh chóng ngồi lên người anh, ghì chặt lấy hai tay của anh.

" Tại sao.. Em cứ muốn tôi phải làm em đau? " _ Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến ngoảnh mặt hướng khác, né tránh đi ánh mắt tức giận của chú. Anh không quan tâm cảm xúc của chú, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ khiến anh cảm thấy chán ghét hơn thôi.

Vương Nhất Bác đưa tay, thô bạo bóp lấy cằm của anh.

" Nhìn tôi " _ Vương Nhất Bác

Lực tay quá mạnh, khiến anh đau đớn, hốc mắt ứa ra vài giọt nước, mày cau thật chặt cố chịu đựng.

" Em muốn như thế này chứ gì? Được! " _ Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác nhướng người lên, mở hộc tủ trên đầu giường, lấy ra hai chiếc còng số tám, cùng với sợi dây xích màu đen huyền. Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn, có chút hốt hoảng với những thứ đó. Chú lại muốn làm gì anh, bao nhiêu đó chưa đủ sao...

Chú không nói, chỉ thô bạo kéo cánh tay anh đè sát vào thành giường, dùng một chiếc còng khóa lại, sau thì kéo tay còn lại, còng ở một góc khác. Hai tay của Tiêu Chiến bị chiếc còng khóa chặt, cố gắng gỡ thì nó càng đau.

" Chú điên rồi, mau dừng lại ngay " _ Tiêu Chiến

Anh nói như hét lên, nhưng chú lại không quan tâm, cứ như thế mà cúi xuống, dùng sợi dây xích đen, xích hai chân của anh lại.

" Phải! Tôi điên rồi " _ Vương Nhất Bác

Sau khi khóa xong, Vương Nhất Bác vứt đi chiếc chìa khóa một cách, không thương tiếc. Hai tay anh siếc chặt lại, phần nước mắt ứa ra lúc nảy, bây giờ đã tràn ra khỏi khóe mắt rồi.

" Tôi bảo chú dừng lại, chú không nghe hay sao? " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác mặc kệ lời Tiêu Chiến nói, cứ như thế nhướng người, đưa tay lấy ra những thứ đồ có hình thù kì lạ. Trong đó có một lọ, có chất dịch màu trong suốt ở bên trong. Chú cầm lấy lọ thuốc đó, tay run rẩy nhẹ đưa đến trước mặt anh, đoạn nở một nụ cười dại.

" Để tôi cho em biết, nó là gì nhé? " _ Vương Nhất Bác

Lúc này trong lòng anh mới biểu tình, sợ đến mức xanh cả mặt, cả thân thể đều run rẩy. Nhưng không phải vì sợ những thứ đồ kia, mà là sợ nụ cười của chú. Trông chẳng khác nào những tên biến thái bệnh hoạn...

" Không.. chú.. không " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác bật cười, tiếng cười phát ra lúc càng lớn, lúc càng rợn người.  Chú đưa tay cầm lấy ống kim tiêm trong đống đồ kia, nhẹ giọng nói với anh một lời.

" Không sao, tiêm một liều thôi. Tôi đảm bảo, em sẽ không muốn rời khỏi tôi " _ Vương Nhất Bác

Chẳng rời khỏi chú cũng phải, đó là thuốc kích dục, nếu được tiêm hoặc uống vào, sẽ khiến người ta chìm vào dục vọng. Làm sao có thể làm chủ được bản thân mình..?

Vương Nhất Bác đâm kim tiêm vào nắp lọ thuốc, hút hết chất dịch bên trong lọ vào ống, nụ cười dại vẫn nở trên môi. Chú như thế này, càng khiến người khác thêm sợ hãi.

" Ngoan, sẽ không đau nữa " _ Vương Nhất Bác

Đưa ống kim tiêm được bơm đầy chất dịch trong suốt, đến trước mặt của anh, trên đầu kim còn nhỏ ra vài giọt dịch...

" Không.. tôi bảo dừng lại, chú không được phép " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác bật cười lớn hơn cả lúc nảy, cười đến mức tự biến mình thành nỗi sợ của anh, cười đến mức nước mắt rơi vẫn không hề nhận ra.

Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, chú yêu anh đến như thế mà, tại sao không thể có một chút tình cảm nào với chú.

" Em đừng lo, tôi ở đây, tôi giúp em " _ Vương Nhất Bác

Nói dứt câu, ống kim bơm đầy chất kích dục đó được tiêm vào cổ của anh. Tiêu Chiến rơi nước mắt không ngừng, mắt chuyển sắc đỏ như máu, hận không thể giết người trước mắt mình lúc này.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, ngắm nhìn chất dịch trong ống đang được rút cạn dần, đang được tiêm vào cơ thể của anh dần. Tiêu Chiến à, sẽ nhanh thôi, anh sẽ tham muốn chú, sẽ cầu xin chú hãy làm với anh.

Anh cảm nhận được dòng chất dịch đang được tiêm vào, nó đang hòa tan vào máu của anh.

" Tôi sẽ không tha thứ cho chú.. " _ Tiêu Chiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC