Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chất dịch bên trong lọ thuốc, được Vương Nhất Bác uống cạn sạch. Chú thả rơi chiếc lọ nhỏ xuống, nó rơi xuống đất, lăn về một phía xa.

Vương Nhất Bác gục đầu xuống đầu gối chân của Tiêu Chiến, khắp người bắt đầu nóng lên. Mồ hôi lạnh từ trên vầng trán của chú, dần chảy dài xuống phía cằm. Chỉ cần động nhẹ, giọt mồ hôi trong suốt đó, sẽ lập tức rơi xuống sàn nhà.

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn Vương Nhất Bác, hai tay vô thức siết chặt lấy drap giường.

" Chiến.. "

Trầm giọng gọi một tiếng, mang bao nhiêu cảm xúc để bật phát ra cái tên của anh. Tiêu Chiến của chú, tình yêu của chú...

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn người trước mặt mình. Thật đẹp, thật khiến cho người khác say đắm, cũng thật vô tâm.

Tiêu Chiến im lặng, không trả lời, cũng không nói với chú một lời nào. Thứ thuốc đó đã vào người chú rồi, thì bình tĩnh có đấu lại dục vọng hay không? Thế nên, dù anh có nói, cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Vương Nhất Bác nhướng người, chẫm rãi tiến đến gần anh hơn.

Ánh mắt của anh dõi theo, từng hành động của chú, anh đều biết chú đang muốn điều gì. Nhưng tại sao.. Anh lại không muốn phản khán nữa. Là do chán nản muốn mặc kệ, hay là vì một lí do nào khác?

Chớp mắt một cái, Vương Nhất Bác đã chạm môi với Tiêu Chiến.

Hai mắt của anh có chút nheo lại, quan sát gương mặt phóng đại của Vương Nhất Bác. Chẳng thấy gì khác thường, ngoài mi mắt khẽ run lên của chú.

Chỉ là chạm môi một cái, vì Vương Nhất Bác biết rõ, nếu cố ép buộc, Tiêu Chiến lại càng phản khán. Như thế thì đau lòng lắm...

Tiêu Chiến cau mày, cánh môi khẽ mở ra một khe hở, đây là tự nguyện.

Vương Nhất Bác cảm nhận được hành động này của anh, hai mắt chậm rãi mở lên.

Hai mắt nhìn thẳng vào nhau, nhưng chẳng biết được, có đoán được tâm tư của nhau hay không.

Đây là anh tự tạo cơ hội cho chú, chiếc lưỡi của Vương Nhất Bác nhanh chóng, tiến vào khoang miệng của Tiêu Chiến. Chạm đến lưỡi của anh, mặc dù là tự nguyện cho phép, nhưng vẫn rụt rè không dám đón nhận.

Hôn anh, nhưng trong lòng của Vương Nhất Bác lại đau nhói.

Dây dưa nụ hôn không lâu, hai tay Vương Nhất Bác nhẹ đẩy anh nằm xuống giường. Nụ hôn vẫn tiếp tục, vẫn chưa hề dứt ra một giây nào.

Nhìn Tiêu Chiến miễn cưỡng giúp chú như thế, chẳng khác nào để Vương Nhất Bác tự xử còn hơn.

Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, tôi không ép em, em làm sao thế...

Mi mắt của chú một lần nữa lại run lên, nhưng lần này ở khóe mắt, có một giọt nước trong suốt đang đọng lại.

Vương Nhất Bác tự cảm thấy bản thân không thể chịu nổi cơn đau lòng này nữa, chú vội chấm dứt nụ hôn dây dưa này. Chú gục đầu xuống hõm cổ của anh...

Bất ngờ dừng nụ hôn, nên Tiêu Chiến cảm thấy có chút mất mát. Nhưng chỉ là một chút...

" Chiến, tôi đau lòng lắm " _ Vương Nhất Bác

Giọng nói chẳng khác gì tiếng nức nở, nhưng chỉ là nói nhỏ, vừa đủ để anh có thể nghe được.

Đau lòng này là do chính chú tạo ra, nếu như để yên ổn như lúc đầu, thì chẳng phải đã không thành ra thế này? Anh sẽ không ghét chú, chú cũng sẽ không phải đau lòng vì anh.

" Ừ! " _ Tiêu Chiến

" Em không thể yêu tôi sao? " _ Vương Nhất Bác

" .. Ừ! " _ Tiêu Chiến

Ừ sao, nghe phũ phàng thật, nghe đau lòng thật đấy. Hôm nay tấm drap giường này xem ra được phúc, lấy được nước mắt của cả hai người.

Vương Nhất Bác rơi nước mắt không ngừng, Tiêu Chiến thì chẳng biết vì điều gì, mà lại có một giọt lệ vô thức chảy xuống từ khóe mắt.

Cả hai người dính sát vào nhau, đến mức đối phương có thể cảm nhận rõ, tiếng nhịp tim đang đập loạn của người kia.

" Nếu biết sẽ đau lòng.. Ban đầu chú không nên làm như vậy! " _ Tiêu Chiến

---

Tiêu Chiến cứ để mặc Vương Nhất Bác nằm trong lòng mình đến tận sáng, dù có hơi đau nhức, nhưng anh cũng không nỡ đánh thức chú dậy.

Lần này anh không cảm thấy khó chịu như những lần trước, chỉ thấy trong lòng tự dưng lại thương chú đến lạ thường. Là vì không thể đành lòng nhìn chú của mình, tổn thương...

Tóm lại một hồi, vẫn chỉ là nể một chút tình chú cháu bao nhiêu năm qua. Chứ ngoài ra, chẳng có loại tình cảm nào đi quá giới hạn cả!

Chú vẫn là chú, anh vẫn là anh, cả hai cùng chung một huyết thống. Cho dù bây giờ Tiêu Chiến có tình cảm với Vương Nhất Bác, nhiều đến mấy đi chăng nữa. Thì cả hai vẫn không thể nào đến được với nhau, đường đường chính chính mà yêu nhau.

.

.

.

- Những gì tớ thấy :) tớ không đọc được bình luận là thật sự luôn ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC