Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 4 ở Chiết Giang, khí hậu ẩm thấp, mưa xuân lất phất như bụi bay ngoài nền trời.

Sáng sớm thức dậy tại nơi đất khách quê người, lại bắt đầu một ngày làm việc mới.

Bộ phim này, Tiêu Chiến vốn dĩ là muốn tới thử vai Tiết Dương, cuối cùng nhà sản xuất lại thấy anh hợp với vai Ngụy Vô Tiện, liền giao cho anh vai diễn này.

Cầm trên tay cuốn kịch bản, chính là cảm giác vừa biết ơn cũng vừa áp lực.

Lại nói đến việc hợp tác lần này, phía bên kia đảm nhận vai Lam Vong Cơ, chính là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác...

Tiêu Chiến vừa nghe liền nhận ra ngay cậu nhóc ấy, chính là bởi vì ấn tượng trước đây vô cùng sâu sắc.

Phải, cách đây khá lâu, hai người từng hợp tác ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng cùng X Cửu Thiếu Niên Đoàn. Còn trẻ tuổi như vậy, Vương Nhất Bác đã vô cùng tài năng, kĩ thuật vũ đạo rất điêu luyện, xa gia đình gia nhập ngành giải trí từ năm mười ba tuổi... Thật khiến người ta không khỏi cảm phục!

Xét riêng về tuổi nghề, Tiêu Chiến tự thấy mình phải gọi Vương Nhất Bác một tiếng "tiền bối". Mà lần này hợp tác, xem ra phải nhờ cậu ấy chiếu cố nhiều rồi.

***

Vì là buổi đọc kịch bản đầu tiên, mọi người đều vô cùng kính nghiệp, xuất phát từ rất sớm. Chỉ có điều, khách sạn mà đoàn phim sắp xếp lại cách quá xa phim trường Hoành Điếm, nên khi các đoàn đội đến nơi cũng vừa vặn gần trưa.

Để xin lỗi cho sự bất tiện này, Trần tổng liền mời mọi người dùng bữa luôn, sau đó mới bắt đầu vào buổi đọc kịch bản, mục đích cũng là để các diễn viên và các nhân viên đoàn phim có cơ hội tìm hiểu nhau một chút.

Mặc dù nói là mời dùng bữa, thế nhưng trước đó cả đoàn làm phim vẫn phải tất bật chuẩn bị sơ bộ chút không gian và đạo cụ cho các vai diễn, cũng sắp xếp để các diễn viên lên lớp học về lễ nghi.

Mà Tiêu Chiến lúc này, sau khi tới gặp mặt Trần tổng chào hỏi, bị quản lý ấn định đứng một chỗ, chờ sắp xếp ổn thỏa một số thứ mới đưa anh đi ăn cơm.

Trong lúc rảnh rỗi, Tiêu Chiến quan sát xung quanh khán phòng, người người ra ra vào vào, đi tới đi lui, bàn bạc huyên náo, ai nấy tác phong làm việc cũng đều nhanh nhẹn khẩn trương. Đột nhiên, trong không gian như thế, anh lại thấy khá ấn tượng với một người.

Người này thoạt nhìn tầm tuổi thiếu niên, cách phối trang phục đơn giản, nhưng từ đầu chí cuối không để lộ mặt. Mà một mình cậu ấy ngồi ở bàn nhân viên đội ngũ sản xuất, cứ điềm nhiên an tĩnh như thế mà tách biệt hẳn với thế giới, không khỏi khiến người ta thấy hiếu kì.

Tiêu Chiến cảm thấy, so với mọi người đang bận rộn, tác phong của cậu ấy không giống nhân viên hậu cần, mà nếu là nghệ sĩ thì cũng không đúng lắm, kì lạ không có quản lý đi cùng, lúc đến tự mình xách đồ, lúc này cũng tự mình lấy đồ.

"Tiêu Chiến, cậu đang nhìn gì thế?" - Quản lý Trương vừa sắp xếp xong một số chuyện, đi đến bên này, thấy Tiêu Chiến đang chăm chú nhìn về một phía, liền có chút tò mò.

"À, không có gì!"

Nhưng câu trả lời đó của anh, quả thực vẫn không qua được mắt được người đã dẫn dắt mình nhiều năm.

"Tiêu Chiến, nhân lúc mọi người còn đang lo vài việc, cậu qua bàn bên đó ngồi một chút, cố gắng chủ động bắt chuyện với Vương Nhất Bác, lát nữa đọc kịch bản nhớ hợp tác cho tốt."

Đó là... Vương Nhất Bác?

Tiêu Chiến không khỏi bất ngờ. Lúc này nhìn lại, cậu ấy vừa hay cũng bỏ mũ với khẩu trang ra, vuốt lại mái tóc nâu mượt, quả nhiên là diện mạo ấy.

"Em hiểu rồi!" - Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu.

Thiết nghĩ bản thân trong tương lai gần cần cậu ấy giúp đỡ nhiều nên Tiêu Chiến dù thấy có hơi lúng túng bất tiện, thì suy cho cùng đây cũng là việc nên làm. Nhưng khi anh toan tiến đến bàn ăn của nhân viên đội ngũ sản xuất bên đó, lại thấy dường như nét mặt quản lý Trương có chút không yên tâm, đúng hơn là lo ngại, liền biết ý nán lại, quan tâm hỏi:

"Còn chuyện gì sao ạ?"

"À, nhắc nhở cậu vài câu, Vương Nhất Bác cậu ấy... vốn chậm nhiệt, có hơi ít nói, hai người cũng gọi là cách biệt tuổi tác, sợ không hợp, cậu... cố gắng tìm cách nói chuyện với cậu ấy nhiều một chút."

Tiêu Chiến tỏ ra hiểu ý, chuyện này trước đây anh cũng nghe qua, nhưng lúc ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng, hai bên không có nhiều phần tương tác nên quả thực cũng không rõ lắm. Cơ mà chẳng qua chỉ là chậm nhiệt thôi sao? Người ta vẫn nói trước lạ sau quen, chuyện này... Tiêu Chiến tự thấy năng lực xử lý của mình cũng không tồi.

Đơn giản chỉ cần đến chào hỏi đối phương một tiếng. Nghĩ vậy, Tiêu Chiến không chần chừ thêm.

"Lão Vương, lần này hợp tác vui vẻ."

Vương Nhất Bác đang chuyên tâm vào trò chơi điện tử, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, bỗng dưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chạm phải ánh mắt đó.

Về phần Vương Nhất Bác, kể từ khi ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng cùng X Cửu Thiếu Niên Đoàn, có chút để tâm đến người đó, vốn dĩ đã mong "Nếu có thể gặp lại...", vậy mà quả thật, lại có một ngày, Tiêu Chiến lần nữa đưa tay với anh, mỉm cười nói: "Hợp tác vui vẻ".

Vương Nhất Bác ngồi trước bàn ăn, từ góc này của anh nhìn lên, Tiêu Chiến rõ là đứng có chút ngược sáng, nhưng cơ hồ lại làm cho nụ cười ấy dường như có ánh nắng tỏa ra xung quanh, vô cùng ấm áp.

Đối phương đã thật tâm đầy thiện chí, Vương Nhất Bác đơn giản là cũng đứng dậy, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay đang đưa ra của Tiêu Chiến, nói:

"Hợp tác vui vẻ."

Hai bên đều không thích chạm tay người khác nên nhanh chóng buông ra.

Cái này...

Tiêu Chiến khẽ giật khóe miệng trong lòng, thế này anh nên nói gì tiếp đây?

Không khí lại có chút gượng gạo rồi.

Kì thực, hai người cứ đứng thế khá lâu, cũng có hơi kì cục.

Đoạn, Vương Nhất Bác lại mở lời :

"Tiêu lão sư, rất vui được hợp tác với anh."

"Được, cùng nhau cố gắng."

"Cùng nhau cố gắng."

Màn chào hỏi ngắn gọn cứ thế mà kết thúc, Tiêu Chiến quay trở về với đoàn đội của mình, cùng nhau đi dùng bữa. Tuy cảm giác vẫn là hơi chóng vánh, nhưng cũng không đến nỗi nào đấy chứ.

Thôi thì... lần sau cố gắng hơn.

------------------------------------------------------


Author: Hoàng Tôn

Beta and Edit: Hoàng Thượng & Hoàng Thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net